Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long

Chương 6: Tỷ Muội Hoa




<!-- --> Liễu Yên Nguyệt tối nay mất ngủ. Mặc dù đây không phải lần đầu tiên nàng mất ngủ nhưng đây là lần đầu tiên nàng không phải rơi lệ, trong lòng cảm thấy bần thần mất mát. Nàng phát hiện ra mình thật sự nhìn không rõ tên phong lưu công tử này.
Sau khi nàng tốt nghiệp, chịu cái hôn ước vô hình kia, rời khỏi Liễu gia, vào làm trong Tiêu gia, tất cả đều là lựa chọn trong sự bất đắc dĩ.
Nhưng bây giờ Tiêu Thu Phong bỗng nhiên buông tha khiến nàng bỗng dưng không thể thích nghi. Thư từ chức sớm đã được viết nhưng lúc này nàng đang suy nghĩ là nên gởi hay không.
Hai tay ôm lấy đầu dùng sức lắc nhẹ, nàng không rõ tại sao mình lại như vậy. Đây vốn không phải là bản tính của nàng.
"Tỷ..."
Cửa phòng ngủ bật mở, một thân ảnh xinh xắn mang theo khuôn mặt tươi cười bước vào. Nhìn thấy Yên Nguyệt đang đâu khổ ôm đầu tức thì sắc mặt liền ảm đạm.
Thiếu nữ nhẹ nhàng tiến lên bên cạnh giường, ngồi xuống đau lòng hỏi::
"Tỷ, tỷ sao lại thương tâm vậy. Tỷ, sao tỷ không bỏ trốn đi. Tiêu bá bá chuyện gì cũng đồng ý với tỷ, sao tỷ lại không chấp nhận chứ?"
Tỷ tỷ chính là thần tượng của thiếu nữ, bất luận là trong cuộc sống hay trong công việc đều là mục tiêu phấn đấu của nàng.
Nàng ta tên Liễu Yên Hồng, lúc này là sinh viên đại học năm thứ hai, cũng đang theo họa trường mà khi xưa Yên Nguyệt học.
Nàng càng lớn càng đẹp. Cái lứa tuổi hai mươi đầy sức sống tỏa ra sắc thái kích động lòng người. Bất kỳ nam nhân nào tiếp cận cũng phải thẫn thờ nhìn làn da trắng như tuyết ẩn hiện dưới lớp y phục đơn giản thuần khiết. Chỉ đáng tiếc là không có một ai được nâng niu cái vẻ đẹp đó.
Ánh mắt long lanh như giọt sương kia mỗi lần chăm chú nhìn ai là hoàn toàn có thể đánh tan lòng kiên định kiên cố nhất trên thế gian. Năm năm trước nếu không phải tuổi nàng còn nhỏ thì tên phong lưu công tử Tiêu Thu Phong dám chọn lấy cả nhà tỷ muội Liễu gia mất.
"Tiểu Hồng, sao em còn chưa ngủ, ngày mai không phải đi học sao?"
Liễu Yên Nguyệt bỏ tay khỏi đầu ôm lấy tiểu muội. Mẹ hai người mất sớm, thân là tỷ tỷ nên nàng quan tâm tới muội muội như một người mẹ. Gần như mọi thứ trên thế gian này, chỉ cần tiểu muội của nàng vui thì đó là niềm an ủi lớn nhất của nàng.
Liễu Yên Hồng ngồi xuống giường cười nói:
"Tỷ, người ta hôm nay không có trò chuyện với tỷ nên muốn ngủ chung với tỷ để hai chị em tán gẫu với nhau!"
Liễu Yên Nguyệt như quên mất nỗi sầu của mình, vui vẻ nói:
"Được a, thì ngủ chung với nhau nhưng không được khóc đó. Tiểu nha đầu, ngươi đã lớn rồi không lẽ sau này lập gia đình vẫn còn muốn dựa vào tỷ tỷ này sao?"
"Người ta không có lấy chồng mà. Hừm, nam nhân có gì tốt chứ. Đám nam nhân ở trường học tên nào tên đó đuề đáng ghét. Ngày nào không thư tình thì cũng tặng hoa, thật là phiền chết đi được. Muội đã nói rất nhiều lần là không cần nhưng bọn chúng chẳng ai nghe."
Cuộc sống tại đại học chính là môi trường bắt đầu của tuổi mới lớn. Dạng mỹ nữ như Yên Hồng lại là mục tiêu theo đuổi tốt nhất của đám nam nhân, không cần hỏi cũng biết không phải chỉ có một hai người. Nhưng nàng từ nhỏ chịu ảnh hưởng hôn nhân của tỷ ty, đối với tình cảm có một cái nhìn không tốt. Đây cũng chính là việc mà Liễu Yên Nguyệt lo lắng nhất.
"Tiểu Hồng, đừng có nghĩ như thế. Thật ra trên thế giới này nam nhân tốt có nhiều lắm. Người tỷ tỷ lo nhất chính là muội, muội nhất định phải hạnh phúc, biết không?"
Mỗi lần nói tới đề tài này thì Liễu Yên Nguyệt chỉ biết an ủi em mình.
Tình cảm đối với một nữ nhân mà nói thì chính là toàn bộ sinh mạng. Nàng thật hy vọng muội muội mình luôn được hạnh phúc.
Liễu Yên Hồng ôm lấy tay Yên Nguyệt nhỏ nhẹ nói:
"Tỷ, muội cũng lo lắng cho tỷ. Nhưng tỷ đó, rõ ràng là biết miệng cọp vẫn cứ nhảy vào. Tình cảm cùng ân tình là hai chuyện khác nhau, cái này tỷ hiểu rõ mà, đúng không?"
Liên quan tới hôn ước với Tiêu gia, nàng chính là kịch liệt phản đối. Mặc dù môn đăng hộ đối nhưng tên nam nhân kia hoàn toàn không xứng với tỷ tỷ. Chỉ là tỷ tỷ nàng quá cố chấp, chỉ vì một lời húa mà nhất định thực hiện. Nàng cũng thật sự hết cách.
Lúc này Yên Nguyệt cũng không biết nên khóc hay cười:
"Hôm nay hắn tới nói với ta là muốn giải trừ hôn ước, hơn nữa ta còn có thể rời khỏi Phong Chánh tập đoàn bất kỳ lúc nào. Tiểu Hồng, ngươi nói xem tỷ tỷ phải làm thế nào đây?"
"Cái gì, tên phong lưu công tử đó chịu giải trừ hôn ước sao?Tỷ, tỷ không phải đang nói chơi chứ. Dạng sắc lang như hắn mà chịu buông tha cho tỷ sao?"
Liễu Yên Hồng nghe xong không thể tin:
"Tỷ, tỷ còn chờ gì nữa, ma rời khỏi đó đi. Mấy năm nay tỷ không lẽ chịu chưa đủ sao?"
Liễu Yên Nguyệt cũng không hiểu nàng vì cái gì mà do dự. Lúc trước lúc nào cũng muốn bỏ đi nhưng tới khi được thì nàng lại do dự.
Nàng cảm nhận được tên phong lưu công tử này có gì khác lạ. Lúc này nàng thật muốn tìm hiểu rốt cuộc hắn muốn làm cía gì. Có thể là trong lòng nàng lúc này đang muốn được nhìn thấy nữ nhân mà tên nam nhân kia cho là vừa ôn nhu, vừa xinh đẹp là người thế nào?
từ trước tới giờ nàng không hề để ý. Mặc dù nàng là hôn thê của hắn nhưng bất luận hắn bên ngoài phong lưu thế nào nàng cũng không quan tâm, cũng không muốn nghĩ tới. Nhưng lần này lại là một ngoại lệ.
Còn vì sao lại như thế thì chính Yên Nguyệt cũng không hiểu.
"Đợi qua vài ngày nữa đã. Đợi ta đem công việc bàn giao xong rồi nói tiếp."
Dù sao nàng cũng làm tại Phong Chánh tập đoàn ba năm nay. Nay đột nhiên phải bỏ đi, nhất thời cũng không thích ứng.
Liễu Yên Hồng đương nhiên không hiểu mâu thuẫn trong lòng tỷ tỷ mà chỉ mừng rỡ nói:
"Tỷ, tỷ làm nhanh lên đi. Hơn nữa tỷ mau kiếm bạn trai đi thôi. Lý đại ca chẳng phải lúc nào cũng theo đuổi tỷ sao, chẳng bằng nhận lời huynh ấy để tránh tên gia hỏa kia trở mặt."
Liễu Yên Nguyệt bật cười nhéo mũi Yên Hồng:
"Tiểu nha đầu đừng có nói tầm bậy. Lý đại ca của người không hợp với ta, tỷ tỷ không thích tính cách của hắn."
Lý Hải Bân chính là Lý đại ca mà Liễu Yên Hồng nói, cùng với Liễu Yên Nguyệt là bạn học cùng khóa, còn là học trò của chủ tịch nhà trường năm đó. Ngay từ lúc bắt đầu hắn đã theo đuổi người được xung danh là Mộng Huyễn nữ thần của Bắc Hải học viện Liễu Yên Nguyệt. Mặc dù khi đó trong đám sinh viên ai cũng cho bọn họ là một đôi tiên đồng ngọc nữ nhưng Liễu Yên Nguyệt từ trước giờ không hề thích cái tính cách cao ngạo của hắn.
"Không sao, không sao cả, chỉ cần tỷ tỷ công bố việc giải trừ hôn ước thì người theo đuổi tỷ nhất định sẽ tới phá tan cả cửa nhà chúng ta. Lúc đó cùng lắm chỉ tiểu muội chịu khổ một chút, giúp tỷ thẩm tra một phen."
Liễu Yên Hồng vừa nói vừa cười lớn. Dù cho tỷ tỷ của nàng chọn ai làm tỷ phu thì trong thâm tâm nàng người đó so với tên phong lưu công tử Tiêu Thu Phong kia vẫn còn tốt hơn gấp trăm lần.
Thật ra thì Tiêu Thu Phong nhìn rất đẹp trai, hơn nữa lại có tiền, là một đối tượng mà bất kỳ nữ nhân nào cũng mong ước. Chỉ là tính cách vô lại của hắn sớm đã gây một ấn tượng quá lớn trong lòng tỷ muội Liễu gia mất rồi.
.......................
Tiêu Thu Phong tới Phong Chánh tập đoàn vào cuối tuần.
Sự thay đổi lần này khiến cho hầu hết người của Tiêu gia ai nấy đều giật mình. Hắn tổng cộng đã cự tuyệt hết ba mươi sáu lần ước hẹn, đương nhiên bao gồm cả lời mời của đám bạn thân nhất được mệnh danh là Đông Nam tứ đại công tử kia nữa.
Tự đại công tử chính là đại diện cho thế lực của Đông Nam tứ đại tập đoàn. Tại khu hành chính này chính là các thổ hoàng đề, cơ hồ như muốn làm gì thì làm.
Tiêu Thu Phong mỗi ngày đều đi làm, thẩm tra đủ các loại giấy tờ sổ sách của tập đoàn, mau chóng nắm bắt phương hướng kinh doanh của tập đoàn. Mặc dù thay đổi linh hồn nhưng kỹ năng của hắn không hề mất đi, khả năng ghi nhớ vẫn chỉ cần nhìn qua là sẽ không quên. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Vào bữa ăn trưa cuối tuần tại phòng ăn, hắn giao lưu với rất nhiều bằng hữu. Với thân phận và chức vị của hắn, cộng thêm tính tình cởi mở khiến các nhân viên rất nhanh chóng tiếp nhận. Thậm chí dù cho hắn tới muộn thì cũng có người sớm đã chuẩn bị đồ ăn mang tới đặt trên bàn chỗ hắn hay ngồi.
Sự phát triển của một công ty luôn lấy phúc lợi, ý kiến cùng cái nhìn của nhân viên làm cơ sở. Cái ngày cuối tuần này giúp Tiêu Thu Phong hiểu ra rất nhiều. Những việc này nếu thân là vị trí quản lý cấp cao vốn không thể nào biết được.
Giống như kinh lý tự coi mình như nhân viên, cùng nhân viên chơi đùa. Mặc dù chỉ là chơi thôi nhưng Yên Nguyệt lại không thấy đơn giản như vậy. Tính cách của tên nam nhân đã từng là hôn thê này không ai hiểu rõ hơn nàng, hắn tuyệt đối không chơi những trò vô vị như thế.
Nhưng thật ra hắn muốn làm gì?
Tiêu Thu Phong từ từ tiếp nhận công việc quản lý. Nhưng khiến hắn không hiểu chính là đến cuối tuần rồi mà hắn vẫn chưa nhận được thư từ chức của Liễu Yên Nguyệt. Án theo đạo lý mà nói thì khi một công tử như Tiêu Thu Phong buông tha cho nàng thì nàng phải mau chóng bỏ đi mới phải. Dù sao từ cái ngày gặp mặt kia thì hắn đã biết trong lòng nữ nhân này vốn đã xem Tiêu Thu Phong không bằng một con chó.
Nàng ta chắc chắn không hề nghĩ cộng tác với hắn, nhưng sao nàng ta còn chưa đi?
Tiêu Thu Phong nghĩ không ra. Thật ra cái vấn đề này thì cả Liễu Yên Nguyệt cũng không hiểu.
Đồng hồ đã chỉ tám giờ tối, Tiêu Thu Phong từ màn hình ngầng đầu nhìn pháo hoa bắn tỏa khắp bầu trời đêm. Trong mắt hắn chợt lóe lên một tia thần quan, ngòn tay đột nhiên gõ lên bàn phím mốt vài tổ ký tự đặc biệt.
Đấy chính là mật mã đại diện cho danh hiệu của hắn để liên lạc với long tổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.