Gió lạnh luồn qua khe cửa sổ, táp vào mặt. Từ Kiêu lái xe một đoạn khá xa rồi mới chợt nhận ra— mình quên đóng kín cửa sổ.
Mười phút trước, anh vừa bước ra khỏi nhà Trần Hạ, nghe cô nói lời tạm biệt một cách khách sáo và ôn hòa.
“Tạm biệt”— hai chữ ấy khiến anh cảm thấy nực cười. Ban đầu, giữa họ vốn dĩ không có khả năng tái ngộ. Nhưng hết lần này đến lần khác, hết ngẫu nhiên rồi lại đến trùng hợp, cô trở thành hàng xóm của anh. Sau đó, nhờ có Tôn Như Phi, họ lại có thêm vài lần tiếp xúc mang màu sắc sắp đặt.
Vậy sau này thì sao? Họ sẽ ngày càng xa cách vì không còn lý do để gặp gỡ, hay sẽ dần dần hiểu nhau hơn, trở thành bạn bè?
Nếu là vế sau, thì anh nhất định phải động não nhiều hơn. Bởi vì khả năng lái câu chuyện của cô quá giỏi. Rõ ràng là anh nhận ra cô không vui trước, vậy mà qua một hồi nói chuyện, cô chẳng nói gì về lý do vì sao Tết đến mà cô lại lẻ loi một mình. Ngược lại, chính anh lại bị cô phân tích từ đầu đến chân.
Anh từng nghĩ cô giống thỏ con— nhưng giờ xem ra, một người có thể thân thiết với Tôn Như Phi đến mức ấy, sao có thể là động vật ăn cỏ? Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được. Cô cũng là một con cáo khôn ngoan— hơn nữa, vì còn trẻ hơn, ít từng trải hơn, nên càng dễ khiến người ta buông phòng bị.
Đèn xanh chuyển đỏ, theo phản xạ, anh đạp phanh xe.
Hai bên đường, phần lớn cửa hàng đều đóng cửa. Đèn đường sáng rực, nhưng lòng đường vắng vẻ. Mỗi dịp nghỉ lễ, những người bận rộn với cuộc sống nơi thành phố lại thu dọn hành lý trở về quê hương. Các tòa nhà chọc trời không người trở nên trống trải và lạnh lẽo.
Có lẽ vì múi quýt vừa rồi quá ngọt, đèn trong nhà cô quá ấm, bầu không khí cũng quá dịu dàng— Nên giờ đây, anh một mình ngồi trong xe, nhìn bóng tối cứng nhắc của những tòa kiến trúc trước mặt, suy nghĩ trở nên phức tạp hơn.
Anh nhớ lại những câu nói của cô— “Trước tiên”, “Tiếp theo”— nhớ đến ánh mắt sáng trong và chân thành của cô, nhớ đến giọng điệu nhẹ nhàng khi cô nói: “Tôi có một suy đoán.”
Suy đoán.
Anh bật cười— cô tinh tường đến mức đáng sợ, cách nói chuyện cũng thật khéo léo. Chẳng trách, dù bị cô nhìn thấu, anh cũng không thấy khó chịu, mà ngược lại, còn cảm giác như được thấu hiểu.
Cô nói đúng.
“Nhưng thực tế là, anh cũng rất mông lung, anh cũng đang thử.”
Anh đương nhiên là mông lung. Việc điều hành Thịnh An không phải là hoài bão của anh. Anh biết ba đặt rất nhiều kỳ vọng vào mình, nhưng lại không biết liệu mình có thể gánh vác vị trí người kế nhiệm hay không.
Anh đương nhiên cũng đang thử. Anh đang tìm cách chứng minh rằng mình không phải một kẻ dựa dẫm, vô dụng.
Ngô Trí Hoa và Tần Tử Minh là những đồng minh anh gặp trên hành trình này. Chỉ riêng vì sự tin tưởng giữa họ, anh cũng không thể để họ mạo hiểm. Thế nên, anh chịu áp lực tài chính. Anh cũng gánh rủi ro phá sản. Còn nếu Chi Tử Hoa phát triển tốt, thì ai sở hữu nó, anh không quan tâm. Ngô Trí Hoa xa quê, trên vai gánh cả gia đình, từ ba mẹ đến anh chị em ở vùng núi. Tần Tử Minh gia cảnh sa sút, ba suy sụp tinh thần, mọi việc lớn nhỏ trong nhà đều do anh ấy cáng đáng. Họ cần Chi Tử Hoa để kiếm được nhiều hơn là một công việc bình thường. Còn anh, tựa lưng vào cây cổ thụ, cũng mong có thể trồng một cái cây dành cho họ.
Đèn xanh rẽ trái sáng lên, Từ Kiêu xoay vô-lăng, hướng về đường Thanh Lĩnh.
Trời đã khuya, hiếm khi anh được lái xe trên tuyến đường chính một cách thư thái thế này.
Với tốc độ này, chỉ mười lăm phút nữa là đến biệt thự Tương Vân.
Từ Thịnh An và Ôn Lệ Chân nhâm nhi nửa tách trà bên sofa, cuối cùng cũng nghe thấy cổng sân mở.
Dì Thôi hôm nay về quê thăm họ hàng, nên Từ Thịnh Khải đứng dậy mở cửa chính.
Từ Kiêu nhét chìa khóa vào túi quần: “Ồ, chú hai thật là tâm linh tương thông mà.”
“Sao về muộn vậy? Ăn tối chưa?”
“No căng rồi.” Anh theo thói quen khoác vai ông, đi vào phòng khách.
Tôn Như Phi cũng đang cầm ly nước bước xuống cầu thang: “Người bận rộn cuối cùng cũng chịu về nhà rồi?”
“Sao thế này, từng người từng người đều không ngủ, chờ con mang đồ ăn khuya về sao?”
Từ Thịnh Khải liếc anh một cái: “Bớt lắm lời đi. Nếu không phải vì ngày kia con đi Lư Thành, hôm nay có tha cho con khỏi đi chúc Tết không?”
“Hóa ra là mở hội phê bình.” Từ Kiêu chậc một tiếng, “Tha cho con đi.”
“Từ Kiêu.” Ôn Lệ Chân bỗng trầm giọng.
“Con đây, sao vậy mẹ?”
“Con và Tiểu Khương rốt cuộc là chuyện gì?”
Bị bà bất ngờ nhắc đến, Từ Kiêu thoáng khựng lại: “… Mẹ không phải đều biết rồi sao.”
“Mẹ biết hai đứa giận dỗi chia tay, nhưng không biết là thằng nhóc nhà họ Giang chen vào.” Tối nay bà tình cờ gặp vợ chồng Giang Thiếu Hoa trong khách sạn. Họ cũng tụ tập ăn uống cùng họ hàng trên cùng một tầng. Trong lúc chuyện trò xã giao, bà bất ngờ nghe về mối quan hệ giữa Giang Khải và Khương Tử Hân. Giọng điệu vui mừng của mẹ Giang Khải cứ như thể nhặt được báu vật, khiến bà cảm thấy bức bối. Trên đường về, bà hỏi Tôn Như Phi và được xác nhận.
“Không ai nói với mẹ là con đã làm gì sai khiến Tiểu Khương giận, cũng không ai nói với mẹ là sao ngay cả chuyện này con cũng nuốt trôi được.”
“Mẹ.”
“Con nói thật đi, là con có lỗi với nó trước hay nó có lỗi với con trước?”
“Cả hai đều có lỗi, nên mới không đi tiếp được.”
“Ý là con cũng…?”
“Con không.” Từ Kiêu bực bội. Các khách sạn hạng sang ở Lam Thành chẳng có bao nhiêu, có chút tiền là thích chen vào đó tụ tập.
“Mẹ, năm mới rồi, đừng nhắc chuyện cũ nữa.”
“Con còn biết năm mới nữa hả?”
“Đương nhiên là biết. Con còn nhớ mai là sinh nhật mẹ, nên muốn ở lại chúc mừng xong mới đi Lư Thành.”
Anh nhanh chóng chuyển chủ đề, chủ động dập lửa: “Sao nào, có một đứa con hiếu thảo nhất thế gian, người phụ nữ đẹp nhất thế giới không thấy cảm động sao?”
Ôn Lệ Chân thoáng dịu sắc mặt: “Bớt lấy chiêu dỗ con gái đi dỗ mẹ con.”
“Oan uổng quá, con dỗ ai chứ? Lòng con là chân thành nhất, không có mẹ thì không có con, đúng không? Chúng ta mãi mãi tâm linh tương thông.” Anh lắc vai bà, “Người đẹp đi ngủ đi nào, ngủ không đủ sẽ già đó.”
“Biến ngay.” Bà đẩy tay anh ra, không chịu nổi sự lẻo mép của anh, đành bắt anh hứa ngày mai phải giải thích rõ ràng rồi mới lên lầu.
So với Ôn Lệ Chân, phản ứng của Từ Thịnh An đối với chuyện này lại khá thờ ơ. Không phải ông không quan tâm đến chuyện tình cảm của con trai, mà là từ trước đến nay, ông cảm thấy con gái nhà họ Khương không liên quan đến việc kinh doanh của gia đình, lại làm người mẫu, nên dù là nghề nghiệp hay tính cách, ông đều không hiểu rõ, cũng chẳng hỏi han nhiều.
Từ Kiêu ngồi xuống bên cạnh, rót cho mình một ly trà: “Ba, sinh nhật mẹ, ba đã chuẩn bị quà gì chưa?”
Từ Thịnh An lơ anh đi: “Việc chuẩn bị khai trương ở Lư Thành sao rồi?”
“…”
“Đừng chủ quan.”
“Con biết rồi. Bảo trì thiết bị, họp động viên đầu năm, đào tạo đồng bộ nâng cao, còn cả màn đốt mười ngàn pháo tràng và mười tám phát pháo chúc mừng.” Anh trả lời trơn tru, “Chuyện lớn chuyện nhỏ đều theo quy trình, con nhất định làm đúng quy tắc.”
Lúc này, Từ Thịnh An mới gật đầu.
Từ Kiêu thở phào, nhưng ngay sau đó lại nghe ông hỏi: “Như Phi nói con ăn tối cùng Trần Hạ?”
“…”
Anh quay đầu, trừng Tôn Như Phi một cái.
Chị giả vờ vô tội, còn Từ Thịnh Khải thì lên tiếng: “Hai đứa cũng thật có duyên.”
“Duyên gì mà duyên? Tôn Như Phi biết rõ con sống ngay bên cạnh mà còn cho cô ấy thuê nhà, rõ ràng là muốn xem trò vui.”
“Này.”
“Này gì mà này? Tôi nói sai chắc?” Từ Kiêu giải thích đơn giản, “Con qua đó dọn dẹp nhà cửa thì tình cờ gặp cô ấy. Cô ấy có lòng tốt, con có lòng cảm kích, thế là được ăn ké một bữa.”
Từ Thịnh An nói: “Được lợi thì phải trả lại.”
“Đương nhiên rồi. Ôi trời, mọi người mau đi ngủ đi.”
Từ Thịnh Khải cười đứng dậy: “Người già ngủ ít, chỉ sợ con và Như Phi sáng mai quên làm bữa sáng.”
“…”
Hai người lên lầu, để lại Từ Kiêu và Tôn Như Phi trừng mắt nhìn nhau.
Mỗi khi dì Thôi nghỉ phép, họ đều phải chịu khổ.
Tôn Như Phi giành thế chủ động: “Cậu biết chị chẳng giỏi nấu ăn mà.”
“Vậy thì ăn tạm vài lát bánh mì đi.”
“Đừng có qua loa. Tết nhất không thể ăn sáng kiểu Tây được. Chị không yêu cầu cao đâu, cháo trắng với dưa chua, bánh trứng, há cảo chiên là đủ. Bánh quẩy thì khó quá, chị sẽ không ép cậu.”
“…”
Thấy anh không phản ứng, chị lại tò mò: “Ê, không phải cậu vừa từ nhà Trần Hạ về sao? Cô ấy nấu ăn cũng ổn mà. Cậu là học viên mới, có thể nhờ cô ấy dạy chứ?”
“Sao chị không tự nhờ?” Anh uống hết trà, đi đến mở tủ lạnh, lục lọi qua loa, “Có trứng, có hành lá, nhưng hết há cảo, chỉ còn bánh bao nhỏ. Nếu chiên cháy đen thì đừng trách tôi.”
“Không trách không trách. Xem ra lớn thêm một tuổi cũng hiểu chuyện hơn rồi.” Tôn Như Phi cười, “Nể tình cậu gánh vác giúp chị, chị chúc cậu một câu tốt lành nhé.”
“Giao thừa chị chúc rồi mà, kiểu phát tài phát lộc ấy.”
Chỉ tiếc là thưởng cuối năm ở Thịnh An bị trừ hết, tiền chia hoa hồng của Chi Tử Hoa anh cũng không lấy.
“Chị chỉ nói suông chứ có gửi lì xì đâu.”
“Lì xì có thể bù. Nhưng lần này chị chỉ chúc thôi.” Chị bước tới, “Chị chúc cậu sớm tìm được một người phụ nữ tốt.”
“…” Anh quay đầu, “Chị đang ám chỉ ai?”
“Tới nước này rồi mà còn bênh vực hả?” Chị lắc đầu, “Thật không hiểu nổi cậu.”
“Tôi chẳng cần chị hiểu.” Anh bỗng nhớ ra điều gì đó, “Chị có thường xuyên nhắc đến tôi trước mặt Trần Hạ không?”
“Bớt ảo tưởng đi, bọn chị nhắc đến cậu làm gì?”
“Không nhắc là tốt nhất. Nếu để tôi biết chị phản bội, sau này đừng hòng sai bảo tôi nữa.” Anh đóng cửa tủ lạnh, “Phải rồi, cũng chúc chị sớm tìm được một người đàn ông tốt.”
“…”
Nói xong, anh lập tức lên lầu.
Tắm rửa xong, nằm trên giường lướt điện thoại, nhưng càng lướt anh lại càng tỉnh. Trong đầu toàn là những lời Trần Hạ nói, cảnh sắc trên phố, công việc ở Lư Thành, cùng vô số chuyện vụn vặt đáng ghét khác.
Mãi đến khi cơn buồn ngủ kéo đến, anh mới mơ màng thiếp đi. Thế nhưng, chỉ vì một giấc mơ, anh đột ngột bừng tỉnh.
Anh nằm im một lúc, cố nhớ lại người và khung cảnh trong mơ. Càng nghĩ càng mơ hồ, lại có chút hoảng hốt. Cuối cùng, giữa căn phòng tối om, anh không nhịn được tự chửi mình— Chẳng phải mới “thanh tâm quả dục” được bao lâu sao? Vậy mà lại bắt đầu mơ thấy phụ nữ rồi?
Đúng là đồ khốn mà.