Trọng Sinh Chi Biến Phế Vi Bảo

Chương 29: Tự sát.






"Ninh Ân, thuốc giải là cái gì?!" Lâm Diệp thấy sắc mặt Thanh dần không ổn, đưa tay ra kiểm tra, thì phát hiện hô hấp của anh trở nên rất yếu, cậu thất kinh, quay đầu lớn tiếng hỏi Ninh Ân.
"Phản ứng nặng thêm..." Đỗ Phi cũng đi kiểm tra cho các dị tộc khác, cậu và Ninh Ân đều là nhân viên chăm sóc và chữa bệnh của thành, trước kia cậu đã được bác sĩ dị tộc dạy qua một ít kiến thức sơ cấp, nên việc chẩn đoán cũng khá chính xác.
Ninh Ân ngoảnh mặt làm ngơ đối với sự chất vấn của những người xung quanh, nhanh chóng đi về phía trước, mục tiêu dĩ nhiên là Trình Hiểu.
Lam hơi hơi nghiêng người, kéo Trình Hiểu về phía mình, ôm lấy thắt lưng cậu, tuy rằng Ninh Ân là một con người, nhưng vào mạt thế, đánh lén đã là việc hết sức quen thuộc, có rất nhiều người đã tự hại chết chính mình chỉ vì một phút sơ sẩy.
Trình Hiểu dù sao cũng chỉ là một con người mà thôi, nếu bị thương ở những chỗ quan trọng, chỉ sợ là khó cứu được, tay Lam càng ôm lấy cậu chặt hơn.
Chỉ vì quá tập trung quan sát Ninh Ân, cậu cư nhiên để tên dị tôc này đạt được mục đích!
Hơi hơi tránh ra, cậu thấy lông mày của anh dường như hơi nhíu lại, nghĩ đến cả người anh bây giờ đều đang đau nhức, Trình Hiểu bĩu môi, đứng im... Ôm nhau trước mắt mọi người, anh cũng không ngại đau tay hở.

Người trong lòng ôm lấy một người khác, tròng mắt Ninh Ân bị lấp đầy bởi sự căm giận, thậm chí đã phiếm đỏ cả lên, gã cố giữ bình tĩnh, gã không thể đánh mất lí trí, điên cuồng giải quyết vẫn đề này được.
Ánh mắt gã nhắm thẳng vào vẻ mặt lạnh nhạt của Trình Hiểu, đối phương không hề sợ hãi khiến gã thấy thật gai mắt: "Lam, nếu anh tránh ra tôi sẽ đưa thuốc giải cho anh."
Ninh Ân tự nhận mình nắm rõ mạch máu của mọi người trong thành như lòng bàn tay, nếu những dị tộc bị trúng độc chết đi, vậy mấy người còn lại cũng chả chống đỡ được lâu, ngày tháng làm nô lệ phục dịch sẽ phải chịu rất nhiều khổ sở a.
Lam chỉ lạnh lùng liếc Ninh Ân một cái, một tên nhân loại như vậy đáng lọt vào mắt anh sao.
Thấy người trong lòng căn bản là chả thèm để ý đến mình, hốc mắt Ninh Ân dần đỏ lên, nhưng vẫn cố duy trì vẻ chân thành, nói: "Lam, em thật sự rất thích anh, anh hãy để em giết chết Trình Hiểu, rồi chúng ta cùng nhau cao chạy xa bay được không?"
Giết cậu hở? Trình Hiểu nguy hiểm híp mắt lại.
Khi một người nói muốn giết một người khác, cho dù đối phương không cố ý nói như vậy, nhưng vẫn phải có tâm nhãn, bởi sát ý lúc ấy, rất khó tiêu tán... Đây là luật ngầm của lính đánh thuê, ngôn ngữ luôn rất thật thà, Trình Hiểu là một thành viên trong thế giới đó, tự nhiên sẽ nhớ kĩ.
"Lam, chúng ta có thể đến một nơi không có ai sinh sống, nếu anh không thích Tiểu Thụy, thì chúng ta có thể sinh thêm." Ninh Ân tự mình lầm bẩm: "Huyết thống của anh tốt như vậy, con của chúng ta chắc chắn sẽ là thiên tài trời sinh, đến lúc đó nếu anh muốn quay trở về nhà..."
Về nhà? Đáy mắt Lam hiện lên một tia kinh ngạc, rồi dần tối lại.
"Ninh Ân, mày mơ thật đẹp!" Lâm Diệp phát hiện đối phương dù chết cũng không hối cải, hiện tại còn muốn hại Trình Hiểu! Dùng loại lý do đê tiện này để bức ép Lam, Ninh Ân có còn là người sao...
Ban đầu cậu còn đồng tình với Ninh Ân, không tin rằng đối phương lại là người như thế, đến bây giờ thì tâm cũng rét lạnh.
Làm người có thể vô sỉ, nhưng không thể đánh mất nhân tính... Gã vì sự tham lam của mình, liền bắt người khác giết đi bầu bạn, quả thật là táng tận lương tâm.
"Sao, còn muốn trả đòn, đừng quên, hiện tại chỉ có mình tao biết thuốc giải là gì!" Ninh Ân thấy Trình Hiểu rút dao găm ra, cao giọng khinh thường nói, bị vạch trần thì có làm sao, trở thành kẻ phản bội lại thế nào, hiện tại phần lớn tánh mạng dị tộc ở đây đều nằm trong tay gã, những tên này thì làm gì được chứ?!

"... Thuốc giải, tôi biết." Trình Hiểu lạnh lùng nói, ánh mắt của những người xung quanh lộ rõ vẻ khó tin.
Trình Hiểu biết thuốc giải? Việc đó giống như Trình Hiểu giết chết được dị tộc vậy, nhất định có thể nhận được phần thưởng lớn nhất của cả thành, đây là tiếng lòng của mọi người.
Vừa rồi Sắt thấp giọng nói chuyện với nhóm dị tộc chưa trúng độc, bọn họ cũng lờ mờ nghe thấy, dường như là chuyện của Trình Hiểu.
Hiện tại tình hình ác liệt, mọi người đương nhiên sẽ không để lỡ chút tin tức nào, nhưng mà...
Trình Hiểu hai tay trói gà không chặt kia có thể nắm chắc dao găm sao?
Một dao hạ xuống khiến địch nhân mất máu!
Đây thật sự là việc không thể tưởng tượng nổi...
Có thể che giấu bớt bớt mấy cái ánh mắt đầy hoài nghi của mấy người đi được không? Trình Hiểu bất đắc dĩ phát hiện, chính mình dường như đã trở thành tiêu điểm của sự nghi ngờ, bởi vì còn có Lam đứng đây, nên những người khác chả quan tâm đến an toàn của cậu nữa...
Đây chính là Lam đó, nghe đồn là một dị tộc cực mạnh ở trong thành, tuy rằng anh không phải là đại đội trưởng đội hộ vệ thành, nhưng từng có người nói đại đội trưởng cũng không chịu nổi quá 3 chiêu của Lam.
Bề ngoài vẫn là Lam chịu thua, để đại đội trưởng không bị đả kích quá mức dẫn đến việc ngay hôm sau xin từ chức...
"Nói dối là không tốt đâu, Trình Hiểu, mày không cần lừa mình dối người." Ninh Ân vẫn mặt dày tỏ vẻ nghiêm túc đề nghị: "Dùng tính mạng của một mình mày đổi lấy sự an toàn của cả thành, thật ra rất có lời, cái chết của mày cũng có ý nghĩa đấy chứ."
"Chúng tôi sẽ không làm như thế." Sắt mở miệng, cũng đại diện phát biểu ý kiến của những dị tộc khác.
"Trình Hiểu tuy rằng hư hỏng hơn những người khác... Nhưng tội của cậu ấy không đáng chết." Mọi người vào giờ phút quan trọng cũng chẳng phải kẻ ngốc.

"Nếu lát nữa mày lại đổi ý, bảo chỉ muốn giữ mạng một nửa, thì chúng tao lại phải giết lẫn nhau à?" Đây chính là điều boăn khoăn của mọi người.
"Ninh Ân, hiện tại nếu cậu không giao thuốc giải ra, chỉ sợ không giữ được mạng." Thật ra giao rồi cũng chưa chắc được sống, nhưng như Ninh Ân đã nói, chết cũng có nhiều kiểu, lưu đầy cũng là một cách.
Trong lòng mọi người đều rõ ràng, kẻ phạn bội đã gây ra việc nghiêm trọng đến mức này, lưu đày là việc không thể, nhất định phải tại chỗ xử tử. Nhưng mà hiện tại Ninh Ân nắm thuốc giải trong tay, tính mạng của các dị tộc trúng độc đang trong tình thế mành chỉ treo chuông...
Ninh Ân nhún vai tỏ vẻ chả quan tâm, bây giờ cứ so xem ai cứng đầu hơn đi, gã cười lạnh: "Bớt nói nhảm đi, Trình Hiểu, mày mau tự sát."
"... Được." Trình Hiểu vỗ vỗ tay của dị tộc, ý bảo đối phương buông mình ram quần áo của cậu đã rách tả tơi khi chiến đấu với tên dị tộc ngoại lai lúc nãy, phần eo trực tiếp lộ ra.
Lam khẽ nhíu mày, nhưng vẫn làm theo ý Trình Hiểu, buông tay ra, làn da ấm nóng, trơn mềm lại dẻo dai, rất không tồi.
"Mày muốn làm gì?!" Ninh Ân không thấy Trình Hiểu để dao lên cổ, mà đến bên đống giỏ tìm kiếm cái gì đó.
Ninh Ân từng bước đi tới, nhưng không dám đến quá gần, trong tay Trình Hiểu có dao găm, cũng không phải trò đùa.
Những cái giỏ này là do nhân loại phòng ngừa việc nếu phải qua đêm ở trung tâm thành, nên đều mang tất cả lương thực tới chất đống tại đây.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.