Trời Sinh Đa Tình - Nhất Linh Cửu Lục

Chương 31: Chương 31




Mùng Hai Tết, Trần Hạ lái xe đưa mẹ đến ga tàu cao tốc đón Trần Trác và Linh Khả.

Mẹ Trần rất nghiêm túc cố gắng nói chuẩn tiếng phổ thông, nhưng vì quá căng thẳng nên lại quá chú trọng phát âm, khiến giọng điệu nghe có phần buồn cười. May mà Linh Khả luôn miệng gọi “bác ơi” đầy thân thiết, nên bầu không khí khá vui vẻ.

Về đến nhà, ba Trần bận rộn đón tiếp, rót trà, dọn trái cây cho Linh Khả, Trần Trác cười nói: “Ba mẹ cứ bình tĩnh nào. Giờ này sao mà đói được, huống chi lát nữa chẳng phải đến nhà dì chúc Tết sao?”

Mẹ Trần sớm đã thống nhất với họ hàng: “Không cần vội, hôm nay nghỉ ngơi trước, mai hãy tụ tập.”

Khách mới đến, lịch trình đã định tất nhiên phải điều chỉnh. Một lát sau, sợ Linh Khả ở nhà chán, Trần Hạ rủ cô ấy ra ngoài đi dạo gần nhà, Linh Khả vui vẻ đồng ý.

Vì đang trong kỳ nghỉ Tết nên hai bên đường đậu đầy ô tô biển số khác nhau, nhưng các cửa hàng vốn ít khi đóng cửa nay lại ngừng hoạt động hơn một nửa. Người qua lại tấp nập, đa phần là những người trẻ về quê sau thời gian làm việc ở thành phố lớn.

“Em thích cảm giác này quá, cứ như trở về những năm 80 vậy.” Linh Khả khoác tay Trần Trác, cảm thán, “Nhà cửa cũ kỹ, gạch lát trên vỉa hè cũng sứt mẻ, nhịp sống ở thị trấn nhỏ thì chậm rãi vô cùng.”

Trần Trác bật cười, một cô gái thế hệ 9x như cô ấy mà hoài niệm cảm giác của những năm 80 sao?

“Giờ em còn thấy mới mẻ, nhưng ở lâu sẽ thấy nơi này nghèo nàn, lạc hậu thôi.”

“Không đâu!” Cô ấy phụng phịu, “Sao anh lại không yêu quê hương mình như vậy?”

“Yêu là chỉ nói suông bằng miệng hả?” Trần Trác nhìn hai cái bóng sánh vai trên mặt đất, “Hơn nữa, lạc hậu là sự thật. Nếu không lạc hậu, anh việc gì phải ra ngoài học tập và làm việc? Chỉ là anh lớn lên ở đây, ba mẹ anh cũng đã sống hơn nửa đời người ở đây, anh không nỡ, nhưng cũng không thể ở mãi nơi này.”

“Vậy có phải anh hơi ghen tị với em không? Từ nhỏ em đã sống ở thành phố lớn.”

“Có một chút, nhưng ghen tị cũng vô ích thôi. Quê hương trì trệ hàng chục năm, anh thì một là không có năng lực làm quan chức để xây dựng, hai là không cam tâm ở đây cả đời, nên chỉ có thể đi xa lập nghiệp… May mà thực tế chứng minh, anh đã làm đúng, nếu không anh đã không gặp được em.”

Linh Khả bị cậu dỗ đến bật cười: “Dẻo miệng quá đi.”

“Em không thích sao?”

“Thích chứ, thích chết đi được!”

Trần Trác nắm tay cô ấy, đưa lên môi hôn một cái, lại nghe cô ấy nói: “Nhưng anh đừng quên những gì đã hứa với em. Dù quê hương anh lớn hay nhỏ, dù anh có tình cảm phức tạp với nó thế nào, thì em vẫn phải là ưu tiên hàng đầu của anh. Vì em không thích yêu xa, nên anh ở đâu thì em ở đó.”

“Rõ, thưa bà xã tương lai.” Trần Trác bảo đảm, “Em yên tâm, hiện tại anh không có ý định về quê đâu. Ba mẹ anh thấy em và anh còn ở cùng nhau cũng khá hài lòng. Hơn nữa, anh sẽ chăm chỉ làm việc ở Lam Thành, tuyệt đối không làm mất mặt quê nhà.”

“Ừm, nói hay lắm.”

“Anh học lại từ chị anh đó.” Cậu chĩa miệng về phía bóng người phía trước, hạ giọng nói, “Hồi chị ấy trượt đại học mong muốn, cũng tự an ủi mình như vậy — cần cù, tiết kiệm, học hành chăm chỉ, không làm mất mặt gia đình.”

“Vậy sao?” Linh Khả gật đầu, “Em thấy chị anh rất giỏi.”

“Giỏi chỗ nào?”

“Vào được công ty lớn, làm quản lý, quen biết rộng, có chính kiến và năng lực.” Cô ấy nhớ lại lần tình cờ gặp ở quán cà phê hôm trước, “Chị ấy rất giỏi giao tiếp, không như em, vào công ty bạn ba em làm chỉ vì muốn nhàn hạ, chẳng tiến bộ được chút nào.”

“Em so với chị ấy làm gì? Chị ấy làm ở công ty lớn cũng đâu có dễ dàng.”

“Vậy anh cũng muốn rời công ty lớn?”

“Không thể nói vậy.” Trần Trác đã nhắc chuyện này với cô ấy nhiều lần, “Em biết sếp của anh rồi đó, cứng nhắc vô cùng. Mỗi bản thảo anh gửi lên, anh ta đều có thể sửa tới sửa lui cả chục lần, nhất định bắt anh làm theo ý anh ta. Buồn cười chết đi được, dù anh ta có kinh nghiệm, nhưng cũng đâu cần độc đoán đến vậy? Chẳng lẽ cả nhóm bọn anh cộng lại cũng không bằng một mình anh ta?”

“Nhưng chẳng phải anh gửi đơn vào Chi Tử Hoa mà họ vẫn chưa trả lời sao?”

“Vậy nên anh phải chờ.” Trần Trác nhớ lại tối hôm tụ tập với đồng nghiệp, Trình Hàm nói Chi Tử Hoa tổ chức tiệc ngay gần đó, cô ấy còn lén lút kéo cậu đi nghe ngóng. Chỉ qua khe cửa khi nhân viên phục vụ ra vào, tiếng cười đùa bên trong đã khiến cậu cảm nhận được bầu không khí thoải mái, chẳng khác gì hôm đi phỏng vấn— nhẹ nhàng, tự do, bình đẳng.

Cũng khó trách Đinh Duy lại nói xấu họ, đạo bất đồng bất tương vi mưu, ghen tức cũng là điều dễ hiểu.

“Anh chờ đến mùng 8, nếu không thấy gọi thì sẽ hỏi thẳng nhân sự, có chết cũng phải chết một cách minh bạch…” Cậu bỗng ngừng lại, vì thấy Trần Hạ đứng đợi họ phía trước.

Cậu kéo Linh Khả lại gần: “Chị, sao đi nhanh vậy?”

Tất nhiên là để tránh làm phiền hai người nói chuyện riêng.

Trần Hạ mỉm cười: “Đi quảng trường thành phố không?”

“Đi chứ.”

Hôm nay trời nắng đẹp, quảng trường có rất nhiều ông bà tập thể dục, cũng không ít trẻ con thả diều. Linh Khả bị những quầy hàng nhỏ dựng tạm hấp dẫn, kéo Trần Trác đi xem, còn Trần Hạ thì tìm một băng ghế nghỉ ngơi.

Nhàn rỗi không có gì làm, cô lấy điện thoại ra chơi game. Thợ Săn Không Gian đã qua hết màn, may mà có chế độ vô tận. Cô thích động tác vui mừng nho nhỏ của nhân vật khi chiến thắng, cũng thích cách anh ta cất cung tên sau lưng, cõng con mồi vừa lau mồ hôi vừa cười.

Nhưng chưa chơi được bao lâu, cô bỗng cảm thấy trên đầu bị đập nhẹ một cái. Nhìn lại, hóa ra là một chiếc chong chóng tre bay lạc.

Cô nhặt lên, một cậu bé chạy đến: “Dì ơi, con xin lỗi!”

“Không sao.” Cô mỉm cười, nhưng giây tiếp theo, nụ cười ấy vụt tắt vì hai người lớn phía sau cậu bé.

“Dì nhỏ ơi, mình chơi tiếp đi!” Cậu bé chạy tới nắm lấy tay người phụ nữ.

Trần Hạ đứng dậy, lần đầu tiên thấy hối hận vì trí nhớ của mình quá tốt.

Cô rất nhanh nhớ ra người đó là ai.

Người phụ nữ có vẻ bối rối, không lên tiếng, nhìn về phía người đàn ông bên cạnh.

Sắc mặt Mạnh Thanh Minh thoáng cứng đờ: “… Em về ăn Tết sao?”

“Ừ.”

“Anh—”

“Không sao.” Anh ta chưa nói hết câu, cô đã xoay người bước đi.

Anh ta nhìn theo bóng lưng cô, trong lòng bỗng dâng lên những cảm xúc phức tạp.

Cô gầy đi một chút, vẫn giữ kiểu tóc và phong thái như trước, chỉ là ánh mắt trở nên xa cách hơn nhiều.

Người phụ nữ kia cũng ngẫm nghĩ một chút, rồi hỏi: “Là Trần Hạ?”

“…”

“Nếu còn lưu luyến thì cứ đuổi theo đi, em không cản đâu.”

“Em nói gì vậy hả?”

“Nói gì ư?” Gương mặt cô ta lộ vẻ không hài lòng, “Nếu không phải mẹ cô ta đòi nhà anh hai trăm ngàn, chúng ta đã có thể mua một căn nhà lớn hơn. Thật nực cười, yêu đương mà biến thành buôn bán, vậy mà còn dám lườm nguýt anh?”

“Giang Dao.” Mạnh Thanh Minh biết cô ta vẫn để bụng chuyện này, nhưng không thích cách nói của cô ta, “Là mẹ cô ấy đòi tiền, không phải cô ấy. Có thể cô ấy còn không biết chuyện này.”

“Anh cũng chỉ đoán thôi! Mẹ cô ta đòi tiền mà không đưa cho cô ta sao? Em thấy anh làm kẻ ngốc cũng vui lắm đó.”

“Nếu anh không đưa, bà ấy đến cơ quan làm ầm lên, chẳng phải em lại chê anh vô dụng sao?”

“Em—”

Mạnh Thanh Minh không muốn cãi nhau giữa nơi công cộng, mặt tối sầm, bế thằng bé đi sang chỗ khác.

Không biết là vì cuộc gặp gỡ tình cờ này làm hỏng tâm trạng, hay là vì sợ người thân nhắc lại chuyện cũ trên bàn tiệc, Trần Hạ nhanh chóng nảy ra ý định quay về Lam Thành sớm hơn.

Mẹ Trần tưởng cô không thoải mái vì có Linh Khả ở đây, nhưng cô phủ nhận, nói dối rằng có hẹn với bạn.

Mẹ Trần nghĩ con gái đã ba mươi tuổi, đi chúc Tết nhà người khác cũng không hợp lắm, nên không hỏi thêm, đồng ý để cô đặt vé xe.

Chiều năm giờ, về đến Nhã Phong, cô đơn giản dọn dẹp qua, rồi kẹp hai nhánh lá bách vào từ điển.

Đây là lá cô hái ở mộ ông bà khi đi tảo mộ vào mùng Một.

Người đã khuất yên nghỉ, tùng bách xanh biếc, nhưng rời khỏi thân cây rồi, cành lá cũng sẽ úa vàng theo thời gian.

Cô lật mấy trang trước, những cành lá bách ép trong những năm trước đã mỏng và giòn hơn.

Cuốn từ điển lâu lắm không dùng, nhưng dấu vết thời gian vẫn còn đó.

Cô luôn nghĩ mình là một người hoài niệm. Hoài niệm có mặt tốt— giúp con người dễ dàng bình tâm, sống ổn định; nhưng cũng có mặt xấu— khiến người ta trở nên bảo thủ, sợ hãi thay đổi, luôn muốn ngoái đầu nhìn lại.

Cô từng tưởng rằng mình đã quên đi đoạn tình cảm không vui kia, nhưng thực tế chứng minh, vết thương vẫn chưa hoàn toàn lành hẳn.

Cô bỗng hiểu ra vì sao trong phim ảnh, nhân vật luôn muốn “lấy lại thể diện” trước người yêu cũ— không phải vì còn vương vấn, mà chỉ vì không muốn thua cuộc.

Cảm giác tự ti khi vừa gặp đã muốn tránh đi, đúng là hối hận chết đi được.

Những suy nghĩ hỗn độn chưa kịp xua tan, thì bụng đã biểu tình trước. Cô quyết định tìm việc gì đó để làm.

Xuống dưới lầu, những siêu thị nhỏ gần đó vẫn chưa mở cửa, nhưng siêu thị lớn thì khá đông khách. Cô mua ít táo, quýt, thêm cá, sườn heo và rau củ, đi một vòng rồi ra quầy thanh toán.

Đang xếp hàng chờ, trên đầu vang lên một giọng nam quen thuộc: “Tôi cứ tưởng mình nhìn nhầm chứ, sao cô lại ở đây?”

Trần Hạ ngẩng lên, cũng ngạc nhiên không kém: “Anh—”

“Mới qua năm đã quên tôi rồi?”

“… Sao cứ vào miệng anh thì câu nào cũng sai lệch đi vậy?”

Từ Kiêu cười, nhìn xe hàng của cô: “Tối nay làm đại tiệc sao?”

“Không làm hết.” Cô nhìn vào giỏ của anh— mì gói và đồ dùng cá nhân. “Ít nhất vẫn ngon hơn bữa của anh một chút.”

Hàng người từ từ di chuyển, Từ Kiêu thanh toán trước, đứng chờ cô ở bên cạnh, thấy túi đồ của cô đầy ắp: “Muốn tôi xách giúp một đoạn không?”

“Không cần đâu, cảm ơn anh.”

“Hừ.”

“Anh hừ gì?”

“Rõ ràng mới mấy ngày trước còn nghe cô nói cảm ơn, mà giờ đã thấy xa lạ rồi.”

“…”

“Cô không về quê sao?”

“Có chứ, nhưng ở mãi cũng buồn chán quá.” Cô đi bên anh vào khu chung cư, chợt trêu, “Nếu tôi nhớ không nhầm, hôm nay là mùng Ba Tết. Anh bị đuổi ra khỏi nhà hay là mất ví rồi, sao đến mức khổ sở phải ăn mì gói vậy?”

“Hết cách, quán ăn nhỏ đều đóng cửa, tôi lại không biết nấu.”

“Không đi chúc Tết sao?”

“Không.” Hôm qua tiếp hai đợt khách, toàn hỏi chuyện tình cảm và công việc. Anh em họ hàng đều đã lập gia đình, ai cũng bế con theo, chỉ có anh ôm con chó con mới cai sữa, nhìn kiểu gì cũng thấy đáng thương.

Dĩ nhiên, mấy chuyện đó không thể nói ra, chỉ kể lý do quan trọng hơn: “Mùng Năm sáng sớm tôi đi Lư Thành, không rảnh đi chúc Tết.”

Trần Hạ ngạc nhiên: “Mùng Năm?”

“Tai nạn làm chậm tiến độ dự án, phải khai trương sớm.”

“Vậy cũng khá vất vả đấy.” Cô theo anh vào thang máy, nghĩ một lúc rồi nói, “Này, hay là tôi mời anh ăn cơm nhé?”

Từ Kiêu bất ngờ: “Cô đang nói với tôi?”

“…” Trần Hạ chỉ vào bảng nút bấm, “Không, tôi nói với người phía sau anh.”

Thang máy ngoài hai người họ thì chỉ có cái bóng trên tường.

Từ Kiêu cười phá lên: “Năm mới đừng kể chuyện kinh dị, lỡ tôi quay đầu thật mà thấy ai đó thì sao?”

Cô không nói gì.

Lên tầng 20, Từ Kiêu xác nhận lại: “Thật sự mời tôi ăn cơm?”

“Không mời nữa.”

“Đừng mà, tôi nghe thấy rồi, cô thu lại thì mất vui lắm.” Anh cười nịnh nọt, “Hay để tôi giúp một tay nhé? Lao động miễn phí, cam kết không lừa đảo, bao trả hàng hoàn tiền.”

Trần Hạ nhìn vào ánh mắt chân thành của anh: “Thôi đi, hàng rẻ tiền thì chẳng đáng tin, tôi không dám dùng.”

“Này!”

“Nửa tiếng thôi, xong tôi gọi anh.”

“Rõ!”

Từ Kiêu xách túi đồ về nhà, thầm nghĩ: Đúng là gần nhà không bằng gần cửa, quả nhiên không sai! Ông trời cho anh một bữa trưa nhạt nhẽo vô vị, rồi lại đền bù một bữa tối miễn phí! Ha, trên đời này thật sự có chuyện tốt thế này sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.