Trời Sinh Đa Tình - Nhất Linh Cửu Lục

Chương 4: Chương 4




Vọng Hải Lâu có tên là “Ngắm Biển”, nhưng thực tế lại nằm trong trung tâm thương mại phía Bắc sông Lam Giang. Từ trụ sở chính của Thịnh An đi đến đó ít nhất cũng mất một tiếng đồng hồ. Từ Kiêu phát hiện từ lúc lên xe Trần Hạ cứ nhìn điện thoại liên tục, bèn hỏi: “Cô vội cái gì?”

“Vừa rồi ngài nói với khách là sắp đến, nhưng giờ còn chưa lên cầu vượt.”

“Là do anh ta chọn cái chỗ xa lắc này, nếu không phải anh ta đợi tôi thì cũng là tôi đợi anh ta thôi.”

“Nhưng để khách đợi lâu có hợp lý không?”

Từ Kiêu bật xi-nhan rẽ: “Công ty bọn họ tan làm lúc sáu rưỡi, tổ dự án còn phải họp tổng kết, nói là xuất phát thực ra chỉ muốn tôi đến trước gọi món thôi.”

Anh nhìn cô: “Không tin hả? Đến thì sẽ biết thôi.”

Trần Hạ không đáp, chỉ nhìn vào GPS, may mà tuyến đường phía trước vẫn hiển thị màu xanh.

Một lúc sau, anh lại nói: “Nếu đói thì trong hộc tủ có bánh quy đó.”

“Tôi không đói.”

“Tôi thì đói, mở ra lấy đi.”

Hôm nay anh đã phải chạy xe suốt mấy tiếng đồng hồ. Chưa kể đến ngân hàng hay đại lý xe, chỉ riêng hai cứ điểm chính là Thịnh An và Chi Tử Hoa đã khiến anh phải chạy qua hai lần từ khu công nghiệp phía Nam đến khu khởi nghiệp phía Bắc, mỗi lần đều phải băng qua sông.

Trần Hạ mở ngăn tủ, quả nhiên thấy một hộp bánh kẹo tinh xảo. Lợi dụng lúc đèn đỏ, Từ Kiêu bỏ mấy miếng vào miệng, sau đó mở nắp chai uống nước. Anh tính toán kỹ, lát nữa chắc chắn phải uống rượu, nếu không ăn gì thì dạ dày sẽ trống rỗng. Anh còn trẻ, không nỡ vắt kiệt sức khỏe của mình.

Lên đến cầu số ba, mật độ xe cộ rõ ràng dày đặc hơn. Trần Hạ nhìn đồng hồ, rồi quay đầu ngắm cảnh bên ngoài. Trong sắc trời lờ mờ, đường nét của cây cầu mới vẫn có thể nhận ra từ xa. Cô dễ dàng nhớ lại hình ảnh của nó vào ban ngày: mặt cầu thẳng tắp, vòng cung đỏ rực như mặt trời mọc, những sợi cáp vươn dài như những tia sáng bị cố định, tổng thể toát lên vẻ hùng vĩ và mỹ quan.

Từ Kiêu nhìn theo ánh mắt cô: “Nói là sẽ thông xe trong năm nay?”

“Vâng. Đầu tháng vừa rồi mới hợp long, giờ đang xây khu quản lý công trình. Tiếp theo sẽ thi công mặt đường, hệ thống điện và cây xanh… dự kiến giữa tháng Mười Hai sẽ nghiệm thu.”

Từ Kiêu ngáp một cái: “Cô nhớ rõ nhỉ.”

“Không phải ngài rõ hơn tôi sao?”

“Trí nhớ tôi đâu có bằng cô. Với lại, chuyện này có liên quan gì đến tôi đâu? Lâu lắm rồi còn gì.”

“Mới ba năm thôi.”

Mới ba năm thôi. Từ Kiêu bật cười vì giọng điệu của cô, nhưng ngay lập tức nhận được một ánh mắt kỳ lạ, như thể cô đang thấy anh thật vô lý. Anh thu lại nụ cười, dòng suy nghĩ quay ngược về quá khứ. Ba năm trước, anh còn đang rèn luyện tại công ty dự án, đúng lúc gặp đợt đấu thầu hạng mục chính của cây cầu này. Chú hai đã nghiêm khắc giao trọng trách cho anh và đội ngũ, thế nên anh chỉ còn cách dốc sức nghiên cứu, chỉnh sửa phương án. Những buổi phân tích, thảo luận và thậm chí là tranh cãi liên tiếp đã giúp họ chốt lại thiết kế tổ chức thi công và báo giá cuối cùng.

Đó là lần đầu tiên anh phụ trách một dự án lớn như vậy, bắt đầu từ con số không, áp lực vô cùng lớn, đến mức khiến người ta kiệt quệ. Vậy nên, dù cuối cùng có thắng thầu đi nữa, anh cũng không muốn tiếp tục làm công việc này. Chú hai mắng anh là đồ vô dụng, anh chẳng buồn để tâm. Công việc thôi mà, làm cho vui là được, công trình thì không bao giờ hết, tiền cũng không bao giờ kiếm đủ, có thời gian thì ngủ nhiều, ăn ngon, yêu đương vài bận không tốt hơn sao?

Nghĩ đến đây, anh bất giác quay sang nhìn người bên cạnh, nhưng vẫn chỉ thấy một cái gáy.

“Này, cô đang nghĩ gì vậy?”

Trần Hạ không nghe thấy anh nói.

Gió đêm thổi vào qua cửa kính, lùa nhẹ những sợi tóc bên thái dương cô. Ánh mắt cô bình thản hướng về phía xa, trong đầu lại nghĩ về quê hương nhỏ bé của mình, nơi không có con sông rộng lớn như thế này, cũng không có cây cầu dài đến vậy cho xe cộ qua lại.

Cô nhìn ánh đèn và những đường nét rắn rỏi phía ngoài vùng sáng ấy. Cô nghĩ đến cách mà chúng được tạo thành, nghĩ đến bê tông và thép, nghĩ đến xi măng rời khỏi dây chuyền sản xuất, được trộn với nước và cát để tạo thành bê tông, sau đó được đổ xuống, nén chặt, biến thành mạch máu vững chắc của thành phố.

Tình cảm của một người đối với một vùng đất không phải là thứ mơ hồ viển vông. Dù cô không xuất thân từ ngành kỹ thuật, nhưng sau nhiều năm làm việc tại Thịnh An, cô đã quen với những chiếc xe tải cỡ lớn, quen với âm thanh ầm ĩ của máy móc, từ đó dần dần mất đi nỗi sợ hãi đối với thiết bị cơ giới cỡ lớn. Và rồi, từng chút một, cô cảm nhận được sự ấm áp và sức mạnh của ngành công nghiệp này.

Cô đang nghĩ… liệu có phải mình không nỡ rời xa Thịnh An hay không?

“Này!”

Cô giật mình. Không rõ là vì suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu hay vì tiếng gọi của ai đó.

Cô quay lại, thấy Từ Kiêu nhíu mày: “Không nghe thấy sao?”

“Ngài vừa nói gì?”

Từ Kiêu không trả lời, chỉ vặn lớn âm lượng radio, đồng thời đạp ga tăng tốc. Chỉ lái xe thôi cũng dễ buồn ngủ, anh muốn nói chuyện với cô, vậy mà cô lại lơ đễnh mất hồn. Anh tự giễu: với thời gian lái xe hôm nay, nếu làm tài xế dịch vụ chắc cũng đủ vốn rồi.

Trần Hạ thấy anh bật xi-nhan chuyển làn, vượt liên tiếp mấy xe khác, rồi lại kìm nén một cái ngáp, chợt cảm giác anh hơi mệt mỏi. Khi xe xuống cầu và qua đoạn rẽ, cô ném túi xách ra ghế sau: “Tổng giám đốc Từ, hay là ngài nghỉ một lát, để tôi lái cho?”

Trần Hạ cảm thấy mình đã có câu trả lời.

Nếu trước đây, cô đặt tình yêu và công việc lên bàn cân so sánh, thì bây giờ, cô đang so sánh công việc tại Thịnh An với những công việc khác.

Cô nhớ lại những đơn xin việc gửi đi mà chẳng nhận được hồi âm, nhận ra rằng bắt đầu lại không dễ dàng như cô tưởng. Ngay cả khi… ngay cả khi Mạnh Thanh Minh có thể thuyết phục cô, cô chọn cách bỏ qua mọi chuyện, thì thời gian “quan sát” anh ta cũng sẽ phải kéo dài. Cô có thể đình chiến, nhưng không thể đầu hàng. Cô cần nhặt lại những vũ khí mà mình đã vứt bỏ.

GPS hiển thị khoảng cách đến Vọng Hải Lâu còn 800m. Cô dừng xe ở ngã tư đèn đỏ, buông vô-lăng, nhẹ nhàng siết chặt tay.

Từ Kiêu sẽ đi Lư Thành vào ngày kia, mà theo tính cách của anh, ngày mai có đến công ty hay không còn chưa biết. Nghĩa là tối nay là cơ hội cuối cùng. Cô phải tận dụng nó, đợi xong xuôi rồi mới xin lại đơn xin nghỉ việc.

Vài phút sau, chiếc Mercedes màu đen dừng trong bãi đỗ xe của Vọng Hải Lâu. Trần Hạ tháo dây an toàn, còn người ngồi bên ghế phụ cũng mở mắt.

Từ Kiêu chỉ chợp mắt rất nông.

Anh nhìn điện thoại, mở cửa bước xuống. Cốp xe chầm chậm mở ra, anh xắn tay áo sơ mi, bê xuống một thùng rượu.

Trần Hạ thấy quen mắt: “Đây là…”

Từ Kiêu ra hiệu “suỵt”: “Giữ bí mật.”

“…”

Rõ ràng là hàng mua chung của công ty, chú Tôn quản lý tài sản – hành chính còn đặc biệt dành hẳn một kho chứa, bọc giấy dầu như báu vật, làm cả sổ đăng ký lấy hàng: “Anh lại không tuân thủ quy tắc rồi.”

“Quy tắc là do con người đặt ra.” Từ Kiêu hếch eo. Trần Hạ hết nói nổi, ấn điện thoại trong túi quần anh xuống đáy túi.

Đúng như lời Từ Kiêu nói, khi họ bước vào phòng VIP 802, khách vẫn chưa đến.

“Cô gọi vài món trước đi, chọn món nào có màu sắc đẹp một chút.” Anh đặt thùng rượu xuống, đưa thực đơn cho cô rồi gọi điện: “Anh Hoàng, tôi đến rồi… Ừ, biết mà, anh bận chứ gì. Đúng, hôm nay chỉ hai người chúng ta… Được rồi.”

Trần Hạ mở thực đơn, mới phát hiện nơi này không chuyên về hải sản mà chủ yếu là các món đặc sản và sáng tạo, giá cả cũng không hề rẻ.

“Bên họ có bao nhiêu người?”

“Năm, sáu người.”

Cô liền gọi vài món mặn, vài món rau.

Chờ nhân viên phục vụ đi khỏi, Từ Kiêu rót nước, nói rõ lý do của buổi gặp hôm nay, rồi dặn dò cô: “Nhân vật chính hôm nay là Hoàng Hữu Vi, 37 tuổi, dễ nói chuyện, nhưng là dân sành rượu, một bữa cơm ít nhất cũng phải hai tiếng. Đồng nghiệp của anh ta sẽ không ở lại đến cuối, cô cũng vậy, cứ làm tròn lễ nghĩa, họ về thì cô cũng về.”

“Vậy tôi có tác dụng gì?”

Từ Kiêu nghĩ, tác dụng của cô chính là để chứng minh rằng ông chủ của Chi Tử Hoa không phải kẻ đơn độc. Tiểu Vương bất ngờ rút lui vào phút chót, anh và Tần Tử Minh là một chính một phụ, không thể cùng xuất hiện.

Thật ra anh cũng ngán ngẩm mấy trò này. Hợp tác hay không, chỉ cần ngồi xuống ăn một bữa cơm là xong. Kiểu tiếp đãi trên thương trường này đã lỗi thời, thế hệ trước còn áp dụng đã đành, đến thế hệ mới mà vẫn giữ thói đó thì quá lạc hậu. Nhưng Hoàng Hữu Vi lại là kiểu nửa cũ nửa mới, vừa muốn tạo dáng với đồng nghiệp, vừa muốn tranh thủ chút lợi, anh cũng đành chiều theo.

Nhìn vẻ mặt Trần Hạ như sắp ra trận, anh chợt bật cười: “Cô chỉ cần ăn ngon, uống tốt, giúp tôi gỡ gạc lại chút tiền cơm là được.”

“…”

Mười mấy phút sau, giám đốc Hoàng dẫn người đến.

Trần Hạ nhanh chóng nhận diện bốn đồng nghiệp nam và một nữ đi cùng. Sau khi an vị, Từ Kiêu và Hoàng Hữu Vi ngồi ở ghế đầu, Trần Hạ ngồi bên cạnh Từ Kiêu, còn bên cạnh Hoàng Hữu Vi là một giám đốc dự án tên Đinh Duy.

Món ăn vừa được dọn lên, Từ Kiêu và Hoàng Hữu Vi đã bắt đầu vào thẳng vấn đề.

Ý của họ rất rõ ràng: Đinh Duy đang có một dự án gấp, do trước đó xảy ra xích mích với công ty gia công cũ nên Hoàng Hữu Vi đứng ra làm cầu nối, giới thiệu anh ta với Chi Tử Hoa.

Không giống Hoàng Hữu Vi, Đinh Duy trẻ hơn, ít nói hơn, ánh mắt sắc bén hơn. Trần Hạ quan sát anh ta, đúng lúc anh ta cũng nhìn sang, nhưng trong ánh mắt lại có phần khinh thường.

Cô mỉm cười, trong lòng hiểu rõ.

Không trách được người ta có thái độ này.

Bởi vì sự chênh lệch quá rõ ràng. Tam Ngu đã niêm yết trên sàn chứng khoán hơn tám năm, còn Chi Tử Hoa chỉ là một doanh nghiệp nhỏ với vỏn vẹn 17 nhân sự. Xét theo lẽ thường, hai bên không thể nào ngang hàng để bàn chuyện hợp tác. Ngay cả khi ngồi cùng một bàn, cũng có người mang tâm lý ban phát.

“Mỹ thuật lẫn lập trình đều phải chỉnh sửa, thời gian lại gấp rút.” Đinh Duy lên tiếng, “Tôi đã xem qua sản phẩm của các anh rồi, nói thẳng nhé, chỉ bình thường thôi. Cần lưu ý trước, tôi có yêu cầu rất cao, nhất là về chi tiết.”

Giọng điệu của anh ta khiến người nghe khó chịu, nhưng Từ Kiêu chỉ đáp: “Chúng tôi luôn đặt khách hàng lên hàng đầu.”

Đối phương khẽ hừ một tiếng, không rõ là đồng tình hay mỉa mai.

“…”

Hoàng Hữu Vi vội hòa giải: “Đinh Duy nổi tiếng trong công ty tôi với tiêu chuẩn cao và yêu cầu nghiêm khắc. Nhưng thôi, hôm nay chủ yếu gặp gỡ làm quen, trao đổi định hướng, còn chi tiết thì để cấp dưới bàn bạc.”

Anh ta quay sang cô gái trẻ ngoài cùng: “Tiểu Dương, qua chào Tổng giám đốc Từ đi.”

“Chào hỏi gì, nghe khách sáo quá.” Từ Kiêu ngăn lại, ra hiệu cho cô gái. Cô ấy thấy anh đã uống thì mới tượng trưng nhấp môi.

“Món ăn hợp khẩu vị chứ? Có muốn gọi thêm nước cam hay sữa không?”

Mặt cô gái thoáng đỏ, liên tục xua tay: “Không cần đâu, cảm ơn.”

“Cô bé này là nhân viên mới, còn ngại ngùng.” Hoàng Hữu Vi cười, “Tổng giám đốc Từ, cậu vừa đẹp trai vừa chu đáo, đừng có trêu con gái nhà người ta đỏ mặt nữa.”

“Anh nói gì vậy? Hai chúng ta mới là hai người đỏ mặt nhất bàn này đây.”

Hoàng Hữu Vi cười ha hả hai tiếng, nói chuyện một hồi, chẳng mấy chốc đã khiến bầu không khí dịu đi. Trừ Đinh Duy, những đồng nghiệp khác cũng dần thoải mái hơn, tham gia vào cuộc thảo luận về dự án. Khi men rượu ngà ngà, Từ Kiêu và Hoàng Hữu Vi rời bàn đi vào nhà vệ sinh, còn Đinh Duy, người im lặng bấy lâu, lại đột nhiên đứng dậy, cầm theo ly rượu bước đến ngồi xuống bên cạnh Trần Hạ.

“Không uống rượu sao?”

Trần Hạ nhìn ly nước cam của mình.

Người đàn ông hạ giọng: “Tôi không thích hợp tác với những công ty nhỏ, nhất là những công ty không có thành ý.”

“Ngài thấy chúng tôi thiếu thành ý sao?”

“Ít nhất thì—” Ánh mắt anh ta lướt qua gương mặt cô, “Tôi thấy tửu lượng của Tổng giám đốc Từ cũng như thực lực công ty các cô vậy, bình thường thôi.”

“Sao ngài lại nghĩ vậy?”

“Anh ta uống rượu là đỏ mặt ngay, mà công ty các cô còn chẳng có ai đứng ra uống thay sếp.”

“Đó là suy luận của riêng ngài.”

“Chỉ cần tôi thấy hợp lý là được.” Anh ta chỉ về phía chai rượu trắng đối diện. “Cô nhìn tôi nãy giờ rồi, người đẹp. Chắc cũng biết tôi đã uống bao nhiêu chứ.”

Trần Hạ chợt ngộ ra, khóe môi hơi cong lên, nét mặt cũng giãn ra.

Đi theo Từ Kiêu một thời gian, suốt ngày ngồi trong văn phòng, phản ứng của cô cũng dần trở nên chậm chạp.

Người này đâu phải xem thường công ty nhỏ, mà là xem thường quà ra mắt của công ty nhỏ. Cô bật cười, chạm nhẹ vào ly rượu vang đế cao, rồi cầm lấy chiếc ly thủy tinh nhỏ dùng để uống rượu trắng: “Giám đốc Đinh, vậy ngài chọn giúp tôi nhé?”

Người đàn ông nhướng mày: “Ly nhỏ chắc không đến nỗi ép cô quá.”

Trần Hạ vẫn giữ nét mặt bình thản.

Vài giây sau, cô giơ tay gọi nhân viên phục vụ: “Làm ơn mở chai rượu vang giúp tôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.