Trọng Sinh Chi Biến Phế Vi Bảo

Chương 19: Khổ thủy.






"Bác sĩ Ninh, thảo dược này thật sự có thể đổi thành lương thực sao?" Ninh Ân vừa dứt lời, đã có người động tâm, dù sao ra khỏi thành hái thực vật nguy hiểm khỏi cần nói cũng biết, hết một ngày còn chưa chắc kiếm được thứ gì để ăn, so ra, nếu quả thật có thể dùng thảo dược mọc ở đây đổi lấy đồ ăn, thì quả thật không còn chuyện nào tốt hơn nữa.
Người vừa với hỏi xong, bỗng cảm thấy mình quá đường đột, sao lại nghi ngờ tấm lòng của bác sĩ Ninh...
"Mọi người yên tâm, tôi có bao giờ lừa mọi người đâu?" Giọng nói của Ninh Ân khá nhu hòa, còn giả vờ phồng má trợn mắt một cách nghịch ngợm, khiến sự ngượng nghịu lúc nãy dường như biến mất, cũng kéo theo sự đồng tin của những người đứng quanh đó, bác sĩ Ninh thật tốt tính, bọn họ chỉ cần hái thảo dược đem về là có thể đổi lấy lương thực, có đồ ngốc mới không làm.
Trái lại Ninh Ân có vẻ hào phóng nhỉ, Trình Hiểu thờ ơ nhìn đám cỏ châm diệp dưới chân, loại thảo dược này cậu cũng biết, tác dụng của nó chẳng qua chỉ là cầm máu bình thường mà thôi... Hơn nữa ở đây mọc rất nhiều, nếu thật sự có thể dùng nó để đổi lấy thức ăn thì rất có lời, nhưng cậu không định tham gia vào chuyện náo nhiệt này... Dù sao cái giỏ của cậu cũng sắp bị mấy cây nấm lấp đầy rồi, giá trị loại thực vật này so ra còn hơn gấp đôi mấy loại củ thông thường.
Lâm Diệp bắt đầu do dự, quyết định cùng mọi người hái cỏ lâm diệp, dù sao dọc đường cũng không kiếm được mấy thứ có thể ăn, cứ thế này, đến trưa khi trở về thành, chỉ sợ giỏ mới đầy được phân nửa, còn chẳng bằng hỗ trợ nhau cùng hái thảo dược, ít nhất khi về còn đổi được chút thức ăn.
"Nếu không còn vấn đề gì, mọi người phải nắm chặt thời gian." Ninh Ân thấy mọi người bắt đầu động tâm, liền nhanh chóng phân phó việc làm: "Lúc hái cỏ châm diệp mọi người cần chú ý hái cả cây, không nên thương tổn tới rễ, như vậy mới có giá trị cao."

"Thì ra là vậy..." Tất cả nhanh chóng cúi người.
"Chúng tôi đã hiểu rồi, bác sĩ Ninh cứ yên tâm đi!" Một người đàn ông trung niên lên tiếng, Ninh Ân vì hái thảo dược mà mạo hiểm ra khỏi thành, việc này bọn họ đều thấy rõ.
"Ha ha, nhất định sẽ nhét đầy giỏ luôn, lại nói chúng ta đây là vì sự nghiệp chữa bệnh trong thành mà cống hiến nha!" Một thanh niên tuổi không nhỏ tích cực tham gia nói.
"Nhóc con, nhóc còn chậm quá đó, tăng tốc lên đi!"
"Được rồi, đừng nói nữa, mau làm đi, thời gian không còn nhiều đâu." Chớ nói chi bọn họ còn đang đói bụng, không phải nhà ai cũng có điều kiện để ăn sáng.
Một ngày hai bữa, là tình trạng phổ biến trong thành hiện nay, bữa trưa chỉ đơn giản giải quyết bằng mấy thứ linh tinh, chỉ riêng bữa tối là có thể miễn cưỡng làm cho cái dạ dày đã khó chịu cả ngày được cảm thấy thoải mái đôi chút.
"Trình Hiểu, vậy cậu..." Lâm Diệp cảm thấy cách này kiếm lời rất tốt , nhưng trước kia Trình Hiểu có mối quan hệ không tốt với Ninh Ân, tuy rằng đều do Trình Hiểu kiếm cớ gây sự với Ninh Ân trước, luôn la khóc om sòm, khiến mọi người chướng mắt vô cùng, nhưng chẳng phải lúc nào cũng có thể cản cậu lại.
"Những thứ trong giỏ của tôi không thể bỏ được, tôi tính đi tìm thêm ít thực vật khác." Trình Hiểu cảm thấy giỏ của mình chỉ có thể đựng thêm một ít thực vật nữa, nhiều hơn sẽ rơi hết ra ngoài, mà hai tay thì phải trống để còn cầm vũ khí, lúc gặp nguy hiểm ngay lập tức triển khai phòng ngự, bình thường theo phản xạ con người vào lúc đó sẽ chạy trối chết.
"... Lúc nãy tôi đã xem qua, không còn thứ gì có thể ăn nữa đâu." Lâm Diệp không phải lần đầu tới đây, cho nên tốc độ thu gom rất nhanh, ở những nơi không người tới cậu cũng đã kiểm tra qua, thu hoạch của hôm nay quả thật rất không khả quan: "Bằng không cậu hái thảo dược với bọn tôi đi."
Hai người nghĩ ra cách, Lâm Diệp đem hết quả mâm xôi trong giỏ đổ hết sang cho Trình Hiểu, Lâm Diệp dọn sạch giỏ, như vậy có thể hái thêm nhiểu thảo dược hơn, đến lúc về thành đổi qua lương thực xong thì hai người lại chia ra.
Như vậy tính ra Trình Hiểu đúng là rất có lời, bởi vì Lâm Diệp cho rằng mấy cây nấm trong giỏ Trình Hiểu là thứ bỏ đi, mà một nửa giỏ của cậu đều đưa cho trình Hiểu... Thấy lâm Diệp không nói gì chỉ vùi đầu làm việc, Trình Hiểu khẽ nhếch khóe miệng lên, đây là cậu ấy đang chăm sóc cho mình sao? Phải biết rằng việc dùng tay hái thảo dược rất tốn thời gian và sức lực, đã vậy còn muốn chia đều số lương thực đổi được... Người thông minh đều có thể nhìn ra.
"Phải nhanh tay lên chút, thời gian không còn nhiều a." Lâm Diệp lầu bầu, nhưng lại không phải đốc thúc Trình Hiểu mà là tự mình ngồi lẩm nhẩm rồi nhanh tay hái cỏ châm diệp lên.

Trình Hiểu cúi người, trên tay dùng ít lực và kĩ thuật, liền thuận lợi nhổ tận gốc cỏ châm diệp lên, từng bó cỏ to không chút hư tổn được cậu cầm trên tay, sau đó nhét vào giỏ Lâm Diệp, tốc độ ấy khiến mọi người xung quanh trợn mắt há mồm mà nhìn.
"Trình Hiểu, cậu... lúc trước đã từng học qua sao?" Lâm Diệp vắt hết sức nhớ lại cũng không nhớ ra cậu ấm này từng sờ qua bùn đất nhớp nháp như vậy lúc nào, chứ đừng nói chi việc hái thảo dược cực nhọc...
"Ha ha, không khó lắm, thuận tay là được rồi." Trình Hiểu thản nhiên cười cười, tiếp tục hái cỏ, sắp đến giữa trưa rồi, thảo dược vẫn nên hái càng nhiều càng tốt, chính cậu cũng muốn giữ lại một ít.
"Ha, không ngờ cậu ấm còn có tài này đấy..." Một người tay chân thoăn thoắt thì thầm với bạn của mình, tuy rằng động tác của cậu ta cũng rất mau, nhưng so với Trình Hiểu thì chả là gì.
"Ai, còn chẳng phải do cuộc sống bức bách sao." Đầu năm nay, ai cũng phải học một số thứ để sinh tồn trong mạt thế, mọi người đều hy vọng có ngày mình sẽ được ăn no.
"Hừ, ít ra còn có thứ dùng được." Đỗ Phi nhìn Trình Hiểu một cách lạnh lùng, người này cũng không có tranh thủ thời gian để nhàn hạ, không uổng công Lâm Diệp đã quan tâm cậu ta như vậy.
Theo lý thuyết cho dù Lâm Diệp có làm nhanh hơn gấp đôi cũng không có cách nào bỏ đầy giỏ, chớ nói chi đến việc không làm rể bị hư, nhưng hôm nay khác mọi ngày, cách giữa trưa vẫn còn một khoảng thời gian ngắn, thì Lâm Diệp đã đầy giỏ, rất nhiều thảo dược là bị Trình Hiểu nhét vào chỗ trống trong giỏ, tính để chính mình sử dụng.
"Nghỉ ngơi một lát đi." Lâm Diệp nhìn cái giỏ đã đầy tràn của mình, lại nhìn Trình Hiểu không chút bận tâm lau mồ hôi, hơn nửa giỏ này đều là do Trình Hiểu hái, cậu chẳng qua là được thơm lây mà thôi, xem ra vẫn không nên chia đều, nên đưa Trình Hiểu phần nhiều mới đúng, cũng không biết cậu ta luyện tập như thế nào, chẳng lẽ đây là thiên phú trời cho?
"... Cám ơn." Trình hiểu cầm lấy túi nước Lâm Diệp đưa tới, chính cậu lúc ra khỏi cửa lại quên mất việc này, cũng may... Qủa nhiên rời khỏi nhà, có một người bạn tốt cũng không tệ lắm. Hơn nữa, theo thời gian từ từ trôi qua, ánh mặt trời càng lúc càng mãnh liệt, vừa rồi cậu phơi nắng ra cả thân mồ hôi.
Nuốt xuống một ngụm nước hơi chua, Trình Hiểu trả túi cho lâm Diệp, nguyên tắc không đổi, nước uống nhất định phải tiết kiệm, cậu chỉ nhấp một hơi để làm ướt đôi môi, loại nước khó uống lại có vị chua này, ở trong thành cần phải dùng đồ tới đổi mới được, mà loại nước sạch không mùi lại càng thêm quý báu, không phải bất cứ ai cũng có thể uống nổi.
"Cậu uống nhiều thêm chút đi." Lắc lắc túi nước, Lâm Diệp biết Trình Hiểu uống rất ít, cậu nhìn thấy đôi môi khô nứt của Trình Hiểu, trong lòng có vài phần xúc động.
"Không cần đâu." Trình Hiểu khách khí khoát tay, túi nước vốn đã không chứa nhiều lắm, hiện tại thân thể cậu cũng không quá khỏe, nhưng sức chịu đựng rất khá, thiếu ít nước cũng không có gì, chỉ cần chú ý đừng để bị cảm nắng là được.

Lâm Diệp thấy có nói gì Trình Hiểu cũng không chịu uống, liền đặt túi nước cạnh Trình Hiểu luôn, sau đó chạy qua chỗ Ninh Ân kiểm tra số lượng thảo dược hái được, hơn nữa lúc nãy cậu nghe vài người nhắc đến tên Trình Hiểu, nên cậu muốn qua đó xem xét tình hình.
Trình Hiểu bất đắc dĩ đặt túi nước tại cạnh hông mình, bên trong không còn nhiều nước lắm, nhưng vẫn đủ để Lâm Diệp dùng, gần đây lại không có nguồn nước nào... Đang suy nghĩ, bỗng Trình Hiểu thấy ánh nắng bị một người nào đó có thân mình khá cao che lại, là Lam đến.
Tay Trình Hiểu bị nhét vào một túi nước căng phồng, cậu lay lay thấy có vẻ khá nặng.
"..." Trình Hiểu nheo mắt lại, nhìn gương mặt lạnh băng của dị tộc, cậu không hề nhăn nhó cự tuyệt mà mở nắp uống liền mấy hơi... Dị tộc không có quá nhiều nhu cầu với nước như nhân loại, trên thực tế, có rất ít dị tộc khi ra ngoài sẽ mang theo nước... Vì thế đây là dị tộc cố ý mang theo sao? Bình thường anh... Trình Hiểu không kiềm được nhớ lại.
Dòng nước trong trẻo chảy xuống yết hầu, một đường chảy qua xoa dịu cái nóng rát trên cơ thể cậu, Trình Hiểu thỏa mãn híp hai mắt, uống vài ngụm, cậu mới trả lại cái túi đã được cột chặt cho Lam, hương vị của nước... không đúng lắm?
Lam nhìn ánh mắt mang theo sự tò mò của người kia, không nói gì, vừa cầm lấy túi nước liền mở ra uống.
Uy, bình thường không phải dị tộc rất ít uống nước hả, môi của anh nhìn qua cũng rất hồng hào, thật sự là khát lắm sao? Trình Hiểu cảm thấy có điều gì đó là lạ, dù sao miệng túi nước kia cậu cũng vừa mới uống qua xong... Cái chất trong suốt trong miệng cậu vẫn còn dính trên đó đấy!




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.