Bà ngoại Lữ Thiến vốn đã già, tố chất thân thể không so được với người trẻ tuổi. Ở tuổi này mà ngã bệnh một cái, thế tới sẽ hung hăng. Sau khi được đẩy vào phòng cấp cứu, bà cụ nhanh chóng được chuyển đến phòng phẫu thuật để tiến hành phẫu thuật cấp cứu. Lần này vào đó liền mất mười mấy tiếng, Hạ Chi và Thẩm Việt, còn có gia đình Lữ Thiến nữa, đều chờ từ ban ngày đến tận tối. Cũng trong thời gian đó, bộ trưởng Lữ và mẹ Lữ Thiến cũng biết được cả quá trình của toàn bộ sự việc.
Bộ trưởng Lữ nói: “Thiến Thiến, những lời lần trước bố nói với con, chẳng lẽ đều vô ích sao?”
“Con xin lỗi bố, con không biết lại thành thế này, con thật sự không biết ạ. . .”
“Con biết ý bố không phải thế!” Bộ trưởng Lữ trầm giọng nói.
“Thôi thôi, Thiến Thiến đã bị dọa sợ rồi mà. Ở đây là bệnh viện, ông nói nhỏ chút được không.” Mẹ Lữ Thiến nói, “Vả lại, con cũng có làm gì đâu, nó chỉ dẫn Thẩm Việt với bạn gái cậu ấy tới cho mẹ xem thôi, sai chỗ nào chứ? Chỉ là nó không ngờ chạm vào chuyện đau lòng của mẹ thôi. . .”
Mẹ Lữ Thiến nói đoạn, nhìn về phía Hạ Chi.
Vừa rồi tình hình khẩn cấp, mọi người đều loạn hết cả lên, nên làm việc theo bản năng mà không nghĩ sâu xa.
Bây giờ nhớ lại, từ khi bà ngoại Lữ Thiến nhìn thấy Hạ Chi, thì tinh thần đã không yên. Sau khi xem qua ảnh chụp cây nhỏ kia, cảm xúc của bà cụ lên xuống liên tục nhưng vẫn còn trong phạm vi khống chế. Nếu lúc đó bà cụ có thể ổn định cảm xúc, thì căn bản không cần vào phòng phẫu thuật.
Nhưng tiếp đó, sau khi Hạ Chi nói cho bà ngoại Lữ Thiến sự thật là bà nội mình đã chết, bà ngoại Lữ Thiến liền hoàn toàn không chịu nổi nữa.
Đương nhiên, mọi người đều hiểu Hạ Chi nói ra sự thật là vì muốn tốt cho bà ngoại Lữ Thiến. Chuyện liên quan đến tin tức về cái chết của người lớn trong nhà, chắc hẳn trong lòng Hạ Chi cũng không được dễ chịu, chuyện thế này không thể trách móc Hạ Chi nặng nề được.
Sau khi mẹ Lữ Thiến nhìn Hạ Chi một lúc, bèn cố gắng để ánh mắt trở nên ôn hòa hơn: “Hạ Chi à, vừa nãy cháu nói, bà nội của cháu tên là Lư Minh Huệ, vậy cho cô hỏi là Minh trong ngày mai, Huệ trong hiền lành sao?”
Không chỉ mỗi Lữ Thiến, thật ra Hạ Chi cũng bị dọa sợ. Nếu không có Thẩm Việt ở bên cạnh, thì Hạ Chi gần như đã đứng không vững rồi.
Tuy rằng hiện tại đã đỡ hơn trước, nhưng trong đầu cô vẫn là một mớ lộn xộn. Nghe mẹ Lữ Thiến hỏi chuyện cũ, mặc dù Hạ Chi cảm thấy kỳ lạ nhưng vẫn gật đầu: “Vâng.”
“Lư Minh Huệ. . . ngoại hình giống nhau, sở thích cũng giống nhau, còn cùng một tên nữa, chuyện này thật quá trùng hợp rồi.” Mẹ Lữ Thiến nói, “Thứ lỗi cho cô mạo muội hỏi thêm một câu, có phải trước đây bà nội cháu đã từng sống trong thành phố, về sau mới về nông thôn đúng không?”
Hạ Chi tiếp tục gật đầu: “Đúng vậy ạ.”
Mẹ Lữ Thiến với bộ trưởng Lữ liếc nhìn nhau. Mẹ Lữ Thiến lại nhìn về phía Thẩm Việt, cuối cùng nói với Hạ Chi: “Nói đến cũng vừa khéo, khi còn bé cô có nghe mẹ cô và ông nội Thẩm Việt nhắc về vài chuyện cũ. Đương nhiên, cô cũng không chắc chuyện này có liên quan trực tiếp đến cảm xúc của mẹ cô ngày hôm nay không.”
“Mẹ cô sinh vào những năm 1920, vừa đúng mấy năm rối ren nhất của nước mình.”
“Lúc ấy mặc dù triều đại đã thay đổi, nhưng phủ họ Lư vẫn nằm trong Tiểu Thành, hầu hết những gia đình giàu có trong thành vẫn còn tiếp diễn chế độ cũ. Con cái trong phủ họ Lư, từ nhỏ đã tiếp nhận đồng thời sự giáo dục theo kiểu Trung Quốc và kiểu Tây mà lớn lên. Đây cũng là nguyên nhân mà mẹ cô không chỉ biết tất cả những chuyện như nữ công thêu thùa, bút lông thư pháp của phụ nữ truyền thông, mà còn yêu thích văn hóa Nga nữa.”
“Cải cách chế độ mới vào thời điểm ấy không cho phép người hầu và chủ nhân ký hợp đồng, nhưng chế độ cũ trong Tiểu Thành thì có hơn nửa là chưa thể thay đổi được. Nên để tiện cho việc con cái đến trường, phủ họ Lư đã từng mua một người hầu vào phủ, làm thư đồng của mẹ cô.”
“Thư đồng này từ nhỏ đã không cha không mẹ, là mẹ cô nhặt về bên đường. Bởi vì tuổi người này cũng cỡ mẹ cô, ngoại hình cũng rất giống nhau nên mẹ cô mới đối xử như chị em, để người này cùng mang họ Lư như mình.”
“Về sau. . . những năm chiến tranh loạn lạc, chuyện gì cũng có thể phát sinh. Sau đó anh của mẹ cô và chú Thẩm quen biết nhau, may mắn được chú Thẩm săn sóc, đã dẫn bà rời khỏi nơi thị phi trong lúc nguy hiểm, rối loạn, bấy giờ mới có cô và Thiến Thiến. Chỉ tiếc là không thể mang thư đồng kia theo, cũng bặt vô âm tín từ đây.”
“Có lẽ vì tình nghĩa khi còn bé quá thắm thiết, mà những năm này, mặc dù ngoài miệng mẹ cô không nói gì, nhưng trong lòng thì vẫn luôn nhớ đến thư đồng ấy. Tâm nguyện lớn nhất của bà là có thể tìm được người ấy lúc bà còn sống. Cô đang nghĩ, có khả năng. . .”
Tuy mẹ Lữ Thiến không nói hết lời, nhưng những người ở đây đều hiểu ý.
Có khả năng, bà nội Hạ Chi, chính là thư đồng thất lạc lúc trước?
Bởi vì chiến tranh loạn lạc, bà ấy mới chạy từ thành phố về nông thôn, dùng tên của bà ngoại Lữ Thiến mà cắm rễ ở nông thôn, rồi sinh ra bố Hạ Chi.
Hạ Chi ngơ ngác nhìn mẹ Lữ Thiến, sắc mặt cô vốn đã hơi tái nhợt, bây giờ lại trắng thêm mấy phần.
Cô vừa mờ mịt, lại không dám tin, nhưng bà ngoại Lữ Thiến cũng vì việc này mà phải vào phòng phẫu thuật, mà chẳng có ai lại đi lấy tình hình của trưởng bối trong nhà mình ra làm trò đùa cả.
Nhớ lại chuyện cũ khi còn bé, không biết sao Hạ Chi lại hơi bị mẹ Lữ Thiến thuyết phục.
Mọi người nói bà nội là đại tiểu thư nhà quan chạy nạn về thôn, nên không hợp tính với toàn bộ người trong thôn. Nghe nói lúc vừa tới thôn, bà nội từng rất vất vả, mặc dù về sau bà cũng hòa nhập được với thôn, nhưng khi thời bình đến, theo lý thì bà nội hoàn toàn có thể rời thôn, về lại ngôi nhà mình từng ở mới đúng.
Hạ Chi nhớ rõ lúc cô còn rất nhỏ, từng muốn học vẽ tranh, lúc đó bà nội đã hỏi cô, có phải muốn học thật không. Nếu cô quyết định học, bà sẽ vào thành phố thăm bạn cũ, để người bạn ấy dạy cho Hạ Chi.
Có khả năng, người bạn cũ này, chính là bà ngoại của Lữ Thiến hay không?
Đồng thời, Hạ Chi cũng nghĩ đến tấm ảnh bị hư ở đầu giường bà nội.
Nghe đâu tấm ảnh đó vốn có ông bà cố, còn có ông bác và bà nội nữa, là ảnh chụp gia đình bốn người. Nhưng vì vài duyên do mà tấm ảnh chỉ còn lại nửa người bà nội, những chỗ khác đều bị cháy rụi.
Hạ Chi vẫn cho là, người thân của bà nội đã rời bà nội mà đi từ lâu, cho nên bà mới giữ lại tấm ảnh kia, đợi ở thôn thọ hết chết già.
Vậy nếu mọi chuyện đều không như cô nghĩ thì sao?
Nếu. . . bà nội thật sự là thư đồng của bà ngoại Lữ Thiến, đã mạo nhận dùng tên của bà ngoại Lữ Thiến để ở lại một vùng quê chẳng có ai quen biết với mình. . .
Nghĩ đến đây, đôi mắt Hạ Chi lập tức đỏ lên. Cô cắn răng lắc đầu, từ chối dùng suy nghĩ này để phỏng đoán về bà nội.
Bà nội cô quang minh lỗi lạc cả đời. Giữa thôn dân trong thôn thì khó tránh sẽ có một vài xung đột lục đục, nhưng chỉ có bà nội Hạ Chi là được toàn thôn tôn trọng và khâm phục xuất phát từ nội tâm.
Bà thông minh, lương thiện, rộng rãi, yêu thương Hạ Chi rất nhiều.
Người như thế, cho dù có phải là đại tiểu thư nhà quan, cho dù có phải tên là “Lư Minh Huệ” hay không, thì bà đều sẽ nhận được tôn kính. Thế thì, bà cần gì phải quan tâm đến những hư danh kia chứ?
Đúng lúc này, Hạ Chi nghe thấy Thẩm Việt nói: “Cô ơi, tên giống nhau, sở thích tương tự, khuôn mặt như đúc, xem ra Hạ Chi không chỉ có duyên với cháu, mà cũng có duyên với mọi người nữa đấy ạ.”
“Có điều thế giới này lớn như thế, nên khó tránh sẽ có vài sự trùng hợp. Giống như Hạ Chi với cô vậy đó, mặc dù trông rất giống nhau nhưng khí chất lại hoàn toàn khác biệt, hai người đều là cá thể không có bất kỳ chỗ tương đồng nào cả. Nếu không phải hôm nay đứng chung một chỗ thì cháu nghĩ đừng nói là cháu, mà đến chú Lữ cũng chưa chắc có thể nhìn ra nét tương đồng của khuôn mặt cả hai.”
“Chuyện năm đó đến nay đã qua gần một thế kỷ, cháu tin chỉ có người trong cuộc mới mới có thể lên tiếng. Vậy không bằng chúng ta đợi bà Lư tỉnh lại, rồi từ từ sẽ biết rõ sự thật là như thế nào thôi ạ?”
Thẩm Việt luôn cư xử khéo léo trước mặt trưởng bối, gần như anh chưa từng một hơi mà nói nhiều lời như vậy bao giờ, lại còn phải giữ ý lộ rõ trong câu chữ nữa.
Mẹ Lữ Thiến nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Thẩm Việt, lập tức thấy hơi xấu hổ. Vừa rồi bà ấy cũng thật sự kinh hãi, mới nhịn không được mà nói suy đoán này ra.
Bị Thẩm Việt nói thế, bà ấy cũng ý thức được, nói loại chuyện này ở trước mặt người nhà họ đúng thật là có phần thiếu thỏa đáng.
Bộ trưởng Lữ phản ứng nhanh hơn, vội vàng nói: “Khoan hãy nói tiếp, tôi đã từng gặp Hạ Chi từ trước, lại chưa từng liên hệ hai người với nhau. Thẩm Việt nói không sai đâu, thế giới này lớn như thế, có rất nhiều trùng hợp, đều là duyên số cả.”
Mẹ Lữ Thiến gật đầu ngay: “Có lẽ là cô nghĩ nhiều rồi, các cháu cứ xem như vừa nghe một câu chuyện, đừng để trong lòng nhé.”
Thẩm Việt khẽ gật đầu, đặt tay lên vai Hạ Chi, ôm Hạ Chi với tinh thần không yên vào trong ngực.
Lữ Thiến nhìn Thẩm Việt, lại nhìn lại Hạ Chi, cuối cùng xoay người đi, tiếp tục nhìn sang cửa phòng phẫu thuật.
“Tinh” một tiếng, đèn trong phòng phẫu thuật tối sầm lại.
Cửa từ từ được mở, một bác sĩ đi từ trong phòng phẫu thuật ra. Xuyên qua khe cửa, loáng thoáng có thể thấy được y tá bên trong đang thu dọn.
Câu chuyện mẹ Lữ Thiến vừa kể lập tức bị ném ra sau đầu, mọi người đều tiến lên một bước, khẩn trương mà nhìn bác sĩ.
“Yên tâm đi, phẫu thuật thành công rồi.” Bác sĩ lấy khẩu trang xuống, chậm rãi nói.
“Cảm ơn bác sĩ, anh vất vả rồi.” Bộ trưởng Lữ nói.
“Là chuyện chúng tôi phải làm thôi, nhưng mà, có một vài tình huống, có lẽ mọi người nên biết.” Bác sĩ nói xong thì nhìn Lữ Thiến đang vui đến phát khóc bên cạnh, rồi ra hiệu với bộ trưởng Lữ.
Bộ trưởng Lữ lập tức hiểu ý, đi theo bác sĩ về văn phòng để trò chuyện.
Một lúc sau, bộ trưởng Lữ đi ra từ văn phòng, về lại hành lang.
“Bố, tình hình của bà ngoại thế nào rồi ạ?” Bộ trưởng Lữ vừa ra tới nơi, Lữ Thiến đã hỏi ngay.
“Đang về phòng bệnh, tuy phẫu thuật đã thành công, nhưng sau này cần tĩnh dưỡng thật tốt.” Bộ trưởng Lữ nói xong, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Thấy mặt Hạ Chi lộ vẻ mệt mỏi, bộ trưởng Lữ nói với Thẩm Việt: “Thẩm Việt, vất vả cho các cháu rồi. Chỗ này đã có nhà chú chăm sóc, hai đứa các cháu mau về nghỉ đi.”
Người đã vượt qua giai đoạn an toàn, Hạ Chi với Thẩm Việt dù sao cũng là người ngoài, ở lại đây cũng không thích hợp. Thẩm Việt khẽ gật đầu, sau khi chào tạm biệt cả nhà Lữ Thiến thì dẫn Hạ Chi về căn nhà ở Thành Nam.
Trên đường đi, Hạ Chi luôn cúi đầu, trầm mặc ngồi đó không nói gì.
Thẩm Việt đều nhìn thấy hết. Sau khi về đến nhà, hai người liền thu xếp đồ đạc của Hạ Chi một chút. Thấy Hạ Chi ôm cây nhỏ ngẩn người, Thẩm Việt đi qua, nhẹ nhàng ôm Hạ Chi vào trong ngực.
“Thẩm Việt, nếu bà nội em thật sự là… của bà ngoại Lữ Thiến…”
Thẩm Việt ngắt lời Hạ Chi: “Em nghĩ là thật à?”
Hạ Chi nhìn Thẩm Việt nhưng không nói gì.
Thẩm Việt nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, bèn cúi đầu hôn lên trán cô: “Hạ Chi này, em phải nhớ kỹ, cho dù người nhà của em đã từng có thân phận gì, mặc kệ những quá khứ đó có là gì đi nữa, cũng không thể làm thay đổi bất kỳ điều gì ở hiện tại. Người anh quen là em, chứ không phải người nhà của em.”
“Anh gặp được em, sau đó thích em, không vì nguyên nhân gì khác mà chỉ đơn giản vậy thôi, hiểu chưa nào?”
Hạ Chi nhìn anh, nước mắt lập tức chảy ra: “Em cảm thấy bà nội không phải người như vậy, bà không phải là người mạo nhận dùng tên và thân phận của người khác.”
“Anh tin em mà.” Thẩm Việt lau sạch nước mắt giúp cô, ôm cô thật chặt ở trong ngực, thấp giọng nói, “Anh cũng tin bà nữa.”
Hạ Chi dựa vào người Thẩm Việt, chưa từng có khoảnh khắc nào cô lại biết ơn vì đã gặp được anh như thế này. Trong thời điểm cô bất lực nhất, vẫn có anh ở bên bầu bạn.
Chẳng qua vào lúc trời tối, sau khi xác nhận cảm xúc của Hạ Chi đã ổn định, Thẩm Việt vẫn rời nhà để về trường học.
Đêm hôm khuya khoắt, khoảng cách từ nơi này tới trường học lại xa như vậy, Thẩm Việt còn phải lái xe về một mình nên Hạ Chi thấy hơi đau lòng, cũng không được yên tâm. Cô nhịn xấu hổ muốn để Thẩm Việt ở lại một đêm, nhưng vẫn bị Thẩm Việt từ chối.
“Anh đã đồng ý với em là em ngủ ở đây, còn anh sẽ ở trường rồi. Nếu đến cả buổi tối đầu tiên cũng không kiên trì được, thì thành không xứng với sự tín nhiệm mà em dành cho anh.” Thẩm Việt nói với Hạ Chi.
Có trời mới biết anh phải kiềm chế bao nhiêu mới có thể nói ra lời này với Hạ Chi.
Trước mặt là người bạn gái mình thích nhất, bên cạnh lại là chậu cây nhỏ kia, nơi này còn là căn nhà mà anh quen thuộc nhất, mỗi một chỗ đều đầy cám dỗ.
Nhưng trong lòng anh rất rõ chuyện gì nên làm, chuyện gì hiện tại không nên làm.
Hạ Chi tiễn Thẩm Việt ra ngoài, tận đến khi xe anh càng chạy càng xa, rời khỏi tầm mắt, mới xoay người vào trong nhà.
Người này, cầm áo mưa nhỏ đùa giỡn cô cả buổi, kết quả lại thật sự không hề làm ra bất kỳ một chuyện gì quá giới hạn.
Sau khi Thẩm Việt về đến trường, lập tức gọi điện thoại cho Hạ Chi để báo bình
an. Mặc dù hai người chỉ vừa mới tách ra, nhưng dù sao cũng cặp đôi đang trong giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt, nên cầm di động nói chuyện một lúc lâu mới lưu luyến không rời mà cúp điện thoại.
Hạ Chi nằm ở phòng dành cho khách trong nhà Thẩm Việt. Tuy rằng hôm nay xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới lời động viên của Thẩm Việt thì Hạ Chi cũng dần bình tĩnh lại. Cô sắp xếp mấy vấn đề cần chú ý cho buổi đi làm vào ngày mai, cuối cùng cũng ngủ thật say.
Bởi vì khoảng cách giữa trường học và nhà thật sự quá xa, mà Hạ Chi xuất phát từ nhà, đi bộ là có thể đến được công ty chi nhánh của Ý Hành, cho nên ngày đầu tiên đi làm, cô cũng không phiền Thẩm Việt tới đưa đón nữa.
Lần đầu tiên đi làm, lần đầu tiên tiếp xúc công việc, tất cả mọi chuyện đều rất mới lạ với Hạ Chi.
Cũng may bộ phận tài vụ của công ty chi nhánh Ý Hành đều là người trẻ tuổi, nên hầu hết mọi người đều tỏ vẻ hoan nghênh với sự xuất hiện của Hạ Chi, nhanh chóng hướng dẫn cô tập trung vào công việc.
Việc này khiến Hạ Chi bận bịu không còn lo nghĩ nhiều đến chuyện liên quan tới bà ngoại Lữ Thiến nữa. Cô vừa thích ứng, vừa điên cuồng học tập, hoàn toàn đắm chìm vào trong hoàn cảnh hoàn toàn mới.
Chớp mắt đã qua một tuần.
Dựa theo kế hoạch của Thẩm Việt, anh vốn nên sắp xếp để Hạ Chi gặp mặt bố mẹ Thẩm vào thứ bảy này, nhưng vì tình hình của bà ngoại Lữ Thiến đột nhiên chuyển biến xấu nên khiến bố mẹ Thẩm rất lo lắng.
Thời gian bọn họ ở lại thành phố A rất ngắn ngủi, chỉ có mỗi một ngày. Nên sau khi bàn bạc, cuối cùng bố mẹ Thẩm quyết định, sau khi xuống máy bay vào ban ngày thì họ sẽ đi thăm bà ngoại Lữ Thiến trước, rồi buổi tối sẽ về gặp Hạ Chi, tiện thể cùng nhau ăn bữa tối luôn.
Hạ Chi không cần đi làm vào thứ bảy. Nghĩ đến chuyện tối nay phải gặp “bố mẹ chồng”, thì với tâm lý chẳng thể chịu đựng được bao nhiêu, cô liền bị mất ngủ từ tối hôm qua rồi lại thức dậy từ sáng sớm hôm thứ bảy.
Thật sự là ngủ không yên giấc, nên Hạ Chi quyết định không nằm nướng nữa mà rời giường ra trước cửa mua bữa sáng. Sau đó cô quyết định sẽ tổng vệ sinh, phải để lại ấn tượng tốt cho bố mẹ Thẩm Việt chứ!
Căn nhà này của Thẩm Việt, bình thường nhìn rộng rãi sáng sủa, nhưng khi bắt đầu quét dọn lại thật sự tốn sức. May mà Hạ Chi mới ở được một tuần, nên căn nhà cũng không quá lộn xộn, không thì sẽ mệt chết vì quét dọn mất.
Vất vả lắm mới dọn dẹp xong toàn bộ ngôi nhà, Hạ Chi thay bộ quần áo rồi đem cây nhỏ từ trong nhà ra ngoài sân.
Một chiếc taxi chạy đến từ nơi không xa, sau khi nhìn thấy Hạ Chi liền ấn còi.
Hạ Chi nhìn thoáng qua, không phải Thẩm Việt về thì cô lại cúi đầu, không tiếp tục để ý tới nữa.
Không ngờ chiếc xe kia lại trực tiếp dừng ở ngoài sân, ngay sau đó, Lữ Thiến bước từ trên xe xuống.
Ban đầu Lữ Thiến định nhấn chuông cổng ngoài sân, nhưng lại thấy Hạ Chi đang đứng trong sân, trong tay còn bê một chậu cây thì cô ta hơi ngẩn ra rồi nói: “Hạ Chi, mở cửa đi.”
Bà ngoại Lữ Thiến bị bệnh nặng, nên người nhà họ Lữ vẫn luôn ở bệnh viện trong mấy ngày qua. Hôm nay bố mẹ Thẩm Việt về nước, Thẩm Việt mới cùng bố mẹ mình đến bệnh viện thăm bà lão. Hạ Chi vốn cho rằng Lữ Thiến cũng sẽ ở lại bệnh viện, chứ không ngờ cô ta lại tới đây tìm cô vào lúc này?
Trong lòng Hạ Chi thấy hơi nghi hoặc, nhưng vẫn đi ra ngoài, mở cửa cho Lữ Thiến: “Thiến Thiến?”
“Cô chú Thẩm đã về nước đều đến thăm bà ngoại tôi, vì sao cô không đến?” Vừa vào cửa, Lữ Thiến lập tức hỏi ngay.
“Tôi. . .”
“Tôi còn tưởng hôm nay cô có việc bận, kết quả lại ở nhà nuôi hoa dưỡng cỏ?” Lúc Lữ Thiến nói, ánh mắt dừng trên cây nhỏ trước mặt Hạ Chi.
Cô ta có ấn tượng sâu sắc với cây nhỏ này, sau khi bà ngoại cô ta nhìn thấy chậu cây này vào ngày ấy, thì đột nhiên trở nên rất kích động, bảo cô ta đi lấy kính lão.
Lúc trước cô ta nên nhận ra điều không đúng. Nếu khi đó cô ta không nghe lời bà ngoại, mà ngăn lại kịp thời thì sẽ không xảy ra chuyện sau đó.
Hạ Chi thấy Lữ Thiến nhìn cây nhỏ với sắc mặt khó coi, liền theo bản năng mà bảo vệ cây nhỏ ở sau lưng mình. Cô cảm thấy Lữ Thiến có phần hùng hổ dọa người, liền nói: “Thiến Thiến, cô đến tìm tôi có chuyện gì không?”
“Cho nên, cô cố ý không đến thăm bà ngoại tôi, đúng không?” Lữ Thiến thấy Hạ Chi hỏi một đằng lại trả lời một nẻo, thì không muốn trả lời câu hỏi của cô. Cô ta nhìn Hạ Chi chằm chằm rồi nói, “Hạ Chi, sao cô có thể như thế? Tôi tưởng rằng người mà anh Thẩm Việt thích, cho dù không có dáng vẻ như tôi tưởng tượng, thì chí ít. . . cũng không nên là nguời giống cô.”
Hạ Chi quả thực không thể hiểu nổi, mặc dù cô cảm thấy rất có lỗi với chuyện của bà ngoại Lữ Thiến, nhưng dù sao cô cũng chỉ là người ngoài, cũng có việc mà mình cần làm.
Ngày đó, mẹ Lữ Thiến kể về chuyện cũ, lúc ấy Hạ Chi đã tin là thật, nhưng sau khi được Thẩm Việt trấn an, Hạ Chi cũng dần nghĩ ra.
Mặc kệ chuyện năm đó là thế nào, cô cứ làm tốt việc của mình là được rồi. Nếu tương lai có một ngày cần điều tra ra chân tướng, cô sẽ kể chuyện này cho bố mẹ mình, rồi phối hợp điều tra với nhà họ Lữ là xong.
“Có phải cô hiểu lầm chuyện gì đó rồi không?” Hạ Chi cau mày, nói.
“Hiểu lầm? Không hề hiểu lầm.” Lữ Thiến nói, “Bà ngoại tôi vì cô mới thành thế này, cô lại không chỉ không có bất kỳ cảm giác tội lỗi gì, mà ngược lại, cô còn chất vấn là tôi tìm cô làm gì? Chẳng lẽ cô không biết, sau khi phẫu thuật thành công vào hôm đó, mặc dù mạng của bà ngoại tôi đã được cứu về, nhưng vẫn có suy nghĩ coi thường mạng sống của mình ư.”
“Bà không muốn sống nữa, cho nên các chức năng trong cơ thể cũng không phối hợp điều trị. Nhiều ngày qua, bà vẫn nằm trong bệnh viện, tinh thần không minh mẫn, chưa hề tỉnh lại lần nào. Mà người khiến bà thành như thế, chính là cô đấy.”
“Tôi vẫn luôn chờ cô đến, chờ nhiều ngày nay lại chẳng hề thấy được cái bóng của cô. Tôi còn tưởng cô có bận rộn mỗi ngày, thì thứ bảy sẽ cùng đến đó với cô chú Thẩm. Kết quả bọn họ đều đã tới, còn cô thì vẫn ở nhà. . . để trồng cái cây này?”
Hôm đó, sau khi Hạ Chi với Thẩm Việt rời đi thì chưa từng liên lạc lại với nhà họ Lữ.
Lúc ấy bộ trưởng Lữ đã nói, bà ngoại Lữ Thiến phẫu thuật thành công, cần phải tĩnh dưỡng, Hạ Chi tất nhiên sẽ tin. Tuy cô không cho rằng mình là đầu sỏ khiến bà ngoại Lữ Thiến phải vào phòng phẫu thuật, nhưng cũng không muốn đi quấy rầy bà lão nghỉ ngơi. Cô không ngờ Lữ Thiến lại nghĩ về cô như vậy.
Thấy Lữ Thiến nhìn chính mình hằm hằm, hiển nhiên cảm xúc của cô ta đang không được ổn định, Hạ Chi vội vàng nói: “Thiến Thiến, cô bình tĩnh chút đi. Tôi không biết tình trạng cơ thể của bà Lư lại như vậy, lúc ấy bác sĩ nói phẫu thuật thành công, bộ trưởng Lữ cũng nói cần tĩnh dưỡng, nên tôi mới không tới cửa quấy rầy làm gì.”
“Vậy bây giờ cô đến bệnh viện với tôi đi.” Lữ Thiến nói đoạn, vươn tay muốn bắt Hạ Chi đi.
Hạ Chi vô thức trốn về sau, dáng vẻ khi cảm xúc không ổn định của Lữ Thiến khiến cô hơi sợ. Hiện tại Thẩm Việt cũng đang ở bệnh viện với bố mẹ anh, nên lúc này Hạ Chi mà tùy tiện chạy tới bệnh viện thì không khỏi quá mức lanh chanh.
“Thiến Thiến, cô tỉnh táo lại đi.” Hạ Chi nói, “Tôi không biết tại sao bà Lư lại mất đi ý chí muốn sống, nhưng tôi với bà cô là lần đầu tiên gặp mặt, dù cho tôi có đi, thì có lẽ cũng không làm nên chuyện gì, thậm chí còn có thể sẽ kích thích đến bà nữa. Chúng ta phải nghe lời dặn của bác sĩ, không nên quá xúc động có được không?”
“Tôi thấy cô là đang trốn tránh thì có.” Thấy Hạ Chi né tránh không chịu đi, Lữ Thiến cuống lên, “Tôi biết, tôi chen vào giữa cô với anh Thẩm Việt nên cô không thích tôi. Nhưng bất kể thế nào, đó cũng là chuyện giữa những người trẻ chúng ta, còn vấn đề của thế hệ trước thì không phải cô trốn tránh là có thể giải quyết được. Trước đây bà cô nợ bà tôi, làm hại bà tôi nhớ thương bà cô hơn nửa cuộc đời. Giờ thì cô xuất hiện, rồi làm hại bà tôi muốn đi tìm cái chết. . . Được thôi, cô không đi đúng không, vậy thì đưa chậu cây đó cho tôi.”
Hạ Chi không ngờ nói rồi nói, lại thành Lữ Thiến muốn cây nhỏ của mình, cô lập tức sửng sốt: “Đây là cây của tôi.”
“Đương nhiên tôi biết đó là hạt giống bà cô để lại cho cô, tôi còn biết, hạt giống này vốn nên nên thuộc về bà ngoại tôi nữa kìa.” Lữ Thiến nói.
“Cô có ý gì?”
Ánh mắt Lữ Thiến dừng trên cây nhỏ, chậm rãi nói: “Nhà họ Lư thời xưa là danh môn vọng tộc, tương truyền đời đời nhà họ Lư gia lưu truyền hai bảo vật trấn gia. Một là bản đồ kho báu, bên trong chôn giấu vô số vàng bạc châu báu. Bản đồ kho báu này từng vô ý bị tiết lộ, kéo đến rất nhiều kẻ trộm mộ. Lư Ông hết cách mới đành phải công bố bản đồ kho báu ra, cuối cùng lại quen biết với ông cụ Thẩm làm khảo cổ lúc đó. Hai người vì bảo vệ cổ vật mà ra sức cố gắng;”
“Một bảo vật trấn gia khác, vẫn luôn được lưu truyền trong nhà họ Lư, nhưng từ trước tới nay chưa từng có ai thấy tận mắt. . . Nghe nói, là một hạt giống.”