Trộm Tâm

Chương 82: Ngoại truyện 15




Suốt bữa cơm này, trong lòng Huệ Hân Nhi và Tống Lực Ngôn đều đủ loại suy nghĩ. Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng Huệ Hân Nhi có cảm giác Tống Lực Ngôn vẫn luôn nhìn mình, cô đành phải cố tình lảng tránh ánh mắt anh.
Ăn tối xong, mọi người ngồi lại tán gẫu, Hứa Hoài Thâm và Cam Niệm đi tính tiền, Quách Lực nhận được một cuộc điện thoại.
“…. Được, bây giờ tôi sẽ về công ty.”
Huệ Hân Nhi hỏi Quách Lực làm sao vậy, “Công trình xảy ra vấn đề, anh phải trở về công ty. Xin lỗi Hân Nhi, tối nay anh không thể đưa em về.”
“Không sao, anh có việc thì cứ về trước đi.”
Sau khi Quách Lực rời đi, trong phòng chỉ còn lại ba người là Huệ Hân Nhi, Lâm Thịnh và Tống Lực Ngôn. Huệ Hân Nhi nói, “Tớ ra ngoài đi vệ sinh.”
Huệ Hân Nhi đứng dậy rời đi, tối nay cô uống mấy chén rượu gạo, đầu óc hơi choáng váng nên cố tình thả chậm bước chân.
Xung quanh yên tĩnh, chỉ có tiếng giày cao gót đạp trên mặt đất, Huệ Hân Nhi chậm rãi bước về phía trước, bỗng nhiên phía sau lưng vang lên tiếng bước chân trầm ổn.
Huệ Hân Nhi quay đầu lại, thân ảnh Tống Lực Ngôn rơi vào trong tầm nhìn, anh cách cô ngày càng gần.
Huệ Hân Nhi ngây người, cô nắm chặt bên hông váy, sau đó cô nhanh chóng phản ứng lại, xoay người đi về phía trước làm như không nhìn thấy anh, ai ngờ cổ tay lại bị anh nắm lấy.
“Tống Lực Ngôn, anh…”
Tống Lực Ngôn mở miệng, giọng nói trầm trầm mang theo vẻ ủ rũ: “Hân Nhi, anh muốn nói chuyện với em.”
Cô cúi đầu xuống, vẻ mặt nhàn nhạt, “Chúng ta có chuyện gì để nói.”
Tống Lực Ngôn không để ý cô có tình nguyện hay không, anh kéo cô đến chỗ hành lang không người, không gian nhỏ hẹp khiến hai người càng gần nhau, bầu không khí xung quanh cũng trở nên khác thường.
Huệ Hân Nhi hất tay anh ra: “Có chuyện gì thì anh nói đi.”
Tống Lực Ngôn cúi đầu nhìn cô, ánh mắt anh loé lên tia sáng, lời nói ra khỏi miệng mang theo chút chua xót cùng lo lắng: “Em thật sự chấp nhận để Quách Lực theo đuổi?”
Trái tim cô run rẩy, nhưng giọng điệu lại lạnh lùng nghe không ra bất kỳ cảm xúc gì, “Không được sao? Anh ấy rất tốt với tôi, mọi phương diện đều khiến tôi vừa lòng.”
Đôi mắt anh rực lửa, vẻ mặt tối sầm lại: “Nhưng em không hề thích anh ta!”
Huệ Hân Nhi sững sờ, cô nhanh chóng phủ nhận: “Anh hiểu tôi được bao nhiêu? Anh có thể nhìn ra tôi thích ai sao?”
“Hân Nhi…”
Cô ngẩng đầu nhìn anh, “Tống Lực Ngôn, anh lấy thân phận gì để nói chuyện này với tôi? Chúng ta chỉ là bạn bè bình thường, hơn nữa với mối quan hệ của chúng ta thì anh không có quyền nhúng tay vào chuyện của tôi.”
Người đàn ông khẽ run rẩy, con ngươi tràn đầy lửa giận, anh tiến một bước lại gần cô: “Em không thể ở bên anh ta.”
Đôi mắt Huệ Hân Nhi trừng lớn, “Tống Lực Ngôn, tóm lại anh muốn thế nào…”
Tống Lực Ngôn nhìn cô chăm chú, ánh mắt dịu dàng lưu luyến như muốn hoà tan thành nước: “Hân Nhi, anh hối hận rồi.”
Trong lòng Huệ Hân Nhi nổi lên sóng to gió lớn, cô lại nghe thấy anh nói tiếp: “Anh vẫn luôn cho rằng mình không có cảm giác với em, nhưng anh sai rồi, khi nhìn thấy em đi cùng người đàn ông khác, anh rất khó chịu. Lúc ấy anh mới biết được tình cảm anh đối với em chính là muốn giữ em cho riêng mình.”
Huệ Hân Nhi nắm chặt làn váy, vẻ mặt đầy khiếp sợ: “Anh uống say nên trêu chọc tôi sao?”
Cô vừa dứt lời, bả vai đã bị người đàn ông giữ chặt, anh cúi đầu xuống, đôi môi nóng bỏng bắt đầu ức hiếp cánh môi mềm mại.
Huệ Hân Nhi trợn to hai mắt, cả người cũng cứng đờ.
Tống Lực Ngôn như muốn nghiền nát cánh môi người trong lòng, anh không ngừng liếm mút hương vị ngọt mát toả ra từ cô, anh càng hôn càng sâu, đầu lưỡi nhanh chóng cạy mở hàm răng cô, sau đó lưỡi anh quấn lấy lưỡi cô, hai người không ngừng dây dưa.
Mới đầu cô còn đẩy anh ra, nhưng sức lực đàn ông quá lớn, anh đè cô lên vách tường, khiến cô không có sức lực phản kháng.
Tống Lực Ngôn vuốt ve gương mặt cô, động tác càng lúc càng dịu dàng.
Hơi thở cô loạn nhịp, bị anh hôn đến choáng váng đầu óc, trong lòng thì cực kỳ kích động.
Mãi đến khi thấy cô sắp không thở nổi, Tống Lực Ngôn mới buông cánh môi mềm mại ra, anh lại ôm chặt lấy eo người trong lòng, trán anh chống lên trán cô, giọng anh khàn khàn, “Anh không say, em cho anh một cơ hội nữa được không?”
“Anh sẽ theo đuổi em.”
Cuối cùng anh cũng có thể nói ra lời trong lòng.
Thời gian vừa qua, Tống Lực Ngôn đã nhìn rõ nội tâm mình, anh càng đau khi thấy bản thân mình quá ngu ngốc, người con gái tốt như vậy mà anh không biết quý trọng. Anh đã định buông tay, bởi vì mình đã làm cô tổn thương, nhưng hôm nay…
Nhìn Quách Lực không hề cố kỵ biểu đạt sự yêu thích với Huệ Hân Nhi ở ngay trước mắt anh, anh đã không còn cách nào lừa gạt chính mình, nhìn cô cùng người đàn ông khác cười nói vui vẻ, anh liền ghen ghét đến phát điên.
Huệ Hân Nhi vẫn ngây người như cũ, lúc nghe thấy anh nói “sẽ theo đuổi” cô, cô cảm giác mình như đang nằm mơ, không thể tin chuyện trước mắt lại là thật.
Cô cúi đầu xuống, “Tống Lực Ngôn…”
“Em đừng vội vàng từ chối anh, hãy cho anh một cơ hội, anh và Quách Lực sẽ cạnh tranh công bằng.”
Huệ Hân Nhi xấu hổ lườm anh, “Người ta làm giống anh sao….” Người này… người này dám cường hôn cô.
Thấy cô tức nhưng ngữ khí vẫn mềm mại, anh cảm giác một cỗ hờn dỗi nghẹn lại trong lòng chợt tan đi, chỉ còn lại toàn bộ nhu tình, anh nhẹ nhàng cười rồi vuốt ve mặt cô: “Hân Nhi, anh thật sự rất thích em.”
Thích cô, thích đến không còn cách chữa.
Mặt Huệ Hân Nhi phiếm hồng, cô quay mặt không nhìn anh, nhưng đáy lòng lại dâng lên một loại thoả mãn mà cô khát vọng từ lâu.
Cô đẩy anh ra, “Em phải về…”
Tống Lực Ngôn cười cười, anh đi ở phía sau cô. Trước mắt cô gái nhỏ không có thái độ kháng cự đã làm anh rất thoả mãn, để cô chân chính tiếp nhận mình, anh biết cần phải có thời gian, dù gì trong lòng cô vẫn còn oán giận với anh.
Nhưng dù thế nào, anh vẫn hoàn toàn chấp nhận.
Lúc về, Tống Lực Ngôn nói sẽ đưa Huệ Hân Nhi trở về, cô không phản đối.
Ở trên xe, Tống Lực Ngôn hỏi cô: “Bây giờ em muốn đi đâu?”
“Về nhà.”
“Được.”
Xe chạy, Huệ Hân Nhi nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ để che giấu xấu hổ trong lòng, đột nhiên Tống Lực Ngôn nói một câu: “Vừa rồi Cam Niệm và Hứa Hoài Thâm hình như nhìn thấy chúng ta ở hành lang.”
Huệ Hân Nhi: “??!!!!”
Tống Lực Ngôn nhoẻn miệng cười, “Không sao, bọn họ không sớm thì muộn cũng phải biết.
Huệ Hân Nhi vừa xấu hổ vừa giận dữ: “Tống Lực Ngôn!” Người này sao có thể thay đổi nhanh như vậy?!
Anh cười cầm tay cô, cô muốn hất tay anh ra nhưng anh lại nắm càng chặt, cuối cùng cô tức giận đến nỗi không buồn tránh thoát.
Tới dưới chung cư, hai người cùng nhau xuống đi bộ, Huệ Hân Nhi hỏi anh: “Anh ở tầng mấy?”
“Anh không ở đây.”
“???!!! Hôm qua không phải anh nói….”
Giọng điệu anh nhẹ nhàng, “Hôm qua anh tới tìm em.”
Huệ Hân Nhi giật mình, cô không nói gì. Lúc đưa đến toà nhà cô ở, anh lại khăng khăng muốn đưa đến tận cửa nhà.
Đưa đến cửa nhà, cô ngẩng đầu nói với anh: “Tới nhà em rồi, anh về trước đi.”
Huệ Hân Nhi đang muốn xoay người, bên hông đột nhiên xuất hiện một bàn tay, anh ôm cô rồi dịu dàng đặt một nụ hôn lên môi cô.
Huệ Hân Nhi còn đang ngẩn người thì nghe được giọng nói ấm áp, tràn đầy lưu luyến của anh: “Ngủ ngon!”
Sau khi đóng cửa lại, Huệ Hân Nhi dựa người vào cửa, trái tim đập thình thịch vì rung động, cảm giác ngọt ngào lan tràn khắp đáy lòng.
Sáng sớm ngày hôm sau, Huệ Hân Nhi vừa tỉnh dậy đã thấy Tống Lực Ngôn nhắn tin: “Anh đã mua bữa sáng cho em, một lát nữa sẽ đến.”
Huệ Hân Nhi ngồi dậy, trên mặt cô nổi lên một tầng ửng đỏ.
Cô nhanh chóng nhảy xuống giường đi đánh răng rửa mặt, lúc vừa ra khỏi nhà vệ sinh thì vừa vặn nghe thấy tiếng chuông cửa.
Cô hơi dừng lại bước chân, sau đó ra mở cửa, cánh cửa mở ra, thân ảnh Tống Lực Ngôn tiến vào trong tầm nhìn.
Áo phông trắng đơn giản phối với quần jean, khuôn mặt đẹp trai đầy nam tính, vóc người cân đối săn chắc.
Tống Lực Ngôn nhìn cô, khoé miệng hơi nhếch lên, giọng nói ấm áp như ánh mắt trời: “Buổi sáng tốt lành.”
Huệ Hân Nhi mím môi, cô lùi về sau một bước, nhường lối cho anh bước vào.
Thấy bữa sáng trên tay anh, cô nhỏ giọng nói: “Sau này anh không cần phải mua bữa sáng đến đây đâu, em có thể tự mình nấu.”
Anh cười cười, “Không sao, là anh muốn ăn sáng cùng em.”
Mặt Huệ Hân Nhi nóng bừng, cô nhanh chóng quay mặt đi rồi ngồi xổm xuống, lấy dép lê đưa cho anh.
Tống Lực Ngôn quét mắt nhìn một vòng trong căn phòng của Huệ Hân Nhi, cô cũng chú ý tới ánh mắt anh, “Phòng này em mới thuê, chỉ tuỳ tiện trang trí một chút mà thôi.”
“Rất ấm áp.” Anh nói.
Đi tới phòng ăn, Tống Lực Ngôn để đồ ăn sáng lên trên bàn, “Anh không biết em thích ăn gì, cho nên mỗi thứ đều mua một ít. Em ăn đi, rồi nói cho anh biết em thích ăn gì, ngày mai anh lại mua cho em.”
Hai người ngồi đối diện nhau, Huệ Hân Nhi cầm một chiếc bánh bao chay cho lên miệng cắn, Tống Lực Ngôn đẩy ly sữa đậu này đến bên tay cô, “Em ăn từ từ thôi, cẩn thận nghẹn.”
Huệ Hân Nhi ăn xong một chiếc bánh bao liền nghe thấy anh hỏi, “Hôm nay em có dự định gì không?”
“Hôm nay em ở nhà dọn vệ sinh.”
“Vậy anh ở lại giúp em.”
Huệ Hân Nhi kinh ngạc nhìn anh, cô thấy anh tươi cười nói: “Anh rất am hiểu dọn dẹp vệ sinh, em cứ ngồi nghỉ là được rồi.”
Huệ Hân Nhi còn tưởng rằng Tống Lực Ngôn chỉ nói đùa, không nghĩ tới sau khi ăn sáng xong, anh thật sự vén tay áo lên rồi hỏi cô bắt đầu quét dọn từ chỗ nào.
“Không cần đâu, anh để em tự làm là được rồi…”
Anh chống hai tay lên bàn cơm, giam cầm cô ở trong vòng tay mình, anh ghé sát mặt vào cô, tiếng nói trầm thấp lại gợi cảm: “Không cho anh quét thì anh hôn em.”
“Anh…” Sao tự nhiên lại biến thành lưu manh như này!
Cô cầm cây chổi nhét vào lồng ngực anh, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: “Ban công.”
Tống Lực Ngôn cười, anh cầm cây chổi đi đến ban công. Trái tim nhỏ bé của Huệ Hân Nhi lại đập thình thịch, lúc này điện thoại báo tin nhắn của Quách Lực: [ Hân Nhi, trưa nay ăn cơm cùng nhau được không? ]
Ánh mắt cô hơi tối lại, một lúc sau cô mới trả lời, [ Được ]
Huệ Hân Nhi đi ra ban công, cô thấy anh đang quét rác, động tác có hơi vụng về, không hề giống “am hiểu” mà anh vừa nói.
Cô mím môi cười rồi tiến lại gần, “Anh đã quét hết rồi sao? Em thấy còn nhiều chỗ chưa được sạch sẽ.”
“Chỗ nào? Em chỉ cho anh xem nào.”
Huệ Hân Nhi chỉ chỉ mấy chỗ, quả nhiên là chưa quét sạch, Tống Lực Ngôn vò đầu cười:
“Anh sẽ nghiêm túc quét lại.”
Huệ Hân Nhi cầm lại cái chổi, “Được rồi, anh để em quét cho…”
“Vậy anh ra ngoài mua đồ ăn nhé? Trưa nay em muốn ăn gì?”
Huệ Hân Nhi dừng lại động tác trên tay, cánh môi hơi giật giật, “Em… trưa nay em có hẹn ăn cơm với Quách Lực.”
Tống Lực Ngôn ngẩn người rồi rất nhanh khôi phục vẻ bình thường, anh dịu dàng cười, “Không có việc gì, vậy em đi ăn cơm đi, buổi tối chúng ta sẽ cùng nhau ăn cơm.”
Trái tim Huệ Hân Nhi giống như có ngàn cây kim đâm vào, cô không nhìn vào mắt anh, chỉ xoay người đi vào phòng ngủ.
Gần trưa, Huệ Hân Nhi nhận được điện thoại của Quách Lực, anh nói đã chờ ở dưới tầng.
Sáng sớm Tống Lực Ngôn đã đến đây với Huệ Hân Nhi, bây giờ cô phải đi, anh cũng đến lúc rời đi.
Ra khỏi thang máy, Huệ Hân Nhi quay đầu nhìn anh: “Em đi đây.”
“Ừm.” Tống Lực Ngôn cỗ rặn ra nụ cười, Huệ Hân Nhi vẫy tay với anh rồi xoay người đi ra ngoài.
Quách Lực nhìn thấy Huệ Hân Nhi, anh vui vẻ mở cửa xe cho cô, “Hân Nhi, trưa nay anh đưa em đến một nhà hàng chuyên làm món Quảng Đông.”
Huệ Hân Nhi lên xe, thấy anh chuẩn bị khởi động xe, cô bèn gọi anh lại: “Quách Lực, em có chuyện muốn nói với anh.”
“Hả, chuyện gì vậy em?”
Cô quay đầu nhìn anh rồi khó khăn mở miệng nói: “Quách Lực, anh là một người đàn ông tốt, thời gian qua cảm ơn anh vẫn luôn ở bên cạnh em. Em… em thật sự muốn thử thích anh, nhưng em phát hiện ra… bản thân mình không làm được.”
“Em không thể lừa gạt anh hoặc lừa gạt chính mình để ở bên anh, em thật sự xin lỗi.”
Quách Lực là một người đàn ông tốt nhưng cô không có cách nào mở lòng để đón nhận anh. Nói như thế nào thì cô cũng có lỗi với anh.
Quách Lực dần dần buông lỏng tay lái đang nắm chặt, “Không sao, thật ra anh vẫn biết em không thích anh. Anh luôn cố gắng tiến vào lòng em, xem ra anh đã thất bại.”
Anh vẫn cười dịu dàng như cũ: “Hân Nhi, anh hy vọng em được hạnh phúc, tìm được một người thật lòng yêu thương em, như vậy anh cũng sẽ vui vẻ.”

Huệ Hân Nhi xuống xe, cô bước chầm chậm về nhà.
“Tinh…” cửa thang máy mở ra, cô cúi đầu đi về hướng nhà mình.
Huệ Hân Nhi lấy chìa khoá, mới vừa cắm chìa vào ổ khoá, đột nhiên có người ôm lấy cô từ phía sau lưng, đem cô ôm chặt vào trong ngực, hơi thở ấm áp của người đàn ông dừng lại trên cổ cô.
Trái tim cô nhảy dựng lên, đang định phản kháng thì nghe được giọng nói quen thuộc: “Hân Nhi, em không đi ăn cơm với anh ta?!”
Tảng đá đè nặng trong lòng Tống Lực Ngôn rốt cuộc rơi xuống, “Em từ chối anh ta, đúng không?”
Cửa mở ra, Tống Lực Ngôn ôm cô đi về phía sô pha.
Trái tim Huệ Hân Nhi đập thình thịch, cô đỏ mặt khi bị ôm ở trên đùi, anh cúi xuống đắm đuối hôn cô.
Huệ Hân Nhi vô thức nắm chặt cổ áo anh, hơi thở dường như bị anh hút đi, cả người cô mềm oặt không xương, bị anh ôm càng lúc càng chặt.
Huệ Hân Nhi ý loạn tình mê, không có biện pháp từ chối ngọt ngào dâng lên trong lòng, cô bắt đầu đáp lại nụ hôn của anh.
Cuối cùng Tống Lực Ngôn cũng dừng lại, khoé miệng anh gợi lên nụ cười thoả mãn, cô đỏ bừng cả mặt nhưng vẫn cố mạnh miệng: “Cho dù em có từ chối Quách Lực thì cũng chưa chấp nhận anh…”
Tống Lực Ngôn bật cười, anh cầm tay cô, “Không sao, anh chờ em, bao nhiêu lâu cũng sẽ chờ em.”
Huệ Hân Nhi dựa đầu vào vai Tống Lực Ngôn, anh bỗng nhớ tới một chuyện, cho nên chủ động giải thích với cô: “Anh đã sớm không còn cảm giác với Cam Niệm, đó đều là chuyện trước kia.” Tình cảm hồi cấp ba rất ngây thơ, khi biết được Cam Niệm đã có bạn trai, anh nhanh chóng thu lại tâm tư của mình với cô ấy.
“Sao anh lại đột nhiên nói đến chuyện này…”
“Ngày đó ở quán bar, em nói em không có mị lực như Cam Niệm,” anh thơm lên má cô, “Nhưng thật ra ở trong mắt anh, em có mị lực hơn bất kể ai khác.”
Trong lòng Huệ Hân Nhi ngọt như đổ mật, cô cũng nhớ tới một chuyện, “Hôm gặp anh ở khu trò chơi, em nhìn thấy anh và một nữ sinh đi cùng nhau ở quán trà sữa.”
Tống Lực Ngôn nhớ lại, anh bất đắc dĩ cười: “Cô ấy chỉ là bạn bè bình thường, ngày đó ngoại trừ cô ấy thì còn có cả bạn cùng phòng trong ký túc xá, anh đi mua trà sữa cho mọi người, cô ấy chỉ đi cùng thôi.”
À…”
Thấy Huệ Hân Nhi ghen tỵ, trong lòng anh không giấu nổi vui mừng, nhưng anh vẫn nghiêm túc bảo đảm: “Sau này ngoại trừ em, anh sẽ giữ khoảng cách với những người con gái khác, tuyệt đối không để em có cơ hội hiểu lầm.”
Trong lòng Huệ Hân Nhi cảm thấy không chân thật, “Tống Lực Ngôn, vì sao anh lại thích em…”
“Thật ra anh cũng không biết bản thân mình thay đổi từ lúc nào, hiện tại anh biết rõ anh thích em, ở bên em rất vui vẻ. Chúng ta đã hao phí quá nhiều thời gian, quãng thời gian về sau, anh sẽ bù đắp cho em được không?”
Có một dòng nước ấm lan tràn toàn thân Huệ Hân Nhi, cô cúi đầu xuống, cánh môi khẽ cong: “Vậy… phải xem biểu hiện của anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.