Trọng Sinh Chi Đại Giới

Chương 84: Nuôi con




Người Trung Quốc có câu châm ngôn gọi là ‘Nuôi con nuôi đến già’.
Những năm 80, Trung Quốc bắt đầu thực hiện kế hoạch hoá gia đình, ức chế gia tăng dân số.
Tô Truyền Chí ở niên đại này thuận lợi kết hôn cùng cô gái ông yêu. Tuy rằng ông là phần tử trí thức, ăn lương thực quốc gia nộp thuế, nhưng trong xương vẫn có quan niệm truyền thống, vẫn hy vọng vợ có thể sinh cho ông đứa con trai đầu lòng.
Nếu là con gái, ông đương nhiên sẽ không chán ghét, nhưng nói đến cùng vẫn sẽ cảm thấy thất vọng.
Bọn họ ở thời đại này, vì muốn giữ được việc làm, không thể sinh them được nữa.
Cả đời chỉ có thể có một đứa con, thì phải nuôi cho thật tốt.
Vợ mang thai mười tháng, thật sự sinh cho ông một đứa con trai. Đặt tên là Tô Nham, hy vọng nó tương lai tâm chí kiên cường như nham thạch, không dễ dàng bị lay động. Đàn ông con trai, có một trái tim kiên cường bất khuất mới có thể đứng vững gót chân trong cuộc đời phức tạp này.
Tô Truyền Chí ôm con nhỏ, sắc mặt hào quang, cảm thấy ánh mặt trời hôm này càng thêm rực rỡ.
Hai vợ chồng đều đi làm kiếm tiền, bà nội liền đến giúp chăm đứa nhỏ. Nhưng chiều nào tan ca về rồi, hai vợ chồng đều chơi cùng đứa con cưng này, Tô Truyền Chí thực thích đứa con này, bởi vì mặt mày nó quá giống ông.
Tô Nham vừa một tuổi đã bắt đầu chập chững tập đi, Tô Truyền Chí mỗi khi rảnh đều sẽ kiên nhẫn dẫn đường cho nó, dạy nó đi. Tô Nham không thích khóc, ngoan hơn nhiều so với mấy đứa nhỏ khác, Tô Truyền Chí rất đắc ý.
Tô Nham sau khi lên ba, cũng bắt đầu giống mấy cậu bé trai khác, bắt đầu nghịch ngợm gây sự. Trong nhà ngày nào cũng bị phá đến lộn xộn bừa bộn, Tô Truyền Chí thường xuyên thấy phiền, giận quá liền đánh vào mông nó, đánh cho tiểu quỷ khóc loạn.
Hai vợ chồng đều chịu không nổi thằng con quậy phá này, đành đưa nhóc ta đến nhà trẻ.
Ngày đầu tiên đưa nó đi, Tô Truyền Chí cả nửa ngày an ổn cũng chưa hưởng thụ được đã bị cô giáo gọi đến trường, tiểu quỷ hình như chưa thích ứng kịp, sáng sớm lại hứng gió lạnh, phát sốt ở nhà trẻ.
Tô Truyền Chí bất đắc dĩ, đành xin phép đem con về xem bệnh.
Ngày thứ ba, Tô Nham khỏe lại.
Hai vợ chồng lại đưa nó đến nhà trẻ.
Tiểu quỷ nắm lấy tay mẹ đặt trên trán mình, ủy khuất nói:“Con hôm nay cũng sốt rồi nè.”
Hai vợ chồng bị chọc cười, cố gắng nhẫn tâm đem tiểu quỷ không chịu vào nhà trẻ cho cô giáo.
Đi rất xa còn nghe thấy tiểu quỷ kia khóc nói với cô giáo:“Cô sờ đi, con nơi này thật sự bị bệnh…… Ô oa…… Mẹ ơi……”
Cô giáo thấy thế cũng chẳng lạ gì, trẻ con vừa vào nhà trẻ phản ứng đủ mọi kiểu. Ai cũng phải có thời kì thích ứng, đặc biệt trẻ con càng phản ứng mạnh.
Tô mụ mụ cuối cùng vẫn thấy lo lắng, sợ con ăn không ngon, chơi không vui. Vào giờ nghỉ trưa, nhín chút thời gian từ nhà xưởng chạy tới nhà trẻ thăm,
Nhà trẻ khóa chặt cửa sắt, mấy chục đứa nhỏ bị nhốt bên trong, líu ríu y như một đám chim sẻ, từ xa đã có thể nghe thấy.
Tô mụ mụ chớp mắt liền nghe thấy tiếng khóc lớn nhất trong đó chính là con trai bà, vội vàng chạy tới xem, đã thấy con bà hai tay nắm chặt cửa sắt, dùng sức lay động, vừa lay vừa gào khóc:“Ô oa…… Oa…… Cho con ra ngoài…… Cho con ra ngoài……” Khóc đến cổ họng cũng khàn, mắt sưng lên như hạch đào, khiến người ta thương tiếc. Cảnh tượng này, rất giống thú cưng bị nhốt trong lồng, táo bạo phát điên cào cửa, khát vọng sự tự do bên ngoài.
Tô mụ mụ lúc này đau đứt ruột, vội nhào qua:“Nham nham! Ôi, sao lại khóc dữ vậy con.”
Tô Nham nhìn thấy mẹ từ trên trời giáng xuống, lúc này ủy khuất đặt mông ngồi xuống đất liều mạng lăn lộn, khóc đến đinh tai nhức óc.
Tô mụ mụ bật cười, cô giáo bất đắc dĩ giải thích:“Đứa nhỏ này sợ người lạ, không chịu cùng mấy bạn nhỏ nói chuyện, quậy đến trưa, dỗ thế nào cũng không chịu. Giờ muốn bé ăn cơm cũng không chịu, muốn về nhà, muốn mẹ thôi.”
Tô mụ mụ đau đầu ôm lấy con, phủi tro bụi trên người, chùi đi nước mắt của con, cười dỗ dành:“Rồi rồi, mẹ không phải đến rồi hả? Đừng khóc, mẹ mua bánh ngọt cho con, con nếu còn khóc, liền cho mấy bạn nhỏ khác ăn nga?”
Tô Nham đang gào khóc không chịu nín lập tức ngừng, phẫn hận đoạt lấy bánh ngọt, oan ức giận dỗi khóc trừng mẹ. Tô mụ mụ cười ha ha vui vẻ, hung hăng hôn con một ngụm, mở bánh ngọt ra từng chút từng chút đút cho con.
Tiểu quỷ giữa trưa ăn uống no đủ, rất nhanh liền ngủ. Tô mụ mụ thở phào, vội vàng đi làm. Bà có thể đoán được, chờ tiểu quỷ tỉnh lại, không nhìn thấy người quen lại khóc lóc quậy tưng lên cho xem.
Buổi tối trở về, Tô mụ mụ lấy chuyện vui của con trai kể cho Tô Truyền Chí nghe, Tô Truyền Chí nghe xong cười ha ha, vuốt đầu thằng con trai đang cố gắng tự dùng thìa ăn cơm nói:“Đàn ông con trai sao có thể làm ầm ĩ thế này, ha ha, phải học thích ứng nha con.”
Ba ngày sau, Tô Nham quả nhiên thích ứng, biết sáng sớm thức dậy phải mặc quần áo, phải đến nhà trẻ, chơi với rất nhiều bạn nhỏ. Nó còn biết nhắc nhở mẹ đừng quên cái túi nhỏ của nó.
Tô Nham cứ như vậy, giống y như những đứa bé khác, một mạch học hành, chậm rãi lớn lên.
Nó thành tích thật giỏi, toán thường đạt điểm tối đa, năm nào cũng có giấy khen, mỗi lần được hạng nhất Tô Truyền Chí đều mua quà thưởng cho nó. Xe đạp, tác phẩm nổi tiếng, CD hoạt hình Slam Dunk, đồng hồ đeo tay hoạt hình, giầy thể thao vân vân, đủ loại quà phong phú đa dạng. Tô Truyền Chí không phải dạng phụ huynh buộc con học hành, ông cũng không phải muốn con hạng nhất gì. Ông không phản đối con mình coi sách ngoài môn học, bao gồm truyện tranh, hoạt hình.
Con trai một năm lại lên một tuổi, ông một năm lại ‘già’ đi một tuổi.
Đã đến trung niên, ông không thể thỏa mãn với công việc cứng nhắc buồn tẻ, chỉ có một số tiền lương muôn đời không lên. Đàn ông sống đến tuổi này, nếu không hành động một phen, liền trễ một đời.
Năng lực hành động của Tô Truyền Chí luôn rất xuất sắc, nói làm liền làm, quyết đoán từ chức, quyết đoán đầu nhập thương trường.
Dựa vào bản lĩnh của chính mình, dựa vào quan hệ giao tiếp khéo đưa đẩy nhiều năm qua, ông rất nhanh liền nếm được mùi vị thành công lần đầu. Dã tâm trong lòng nháy mắt phóng đại, gan cũng ngày một lớn hơn.
Có lẽ chính vì vội vàng ngược xuôi khắp miền đất nước đi làm ăn như thế, ông dần xem nhẹ gia đình, xem nhẹ vợ con.
Đàn ông thường ra ngoài, những người vợ không chịu được cô đơn dễ đi ngoại tình nhất. Cho dù cung cấp đầy đủ mọi thứ, cũng không thể vãn hồi trái tim đã chạy xa. Phụ nữ thường tham lam, muốn không chỉ là tiền tài, còn muốn đàn ông che chở quan tâm, muốn cả tình yêu của đàn ông.
Một khi họ cảm thấy bạn không thương họ nữa, họ sẽ miên man suy nghĩ.
Nghĩ Tô Truyền Chí cả ngày chạy ở bên ngoài, có phải kỳ thật đã lăng nhăng rồi hay không? Nói không chừng còn có cái “túp lều tranh” ở bên ngoài, có cả vợ và con cũng nên. Mấy chuyện thế này, chung quanh có thiếu chi.
Chỉ hoài nghi, suy đoán như vậy. Bà liền lăng nhăng thật. Người đến trung niên, thanh xuân cũng tàn, lại được một người đàn ông lãng mạn khác theo đuổi, lập tức như trẻ lại mười tuổi, trở về thời con gái. Tâm tình tuyệt vời này, Tô Truyền Chí đã không thể cho bà được nữa.
Tuy cảm thấy thực có lỗi với con trai, nhưng bà khát vọng mùa xuân thứ hai quá mãnh liệt, vẫn hạ quyết tâm. Tốt xấu gì con cũng đã hơn mười tuổi, không còn cần chăm sóc gì nữa.
Tô Truyền Chí trong những năm tháng làm ăn bên ngoài quen được một quả phụ ở thành phố A, chồng vừa bệnh chết không bao lâu, cô ta bất đắc dĩ đỡ đần cục diện rối rắm công ty chồng để lại, còn ôm một đứa con gái chưa trưởng thành, tâm lực lao lực quá độ. Tô Truyền Chí làm là vật liệu gỗ, ông rất biết ăn nói, cũng không xem thường ai hết, gặp ai cũng có thể nói mấy lời tri kỷ. Ông đối với quả phụ rõ ràng không biết kinh doanh này cũng không xem thường gì, cặn kẽ cùng cô nói chuyện làm ăn, không khinh cô, cũng không lừa cô, hơn nữa dạy cô rất nhiều thường thức và kinh nghiệm cần chú ý. Người phụ nữ này bị lừa cũng không phải một hai lần, đã sớm phiền lòng, thế nhưng lại không cam lòng bỏ chuyện làm ăn, tuy rằng công ty xuống dốc, nhưng hàng năm còn có không ít thu nhập, cuối cùng có thể giúp sinh hoạt của cô thoải mái chút.
Tô Truyền Chí không phải thật thà gì, nhưng cũng không phải coi trọng cô. Chỉ muốn khiến quan hệ của cả hai thật tốt, cô về mặt làm ăn không có bản lĩnh gì, nhưng cô và nhà mẹ đẻ tốt xấu cũng có chút địa vị, so ra vẫn tốt hơn ông vừa đến thành phố A, chẳng quen biết ai.
Thường xuyên qua lại, người phụ nữ này lại nhìn trúng ông.
Tâm tư của cô ta, Tô Truyền Chí sao lại nhìn không ra.
Chỉ là lúc đầu Tô Truyền Chí không nghĩ đến mặt này, thẳng đến chuyện của vợ phát sinh, ông mới cảm thấy không có ý nghĩa, dứt khoát ly hôn liền mỗi người có tương lai riêng đi, đúng lúc bớt việc.
Về phần con trai, con đã lớn vầy rồi, có gì cần quan tâm nữa chứ.
Đưa tiền cho nó không lo ăn không lo mặc là đủ rồi.
Ly hôn, rời khỏi thành phố C.
Tô Truyền Chí không có chút luyến tiếc và áy náy, ông hoàn toàn không có những cảm xác này.
Đến thành phố A, tái hôn xong sinh hoạt cũng không tốt như trong tưởng tượng. Nhà mẹ đẻ của vợ quá nhiều người, đánh rắm cũng nhiều, ba cô sáu bà đều thích ra lệnh, thích coi ông như ‘Người bên ngoài’,‘Con rể tới cửa’. Loại kỳ thị này ông không thể nhận, ông không thích mấy thân thích này, lại càng không thích đứa con gái trời ơi kia.
Con nhãi nhanh mồm nhanh miệng, còn không biết cái gì gọi là ‘Có vài lời đặt trong lòng là được rồi, không cần nói ra ngoài’.
Có cái gì nói cái gì, mắng ông vương bát đản, quá đáng hơn cũng không phải không có.
Ông nếu bởi vậy mà lùi bước, mục đích đến thành phố A coi như thành bọt nước.
Chút suy sụp nhỏ xíu ấy ông căn bản không thèm để ý.
Hắn đem công ty vật liệu xây dựng gần như sập tiệm kia của chồng trước của vợ để lại, gầy dựng lại lần nữa, đây đều là dựa vào bản lĩnh của ông.
Sau khi sự nghiệp ổn định, ông cũng đề cập qua chuyện muốn đem con trai đến chơi, sẵn làm quen với mẹ con họ. Nhưng người đàn bà này trở mặt còn nhanh hơn lật sách, lời vừa ra khỏi miệng, lập tức liền chanh chua bài xích. Bộ dáng kia ông thật không thích. Dựa vào cái gì ông có thể nhận đứa con gái trời ơi kia, người đàn bà này lại không đồng ý nhận con của ông? Huống chi chỉ ở vài ngày mà thôi.
Nhưng công ty vừa vào quỹ đạo, ông cũng không muốn vì mấy chuyện lông gà vỏ tỏi này mà rạn nứt với vợ.
Chỉ là phụ nữ mà lòng dạ hẹp hòi lên, đàn ông vĩnh viễn không thể đoán ra đến trình độ nào.
Ông ban ngày bận rộn ở công ty, buổi tối về nhà, ngẫu nhiên sẽ thình lình nhớ gọi điện thoại về cho con trai, kết quả vợ cứ như hồn ma vất vưỡng trồi ra, mặt âm trầm nói:“Lại nhớ thằng con bảo bối của anh? Có phải trách em già rồi, không thể sinh một thằng con trai cho anh không? Anh muốn thằng con trai như vậy, dứt khoát dọn về sống với nó đi, hai cha con các người cùng nhau sống, hai mẹ con em sống một mình. Nói trắng ra thì Từ Từ không phải con ruột của anh, anh cũng chẳng đem mẹ con em để trong lòng.”
Ông rất muốn nói đương nhiên rồi, nói thừa. Đừng nói đứa con gái trời ơi đáng ghét muốn chết kia, cho dù nó ngoan ngoãn khả ái, cũng kém xa thằng con ruột của ông.
Nhưng đối mặt đàn bà đang cố tình gây sự, không thể cãi với cô, cãi một cái liền dừng không được.
Ông tuy không quá thích cái nhà này, nhưng còn chưa muốn nhanh vậy đã ly hôn lần nữa! Huống chi lúc này ông ly hôn, cơ bản là không còn xuất thân, rất không có lời .
Ba năm thấm thoát trôi qua.
Khi nghe con trai muốn thi vào đại học, ông còn cảm thấy kinh ngạc, bất tri bất giác đã lớn vậy rồi ư.
Vốn định trở về thăm, nhưng đứa con trời ơi Đường Du cũng sắp thi đại học. Hai vợ chồng cùng đi, chuyện muốn đi thăm con cũng chẳng đi đến đâu.
Buổi tối sau khi thi đại học chấm dứt, hắn liền gọi điện thoại cho con, kết quả căn bản không có người nghe. Ông nghĩ đại khái là chúc mừng kì thi đã xong, cùng bạn bè đi quậy đi, nghĩ như vậy liền cười cười, hôm sau vẫn bận rộn làm việc.
Sau đó, thành tích còn chưa có, ông lại nhận được một phong thư bất ngờ.
Lá thư này thực ngắn gọn, đặt hòm thư cửa nhà ông, là được vợ nhận được. Khi ông tan tầm về nhà nhìn thấy nụ cười vui sướng khi người gặp họa của vợ, trong lòng còn thật buồn bực. Lúc ông xem xong lá thư, thật sự cảm thấy là ai đang đùa, đùa với ông một trò cười quá trớn.
Đồng tính luyến ái, từ xa lạ như vậy thế nhưng lại cách ông gần đến thế.
Ông nhiều lần gọi điện thoại về, nhưng lần nào cũng không ai nghe máy. Thẳng đến mùa hè sắp sửa kết thúc, mới nhận được điện thoại thằng con tự gọi đến.
Lần này, ông đã không còn kích động. Tối thiểu còn có thể bình tĩnh hỏi nó: Cậu là đồng tính luyến ái?
Nghe được câu trả lời lặng lẽ đó, ông chỉ nghĩ sao lại thế này .
Giây phút đó, ông vĩnh viễn không biết ông cắt đứt điện thoại, tương đương với cắt đứt điều gì.
Thần kỳ biết chừng nào, rõ ràng là thằng con ông từng mừng rỡ khi có được, cũng từng vì nó mà kiêu ngạo. Nhưng thời gian là một thứ gì đó đáng sợ, dị đoan mà lại đáng sợ.
Tựa như một loại cổ phiếu, ông từng dốc lòng đầu tư, buôn bán lời. Nhưng khi tình thế thay đổi, nó rớt giá, mà cổ phiếu đã rớt, còn cần lưu trữ làm gì? Có lẽ một ngày nào đó nó sẽ lên lại, nhưng không phải người nào cũng nguyện ý đầu tư trường kỳ. Mà khi có lựa chọn tốt hơn trước mặt, có thể không chút nào lưu luyến vứt bỏ nó.
Đồng tính luyến ái có nghĩa là gì? Nghĩa là cho dù nó là đàn ông, vẫn phải đoạn tử tuyệt tôn .
Tô Truyền Chí làm việc, luôn là mục tiêu rõ ràng, nói làm liền làm.
Con trai lớn không còn dùng được, vậy thừa dịp bây giờ bảo đao còn chưa mòn, tranh thủ sinh thêm một đứa tốt hơn.
Ông nghĩ như vậy, vợ cũng nghĩ như vậy .
Nhưng đàn ông khác với đàn bà, đàn ông ngoài bốn mươi muốn sinh con cũng không khó, nhưng đàn bà vào bốn mươi lại khác. Vì tương lai của mình và con gái, bà thà rằng mạo hiểm sinh cho chồng một đứa con, sinh cho con gái một đứa em trai hay em gái, mặc kệ thế nào nếu có quan hệ huyết thống, con gái tương lai cũng thoải mái chút.
Hai vợ chồng liền nghiêm túc mở kế hoạch này, thường xuyên chạy tới bệnh viện.
Hai người tuổi đều lớn, muốn con không phải dễ dàng, thật vất vả mang thai lại đẻ non, cuối cùng thử thụ tinh ống nghiệm, vẫn rất khó thành công.
Một năm hai năm…… Thời gian qua mau.
Năm tháng không đợi người, hai vợ chồng đều sốt ruột, uống thuốc còn nhiều hơn ăn cơm, thể xác và tinh thần mỏi mệt.
Tô Truyền Chí sớm đã vụng trộm tìm cách khác, ông cảm thấy mình khẳng định không thành vấn đề, có vấn đề là vợ, phụ nữ thân thể vốn yếu, tuổi càng lớn, muốn mang thai càng khó. Ép buộc mấy năm rồi, hy vọng càng xa vời thêm. Tô Truyền Chí đánh chủ ý tới những cô gái trẻ bên ngoài. Người được đề cử như vậy không phải không có, ông tuy tuổi lớn, nhưng có tiền, bộ dạng phong độ phiên phiên, rất có mị lực riêng của đàn ông trưởng thành. Trong những người đàn bà ngõ ý với ông, có một người ba mươi tuổi vừa ly hôn, bộ dạng thuỳ mị, duyên dáng, da trắng ngần, nhìn thực thoải mái. Cô ta muốn tiền, ông muốn con. Hơn nữa đàn bà tuổi này không giống mấy cô nhóc líu ríu nói lý lẽ không thông. Người đàn bà này biết tiến thối, càng biết đàn ông cần cái gì, không cần cái gì. Cô không hề đề cập tới danh phận, nguyện ý vì ông sinh con, thù lao là một căn nhà ở thành phố A, loại giao dịch này ông thực vừa lòng.
Vợ còn đang chạy chữa, ông đã lặng lẽ xây “túp lều tranh” ở bên ngoài. Phụ nữ trẻ đúng là khác, cố gắng hơn nửa năm liền mang thai, sau đó bụng chậm rãi lớn lên, mỗi lần đi bệnh viện kiểm tra đều thực khỏe mạnh. Tô Truyền Chí vô cùng vừa lòng, so với đứa con đầu lòng, càng thêm kỳ vọng đứa nhỏ này ra đời.
Ông cẩn thận đề phòng khắp nơi. Sợ vợ biết đến đánh ghen. Nhưng phòng thế nào vẫn có sơ hở, mắt thấy ngày sinh dự tính sắp đến, bà bầu lại bị xe quẹt, đổ máu đương trường, phải đưa vào bệnh viện mổ.
Đứa bé không thể không sinh non, Tô Truyền Chí sau quãng thời gian lo lắng lại chờ mong, đợi ra được một đứa bé đã chết, là bé trai. Đứa nhỏ này còn thiếu một bước đã có thể khỏe mạnh đi vào thế giới này. Đáng tiếc mệnh không tốt, cuối cùng chết trong bụng mẹ. Mà cùng mang đi, còn có mẹ của nó. Xe kia nhìn như chỉ quẹt nhẹ, lại một xác hai mạng!
Tô Truyền Chí đã muốn nhiều năm chưa uể oải đến như thế, mất mát quá lớn, gần như muốn bật khóc nức nở. Ông mờ mịt đứng ở hành lang bệnh viện, thật lâu sau cũng không nhúc nhích. Ông từ cửa sổ thủy tinh nhìn những nếp nhăn không thể che dấu trên mặt mình, năm tháng nhuộm đẫm phong sương, ông thật sự cảm thấy mình già rồi. Bất kể kiếm tiền thế nào, cố gắng thế nào, ông cũng chỉ có thể nước chảy bèo trôi, trôi vài năm trôi đến năm mươi, lại trôi vài năm đến sáu mươi…… Bảy mươi……
Ông bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Mà sợ hãi cũng theo đó mãnh liệt mà đến.
Một cú điện thoại xa lạ, một tiếng khách sáo máy móc.
Cảnh sát kia hình như dùng ngữ khí vô cùng tiếc hận nói cho ông:“Ông Tô, chúng ta ở nơi này, phát hiện thi thể nghi ngờ là Tô Nham con của ông…… Xin ông nhanh chóng đến xác nhận……”
Cái gì kêu họa vô đơn chí, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi .
Thằng con lớn gần như bị ông cố ý vứt bỏ, không muốn nghĩ đến, lại lấy tình huống này lần nữa xuất hiện trong đầu ông. Tựa như một cây chùy sắt, hung hăng đập vào huyệt thái dương, đầu trực tiếp nổ tung.
Khi ông tỉnh lại, mơ mơ màng màng đã không biết năm nào tháng nào, vợ mặt âm trầm ở bên giường bệnh nói:“Não tụ huyết.”
Ông thậm chí nghe không được gì. Nhưng thân thể tình trạng gì ông cũng hiểu, khó chịu, choáng váng, đau nhức, ù tai, hoa mắt, một tia khí lực cũng không có, chỉ có thể nằm, há mồm nói chuyện cũng cảm thấy khó khăn.
Ông không nghĩ được nhiều lắm, bởi vì rất nhanh lại suy yếu mê man đi.
Sau đó ông cứ khi thì hôn mê, khi thì tỉnh, luôn thấy bác sĩ chạy đến chạy đi trước mắt. Ngày khôi phục được một ít, lúc có thể nói có thể động, mùa thu năm ấy cũng đã qua nửa tháng .
Ông giãy dụa đứng lên, khô khốc nói với vợ:“Anh giờ không động đậy được, em đi một chuyến đến cục công an khu Bình An thành phố D, giúp anh……” Ông gần như nói không được, nghĩ vẫn là mình đi tốt nhất, nhưng thân thể ông thế này, mà ông còn mặt mũi gì để đi đến đó chứ? Ông nghĩ đến nhiều năm không liên hệ chút gì với con, đôi câu vài lời cũng không có, nay con trai đã chết rồi, ông phải đối mặt thế nào đây?
Vợ lại nói:“Là muốn cho thằng con lớn của anh nhặt xác? Lúc anh hôn mê cảnh sát gọi vào điện thoại của anh, em nghe. Anh hôn mê bất tỉnh, em cũng không quyết định được, em gởi tiền qua, bảo cảnh sát hỗ trợ hoả táng trước, mua hủ cốt tốt nhất đặt ở nhà tang trước, vốn định chờ anh khỏe lên chút tự đi xử lý. Nhưng mà hình như không cần, em hỏi thăm rồi, mẹ của cậu ta từ nước ngoài bay về, mua một khối mồ rất tốt an táng. Khỏe một chút lại đi viếng. Đứa nhỏ này cũng mệnh khổ, tuổi còn trẻ đã đi rồi…… Cảnh sát cũng vô dụng, người cũng hạ táng còn không tra được hung thủ, thói đời ngày sau a.”
Đúng vậy, tuổi còn trẻ vậy đã chết. Hai thằng con trai của ông đều chết, mà ông còn sống. Bị loại bệnh có thể chết bất đắc kì tử thế này, lại không chết đi cho xong.
Không biết là trời thương ông, hay là trừng phạt ông.
Ông chẳng những sống, còn sống rất lâu, sống đến sáu mươi, bảy mươi……
Sống đến tóc thành trắng xóa, vẻ mặt tang thương.
Người càng già, càng dễ tịch mịch. Người già và trẻ con rất giống nhau, sợ cô đơn, sợ không có người trân trọng mình, nhớ thương mình, lấy lòng mình, sợ nhất là thân nhân không cần đến mình.
Cô nhi trên thế gian, không nơi nương tựa không người dựa dẫm, tuổi nhỏ khổ cực.
Cô lão trên thế gian, không nơi nương tựa không người dựa dẫm, tuổi già đau thương.
Cửu bệnh sàng tiền vô hiếu tử, ông sống coi như trường thọ, lại thường xuyên ghé thăm bệnh viện. Ông sớm đã không trông cậy có hiếu tử hầu hạ lúc bệnh hoạn. Càng không trông cậy vào đứa con gái trời ơi không chút huyết thống, cùng người vợ ngày nào cũng chỉ biết chăm lo cháu trai kia nữa.
Hai mẹ con họ cũng thường xuyên đến bệnh viện, nhưng không phải vì thăm ông.
Con gái trời ơi sẽ mang con rể và con nó theo tới, luôn nói về chuyện cổ phần công ty.
Vợ cũng thường một mình đến, mặt mũi hiền lành nói với ông chúng ta đều già rồi, giờ là thời đại của tụi thanh niên, anh xem anh cả ngày quan tâm chuyện công ty, tự nhiên hại mình mệt mỏi lâm bệnh. Còn không bằng để bọn nhỏ đi chịu khổ đi, anh và em đi hưởng thụ thanh phúc.
Ông mời luật sư tới, gia đình đó hưng phấn vây quanh phòng bệnh. Đứa con gái trời ơi lần đầu tiên gọi ông là ba, ngọt ngào nói: Ba yên tâm, về sau con và Cảnh Huy sẽ chăm sóc ba lúc tuổi già.
Mấy câu này ai mà tin cho được? Dù sao ông sống cả đời, nhìn cả đời, ở chung với người nhà này cũng đã nửa đời, ông hiểu đức hạnh của hai người hơn ai hết. Đại khái nó gọi cái ‘chăm sóc lúc tuổi già’ chính là không để ông chết đói, không để ông chết ở ven đường, chết rồi thì tìm cái mồ cho ông, để ông có chỗ an thân.
Nhưng chăm sóc người già căn bản không chỉ như thế, không có gì quan trọng hơn thân nhân bên cạnh. Ông đã già đến ăn không thấy ngon uống không thấy ngọt, nằm trên giường bệnh càng không cần đồ gì đẹp đẽ, mấy thứ kia cũng không quan trọng.
Ông bệnh nhiều lần như thế, lần nào nằm viện đứa con trời ơi này mua cho ông trái táo? Đút cho ông ly nước? Về phần con rể này, cứ như lần đầu gặp mặt.
Tiếng của luật sư quanh quẩn trong phòng bệnh, tiễn bước nhóm người vui sướng nọ, Tô Truyền Chí cô quạnh nằm chờ trò hay. Hai người đó sau khi trở về sẽ phát hiện, cái gọi là 80% cổ phần công ty, chỉ có mấy đồng tiền lẻ, thậm chí cả căn nhà này của ông cũng đã sớm đổi chủ. Cũng không ngẫm lại, họ nhiều năm qua, chưa bao giờ đụng tay vào chuyện làm ăn của công ty, họ không hiểu, cũng không muốn đi học, không thích phí đầu óc, thích vươn tay lấy thôi. Đại khái cảm thấy con rể của mình có tài năng đó nên mới giật dây hắn tiếp nhận tiền nhiệm. Đàn bà ngu đần, thực sự đưa tài sản kết xù cho con rể, con gái của bà còn có ngày lành ư?
Không bao lâu phòng bệnh của ông lại náo nhiệt lên lần nữa.
Vợ chỉ vào ông phẫn nộ khóc rống:“Tô Truyền Chí ! Ông chết không tử tế! Ông vong ân phụ nghĩa ! Ông dựa vào cái gì đem tài sản Đường gia của tôi dời ra ngoài? Dựa vào cái gì quyên ra ngoài? Ông chết đâu chết hắt đi, ông sắp chết còn khi dễ mẹ con tôi, tôi rốt cuộc làm cái gì có lỗi với ông! Ông nhẫn tâm đối xử với tôi như vậy, ông muốn tôi không sống nữa đúng không!”
Tô Truyền Chí nằm, không có khí lực cãi vã nữa, dứt khoát không nói lời nào.
Con gái trời ơi lại nổi trận lôi đình,“Tôi đã biết ông không phải thứ tốt! Thật không biết mẹ tôi mắt mù hay sao mà gả cho ông, ông không lương tâm như thế, đáng đời con trai ông chết yểu! Đáng đời không có người thân chăm sóc trước lúc lâm chung !”
Tô Truyền Chí rốt cục chịu nói, tiếng nói khàn khan cà lăm:“Tôi đáng đời…… Các người cũng đáng đời…… Người đang làm trời đang nhìn, ai cũng đừng nghĩ tránh được……”
“Lão bất tử ! Tôi xem ông làm tuyệt như vậy, chờ ông chết ai nhặt xác cho ông! Quỷ con mẹ nó mới mua mồ cho ông!”
“Tao đều có an bài…… Không nhọc mày quan tâm…… Người còn trẻ, đáng chết không chết…… Không nên chết …… lại chết sớm quá……” Ông suy yếu cười, rất nhiều lần hồi tưởng lại, đứa con trai kia của ông trừ đồng tính ra, cái gì cũng giỏi hết, bộ dạng đẹp trai, tính cách cũng nghe lời, đầu óc thông minh, cho dù không dặn nó cũng biết cố gắng học tập, sẽ không tiêu tiền bậy mua đồ xa xỉ, sẽ không mắng chửi nhục mạ hay nói xấu ông, lại càng sẽ không mặc kệ lơ là lúc ông bị bệnh. Những ưu điểm này nói ra thì có vẻ vô cùng bình thường. Nhưng nay đã có một số thanh niên, sớm mất đi ưu điểm bình phàm này. Con trai của ông nếu bồi dưỡng tốt, tương lai không sợ không tài năng xuất chúng.
“Tôi giúp các người đỡ lo…… Công ty cho các người…… Sớm hay muộn vẫn phải bán đi…… Các người…… Làm không nổi.” Tô Truyền Chí tri kỷ mỉm cười.
Ông làm thực tuyệt, trực tiếp chặt đứt quan hệ với người của gia đình đó.
Từ đó về sau, những người đó cũng không đến nữa. Nhưng thật ra có mấy hảo hữu lễ phép tới thăm, Tô Truyền Chí thỉnh cầu một hảo hữu trong đó, chờ ông đi rồi mua dùm khối mộ, số tiền đó ông đã sớm chuẩn bị .
Tử vong tiến đến cũng không thể khống chế.
Con người sắp chết, rất thích nói mê sảng. Thiên mã hành không cái gì cũng có thể nói ra được.
Y tá chăm sóc cho ông ngẫu nhiên nghe ông mơ mơ màng màng nói ‘Ta là Thái Thượng Lão Quân trên trời’, ‘Ta có rất nhiều tiền’ rất nhiều lời làm người ta bật cười.
Nhưng nghe nhiều nhất, cũng là ông khàn giọng hô to ‘Các người không có lương tâm’, ‘Các người không chịu đến thăm tôi’, ‘ Đồ bất hiếu’, ‘Nham Nham, thi được bao nhiêu điểm vậy con?’, ‘Nham Nham mày thiếu ăn đập hả, sao không chịu đến trường đi học?’, ‘Sinh hoạt phí hết rồi hả? Xài tiết kiệm chút nha con.’,‘Thi giỏi quá, mua trái bóng rổ thưởng cho con nè’.
“Nham nham, khi nào thì nghỉ? Đến bệnh viện trò chuyện với cha đi con……”
Tô Truyền Chí nói xong câu nói cuối cùng của cuộc đời, rời khỏi thế gian trong tiếng thở dài của y tá.
—————————–
“Lão tô ! Mình tỉnh rồi ! Y tá, bác sĩ, chồng tôi tỉnh rồi, các người mau tới coi đi.”
“Chú ơi có nghe con nói không? Đầu có đau không chú?”
Tô Truyền Chí mở hai to mắt, cố gắng ngẩng đầu muốn nhìn rõ gương mặt nào đang ở bên giường bệnh. Ông vừa rồi như mộng cũng không phải mộng, nhất thời cũng không biết mình sống hay đã chết.
“Cha, phải nằm yên chứ, đừng nhúc nhích.”
Giọng nói này……
Tô Truyền Chí thoải mái cười.
Chỉ là mộng cũ mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.