Trọng Sinh Chi Biến Phế Vi Bảo

Chương 20: Âm mưu.






"Trình Hiểu không muốn, vậy thì thôi đi." Cách đó không xa, thanh âm Lâm Diệp có hơi lớn, Trình Hiểu không khỏi xoay mặt nhìn về phía đó, hình như là nhắc đến tên cậu thì phải?
"Làm sao nói như vậy được, Ninh Ân cũng vì tốt cho mọi người mà thôi, dựa vào cái gì mà một mình Trình Hiểu không cần mang dược thảo chứ." Đỗ Phi cũng cao giọng lên, dường như có ý muốn phản bác Lâm Diệp.
Vốn quan hệ giữa Đỗ Phi và Lâm Diệp khá tốt, nhưng gần đây vì chuyện của Trình Hiểu, tình cảm của cả hai dần sứt mẻ, Đỗ Phi không hiểu được, một tên chỉ biết ăn không biết làm lại còn không quan tâm đến gia đình thì có gì để mà chờ mong, kỳ thật cậu nói như vậy cũng vì thấy Lâm Diệp không đáng trả giá vì một người như thế.
"Hái thực vật gì là việc riêng của mỗi người." Lâm Diệp tranh cãi với Đỗ Phi, nhìn về phía Ninh Ân: "Bác sĩ Ninh, Trình Hiểu muốn hái loại nấm kia, giỏ của tôi cũng là do cậu ấy giúp đỡ hái đầy."
Những người xung quanh tuy rằng không vừa mắt Trình Hiểu, nhưng cũng cảm thấy việc này rất bình thường, dù sao ai hái loại cây gì là việc riêng của người đó, cần gì phải xen vào chuyện của người ta chứ... Huống chi lúc nãy bọn họ đã tận mắt chứng kiến việc Trình Hiểu hái thảo dược, chẳng biết người này luyện được kĩ thuật đó bằng cách nào, hái được rất nhiều thảo dược, cái giỏ đầy nhóc của Lâm Diệp đoán chừng hơn phân nửa là công của Trình Hiểu.

Nhưng hai người họ chẳng lẽ không sợ phân chia không đều sao, có một số người ghen tị, âm thầm nghĩ, dù sao hiện tại lương thực rất khan hiếm, vì thức ăn mà giết người cũng không phải là chuyện lạ gì, huống chi là nảy sinh mâu thuẫn lúc phân chia thức ăn...
Ninh Ân gật đầu: "Tôi biết, vừa rồi Trình Hiểu giúp đỡ rất nhiều, cho nên lượng lương thực cậu ấy được chia cũng không ít đâu."
Sau khi nghe những lời này, Lâm Diệp hơi yên lòng, tuy rằng danh tiếng bên ngoài của Ninh Ân không tồi, nhưng suy cho cùng đây là vấn đề liên quan đến lương thực, vẫn nên có một lời khẳng định để có thể yên tâm... Nhưng mà mối quan hệ hợp tác cùng phát triển của cậu và Trình Hiểu rất có lý, nên chẳng sợ ai lời ra tiếng vào.
"Tuy nhiên..." Ninh Ân cười, chuyển trọng tâm câu chuyện: "Từ bây giờ đến giữa trưa vẫn còn dư một ít thời gian, giỏ của mọi người cũng đều gần đầy cả rồi, dù sao cũng nên chừa trống vài giỏ để đựng đồ cho họ chứ."
"Họ" ở đây chắc chắn là chỉ nhóm dị tộc, lần này ra ngoài đương nhiên không chỉ vì để nhân loại làm việc, ngoại trừ những dị tộc ở lại đây canh giữ, thì nhóm còn lại đều đã đi săn một ít mãnh thú cỡ nhỏ... Dù nhỏ cũng là thịt, vào thời kỳ này, một chút lương thực cũng là cơ hội sống, cả dị tộc và con người đều sẽ không bỏ qua.
Xác một con mãnh thú đã có thể chiếm vài giỏ, mà lần này cỏ châm diệp không hề ít, mọi người cố gắng cả sáng nay, nhưng cũng còn sót lại khá nhiều cỏ trên mặt đất.
"Cỏ châm diệp nhất định là chúng ta không thể ngắt hết được." Lâm Diệp khẽ nhíu mày, cậu hiểu được ý của Ninh Ân, đơn giản là cậu ta muốn Trình Hiểu dọn sạch giỏ của mình để đựng thảo dược.
Nếu là lúc trước, Lâm Diệp nhất định giơ hai tay ủng hộ, cả một giỏ đều đựng đầy mấy cây nấm vô tích sự để làm gì chứ... Nhưng vừa nãy Trình Hiểu nói muốn dùng thử, ánh mắt kiên quyết ấy làm Lâm Diệp hơi dao động, chẳng lẽ loại thực vậy đó có thể ăn được sao? Nhưng nó rõ ràng có chứa độc tố...
"Có thể chứa thêm một ít thì một ít, hiện tại thực vật rất khan hiếm." Ninh Ân hơi nhấn mạnh, ánh mắt kiên định của gã làm mọi người tin rằng gã đang thật sự lo lắng cho việc chế tạo thuốc: "Một giỏ cỏ châm diệp có thể giúp đỡ khá nhiều, huống chi nó cũng có thể đổi lấy đồ ăn, cớ sao không hái chứ?"
"Nhưng mà..." Lâm Diệp đang định lên tiếng, thì bả vai bị ai đó vỗ nhẹ, cậu quay đầu lại liền thấy một gương mặt bình tĩnh: "Trình Hiểu."
"Thật ngại quá, giỏ của tôi đầy rồi." Trình Hiểu khoanh tay lại, thờ ơ nói.

"Trình Hiểu, tôi biết cậu bất mãn với tôi, nhưng tôi xin cậu đừng đem ân oán cá nhân vào đây được không?" Ninh Ân khẽ nhíu mày, giọng nói vô cùng thành khẩn: "Loại nấm cậu hái có độc, cho dù có quả mâm xôi, nhưng giá trị cũng không bằng một cây cỏ châm diệp, hy vọng cậu biết phân nặng nhẹ, hơn nữa gần đây lương thực nhà cậu không đủ dùng, xin cậu đừng vì sự tùy hứng của mình mà khiến Lẫm phải đói bụng, nó chỉ là một đứa trẻ mới lớn, cần được chăm sóc chu đáo!"
Lại nói, Ninh Ân dùng giọng điệu như kiểu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, gương mặt thì tràn đầy vẻ đau lòng, giống như thể người bị bỏ đói là đứa con của mình vậy...
Trình Hiểu im lặng thở dài, tên này bị làm sao vậy trời, trước kia diễn xiếc thì coi như thôi đi, bây giờ còn chả biết tại sao đi trêu chọc cậu, cậu đây chẳng phải đang giải quyết vấn đề lương thực của nhà mình sao... Huống chi nếu loài nấm này không xảy ra biến dị như các loại thực vật khác thì giá trị của thứ cỏ dại kia làm sao so sánh được... Cỏ châm diệp, chỉ là một loại thảo dược cầm máu cấp thấp, dọc đường đi đến đây Trình Hiểu phát hiện không ít cây thảo dược cầm máu có hiệu quả tốt hơn, nhưng mà vì chưa xác định được chúng có biến dị hay không nên cậu vẫn chưa tùy tiện nói ra.
"Còn có việc gì không?" Trình Hiểu chả hiểu nổi trên người mình có thứ gì đáng giá mà đối phương ao ước dữ vậy.
Được lắm, trực tiếp lơ luôn lời Ninh Ân khuyên... Mọi người đứng quanh đó không nhịn được co rút khóe miệng, Ninh Ân thiếu chút nữa nghẹn chết, âm thầm điều chỉnh lại nhịp thở, lúc này gã mới không mất kiểm soát.
"Quên đi, người ta nếu đã không lĩnh tình, Ninh Ân cũng đừng quan tâm nữa, đỡ phải dây dưa với nhau, cậu đừng quên việc Tiểu Thụy bị cướp đi lúc trước." Đỗ Phi cau mày nói, hiển nhiên Trình Hiểu không cùng một loại người với họ, thấy tên đó lượn lờ quanh đây còn chướng mắt nữa là, chỉ một giỏ cỏ châm diệp đã đổi được lương thực, đây là một cuộc buôn bán có lời... Nhưng mà có người, nhất định không chịu nghe khuyên bảo, cho chết! Chỉ là tội cho Lam và Lẫm, còn phải vất vả nuôi Trình Hiểu...
Ninh Ân im lặng một lúc rồi mới chậm rãi lên tiếng: "Đỗ Phi, Trình Hiểu như thế chẳng qua là vì áy náy, nên mới không muốn... hưởng ưu đãi như vậy."
Trình Hiểu: "..." Ai áy náy vậy trời... Ngài chắc rằng hai từ này ngài không nói lộn chứ...
"Ninh Ân, cậu nghĩ tốt cho tên này quá rồi..." Đỗ Phi chẳng thể nào gắn hai chữ áy náy lên cái bản mặt hờ hững của tên này cả.
"Không phải thế đâu." Ninh Ân nhìn về phía Trình Hiểu, từng chữ từng chữ nói: "Trình Hiểu, cậu không cần phải cảm thấy có lỗi với tôi, cũng không cần phải xấu hổ khi gặp tôi, thứ thuộc về cậu thì không ai có thể phủ nhận được, còn nếu đã không phải của cậu, có bức ép hơn nữa cũng vô dụng..."

Này là đang nói về đám nấm kia phải không ta? Trình Hiểu nhướng mi, cậu nghe mà cứ thấy như gã đang ám chỉ cái gì ấy...
"Cậu dọn sạch giỏ của mình đi, rồi hái chút cỏ châm diệp để lát nữa còn đổi được lương thực." Ninh Ân ngừng một chút, thấy mọi người xung quanh đều tập trung lắng nghe liền lập tức ra lệnh: "Về phần nấm và quả mâm xôi... Hay là cậu bỏ qua giỏ của tôi đi, nếu dư ra thì tôi cầm trên tay cũng được, sau khi trở về tôi sẽ thử nghiệm, nếu thật sự có thể ăn, tôi sẽ cung cấp phương pháp cho mọi người."
"Không được đâu Ninh Ân, giỏ của cậu đã đầy cả rồi, nhiều nữa thì nặng lắm đó!" Có người kinh hô ra tiếng.
"Đúng thế đúng thế, không bằng cứ vứt đi cho rồi, trước kia thử qua cũng có ăn được đâu..." Hiển nhiên tất cả mọi người đều không phải lần đầu tiên muốn hái loại thực vật này.
"Không, tôi thấy được giá trị của loại nấm này, xin mọi người cứ để tôi thử xem." Ninh Ân khoát tay cười, ý bảo chính mình mang nhiều thêm một chút cũng không sao.
Hả? Trình Hiểu nheo mắt lại, nói cho cùng, tên này là muốn có thứ trong giỏ của cậu chứ gì...




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.