Trọng Sinh Chi Biến Phế Vi Bảo

Chương 18: Khác nhau.






Trình Hiểu chỉ về phía đám nấm sống trên mấy cái cây ở phía trước, vào lúc này, tốt nhất là hạn chế gây ra tiếng động, bởi mấy thanh âm lạ có thể hấp dẫn đàn mãnh thú tụ tập tới, thực vật khan hiếm đâu chỉ gây khó khăn cho một mình dị tộc và con người.
"Không thể ăn." Lam lạnh lùng nói, vừa rồi lúc Lâm Diệp giải thích anh cũng có nghe thấy, thính lực của dị tộc vốn rất linh mẫn, nhưng hình như người này vẫn tính đi hái cái loại thực vật có độc ấy, anh phải ngăn đối phương lại, anh không muốn cậu phí công vào những thứ không đâu đó.
Thân thể cậu dần suy yếu đương nhiên dị tộc cũng phát hiện ra, mấy ngày nay Trình Hiểu ăn khá ít, kén cái này chọn cái kia, tự nhiên sẽ không hấp thu đủ dưỡng chất, việc này tuy biết nhưng dị tộc cũng hết cách.
Thật ra, việc Trình Hiểu có thứ để lựa chọn như vậy đã khiến rất nhiều người hâm mộ. Phải biết rằng, ở phần lớn tình huống, dị tộc chỉ có thể cung cấp đồ ăn cho con người, về phần những yêu cầu khác, không phải dị tộc nào cũng có thể đáp ứng được.
"Tôi biết cách có thể loại bỏ độc trong loài cây ấy, tôi muốn thử xem." Trình Hiểu thản nhiên trả lời, thong thả đi tới bên cạnh chỗ đám nấm mọc, lấy dao găm ra, cậu định dùng mũi dao chạm qua để xem thử có gì nguy hiểm không, Trình Hiểu làm lính đánh thuê nhiều năm như vậy, sự cẩn thận đã ăn sâu vào cốt tủy cậu, nên đương nhiên sẽ chẳng dại mà tùy tiện vươn tay ra hái.

Dị tộc từng bước đi tới, dứt khoát gỡ hết đám nấm trên thân cây xuống, rồi trực tiếp ném vào cái giỏ nhỏ mà Trình Hiểu mang theo.
Trình Hiểu: "..." Tuy rằng trong tình huống này cậu nên nói một tiếng cảm ơn, nhưng hai cái móng vuốt đang thoăn thoắt làm việc kia khiến cậu thấy thật chướng mắt quá mà...
"Còn cần gì nữa?" Lam lạnh lùng lên tiếng.
"... Cám ơn anh." Trình Hiểu âm thầm bĩu môi, nhỏ giọng nói.
Đáng tiếc rằng cái động tác nhỏ của cậu chẳng qua mắt được dị tộc, Lam giật mình, khẽ nhíu mày, anh không nói gì, xoay người lại định trở về chỗ của đám người kia, ở bên ngoài thành, nguy hiểm luôn luôn rình rập ở mọi nơi, một chút cũng không được qua loa.
Không biết... còn có những loại thực vật khác không... Trình Hiểu rướn cổ nhìn, cậu muốn xem xét kĩ tình hình ở rừng cây phía xa, chân còn chưa kịp chạm đất, Trình Hiểu đã thình lình bị kéo lại.
"Đi về." Lam nhắc nhở cậu, nhân loại vẫn nên tập trung lại một chỗ thì tốt hơn, nếu tách ra, xác suất xảy ra việc ngoài ý muốn sẽ cao hơn nhiều.
Trình Hiểu khẽ ngẩng đầu, ánh mắt không vui nhìn gương mặt chẳng chút thay đổi của anh, những tia nắng xuyên qua ngọn cây chiếu lên người Lam, khiến toàn thân của anh như được bao phủ bởi một tầng ánh sáng màu vàng nhạt mỏng manh, vẻ mặt dị tộc lúc này dường như trở nên ôn hòa hơn, gương mặt lạnh lùng ấy không chút né tránh đối diện với cậu, ánh mắt sắc bén vô cùng.
"... Tôi biết rồi." Đó chẳng qua là vì anh muốn tốt cho cậu mà thôi, Trình Hiểu biết ý mà trả lời, quyết đoán dời tầm mắt đi, lại có chút tiếc nuối nhìn đám nấm mọc trên những cái cây xa xa kia, nói không chừng nếu đi xa thêm chút nữa sẽ phát hiện ra thứ tốt, phải biết rằng trên thế giới này có rất nhiều loại nấm cao cấp, đời trước cậu cũng chỉ được nhìn qua có một hai lần, là vào lúc đang chấp hành nhiệm vụ thì kiếm được, đó quả thật là đồ ngon.
Đáng tiếc, lần này đến đây chỉ để thăm dò tình hình, không có thời gian chuẩn bị những thứ để phòng ngừa nguy hiểm.

"Bác sĩ Ninh, đây là cỏ châm diệp sao?" Một vài người sau khi nghe thấy thanh âm của Ninh Ân thì xông tới, ở thời đại này, có thêm một tài lẻ là có thêm một cơ hội sống sót, mà bác sĩ có thể coi như là một trong những nghề hiếm nhất.
"Đúng vậy, lần này tôi đến đây là vì loại thảo dược quý hiếm này, rốt cuộc cũng có thể để cam đoan mạng sống cho mọi người." Ninh Ân mỉm cười giới thiệu tính chất và đặc thù của cỏ châm diệp cho mọi người, trên mặt không hề tỏ vẻ mất kiên nhẫn, giọng nói nhỏ nhẹ, ôn hòa, khiến những dị tộc khác cũng chú ý đến.
Hiện tại, người thật sự đem hiểu biết của bản thân dạy cho người khác đã không còn nhiều lắm, dù sao đây cũng là thời đại của sự ích kỷ, người không vì mình, trời tru đất diệt đã trở thành câu cửa miệng của phần đông mọi người.
Lâm Diệp cũng muốn đi qua đó nghe một chút, dù sao y thuật của Ninh Ân cũng rất cao siêu, hơn nữa thái độ làm người khá thân thiện, nhưng mà không hiểu vì sao khi tiếp xúc với cậu ta, Lâm Diệp lại cảm thấy không quá thoải mái... Trước kia cha cậu từng bảo, ánh mắt nhìn người của cậu rất chính xác, về sau dù cho cuộc sống có gian nan, cũng nhất định không thể xem nhẹ phần trực giác này.
Lâm Diệp nhìn Trình Hiểu, ngày xưa, cậu ấm này cho cậu một loại cảm giác không quá tốt, nhưng gần đây, lại có phần thay đổi... Xem ra cha của cậu nói rất đúng, có người, sẽ không xấu xa cả đời...
"Đây là quả mâm xôi phải không?" Trình Hiểu trở về bên cạnh Lâm Diệp, nấm thường mọc trên những thân cây, ngoài ra còn hay mọc ở chỗ có quả mâm xôi sinh trưởng, quy luật tương sinh tương khắc, từ cổ chí kim vẫn không hề thay đổi.
"Đúng vậy, tôi hái được khá nhiều." Lâm Diệp không hiểu vì sao Trình Hiểu lại nói mình hái nhiều quả mâm xôi như vậy, phải biết rằng loại quả này chua chết người đó, cũng chỉ có thể dùng để ăn cho đỡ thèm thôi, bình thường chỉ cần hái tầm vài quả là đủ, ăn một quả là răng đã tê rần cả rồi.
Sau khi cả trái đất biến dị, đa số những loại quả mà con người có thể ăn đều trở nên rất chua, những quả có vị ngọt hiếm hoi tới mức có thể đếm trên đầu ngón tay, đó là lý do tại sao một trái táo héo hon lại có giá đắt đỏ như vậy, nhưng vị của nó cũng chỉ chua chua ngọt ngọt mà thôi.
"Lúc về nhà tôi nấu thử xem, có lẽ sẽ được ăn một bữa ngon đó." Trình Hiểu thản nhiên cười nói, hai nhà cùng ăn một bữa cơm là sự lựa chọn không tồi, lại còn có thể cải thiện mối quan hệ giữa cậu và Lâm Diệp, nói tiếp, vẫn là do cậu đã thua thiệt người ta rất nhiều...
"Tại sao cậu vẫn hái thứ này chứ?" Lâm Diệp nhìn thấy cái giỏ phía sau Trình Hiểu đựng những bụi nấm rất lớn, gần như chiếm trọn toàn bộ diện tích giỏ, cậu nhíu mày: "Mấy thứ này có độc, mang trên lưng còn khá lãng phí thể lực nữa, cậu mau vứt đi."

Giỏ vốn không lớn lắm để dễ dàng hoạt động và tiện khi làm việc, đây là kích cỡ tiêu chuẩn được thống nhất, vì vậy nên dung lượng rất có hạn, nhưng bây giờ là thời kỳ khan hiếm thực vật, muốn nhồi đầy, vẫn rất khó khăn, cho nên cũng không ai lo lắng về việc không đủ chỗ chứa đồ... Tuy nhiên vác trên lưng một đám thực vật không cần thiết thì vẫn rất lãng phí thể lực.
"Lâm Diệp, Trình Hiểu, các cậu lại đây một chút đi." Trình Hiểu còn chưa kịp giải thích, thanh âm của Ninh Ân đã vang lên, khiến cho vài người ngồi cạnh Ninh Ân cũng theo đó ngẩng đầu lên.
"Có chuyện gì sao?" Lâm Diệp kéo Trình Hiểu đi về phía bên đó, trong lùm cây có rất nhiều gai, cậu sợ Trình Hiểu lần đầu tiên ra ngoài không có kinh nghiệm sẽ bị thương, dược vật bây giờ rất thiếu thốn, nếu để miệng vết thương nhiễm trùng, tỷ lệ tử vong là khá cao.
Trình Hiểu: "..." Thật ra Trình Hiểu có thể tự mình đi qua đó, không một chút áp lực... Suy cho cùng để đi giữa những bụi gai cũng cần một ít kĩ thuật.
"Tôi phát hiện được rất nhiều dược liệu hữu dụng, giỏ của mọi người cũng gần hết chỗ để rồi, có thể mang bao nhiêu thì mang bấy nhiêu, dù sao thảo dược đối với việc chữa bệnh có tác dụng rất lớn." Ninh Ân nhìn quanh bốn phía, cười nói: "Về phần thực vật khác các cậu không cần lo, sau khi về thành các cậu có thể dùng thảo dược đến chỗ tôi để đổi lấy lương thực, sẽ không khiến mọi người làm không công đâu."
Lương thực thật ra chính là thứ mà Lẫm mấy ngày trước mang về cho Trình Hiểu, có lớp vỏ màu vàng giống như khoai lang, ở trong là lớp thịt màu trắng ngà, đây là một trong những loại đồ ăn mà con người có thể lấp đầy bụng. Nhưng mà loại củ này rất khó tìm thấy ở ngoài thành, phải đến nơi xa hơn thì mới đào được, bởi vậy số lượng không quá nhiều, phần lớn con người đều phải dùng mấy loại rễ cây tạp nham khác để làm đồ ăn hằng ngày.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.