Trời Sinh Đa Tình - Nhất Linh Cửu Lục

Chương 66: Chương 66




Trần Hạ từng có thói quen đặt kỳ vọng vào người khác ở mức rất thấp. Kỳ vọng càng thấp, cô càng cảm thấy mọi chuyện không liên quan đến mình, khả năng chịu đựng cũng càng cao. Nhưng khi có ai đó đáp ứng mong đợi của cô, cô vừa biết ơn, lại vừa sợ bản thân không xứng đáng, nên hoặc là từ chối, hoặc là nghĩ cách đáp trả.

May mắn thay, Từ Kiêu đã vạch trần sự tự giam cầm của cô, đồng thời đáp ứng cho cô vô số mong đợi. Mỗi khi cô bắt đầu lo được lo mất, anh luôn nhẹ nhàng nhắc nhở: “Này, sao em ngốc vậy.”

“Em nên tin anh.”

“Anh chẳng thiếu gì cả, em cho gì, anh đều muốn.”

Nếu quay ngược hai năm trước, có ai đó nói với cô rằng: Cô sẽ yêu một người mà cô từng muốn tránh xa, cô chắc chắn sẽ nghĩ rằng đối phương đã bói nhầm quẻ. Thế nhưng, một cách kỳ diệu, tình yêu giữa cô và Từ Kiêu cứ thế mà xảy ra.

Vì tuần trước tranh thủ kỳ nghỉ để đi công tác xa hai chuyến, tuần này lại liên tục tham gia các cuộc họp quý của các công ty con, Trần Hạ có thể nhận ra Từ Kiêu hơi mệt.

Nhưng khi nhìn gương mặt yên tĩnh của anh lúc ngủ, cô chẳng những không thấy vẻ uể oải, mà thậm chí còn thấy anh trẻ trung và dịu dàng hơn thường ngày—đúng là đáng ghen tị. Không biết sau này, khi anh bước vào tuổi bốn mươi, năm mươi, anh sẽ trông thế nào nhỉ? Đang miên man suy nghĩ, người trên giường lại bật cười, mở mắt nhìn cô: “Sao dậy sớm vậy? Bị vẻ đẹp trai của anh làm cho tỉnh giấc à?”

“Còn hơn thế nữa, bị vẻ đẹp của anh làm cho mất ngủ luôn.”

“Thật à? Đúng là tội lỗi.”

Từ Kiêu ngủ rất ngon, thoải mái duỗi người, cầm lấy tay cô: “Sáng nay ăn gì?”

“Em nấu cháo kê, chiên hai cái bánh mặn.” Cô nắm tay anh, “Anh còn buồn ngủ thì ngủ thêm chút đi.”

“Không ngủ nữa.” Anh dụi mắt, đi vào trong rửa mặt. Khi quay ra, thấy cô đã mở cửa sổ, đang dọn giường. Trong ánh nắng sớm, cô cột tóc đuôi ngựa thấp, mặc chiếc áo len trắng rộng rãi, bóng lưng dịu dàng mà cuốn hút.

Anh bước đến ôm cô từ phía sau: “Lát nữa mình đi siêu thị nhé, kem đánh răng với sữa tắm sắp hết rồi.”

“Được.”

Tay anh vô thức đặt lên nơi mềm mại trước ngực cô, liền bị cô gạt ra ngay: “Làm gì vậy?”

“Em thơm quá.”

“Thơm sao?” Trần Hạ ngạc nhiên, “Là nước giặt còn sót, hay dầu gội? Sao em chẳng ngửi thấy gì?”

Từ Kiêu không trả lời, chỉ cười, ôm cô chặt hơn. Nếu tối qua cô không khóc lóc cầu xin, anh đã chẳng mềm lòng mà dừng giữa chừng để đi tắm.

“Đêm qua… hình như còn thiếu một lần?”

Trần Hạ đỏ mặt, vùng ra khỏi vòng tay anh: “Thiếu cái đầu anh đó!”

Cuối tuần hiếm hoi không bị công việc quấy rầy, hai người lười biếng nửa ngày trong nhà, rồi đi siêu thị, xem concert, hôm sau thì đi xem nhà gần Thịnh An.

Từ Kiêu muốn mua, Trần Hạ thì muốn thuê. Xem mấy căn mà chưa có căn nào ưng ý, anh đùa: “Hay mình đi xem chung cư mới mở bán, mua làm nhà cưới luôn?”

Như mọi khi, Trần Hạ lơ đi không đáp. Anh cũng chỉ biết sờ mũi, nhanh chóng đổi đề tài. Một năm rồi, rốt cuộc bao giờ mới xong đây? Anh từng không ít lần muốn hỏi, làm sao để nâng cấp mối quan hệ này, nhưng lần nào cũng bị cô chặn lại.

Đúng là bó tay hết cách!

Anh cứ vậy mà bó tay, cứ vậy mà bận rộn suốt cả tuần. Đến ngày hẹn, anh đưa Trần Hạ lái xe đến thôn Thạch Lâm, không đi thẳng vào thôn mà vòng qua mỏ đá trước.

Từ khi dự án bắt đầu triển khai, cấp dưới làm việc đâu vào đấy, nên mỗi tháng Từ Kiêu chỉ đến kiểm tra một lần. Nền tảng khai thác tập trung đã đi vào hoạt động, mỗi ngày đều có những chiếc xe tải chất đầy hàng, bụi bặm đi ra đi vào. Phần lớn là xe của đội vận tải Chu Lực, nhưng cũng có một số là tài xế do anh tranh thủ danh nghĩa Thịnh An mà thuê.

Việc khai thác mỏ đã giải quyết vấn đề việc làm cho lao động trẻ ở vài thôn lân cận, với chế độ đãi ngộ và phúc lợi khá tốt, giúp danh tiếng của Thịnh An lan truyền rộng rãi. Từ Kiêu hiểu rõ đây là một con dao hai lưỡi. Nếu sau này Thịnh An làm ăn không tốt, thậm chí phải cắt giảm chi phí nhân sự, cơn giận dữ của người dân địa phương sẽ lớn hơn những công ty cùng ngành khác.

Vì vậy, anh không dám lơ là, đặc biệt quan tâm đến thiết kế lương thưởng và tình hình biến động nhân sự ở khu vực này.

Quan sát từ xa một lúc, anh định sang khu văn phòng, nhưng đúng lúc đó, Trần Hạ nhận được cuộc gọi từ Vương Thành, thế là anh quay đầu xe chạy về thôn.

Bữa cơm được chuẩn bị rất thịnh soạn, xung quanh bàn cũng có nhiều cán bộ thôn và người dân. Danh nghĩa buổi tiệc là để cảm ơn. Từ Kiêu nghe Vương Thành nói vài lời xã giao, nhận vài ly rượu kính, rồi đợi ông ta tiễn từng vị khách ra về.

Sau khi bầu không khí náo nhiệt lắng xuống, những chuyện quan trọng mới được đề cập—những phần quà gạo, mì, dầu phát dịp mùng 9 tháng 9 còn chưa dùng hết, vậy mà cán bộ thôn đã sốt ruột đến xin thêm phong bì riêng.

Từ Kiêu sớm đoán được Vương Thành không đơn thuần chỉ mời rượu, nhưng không ngờ đối phương lại thẳng thừng như vậy. Anh ghét cay ghét đắng kiểu làm ăn này, nhướng mày nói: “Ông coi tôi như con heo để chọc tiết đấy à?”

Vương Thành cười cười lấy lòng: “Không dám nói thế. Một năm qua, anh vất vả, chúng tôi cũng vất vả, thấy sản lượng khai thác ngày càng tăng, chúng tôi mừng cho Thịnh An, cũng muốn hưởng chút lộc cùng.”

“Chút lộc gì chứ, tôi còn đang lo đến mất ngủ đây.”

“Sao vậy?”

“Bất an chứ sao.” Từ Kiêu gắp một miếng rau xanh, Vương Thành liền vội vàng xoay dĩa lại gần anh hơn.

Từ Kiêu đặt đũa xuống, thản nhiên nói: “Trước đây tôi vô lo vô nghĩ, nhưng bây giờ cứ nhắm mắt lại là thấy tiền mọc cánh bay vèo vèo. Dự án triển khai, tôi phải tính hôm nay tiêu bao nhiêu tiền, nhưng tiền đó không phải của riêng tôi. Thế nên sáng mở mắt ra, lại phải tính xem còn nợ ngân hàng bao nhiêu.”

“Xem kìa, đây chẳng phải nỗi khổ của các đại gia như anh sao? Chúng tôi đây, muốn vay tiền ngân hàng còn chẳng vay được nhiều thế.”

Từ Kiêu cười như không cười: “Ai cũng có nỗi khổ riêng, ông không hiểu tôi, tôi cũng không hiểu ông, phần lớn đều phải tự mình gánh chịu thôi, đúng không?”

Vẻ mặt Vương Thành thoáng biến đổi.

Trần Hạ đặt điện thoại xuống, đứng dậy rót trà đặc cho mọi người.

Vương Thành xua tay: “Trợ lý Trần, cô cứ nghỉ ngơi đi, cô và Tổng giám đốc Từ nể mặt ăn bữa cơm này là tôi cảm kích lắm rồi, sao dám để cô rót trà chứ?”

“Đó là chuyện nên làm mà. Tổng giám đốc Từ là lãnh đạo của tôi, còn ngài là lãnh đạo của thôn.”

Dù Trần Hạ sớm biết vấn đề phân chia lợi ích khó tránh khỏi lắm chuyện, nhưng đứng trên lập trường của Thịnh An, cô vẫn thích con người thẳng thắn, một lòng lo cho thôn làng khi trước của Vương Thành hơn.

“Mọi người ai cũng bận rộn, cơ hội tụ họp cũng không nhiều. Nếu có dịp, mong ngài dành thời gian đến Thịnh An dùng bữa.”

Nghe vậy, Vương Thành hậm hực: “Thịnh An các vị quy mô lớn vậy, tôi e chẳng có chỗ ngồi trong bàn đâu.”

“Không đâu, chúng tôi là những người thường xuyên làm việc với ngài, tất nhiên là thân thiết nhất rồi.”

Câu nói này ám chỉ những dự án khác hiếm khi có chuyện đòi hỏi riêng tư như vậy.

Vương Thành và mấy người bên cạnh nhìn nhau.

Trần Hạ tiếp lời: “Chúng tôi quản lý nhà máy, ngài quản lý thôn, ai cũng có cái khó riêng. Nhưng ngài cũng biết, phúc lợi là thỏa thuận đã được thông qua từ trước, sau khi điều chỉnh theo ý kiến, người dân trong thôn cũng đã ký xác nhận. Nếu bề ngoài làm một đằng, bên trong lại phân phát chênh lệch, thì phải giải thích thế nào với cấp trên đây? Mà nếu tin đồn lọt đến tai các thôn khác, chúng tôi chịu áp lực lớn, còn các vị cũng khó xử, chưa kể nếu người già trong làng biết chuyện, không chỉ trách chúng tôi, mà e rằng họ cũng sẽ thấy lạnh lòng.”

Vương Thành cầm ly trà, định lên tiếng phản biện, nhưng Trần Hạ không cho ông ta cơ hội.

Cô dịu giọng: “Bí thư Vương, đợt phát quà lễ này do Giám đốc Lương của công ty phụ trách, tất nhiên cũng qua tay tôi. Nếu có vấn đề gì, ngài chưa hài lòng, có thể phản ánh với Giám đốc Lương và tôi trước. Bằng không, tôi đã sắp xếp thời gian, đi cùng Tổng giám đốc Từ đến đây, mà ngài lại bàn bạc những chuyện sau lưng tôi, thật sự khiến tôi khó xử đấy.”

“Đúng, đúng, có lý.” Vương Thành vội nói, “Tôi sơ suất quá. Chỉ là, tôi thực sự xem Tổng giám đốc Từ như bạn bè, như anh em, nên mới có thói quen chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng tìm đến cậu ấy thôi.”

“Phiền phức thì không sao, chỉ là số tiền này…” Từ Kiêu bỏ lửng câu nói.

Trần Hạ tỏ vẻ áy náy: “Tổng giám đốc Từ, công ty có quy định rõ ràng. Nếu ngài muốn tạo tiền lệ, tôi buộc phải báo cáo với Chủ tịch.”

Từ Kiêu im lặng, không nói gì.

Bầu không khí hơi chùng xuống, Vương Thành nhận ra không ổn, bèn dò hỏi: “Sao thế, trợ lý Trần vẫn nghe lời Chủ tịch Từ à? Chuyện nhỏ thế này cũng phải kinh động đến cấp trên sao?”

“Chuyện này không hề nhỏ.” Trần Hạ đáp.

Vương Thành trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẫn là người chủ động phá vỡ khoảng lặng: “Được rồi, tôi hiểu rồi.” Ông ta tỏ ý thân thiện, rót một chén trà cho Từ Kiêu: “Nhà tôi có ít bánh đường làm thủ công, cậu muốn hấp nóng ăn hay mang theo một ít về?”

Giọng điệu Từ Kiêu thản nhiên, không để lộ cảm xúc gì: “Hỏi cô ấy đi.”

Trần Hạ mỉm cười xã giao: “Cảm ơn lòng tốt của ngài, chúng tôi ăn no rồi, bánh đường thì không cần đâu ạ.”

Trời về khuya, Vương Thành và hai cán bộ thôn còn lại tiễn khách ra bãi đỗ xe, xem như một lời chia tay trong hòa khí.

Đây không phải một buổi gặp mặt nhẹ nhàng, và sau cùng cũng chưa chắc đã êm xuôi. Nhưng may mắn là quả bóng chưa bị đá vỡ, vở kịch chưa bị diễn hỏng. Từ Kiêu hiểu rõ, tuyệt đối không thể mở cánh cửa này. Nếu Vương Thành còn tiếp tục thăm dò, thái độ của anh sẽ trở nên cứng rắn hơn nữa.

Anh khởi động xe, nhìn người ngồi bên cạnh: “Em cũng thấy phiền rồi đúng không?”

“Cũng tạm.”

“Việc này còn mệt hơn hồi em ở Hằng Thiên đấy.”

“Anh xem thường em quá rồi.” Trần Hạ cười, “Chỉ là không biết ông ta có tiếp tục đề cập nữa không.”

“Còn tùy xem ông ta có thông minh không. Chính buổi tiệc này đã là một nước đi không hay rồi.”

Cô thở dài.

“Sao vậy?”

“Em chợt nhớ đến một câu thoại trong phim.”

“Nói anh nghe xem nào.”

“Bây giờ có hai thỏi vàng đặt trước mặt anh, anh nói xem, cái nào cao thượng, cái nào bẩn thỉu?”

“Ồ.”

“Ồ gì chứ.”

“Em cũng xem cái này à.”

“Chẳng lẽ anh chưa xem?”

“Xem rồi.” Từ Kiêu nói, “Vậy em có cao kiến gì?”

“Hmm… Thỏi vàng của người lao động là cao thượng, còn thỏi vàng của kẻ ngồi không hưởng lợi là dơ bẩn.”

Từ Kiêu bật cười ha ha.

“Anh cười gì vậy?”

“Những kẻ ngồi không hưởng lợi chẳng bao giờ thấy thỏi vàng của mình là dơ bẩn cả.”

Cũng đúng. Lý lẽ này dễ dàng bị bác bỏ.

Trần Hạ chợt nghĩ, hình như cô rất khó để phân định điều gì là nên hay không nên. Giờ cô đang giúp Từ Kiêu, đương nhiên phải ngăn người khác móc tiền từ túi anh. Nhưng nếu đứng ở góc độ của người dân, liệu Thịnh An có đang nhận nhiều mà cho quá ít không? Nếu đặt mình vào vị trí của Vương Thành, ông ta đã bỏ ra nhiều công sức để thúc đẩy dự án, liệu có đáng được hưởng phần lợi ích lớn hơn?

“Em lại thấy áy náy rồi à?”

“Không.” Trần Hạ đáp, “Chỉ là lòng người khó mà thỏa mãn.”

“Nghe như đang mắng anh vậy.”

“Cả em nữa. Nếu như chúng ta bắt đầu sống xa hoa hưởng lạc.”

Từ Kiêu nói: “Em không thể kỳ vọng nhân tính thuần khiết như thỏi vàng được.”

“Kể cả anh cũng vậy.”

“Đúng.”

“Hiểu rồi.” Cô nhìn bóng đêm lướt qua ngoài cửa xe, “Thực tế thì, em cũng chẳng tốt hơn anh là bao.”

“Em lại bắt đầu tự kiểm điểm rồi.”

“Chỉ một chút thôi.” Dù sao, cuộc sống của cô vẫn đầy rẫy những việc cụ thể cần làm, không đòi hỏi phải suy nghĩ quá sâu xa, chỉ cần dốc sức thực hiện là được.

Cô tự nhủ, chỉ cần kiếm đủ tiền trong khả năng của mình, rồi nhận thêm một chút may mắn vượt ngoài mong đợi, vậy là đã đủ để cô đối diện với những khoảnh khắc hoang mang trong cuộc đời.

“Nếu mệt thì ngủ đi, vẫn chưa về đến nhà đâu.”

“Em không mệt. Lát nữa vào địa phận Lam Thành, để em lái cho.”

“Không cần.” Từ Kiêu đóng cửa kính xe lại, tiếng gió ngừng hẳn.

Lúc chờ đèn đỏ, anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.