Trồng Một Hotboy Làm Chồng

Chương 25: 25






Thấy bốn phía càng ngày càng có nhiều người nhìn sang, Hạ Chi nhỏ giọng nói: “Vậy đưa. . . đồ chuyển phát nhanh cho tôi đi, tôi phải về khu túc xá rồi.” “Tôi đưa cô về.” Thẩm Việt nói.
“Không không không, không cần đâu. . .”
Hai người chỉ đứng ở ven đường đã khiến tỷ lệ quay đầu cao như thế, nếu Thẩm Việt còn đưa cô về ký túc xá nữ, thế thì, ngày mai trong trường sẽ đồn lên xì căng đan của hai người mất!
Tuy rằng Hạ Chi là người trong cuộc, nhưng cô đâu phải nữ chính, bị đồn như thế cô ăn không tiêu đâu.
Nam thần vừa phong độ vừa ga lăng mặc dù dễ khiến Hạ Chi u mê, nhưng vẫn chưa cướp đi lý trí của cô. Hạ Chi vươn tay, làm bộ như muốn nhận thùng chuyển phát nhanh.
“Hơi nặng đấy.” Thẩm Việt nói.
“Không sao đâu mà, tôi thường mua đủ loại đồ chuyển phát nhanh, có nặng nữa thì vẫn dịch chuyển được, hôm nay là ngoài ý muốn thôi.” Hạ Chi nói xong, vì để tăng độ tin cậy, còn dùng lực vỗ vỗ vào cánh tay mình.
Thẩm Việt đại khái cũng đoán ra Hạ Chi lo lắng điều gì, cuối cùng cũng đưa thùng tới tay Hạ Chi.
“Cảm ơn đại thần, vậy tôi đi trước nha.” Hạ Chi tạm biệt Thẩm Việt xong, liền ôm thùng chuyển phát nhanh rồi xoay người rời đi.
Thẩm Việt đứng tại chỗ đưa mắt nhìn cô đi xa.
“Thẩm Việt?” Ngay lúc này, bên cạnh truyền đến giọng nói quen thuộc.
Thẩm Việt xoay người, quả nhiên thấy giáo sư Chung đang đứng bên cạnh. Vừa nhìn anh xong, ánh mắt của giáo sư Chung còn nhìn bóng lưng đang đi xa của Hạ Chi một lúc nữa.

“Bạn nữ này, không phải là người lần trước ở nhà hàng. . .” Giáo sư Chung sờ cằm suy tư nói.
“Em đi trước đây.” Thẩm Việt thấy đôi mắt sau lớp kính mắt của giáo sư Chung lóe lên tia sáng hóng tin, liền vội vàng nói.
“Ơ, đừng đi vội thế chứ.” Giáo sư Chung bước nhanh đuổi theo, “Thầy còn chưa hỏi mà, trông em như chột dạ ấy.”
“Chỉ là bạn học bình thường thôi ạ.” Thẩm Việt nói.
“Thầy biết là bạn học bình thường mà.” Giáo sư Chung nói, thấy biểu tình của Thẩm Việt thì thử dò hỏi, “Tên là Hạ Chi à? Cô bé là sinh viên khoa nào, em không nói thì về sau thầy sớm muộn cũng sẽ biết, không bằng em nói với thầy trước đi.”
Thẩm Việt bất đắc dĩ nói: “Khoa Kế toán, chẳng có quan hệ gì tới thầy đâu.”
“Vậy thì có là gì, sinh viên khoa Kế toán vẫn có thể tới lớp thầy nghe giảng thôi.” Giáo sư Chung nói, “Xem ra tuổi còn nhỏ, sinh viên năm nhất mới vào à?”
“Bằng tuổi em.” Thẩm Việt nói.
“Em biết cả tuổi tác của người ta rồi á!” Giáo sư Chung ngạc nhiên nói.
Thẩm Việt quay đầu nhìn ông ấy.
Giáo sư Chung bị Thẩm Việt nhìn như thế, thì vội vàng thu lại chút biểu tình: “Vậy cô bé là người ở đâu thế? Nhìn cô bé rất lanh lợi, không tệ không tệ đâu.”
Lúc này Thẩm Việt đã có kinh nghiệm, đánh chết anh cũng không chịu đáp lại câu nào nữa.
Mãi đến khi ra cổng trường, giáo sư Chung cuối cùng mới tha cho Thẩm Việt. Ông ấy nghiêm mặt nói: “Bố mẹ em vẫn chưa biết tình hình của em, bất kể hôm nay kiểm tra ra kết quả gì, thầy đề nghị em nên tâm sự với họ. Mặc kệ có vấn đề hay không, có thể khiến em liên tục vào bệnh viện hai lần trong thời gian ngắn như thế, thì nó cũng đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến tâm trạng của chính em, và nhận thức của em về bản thân.”
“Em biết rồi.” Thẩm Việt thấp giọng nói.
Giáo sư Chung thấy không khí có hơi nặng nề, vội vàng nói: “Đương nhiên, thầy vẫn nghiêng về. . . em cần một cô bạn gái.”
Thẩm Việt chặn một chiếc taxi, không muốn nói chuyện với ông ấy nữa.
Hôm qua, lúc Thẩm Việt quyết định đến bệnh viện làm kiểm tra lần nữa, vừa hay biết được hôm nay giáo sư Chung cũng phải đến bệnh viện làm kiểm tra thân thể định kỳ.
Hai người đều phải đến bệnh viện, nên quyết định hẹn giờ để cùng xuất phát.
Ban đầu giáo sư Chung còn đề nghị hai người cùng đạp xe đạp đến bệnh viện, vừa đi vừa về tiện thể vận động một chút luôn. Đáng tiếc Thẩm Việt nhận được điện thoại của Trương Quân Hoa, hỏi chuyện có liên quan đến hoạt động ngày hôm qua, nên về hơi trễ một chút. Đạp xe thì sợ không kịp, họ chỉ có thể đón xe.
Từ đại học Nam Kinh đến bệnh viện không tính là xa, sau khi xuống xe hai người liền tách ra, đến khoa khác nhau.
Vừa mới đi được một đoạn, đã nghe thấy có người phía sau gọi tên giáo sư Chung.
Thẩm Việt quay đầu nhìn, thì thấy Trần Kiến Thụy đi đến trước mặt giáo sư Chung, chào hỏi ông ấy.
Khi đối mặt với sinh viên, trước giờ giáo sư Chung luôn thân thiết và dễ gần. Gặp nhau bên ngoài trường, lại còn là nơi như bệnh viện, giáo sư Chung tất nhiên sẽ dừng bước, nói thêm vài câu với Trần Kiến Thụy.
Trần Kiến Thụy vừa nói chuyện với Giáo sư Chung, vừa đỡ trán, dáng vẻ như rất suy yếu.
Thẩm Việt thấy anh ta đứng vững, tay liên tiếp có động tác nhỏ, vừa lúc thang máy dừng ở tầng một, anh liền bước vào, nhấn nút thang máy.

Bác sĩ anh hẹn là bác sĩ Lục Hằng mà lần trước từng khám cho anh. Sau khi thấy Thẩm Việt, bác sĩ Lục rót cho Thẩm Việt một ly trà trước, tiếng âm nhạc êm dịu và thư giãn vang lên trong văn phòng. Lục Hằng và Thẩm Việt cùng ngồi xuống, hai người tựa như hai người bạn cũ, vừa nói chuyện phiếm vừa uống trà.
Thẩm Việt biết bác sĩ Lục đang cố giúp anh giảm áp lực, thả lỏng tinh thần, nên anh phối hợp mà tựa lưng vào ghế, tiến vào trạng thái thảnh thơi.
Nội dung hai người nói chuyện dần dần đi sâu hơn, sau khi Thẩm Việt kể những chuyện mình làm thường ngày, thì cuối cùng cũng tiết lộ bí mật mà anh đã giấu cho tới giờ.
“Ban đầu, chỉ nghe thấy có tiếng người nói.” Thẩm Việt nhắm mắt lại, trên lộ vẻ mơ màng hiếm thấy, “Sau đó dần nghe rõ hơn, là giọng nữ. Cứ như người thật đang đứng bên cạnh tôi vậy, tôi có thể cảm giác được sự tồn tại của cô ấy, thậm chí là xúc cảm và nhiệt độ cơ thể. . .”
“Giống như cảnh trong mộng xuất hiện ở hiện thực?” Bác sĩ khẽ nói.
“Đúng vậy.” Thẩm Việt chậm rãi nói, “Tôi có thể cảm nhận được sự khác nhau giữa tôi và cô ấy, tựa như hai cá thể hoàn toàn khác biệt. Cô ấy không giống như trong suy nghĩ của tôi.”
“Ý của tôi là, nếu nội tâm của tôi khát khao có một bạn đời khác phái hoàn mỹ, thì sẽ không giống cô ấy. Mặc dù chưa tiếp xúc sâu hơn, nhưng tôi cảm nhận được, mọi thứ của cô ấy đều nằm ngoài sức tưởng tượng của tôi.”
“Nhưng cậu rất thích cô ấy?” Bác sĩ điềm đạm cười nói.
“Đúng.” Thẩm
Việt nói. Hai người nói chuyện đã gần một tiếng.
“Những điều này không thể trở thành căn cứ để xác định cậu có bệnh.” Bác sĩ Lục nghe Thẩm Việt nói hết, liền lên tiếng, “Tâm lý của mỗi người đều có vấn đề ở mức độ nhất định, ở tình huống khác nhau, triệu chứng biểu hiện ra ngoài cũng có khác biệt. Cảnh trong mộng và suy nghĩ chủ quan không phải là một loại bệnh, nếu nó không quấy nhiễu cậu.”
“Tôi chỉ muốn tìm tòi nghiên cứu căn nguyên biến tôi thành thế này.” Thẩm Việt nói, “Về phần quấy nhiễu, nếu có thể khống chế lúc tôi cần, và không xuất hiện lúc tôi không cần, thì sẽ tốt hơn.”
Bác sĩ Lục đang cân nhắc.
Thẩm Việt nói: “Tôi không tài nào hiểu được, vì sao cô ấy vẫn xuất hiện lúc tôi chuyên tâm làm những chuyện khác? Như bệnh tâm thần có liên quan mật thiết với cảm xúc của người bệnh, tôi có thể khẳng định, tại một vài thời khắc, tôi không thể nào biết được —— “
Giọng nói của Thẩm Việt bỗng im bặt.
Bác sĩ Lục đang suy tư ngẩng đầu, nhìn anh với vẻ kỳ lạ.
Bàn tay cầm ly trà của Thẩm Việt khẽ siết chặt, tai đỏ lên với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được.
“Thẩm Việt?” Bác sĩ Lục nhịn không được nên gọi, “Cậu sao thế?”
Thẩm Việt khẽ nhắm mắt lại, giọng lí nhí: “Cô ấy tới.”
** **
Lúc Hạ Chi ôm thùng đồ chuyển phát nhanh trở lại ký túc xá, thì đúng lúc Hàn Dung và Chu Lệ xuống lầu đi ăn trưa.
Hạ Chi mở thùng đồ ăn vặt, chia một phần cho Hàn Dung với Chu Lệ. Cô vừa ngồi xuống, đã không kịp chờ đợi mà cầm điện thoại lên rồi mở Wechat ra.
Hai chữ Thẩm Việt xuất hiện trên giao diện bạn tốt.
Hạ Chi nhấn vào.
Wechat của Thẩm Việt. . . rất đơn giản, toàn bộ đều là mặc định của hệ thống, vòng bạn bè cũng không có tin gì.

“Không phải chặn mình đấy chứ.”
Hạ Chi cẩn thận nghiên cứu một lúc, cuối cùng xác nhận Thẩm Việt là kiểu đi đứng một mình, nên làm mới vòng bạn bè mà vẫn chẳng có tin nào.
Nếu không phải cô biết Thẩm Việt có dùng Wechat, thì hẳn người bình thường sẽ nghĩ đây là một số ma.
“Đại thần đúng là đại thần, không đi đường thường.”
Mặc dù cô có hơi tiếc vì chưa từng thấy ảnh Thẩm Việt tự chụp, cũng không được thấy cuộc sống có anh, nhưng chỉ cần ấn vào giao diện gửi tin nhắn và nhìn thấy cầm phổ mình gửi cho Thẩm Việt, còn có hai chữ “Cảm ơn” Thẩm Việt trả lời lại, thì Hạ Chi lại nhịn không được mà nở nụ cười đắc ý.
Nhớ lại từng giờ từng phút được ở bên cạnh Thẩm Việt trong hai ngày nay, dù biết rõ là rất không có khả năng nhưng Hạ Chi vẫn bắt đầu ảo tưởng.
Dù sao nam thần xa cuối chân trời, bỗng nhiên đi tới trước mặt, cô không thật sự cảm thấy mình nhất định có thể ở bên Thẩm Việt, nhưng dù là nằm mơ giữa ban ngày, cô cũng thấy thỏa mãn.
Nghĩ đến điều này, Hạ Chi liền nhịn không được lại duỗi tay, sờ lên mầm nhỏ cô nuôi bên cạnh.
Sau rất nhiều ngày phát triển mạnh mẽ, cành lá của mầm nhỏ càng ngày càng nhiều. Bàn tay cô vuốt ve nó, lòng bàn tay đều là xúc cảm non mềm của lá cây.
Một tay Hạ Chi chống cằm, đắc ý nhìn mầm nhỏ, nhỏ giọng chia sẻ tâm tình của mình: “Bà nói xem, Thẩm Việt có thích cháu không nhỉ?”
“Thích mình?” Hạ Chi vừa nói, ngón tay chạm vào chiếc lá gần rễ.
“Không thích mình?” Ngón tay dời sang vị trí bên cạnh, đổi sang chạm cái lá khác.
“Thích mình?” Hạ Chi lại chạm vào cái lá mới.
“Không thích mình?”
Từ tầng dưới cùng, đếm thẳng tới tầng cao nhất, cuối cùng, ngón tay Hạ Chi dừng ở chiếc lá nhỏ mới mọc trên đỉnh: “Thích mình. . .”
** ***
“Thẩm Việt, cậu không sao chứ?” Bác sĩ Lục nhịn không được liền hỏi tới cùng, “Cô ấy vẫn còn đó ư?”
Thẩm Việt bị ngón tay đè lên môi: “. . .”




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.