Trong Lòng Đại Dương

Chương 13:




Ariel nhìn người vừa bước xuống xe, tây trang giày da bóng loáng, khác hẳn hình tượng cô gặp trước đó. Nếu trước kia cô ví anh như một hoàng tử bạch mã, mang trên người nụ cười ấm áp cùng một chút bất cần thì hôm nay anh giống như một vị quốc vương, ôn hòa xen kẽ nét uy nghiêm mạnh mẽ, thật khó dùng văn chương miêu tả.
Hà Dõng Tư đi đến thang máy, không khỏi liếc nhìn cô gái bên cạnh.

Tiểu Lý khó hiểu nhìn Ariel, không ai dạy cô gái này, nhìn chằm chằm người khác như vậy là không lịch sự à? Nhưng mà không sao…người đẹp làm việc gì cũng vô tội!
Thang máy “ting” đến nơi, kết thúc không khí lúng túng. 
Tiểu Lý nhìn cô gái trước mặt, không khỏi cảm thán chiều cao của cô. Nhìn sếp cao hơn 1m8 mà chỉ có thể đứng ngang hàng với cô. Tiểu Lý không khỏi  囧...
Tiểu Lý quẹt thẻ, bấm thang máy. Thấy Ariel vẫn không đả động liền tốt bụng hỏi:
“Cô muốn lên tầng mấy?”
Ariel liếc nhanh nút đỏ tiểu Lý vừa bấm: “Tầng 18. Cảm ơn”
Tiểu Lý: “…” Đó là văn phòng Tổng giám đốc đó cô gái! nhìn cách ăn mặc của cô có giống như đi xin việc hay đi làm đâu!
Tiểu Lý nhìn ánh mắt Ariel vẫn để trên người Hà Dõng Tư liền biết, chắc là muốn đi theo làm quen đây mà. Thấy ông chủ không nói gì nên thôi. Cậu không khỏi thở dài, thật ra tôi cũng đẹp trai mà, chỉ là cách ông chủ hơi xa thôi, tôi biết ông chủ nhà tôi rất! rất! đẹp! nhưng cô không cần làm chuyện lộ liễu thế đâu!
Hà Dõng Tư cố gắng làm lơ ánh mắt như tia X quang đang chiếu lên người mình. Nhưng càng không để ý nó càng trở nên mạnh mẽ. Anh không khỏi buồn cười. 
“Có phải chúng ta quen biết nhau không?”
Hà Dõng Tư mỉm cười quan sát Ariel. Trong giới này, thứ không thiếu nhất chính là người đẹp. Nhưng người đẹp như Ariel là lần đầu anh gặp. Ánh mắt mơ màng, có thể dìm chết người đối diện.
Ariel gật đầu: “Phải”. Cô nhìn thẳng vào mắt Hà Dõng Tư, ánh mắt đầy thâm ý, khóe miệng hơi nhếch: “Chỉ là anh không nhớ thôi” 
Hà Dõng Tư nghi hoặc nhìn cô, như có thể từ trong lời nói khám phá được điều gì.
Thang máy “ting” mở ra. 
Thấy đã đến nơi, Hà Dõng Tư liền mỉm cười tạm biệt: “Hẹn gặp lại”. 
Ariel híp mắt nhìn theo bóng dáng hai người vừa bước ra như có điều suy nghĩ.
Cô quẹt thẻ, bấm tầng ☆1. Lúc nãi quên mất còn có cái gọi là thang bộ, cứ đến tầng 1 rồi cô đi bộ xuống là được.
Thang máy mở ra, Ariel nhìn cảnh tượng đông nghịt trước mắt liền chợn mắt. Đây chẳng phải tầng G sao?!
--- ------ 
Hà Dõng Tư vào văn phòng Tổng giám đốc liền bảo với tiểu Lý: “Điều tra cô gái vừa rồi”
Tiểu Lý liếc nhìn ông chủ, không khỏi bát quái: “Sếp, ngài quen cô gái vừa nãi à?”
Hà Dõng Tư không trả lời câu hỏi của cậu, người xuất hiện hôm nay, 10 phần là thí sinh tham gia chương trình tìm kiếm tài năng: 
“Cậu nói với phía dưới, nếu không phải quá kém cứ cho cô ấy qua vòng là được” Người có tiềm năng khai thác như vậy, không thể bỏ qua được.
--- -------
Nguyên Phấn Đông vừa lái xe vừa nhìn số tiền vừa được chuyển khoản trên điện thoại. Anh quay sang ghế lái phụ nhìn Ariel: 
“Hôm qua mấy giờ về nhà?”
“Không nhớ” 
Nguyên Phấn Đông không vui: “Không phải hôm qua tôi bảo khi nào về nhà thì gọi điện thoại cho tôi à?”
Ariel chống tay lên cửa sổ đỡ trán, cô không quen thói quản lí quá nhiều của Nguyên Phấn Đông: “Quên mất”
“Hôm qua không qua đêm với ông chủ Thẩm à?”
Ariel nhíu mày, nghi hoặc nhìn Nguyên Phấn Đông: “Anh nói sao cơ?”
Nguyên Phấn Đông tập trung lái xe, cũng không trả lời cô: “Đêm nay ăn mặc cho đẹp, phục vụ ông chủ Thẩm cho tốt”
Ariel nghi ngờ nhìn Nguyên Phấn Đông, ánh mắt như có thể lột trần, thiêu sạch cả người anh. 
Nguyên Phấn Đông nhìn thẳng phía trước, không để ý ánh mắt của cô, nếu anh ta phát hiện, có chết cũng không dám làm chuyện trắng trợn như vậy.
Thật trùng hợp cả hai vụ làm ăn đối tượng phục vụ đều là Thẩm Dương, nếu không phải vì muốn lấy lòng ông chủ Thẩm, Nguyên Phấn Đông sẽ không để Ariel đi theo mấy tên nghèo kiết hủ lậu như biên kịch Trần, tiền thì chả có bao nhiêu lại còn bắt gái phải đẹp. Hừ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.