Hôm nay Từ Kiêu muốn lấy lòng cô, muốn thể hiện thật tốt, nhưng cuối cùng lại nhận ra điều anh muốn nhất vẫn là được trò chuyện với cô.
Cô lúc nào cũng vậy, giọng nói dịu dàng mà không báo trước, như làn gió len lỏi thổi mở cánh cửa lòng anh. Vì thế, khi nhìn gương mặt nghiêng dịu dàng xinh đẹp của cô, nghe cô dùng giọng điệu tinh nghịch hiếm thấy mà nói “Chỉ bình thường thôi”, cánh cửa ấy như bị đẩy mở rộng hơn một chút.
Một cảm giác rung động lạ lẫm, không thể diễn tả bằng lời, như dòng hải lưu len qua từng khe hở.
Bị xúc cảm đó thôi thúc, anh nghiêng người tới, nhẹ nhàng ôm cô trong chốc lát: “Cảm ơn em vì đã hiểu tôi đến vậy.”
Anh nói hoàn toàn chân thành. Khi buông ra, chạm phải ánh mắt cô, anh thấy rõ sự kinh ngạc trong đó.
“Ồ.” Trần Hạ hoàn hồn, vô thức chạm tay lên trán, động tác ấy khiến Từ Kiêu nhận ra rằng vừa rồi không phải là ảo giác.
“Sao vậy? Tôi làm em đau sao?”
Dĩ nhiên là không.
Trần Hạ nhìn cằm anh, bấy giờ mới phản ứng lại được hành động của anh ban nãy: “Anh đừng có động tay động chân với tôi.”
“Không có ý mạo phạm.” Từ Kiêu ngồi thẳng dậy, giữ khoảng cách với cô. “Tôi chỉ là quá vui, nhất thời không kiềm chế được.”
“Vui?”
“Em phân tích rất chính xác. Nói chuyện với người thông minh rất đã.”
“Vậy thì tôi cảm ơn lời khen của anh trước.” Trần Hạ cố gắng trấn tĩnh nhịp tim của mình. Nhưng tại sao lại là “đã”? “Anh không thấy đáng sợ sao? Bị người khác đoán trúng suy nghĩ không phải là chuyện tốt lành gì.”
“Không sao cả. Suy nghĩ của tôi cũng đâu phải bí mật quốc gia, bị đoán ra cũng chẳng sao. Nhưng mà em đấy,” anh chống tay lên đầu gối, nhìn cô đầy ẩn ý, “phân tích tâm lý giỏi như vậy, thế mà lại suốt ngày ngồi văn phòng, không thường xuyên giao tiếp với người khác, có phải hơi uổng phí không?”
Trần Hạ tưởng anh đang trêu mình: “Tôi chỉ phân tích mỗi anh thôi.”
“Vậy thì tôi vinh hạnh quá.”
“Từ Kiêu.”
“Xuống dưới đi dạo không?” Anh đột ngột chuyển chủ đề.
“…”
“Thấy em cứ ngồi không yên.”
“Tôi đâu có, tôi chỉ định hỏi anh có muốn uống chút rượu không.” Cô cũng cảm thấy ngồi không nói chuyện mãi có chút ngại ngùng. Nhưng hiển nhiên, anh đã nghĩ ra một phương án hợp lý hơn so với uống rượu.
“Thôi, tôi còn phải về nhà.”
“Anh không ngủ lại đây sao?”
“Không ngủ lại.”
Lần này về nhà, mẹ anh ra lệnh phải ở lại Tương Vân, vì sau này anh sẽ rất bận rộn, phải đến tận nửa năm sau mới có thời gian gặp lại gia đình.
Trần Hạ nhanh chóng nhận ra mình đã gây thêm phiền phức cho anh. Cô định nói vậy thì anh về trước đi, nhưng anh đã đoán được suy nghĩ của cô: “Vẫn còn sớm, đi dạo một chút rồi về cũng không muộn.”
“Đừng miễn cưỡng.”
“Tôi chưa bao giờ làm gì miễn cưỡng cả.”
“Vậy… để tôi đi thay đồ.”
“OK.” Từ Kiêu ngồi trên ghế sofa chờ.
Đã đến rồi thì không thể lãng phí buổi tối hiếm hoi này—mặc dù phản ứng của cô chứng tỏ cô từ chối mọi sự tiếp xúc thân mật với anh. Nhưng chỉ cần là tiếp xúc, dù không thân mật cũng không sao.
Anh cầm một quả dâu tây trên bàn trà, cho vào miệng. Vị ngọt mọng nước lan tỏa nơi đầu lưỡi.
Anh ngả người ra sau, không hiểu sao lại nhớ đến khoảnh khắc hai người vừa nãy, gần nhau đến vậy, dưới ánh đèn, anh có thể nhìn rõ đôi môi ửng hồng hơi hé mở của cô…
Dừng!
Anh lập tức ngăn dòng suy nghĩ không đúng lúc này lại.
Chưa bàn đến chuyện anh sẽ bị đuổi ra ngoài ngay lập tức, nếu thực sự làm vậy, có khi cô còn bị anh dọa cho hoảng sợ.
Cửa phòng ngủ khẽ mở, anh đứng dậy, thấy cô đã thay một chiếc áo sơ mi màu xám.
Cô dường như có rất nhiều áo sơ mi, từ đậm đến nhạt, kiểu cơ bản, có chút cách điệu, hầu hết đều ít hoa văn, nhưng đơn giản, thanh lịch và đẹp mắt.
Bị anh nhìn chằm chằm, Trần Hạ hơi chột dạ: “Sao vậy?”
“Không có gì.” Anh chạm vào tai mình, cầm lấy chìa khóa xe, cùng cô ra ngoài.
Trở lại Xuất Lam Viên, hương xuân dường như càng nồng hơn. Trời vừa tối, mùi cỏ non và hương cây lá mới mọc theo làn gió nhẹ lững lờ phả vào mặt.
Hai người sóng bước trên con đường rộng, tiếp tục chủ đề vừa rồi. Trần Hạ nghe anh kể về lịch trình dày đặc hai ngày qua và kế hoạch sau khi quay lại Lư Thành: “Anh tin tưởng Hoàng Hữu Vi đến vậy sao?”
“Đãi ngộ tốt hơn, chức danh cao hơn, môi trường làm việc tự do hơn đối với anh ta vẫn rất hấp dẫn. Chỉ có điều, sau Tết anh ta chắc chắn sẽ trao đổi với cấp trên bên Tam Ngu, vậy nên vấn đề mấu chốt là phía đó có đủ thành ý giữ người hay không.”
“Vậy… Hoa Thần và Tổng giám đốc Tần có ý kiến gì không?”
“Họ cũng chưa quyết định.”
“Có lẽ vì khó chấp nhận chuyện anh rời đi.” Cô vốn đoán được rằng anh mở Chi Tử Hoa không phải vì bản thân, nhưng không ngờ anh lại rút lui nhanh đến vậy. “Hóa ra anh đã chuẩn bị từ trước.”
“Sự chuẩn bị của tôi hầu hết là bị ép phải có thôi.”
“Là do công việc ở Thịnh An quá bận khiến anh không thể lo chu toàn cả hai bên? Hay là Chủ tịch Từ lại tạo áp lực cho anh?”
“Cả hai. Ba tôi luôn hướng đến kết quả, kiểu như nếu lần này tôi đạt điểm trung bình, thì lần sau phải đạt khá, khi được 95 điểm thì còn phải phấn đấu tròn 100. Ông ấy là cỗ máy vĩnh cửu, tôi nể phục, nhưng thực sự ghét cảm giác bị ép tiến về phía trước như thế này.”
“Vậy nên anh cố tình làm trái ý ngài ấy.”
“Đúng. Đây gọi là bản năng sinh tồn. Không phải ai cũng thích sống dưới áp lực.”
“Vậy sao bây giờ anh lại thuận theo?”
“Vì ông ấy muốn làm rất nhiều thứ, nhưng tuổi tác đã cao, không dễ tìm người tin tưởng, tự mình gánh vác cũng không xuể, nên khi ra quyết định khó tránh khỏi bị giới hạn.”
Dù Từ Kiêu không muốn thừa nhận, nhưng anh có thể cảm nhận rõ ràng rằng thời gian ba anh ở nhà ngày càng nhiều.
Tập đoàn Thịnh An quy mô lớn, nền tảng vững chắc, cấp quản lý đều ngoài bốn mươi tuổi, tuy có kinh nghiệm nhưng tư duy ngày càng cứng nhắc, cải cách không theo kịp tốc độ, hiệu suất cũng dần giảm sút.
Ở Lư Thành, khi hợp tác với Vương Uy, anh từng nghe anh ta nói rằng kế hoạch cải tiến kỹ thuật của công ty lẽ ra nên bắt đầu từ lâu, nhưng do cấp trên bất đồng về việc mua thiết bị và lựa chọn đối tác, nên mãi đến năm ngoái mới chính thức triển khai.
Trần Hạ gật đầu: “Vậy nên Chủ tịch Từ luôn bồi dưỡng nhân tài trẻ, muốn xây dựng một đội ngũ lãnh đạo táo bạo và năng động hơn.”
Từ Kiêu thở dài: “Chỉ tiếc là không mấy hiệu quả.”
“Sao lại không? Anh chẳng phải là đối tượng được đào tạo trọng điểm sao? Hơn nữa, bây giờ anh cũng sẵn sàng đứng chung chiến tuyến với ngài ấy rồi.”
“Nhưng ông ấy còn giỏi đọc suy nghĩ hơn cả em. Tôi chỉ vừa bộc lộ chút dấu hiệu muốn tập trung làm việc, ông ấy đã lập tức sắp xếp hàng loạt nhiệm vụ chờ tôi rồi.”
“Anh sợ không được nghỉ ngơi, bị đè ép đến nghẹt thở.”
“Nói thẳng ra là tôi lười, đúng không?” Anh cười khổ.
Trần Hạ không tiếp lời, chỉ lặng lẽ đi cùng anh.
Một lúc sau, Từ Kiêu hỏi cô: “Nếu em là tôi, em sẽ chọn thế nào?”
“Tôi không chọn được.”
“Không chọn được hay không muốn chọn? Cứ nói thẳng đi, tôi chỉ nghe thử suy nghĩ của em thôi, không phải là sẽ làm theo, em không cần chịu trách nhiệm cho tôi.”
Anh nói rất điềm tĩnh.
Trần Hạ do dự một lúc, cảm thấy suy nghĩ của mình cũng không có gì to tát, vậy thì cứ xem như giúp anh gỡ rối: “Nếu không đặt mình vào vị trí anh, mà đứng trên lập trường của cấp lãnh đạo trung và cao cấp, tôi cũng sẽ chọn Thịnh An.”
“Lý do?”
“Rất đơn giản. Thịnh An có nhiều mỏ khoáng sản, nhà máy, hàng chục ngàn nhân viên. Nó gánh vác trách nhiệm xã hội lớn hơn các doanh nghiệp nhỏ. Là người lãnh đạo, phải đảm bảo sinh kế cho nhân viên và duy trì hoạt động bình thường của công ty.”
“Nhưng công ty càng lớn, nếu quản lý không tốt, hậu quả càng nghiêm trọng.”
“Vậy nên cần những người có năng lực và lý tưởng để đảm nhận vai trò quan trọng hơn.” Cô dừng bước, nhìn thẳng vào anh. “Anh sợ sao?”
“Nói thật thì có chút.”
“Nhưng thực ra anh là người nên dũng cảm đối mặt nhất. Về công, anh có chức danh Tổng giám đốc. Về tư, anh là người kế thừa Chủ tịch Từ, không nên phụ lòng tâm huyết cả đời của ngài ấy.”
Trần Hạ im lặng một lúc, không đi sâu vào phân tích, mà chỉ đơn giản động viên anh: “Nhưng anh cũng không cần lo lắng ngay bây giờ. Chủ tịch Từ vẫn còn nắm quyền, Thịnh An hiện tại chưa gặp khủng hoảng lớn. Anh vẫn còn thời gian thử nghiệm và điều chỉnh.”
“Ngay cả khi cuối cùng chứng minh rằng tôi bất tài?”
“Không đâu. Nếu anh có lòng, chắc chắn sẽ làm tốt. Hơn nữa, nếu anh đã cố gắng hết sức nhưng kết quả vẫn không như mong đợi, thì ít nhất anh cũng biết mình không phù hợp, nhường chỗ cho người tài giỏi hơn.” Cô nói một cách nhẹ nhàng, “Nhìn từ góc độ này, sự bất tài của anh cũng không hoàn toàn vô nghĩa.”
Giọng cô êm đềm, từng nút thắt trong lòng Từ Kiêu dần được cởi bỏ.
Anh nhớ lại câu cô từng nói: Đôi khi chúng ta tìm người để giãi bày không phải vì không có lựa chọn, mà là muốn tìm kiếm sự công nhận để củng cố quyết định của mình.
Vậy nên, gặp được một người có chung suy nghĩ và sẵn sàng ủng hộ mình chính là điều may mắn nhất.
Và cô thông minh như vậy, suy nghĩ tinh tế như vậy, dù không vô điều kiện đứng về phía anh, nhưng vẫn sẵn lòng giúp anh gỡ rối.
Đối với anh, điều đó gần như một sự ban tặng về mặt tình cảm.
Những nếp nhăn trong lòng dần được cô vuốt phẳng.
Nghĩ đến điều gì đó, anh đột nhiên hỏi: “Em có chơi game không?”
“Có, chơi một số trò nhỏ.” Cô không hiểu sao anh lại đột ngột chuyển chủ đề, rồi nghe anh hỏi tiếp: “Vậy trong tất cả các màn chơi, màn nào thú vị nhất?”
Cô lập tức hiểu ra: “Đương nhiên là màn chưa thể qua được.”
Quá dễ thì nhàm chán, quá khó thì còn chưa tưởng tượng nổi. Chỉ có những cửa ải trước mắt, khó nhưng không thể không vượt qua, mới thật sự thú vị. Trong đó có niềm vui, có thất vọng, nhưng qua từng lần rút kinh nghiệm và thử lại, đó mới chính là điều hấp dẫn nhất.
Cô nhìn anh, phát hiện anh cũng đang nhìn mình.
Từ Kiêu nghĩ, đêm nay có gió, có trăng, còn đẹp hơn anh tưởng.
Mà sự dịu dàng và thoải mái cô mang đến cho anh, thậm chí còn khiến đêm nay trở nên cuốn hút và tươi đẹp hơn gấp bội.