Trọng Sinh Chi Biến Phế Vi Bảo

Chương 121: Giao dịch






Đối với Trình Hiểu mà nói, chuyện biết được nguồn gốc của loại dị năng này, không có giá trị thực tế gì đáng kể.
Cho dù cậu đã nắm chắc tám chín phần là viên thuốc nghịch thiên này có tồn tại, chính bản thân mình cũng trùng hợp mà đạt được lợi ích từ nó... Nhưng trên thực tế, người sáng chế ra nó đã qua đời mà không hề để lại bất cứ một đầu mối nào, thế nên cậu có động lòng hơn nữa thì cũng chả thể làm được gì.
Trình Hiểu bình tâm lại, tỉ mỉ phân tách dao động trong không khí ra khỏi sự ồn ào và hỗn loạn xung quanh, hình như hướng gió có thay đổi, cậu chăm chú quan sát cồn cát nhấp nhô, rộng mênh mông phía xa xa, ánh mắt lướt qua vùng lũng trên hoang mạc, đường chân trời vừa nãy còn bao la nay đã xuất hiện chi chít những chấm đen.
Nó còn đang có khuynh hướng lớn dần lên.
Là viện binh người Uy Nhĩ sao, nhóm dị tộc không hề hoảng loạn, bọn họ bảo vệ quân đội nhân loại sau lưng, để có thể an toàn vận hành pháo sinh vật tầm xa, những tướng lĩnh dũng mãnh đã bắt đầu dàn xếp trận hình, tác chiến theo hình thức đánh du kích, đối mặt với người Uy Nhĩ - hay nói đúng hơn là "người xâm lược", cẩn thận mới là thượng sách (kế hay).
Táp thấy Lam gật đầu ra hiệu với mình, liền liếc mắt nhìn tên thanh niên kia, rồi không hề dây dưa mà cầm đao xông lên tiền tuyến.
Nếu Lam đã có ý đó, thì cứ giao hắn cho anh ta xử lý vậy.

Hơn nữa bây giờ chưa phải là lúc để Lam đại nhân đích thân mặc giáp ra trận, xông pha nơi tiền tuyến, bọn anh là cấp dưới, tự nhiên phải bảo vệ an toàn cho Tổng chỉ huy quân đội của mình.
Táp lập tức ra lệnh cho toàn bộ binh lính phải bôi chất lỏng của "vi khuẩn lam" lên vũ khí cá nhân, đây là dung dịch đã được điều chế hoàn thiện, có thể nhanh chóng bám dính vào chiến đao, cộng thêm hỏa lực mạnh mẽ đến từ pháo sinh vật, "người xâm lược" cũng nên tự mình trải nghiệm trước một chút tình hình chiến đấu sắp tới.
Khóe miệng tên thanh niên kia khẽ cong lên, sau khi chú ý đến động tĩnh hai quân, hắn âm thầm khinh bỉ, nếu chiến đấu trực diện với người Uy Nhĩ, không biết bọn nó có chống đỡ nổi một hiệp không? Phải biết rằng, năm xưa bọn nó cũng đã từng bị đánh tơi bời như vậy, cho nên mới bắt buộc phải di dời nơi ở, xuyên qua hàng ngàn năm ánh sáng tìm đến Trái Đất.
Đã thế còn không biết học ngoan, tên thanh niên dời tầm mắt, cảnh giết chóc sắp tới hẳn là sẽ đẫm máu lắm đây, hắn thật không đành lòng nhìn thẳng mà, đá đá chân, hắn ngoắc ngoắc đầu ngón tay khiêu khích Lam: "Ra tay đi để tao còn kịp thích ứng với mùi máu tươi, chứ không tao sợ lát nữa lại không giúp bọn mày nhặt xác được".
Vừa dứt lời, tên thanh niên kia liền khẽ nghiêng đầu, giả vờ đáng yêu: "Mặc dù lúc đó có khi bọn mày đã biến thành từng tảng thịt nát rồi, nhưng ít ra một mồi lửa cũng giúp tránh được việc phát sinh dịch bệnh đấy".
Ngược lại cũng có chút kiến thức, Trình Hiểu đẩy bàn tay đang bảo vệ mình sau lưng của Lam, cậu rút chiến đao còn lại bên hông ra, nhếch môi, hờ hững nói: "Để tao ra tay".
Đối diện với lực lượng kỳ lạ của dị năng, cậu không dám khẳng định dị tộc sẽ an toàn, dù sao đây cũng là một loại sức mạnh có tác dụng đặc thù, quả thật có quá nhiều yếu tố không xác định.
Lam khẽ ngẩn ra, nhưng ngay lập tức lắc đầu, đương nhiên anh sẽ không để Trình Hiểu mạo hiểm, sau đó anh còn thuận tay vỗ về bụng của bạn đời nhà mình.
Trình Hiểu: "..." Không biết tại sao cậu lại có cảm giác rằng, cho dù mình có nói hết lời thì anh cũng tuyệt đối không buông.
Tên thanh niên dường như nhìn không nổi nữa, hắn cười lạnh bước về phía trước: "Muốn đánh cứ đánh, để tao còn tập làm quen với chuyện một xác hai mạng kiểu này".
Lam ngẩng đầu lên, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng.
Sắc mặt tên thanh niên hình như không được tốt lắm, hắn hít một hơi thật sâu, không ngờ rằng khí thế của đối phương còn mạnh mẽ hơn nhiều so với lời đồn, dù sao đây cũng là nhân vật mà người Uy Nhĩ một mực sợ hãi, trong lòng hắn vẫn biết mặc dù mình có bản lĩnh nghịch thiên nhưng không có nghĩa sẽ tuyệt đối an toàn.
"Hoặc là cả hai bên đều lùi một bước, bọn mày giao Minh ra, tao sẽ bảo người Uy Nhĩ rút binh, bọn mày thấy sao?" Hắn hỏi dò, đồng thời hướng về phía hai đội quân chép miệng: "Một khi cuộc chiến bắt đầu, tao sẽ không thể khống chế cục diện được nữa, bây giờ bọn mày muốn đổi ý vẫn còn kịp".
Vừa dứt lời hắn liền đứng bất động tại chỗ chờ câu trả lời của nhóm Trình Hiểu.

Dùng một người để đổi lấy cơ hội tránh khỏi một cuộc tàn sát, chỉ có kẻ ngu mới không động lòng với một giao dịch có lợi như vậy, đoán chừng chỉ số thông minh của tên dị tộc này chắc không thấp đến thế.
Hình như hắn tin chắc rằng người Uy Nhĩ nhất định sẽ chiến thắng cuộc chiến này, Trình Hiểu tỉnh bơ dời đề tài, chậm rãi hỏi: "Nếu muốn giao dịch thì mày cũng phải thể hiện chút thành ý đi chứ".
"... Mày muốn gì?" Tên thanh niên rất thức thời, nhưng đôi mắt trợn trừng như muốn nói còn nhiều chuyện thì ra tay.
Mấy tên hèn hạ đều thích làm màu, rõ ràng đã không còn lựa chọn nào khác, còn bày đặt ra vẻ thâm trầm, thực lực của người Uy Nhĩ còn bày ra đó, nói con c*c chứ nói, hắn quyết định sau khi cứu được Minh, sẽ gợi ý cho người Uy Nhĩ triển khai vài lần tấn công để dạy cho bọn nó một bài học nhớ đời.
Muốn trả giá cũng phải xem đối phương là ai!
"Mày tìm Minh vì chuyện gì?" Trình Hiểu bắt được sự âm độc chợt lóe dưới đáy mắt hắn nhưng cậu không định vạch trần, mà trực tiếp hỏi thẳng trọng tâm vấn đề.
"Thế ra mày không biết hả? Anh ấy là bạn đời của tao!" Tên thanh niên trả lời rất dứt khoát, đồng thời cũng khiến nhóm người xung quanh kinh ngạc.
Lần này ngay cả đến Táp đang đứng giữa đại quân cũng phải ngoái đầu lại nhìn, bạn đời của Minh á? Không phải gã vẫn một mực muốn chiếm được Lam sao, rõ ràng đều là dị tộc nhưng Táp không tài nào hiểu được sở thích quái dị của Minh.
Xem ra việc theo đuổi Tề Quân vẫn là bình thường nhất, nhưng cho dù là lúc chưa phát hiện ra hành vi phản bội của Minh, anh đoán rằng cậu ta đã xem thường gã rồi, giống cái kia chính là thần tượng của rất nhiều những giống cái khác, không thấy cậu ta ngay cả khi làm việc chung với Lam cũng không hề động lòng chút nào sao.
Trình Hiểu cảm thấy may mắn khi trong miệng mình không có nước bọt, chả lẽ cái tên Minh kia thông đồng bất chấp giống loài, giới tính luôn hở?
Không phải người một nhà, không vào chung một cửa.
"... Thật ra hai người rất xứng đôi". Gắng gượng rặn ra một câu, Trình Hiểu miễn cưỡng cười cười với đối phương: "Vậy ra mày vì cứu bạn đời của mình nên mới xông vào khu vực trung ương".
"Cũng không hẳn là thế!" Tên thanh niên rất hưởng thụ câu nói trước đó của Trình Hiểu, đắc ý giương cằm lên: "Chỉ có dị tộc dũng mãnh nhất mới xứng đôi với người như tao!"
Dũng mãnh...
Minh ấy hở.

Lý Nhiên hừ lạnh, ngoảnh mặt xem thường.
"Tên đĩ thỏa kia, ghen tị không phải là tính tốt đâu". Tên thanh niên liếc Lý Nhiên một cái, không chút quan tâm nói tiếp: "Minh chỉ vì nhất thời lỡ tay nên mới bị bọn mày bắt được, nói đến đây, bọn mày thật là một đám ngu xuẩn, có mắt như mù, viên ngọc đẹp thì không biết quý trọng, mà lại cúi đầu trước một thằng giày rách (từ này thường được dùng để chỉ người đàn bà dâm đãng, trong ngữ cảnh này thì đang chửi Lam là kẻ lạm giao)!"
Nhóm dị tộc và nhân loại đều thờ ơ vây xem, nếu bắt buộc phải lựa chọn giữa Minh và Lam thì câu trả lời đơn giản đến không cần suy nghĩ.
Mà cái tên thiểu năng này, trong lời có ý chỉ câu dâu mắng cây hòe, đã thế còn dám quơ tay múa chân trước mặt Lam đại nhân.
"Không ngờ, cái tên Minh kia còn có hứng thú với nhân loại nữa nha". Lý Nhiên nói không chút nể nang, nhưng quả thật cái gọi là dị năng của đối phương đã vượt khỏi phạm vi cậu có thể chống cự được.
Nhưng dùng lời nói khiến hắn tức điên thì vẫn vô tư.
"Tao biết ý của mày là gì". Tên thanh niên tỏ vẻ cạn lời, hắn nhìn mọi người như thể đang nhìn một đàn kiến hôi ngu xuẩn, thậm chí trên mặt còn có chút thương tiếc: "Cái tên dị tộc tên Lam kia chắc là sủng nô (nộ lệ được cưng chiều) mà bạn đời nhà tao vừa ý chứ gì, cùng lắm chỉ là một món đồ chơi thôi, chỉ cần Minh vẫn thỏa mãn được tao trên giường, thì tao không ngại chia sẻ thể lực với một tên dị tộc nữa, chả có vấn đề cả".
Hắn cau mày tiếp tục lảm nhảm: "Nhóm tiện nhân bọn mày còn chưa nhận ra vị trí của mình à, coi như là có nhiều dị tộc đến phục vụ đạn đời của mình thì đã thế nào, dù sao cũng đều hưởng thụ cùng nhau cả ấy mà, lén lút chút cũng được vậy, cứ xem như nếm thử món mới thôi, vả lại đằng trước vẫn sạch chán còn gì".
Khuôn mặt Trình Hiểu tối sầm lại, di chuyển trong chớp mắt, chém xuống một đao.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.