Trồng Một Hotboy Làm Chồng

Chương 28: 28






“Đại thần!” Thị lực của nữ sinh kia siêu tốt, rõ ràng Thẩm Việt đứng trong bóng tối, thế mà cô ấy chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra ngay, rồi nhanh chóng chạy đến trước mặt anh. “Sao anh lại ở đây?” Chu Lệ nhìn Thẩm Việt, không khống chế nổi tâm trạng phấn khởi.
Sau khi xác định người mình nhìn thấy chính là Thẩm Việt, Chu Lệ không thèm quan tâm đến cơm nước gì nữa, mà tìm một góc hẻo lánh để cất kỹ thức ăn giao đến. Cô ấy rất sợ vuột mất Thẩm Việt, liền không chút suy nghĩ đã đuổi theo.
Nữ sinh lui tới xung quanh bởi vì câu “Đại thần” này của Chu Lệ, mà lập tức ném ánh mắt tới. Sau khi thấy người đứng trong bóng tối là Thẩm Việt, không ít người đã từ từ bước chậm lại để quan sát Thẩm Việt, và Chu Lệ đang nói chuyện với anh.
“Ăn cơm xong đi ngang qua.” Thẩm Việt nói.
“Nhưng từ chỗ căn tin về ký túc xá nam, đâu có đi ngang qua ký túc xá nữ ạ.” Chu Lệ thấy khó hiểu bèn nói.
Thẩm Việt không trả lời câu hỏi này của cô ấy, mà chỉ nói: “Xin hỏi có chuyện gì không?”
“A, chuyện này.” Chu Lệ vừa nói, vừa nhìn biểu tình lạnh nhạt trên mặt Thẩm Việt, lại nhìn mấy người xung quanh. Cô ấy cúi đầu nghĩ một lúc, sau đó lập tức ngẩng đầu nói với Thẩm Việt, “Lần thi trước, em thấy anh vẽ phác thảo rất nhiều tờ, mà lại rất nhanh, rất trôi chảy, vẽ rất là giỏi… Ặc, vậy… đại thần, anh dùng bút vẽ gì vậy ạ?”
“Bút chì giáo viên giới thiệu cho bọn tôi.” Thẩm Việt nói, “Hẳn là mỗi lớp đều có phát một danh sách như vậy, dụng cụ cần thiết khi học, cô dựa vào đó mà mua là được.”
“A, thế à…” Chu Lệ nói, “Nhưng có lẽ cuộc thi lần này em vẽ không được tốt lắm, nên muốn nhờ anh chỉ chút kinh nghiệm về vẽ của anh…”
Chu Lệ nói đến đây đã hồi hộp đến mức tay cũng run lên, nhưng cô ấy vẫn lấy dũng khí tiếp tục nói: “Đại thần ơi, em thật sự rất thích tác phẩm của anh, rất khâm phục năng lực của anh, khó có được cơ hội gặp anh nên em không thể kiềm chế nổi mình. Nếu hôm nay anh không rảnh, em có thể đợi hôm nào anh có thời gian thì liên lạc với em…”
“Cô đi hỏi giáo viên sẽ hiệu quả hơn hỏi tôi đấy.” Thẩm Việt nói, “Giáo viên bộ môn của cô là?”
“Ặc…” Không ngờ lại nhận được câu trả lời như vậy, Chu Lệ không thể làm gì khác hơn bèn nói, “Là thầy Cao Tuyền, nhưng thầy Cao Tuyền khá bận, em lo…”
“Có một đàn anh năm 4 sắp tốt nghiệp vào năm nay, là sinh viên mà thầy Cao Tuyền rất hài lòng, anh ấy đang có ý định mở khóa giảng dạy trực tuyến. Nếu cô có hứng thú, tôi có thể cho cô phương thức liên lạc của anh ấy.” Thẩm Việt nói.

“A, được ạ…” Chu Lệ thấp giọng nói.
Thẩm Việt lấy điện thoại ra, mở danh bạ, sau đó đọc số điện thoại của anh ta cho Chu Lệ.
Bởi vì phải lưu số điện thoại, Chu Lệ liền tiến lên một chút để đứng gần Thẩm Việt hơn.
Chu Lệ không ngờ giao diện trên điện thoại vẫn đang dừng ở trang bà tám, ảnh chụp của Thẩm Việt và Hạ Chi nhanh chóng hiện ra. Cô ấy giật mình, hấp tấp đóng lại, sau đó vội vội vàng vàng bắt đầu lưu số điện thoại của đàn anh lại.
Vừa nhập, Chu Lệ vẫn nhịn không được mà ngẩng đầu nhìn trộm Thẩm Việt. Thấy khuôn mặt Thẩm Việt vẫn là vẻ bình tĩnh, tựa như chưa thấy tấm ảnh kia, lúc này Chu Lệ mới thở ra một hơi.
Lúc sắp nhập xong số điện thoại của đàn anh, Chu Lệ lại nhịn không được bèn lén lút nhìn thoáng qua giao diện điện thoại của Thẩm Việt.
Danh bạ của Thẩm Việt rất đơn giản, tất cả đều là tên đối phương, không hề có biệt danh. Chẳng qua trong một loạt tên, lại có một cái dãy số điện thoại không có tên hơi gây chú ý.
Chu Lệ nhìn số điện thoại kia, thì cảm thấy hơi quen, nhưng Thẩm Việt thấy cô ấy đã lưu xong, liền thu điện thoại về.
“À… là… đúng rồi! Lần trước anh có hỏi em khúc ác-cooc-đê-ông, sau đó em có học được một chút, đại thần, anh cần khúc có phong cách gì ạ?” Chu Lệ lại cố gắng nghĩ đề tài, dò hỏi vừa cẩn thận lại vừa mong đợi.
“Cảm ơn, nhưng không còn cần nữa.” Thẩm Việt nói.
“Không cần nữa?”
“Tôi đã tìm được rồi.” Thẩm Việt cười nhạt nói.
Chu Lệ nhìn nụ cười ở khóe môi anh, đầu óc liền trống rỗng, nhưng giây sau lại nghe Thẩm Việt nói: “Xin hỏi còn có chuyện gì khác không?”
“Không, không có ạ.” Nhanh chóng thu ánh mắt lại, Chu Lệ thấy Thẩm Việt không muốn trò chuyện lắm, nên đành phải nói, “Vậy, tạm biệt đại thần.”
Thẩm Việt khẽ gật đầu, xoay người rời đi.
Anh với Chu Lệ nói lâu như thế, hai người còn cầm điện thoại trao đổi mấy phút, nên tất cả những người trong phạm vi xung quanh đều rục rịch ngóc đầu dậy.
Sau khi Thẩm Việt rời đi, Chu Lệ như mộng du đi trở lại chỗ mình cất thức ăn giao đến. Vừa mới kịp cầm cơm lên, liền thấy trước mắt đứng đầy một hàng người quen, chính là bạn cùng lớp của Chu Lệ ở khoa Mỹ thuật.
“Chu Lệ, cậu có quan hệ tốt với đại thần từ lúc nào thế!”
“Làm gì có, chỉ là lần trước… may mắn thi cùng đại thần thôi.” Thấy tất cả mọi người đều nhìn mình với vẻ hâm mộ, Chu Lệ đỏ mặt ngượng ngùng nói, “Lúc ấy vì tớ, còn làm ảnh hưởng tới bài thi của đại thần. Sau đó tớ có xin lỗi đại thần, đại thần còn để tớ mời anh ấy một ly trà sữa nữa.”
“Oa oa oa! !” Các cô ấy kích động hét ầm lên, “Vậy hôm nay đại thần đã trao đổi số điện thoại với cậu hả?”
Chu Lệ hơi do dự, cuối cùng nhỏ giọng nói: “Không có, không phải như các cậu nghĩ đâu.”
“Còn nói không phải, bọn tớ đều tận mắt thấy mà!”
“Chu Lệ, đại thần đối với cậu rất không bình thường đó nha.”
“Đúng rồi đó, bình thường anh ấy đâu có quan tâm đến người khác, rất là lạnh lùng. Nhưng ban nãy lại nói chuyện với cậu lâu như thế, nhìn hai người các cậu… rất hợp đấy…”
Chu Lệ nghe tiếng thảo luận líu ra líu ríu của mọi người, lại nhìn về hướng Thẩm Việt rời đi. Rõ ràng cô ấy rất muốn khuyên mình đừng nên nghĩ nhiều, Thẩm Việt đâu có cho cô ấy số điện thoại của anh, nhưng vẫn không kiềm chế nổi mà bắt đầu ảo tưởng. Dù sao so với những người khác, Thẩm Việt vẫn đối xử khác với cô ấy.
Hàn Dung nói Thẩm Việt rất lạnh nhạt với mọi người, chỉ có với Hạ Chi là không giống thôi.

Bây giờ có vẻ như… cô ấy cũng được xem là người thứ hai?
Nghĩ đến đây, giống như có một đóa hoa nở rộ trong tim Chu Lệ vậy, cái vị ngọt ngào lên men trong lòng một cách lặng lẽ. Chu Lệ đi theo nhóm người, hi hi ha ha trở lại ký túc xá. Bởi vì họ ở những tòa nhà khác nhau, nên chờ đến lúc về túc xá thì chỉ còn lại một mình Chu Lệ.
Vì phải tán gẫu với Thẩm Việt, còn tám với các bạn học, nên đồ ăn giao tới bị kéo dài một lúc, sợ là không còn ngon nữa. Nghĩ đến điều này, Chu Lệ có hơi áy náy, liền vội vàng bước nhanh đến cửa phòng.
Hạ Chi và Hàn Dung vẫn đang nói về cuộc chiến vào buổi chiều.
“Hàn Dung, cậu siêu trâu bò luôn ấy! Bái phục bái phục.” Hạ Chi cười nói.
“Không dám không dám, nếu cậu thật sự muốn cảm ơn tớ, thì lần sau giúp tớ mang Wechat của đại thần về là được!” Hàn Dung nói.
Hạ Chi nghe vậy, lập tức nở nụ cười: “Đúng rồi, vừa nãy chưa kịp nói với bọn cậu đã bị mấy bài đăng trên diễn đàn cắt ngang, chứ thật ra tớ đã có Wechat của đại thần rồi.”
“Hả!” Hàn Dung giật mình.
Chu Lệ đứng ở cửa phòng cũng thấy kinh ngạc.
Vì xuống lầu lấy đồ ăn giao đến rồi lên ngay, nên Chu Lệ không
mang chìa khoá theo. Cửa phòng lại không đóng, giọng Hạ Chi và Hàn Dung truyền ra từ bên trong rất rõ ràng. “Không biết tại sao đại thần lại đột nhiên thấy hứng thú với nhạc chuông điện thoại của tớ, muốn khúc phổ và khúc gốc của tớ.” Hạ Chi xấu hổ nói, “Mà muốn gửi khúc phổ và khúc gốc, thì phải thêm phương thức liên lạc chứ, thế là đại thần đã chủ động thêm Wechat của tớ đó…”
“A a a Hạ Chi, đồ khốn kiếp nhà cậu, chuyện quan trọng như thế mà cậu không nói sớm, tớ chiến đấu vì cậu đến chiều cậu mới nói cho tớ à a a a!” Tiếng hét chói tai của Hàn Dung vang lên, hận không thể cho đánh chết Hạ Chi ngay tại hiện trường.
“Lúc ấy tớ đã muốn nói rồi, nhưng đâu có ngờ bài đăng bà tám lại nổ mạnh như vậy, nên quên mất!” Hạ Chi vội vàng xin tha thứ, “Dung nương nương, nô tỳ sai rồi, tha cho nô tỳ đi! !”
“A a a a a cậu nhất định phải cho tớ Wechat của đại thần, bây giờ, ngay và luôn!”
“Cậu muốn thêm đại thần hả, vậy tớ phải nói với đại thần một tiếng đã.” Hạ Chi nói.
“Tớ muốn xem vòng bạn bè của đại thần!” Hàn Dung cắn răng, gằn từng chữ.
“Có điều vòng bạn bè của đại thần chẳng có gì đâu!” Hạ Chi nói xong, liền nhanh chóng mở Wechat của Thẩm Việt cho Hàn Dung xem, “Thấy chưa, thấy chưa, ngoài hai chữ ‘Thẩm Việt’ thì tất cả đều là mặc định của hệ thống, cậu nói đại thần có ngầu không.”
“Không có hình, tức quá!” Hàn Dung đấm ngực nói, “Nhưng mà cậu nói chuyện gì với đại thần đó, cho tớ xem thử!”
Hạ Chi vội vàng lấy điện thoại lại: “Chẳng có gì đâu.”
“Có phải lại giấu tớ lén lút làm chuyện không thể cho ai biết với đại thần không đấy!”
“Không không không!” Thấy Hàn Dung lại muốn xông đến, Hạ Chi do dự một lúc, cuối cùng cũng thỏa hiệp, “Chỉ nói hai câu thôi.”
“Ghen tị là xấu a a a!” Tiếng thét chói tai của Hàn Dung vang lên ở bên trong.
Hai người nói nói, không biết tại sao lại nhấn vào, thế mà lại ấn mở khúc ác-cooc-đê-ông kia của Hạ Chi.
Tiếng nhạc du dương vang vọng trong túc xá, Chu Lệ cúi đầu xuống, nhìn vào dãy số xa lạ trên giao diện điện thoại của mình, không phải số Thẩm Việt, là anh khóa trên của Thẩm Việt.
“Sao Chu Lệ còn chưa về nhỉ, tớ sắp chết đói rồi này…” Đúng lúc này, giọng Hàn Dung truyền ra từ phòng túc xá.
Chu Lệ giật mình, vội vàng lấy lại tinh thần, mang thức ăn đi vào.
“Chu Lệ, tớ nói cậu biết! Hạ Chi là đồ đũy*! ! !” Hàn Dung vừa nhìn thấy Chu Lệ, liền nhào đến tố cáo với Chu Lệ.

(*Tiểu biểu tạp “ 小婊砸 ”: là một lời mắng chửi nhưng không có ý xấu, giống như nói đùa mà thôi. Là phương ngôn của Ninh Hạ (một vùng của Dương Châu). Là câu mắng yêu thích của người Ninh Hạ thế hệ trước. Thông thường là người già dùng để mắng tiểu bối. Biểu tạp có âm rất gần với “gái điếm”. Tuy rằng khó nghe nhưng trong miệng người già thực chất chỉ là một loại từ ngữ trách cứ, không có tính sỉ nhục.)
Chu Lệ lập tức thu lại mất mát trong lòng, cất điện thoại đi, theo Hàn Dung cùng thảo phạt Hạ Chi.
Một mình Hạ Chi bị hai cô nàng bao vây tấn công, đương nhiên không chống đỡ được, cuối cùng phải nói hết lời, mới khiến lửa giận của hai người lắng xuống.
Chu Lệ hừ hừ nói: “Hạ Chi, tớ ghen tị với cậu.”
Mặt Hạ Chi lộ vẻ xin khoan dung mà nhìn Chu Lệ.
Chu Lệ vẫn hừ hừ: “Tớ nói thật đó.”
Hạ Chi vội vàng chớp mắt với Chu Lệ: “Lần sau mà có cơ hội, tớ sẽ hỏi thử xem đại thần có thể thêm nhóm bạn không, nhé?”
“Chẳng thèm.” Chu Lệ chảnh, quay đầu đi.
“Vậy thì, bên Tống Tuyết mà có tin gì, tớ cam đoan sẽ dẫn hai người các cậu tham gia!” Hạ Chi vội vàng nói.
Chu Lệ nhìn Hạ Chi, thấy cô nhìn mình với đôi mắt trong veo, nụ cười trên mặt ngọt ngào và chân thành, Chu Lệ cuối cùng vẫn khẽ gật đầu.
“Cho tớ theo nữa, cho tớ theo nữa!” Hàn Dung lại gần, líu ríu cười nói.
Ba người nhanh chóng giải quyết xong cơm tối, lại nhấp vào diễn đàn. Bất ngờ là, họ chẳng thấy bài đăng trên diễn đàn đâu nữa.
“Hình như bị quản trị viên ẩn đi rồi, không xem được, cũng không thể trả lời.” Hàn Dung nói.
Ấn F5 để làm mới lần nữa, lần này không chỉ không thấy bài đăng kia, mà còn quét ra bài đăng mới, theo thứ tự là thông báo của hội sinh viên, và công bố điểm thi giữa kỳ.
“Hạ Chi… cậu ở khoa Kế toán, tên là Hạ Chi, đúng không?” Hàn Dung bỗng nhiên nói.
“Đúng rồi, sao vậy?” Hạ Chi nghe cái giọng phập phù của Hàn Dung, liền thấy hoảng hốt, vội vàng nói.
Hàn Dung đẩy laptop về phía Hạ Chi.
Công bố điểm thi giữa kỳ của khoa Kế toán, Hạ Chi bất ngờ xếp…
Thứ nhất!




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.