Trời Sinh Đa Tình - Nhất Linh Cửu Lục

Chương 26: Chương 26




Thang máy chậm rãi đi xuống, giữa chừng có thêm vài cư dân khác bước vào. Trần Hạ thu mình trong góc, nhìn chằm chằm vào hoa văn dưới sàn, thầm nghĩ—cô cũng không biết mình cười vì cái gì. Có lẽ là vì những lời than thở của anh, cũng có thể là vì cái giọng điệu lúc than thở.

Hờ hững mà không vô tình, thật giả đan xen.

Ba mươi tuổi thì sao chứ?

Người chưa đến ba mươi mà đã hay quên, đâu chỉ có một mình anh.

Rõ ràng lúc tan làm cô còn nhắc mình ghé qua tủ lấy bưu kiện, vậy mà đến giờ mới sực nhớ ra còn gói hàng chưa lấy.

Cô sẵn sàng bỏ tiền mua đồ, nhưng lại không muốn tốn thêm mấy đồng phí gửi lâu, thế là đành khoác vội áo xuống lầu. Chạy gấp quá, tóc vừa khô đã không kịp cột lên, đúng lúc đụng ngay Từ Kiêu.

Trước nay cô chưa từng để tóc xõa trước mặt anh, cảm thấy có chút gượng gạo nên theo bản năng che mặt lại. Nhưng ngay sau đó lại nghĩ: Có gì phải ngại? Hai người họ giờ không còn là cấp trên – cấp dưới chạm mặt vào ban ngày nữa. Cô nên học theo anh, tìm cách hóa giải sự lúng túng này, để chuyển đổi thân phận một cách thoải mái hơn.

Đẩy cửa kính của tòa nhà, bên ngoài gió lớn và lạnh buốt. Trần Hạ rùng mình một cái, không dám chần chừ mà chạy nhanh đến tủ nhận hàng.

Từ Kiêu đi sau cô vài bước, nhìn mấy lọn tóc bay loạn xạ bên ngoài khăn quàng cổ. Anh nhớ lúc trước cô hay búi tóc cao, chẳng lẽ búi lâu quá làm đuôi tóc xoăn nhẹ? Sao lúc cột đuôi ngựa lại không thấy có độ cong liền mạch thế này nhỉ?

Có vẻ như con người luôn bộc lộ những dáng vẻ khác nhau vào những thời điểm và hoàn cảnh khác nhau, nhất là phụ nữ. Không mặc đồng phục, không mặc đồ đen, trông cô trẻ trung và có sức sống hơn hẳn.

Gói hàng của Trần Hạ nằm trên cùng của ô tủ lớn. Cô quét mã xong, cất điện thoại đi, nhón chân, hai tay bám chặt hai bên thùng hàng, cố kéo ra.

Từ Kiêu nhìn từ xa đã thấy cô đang chật vật, liền bước đến giúp một tay. Chẳng tốn chút sức lực, anh đã dễ dàng lấy hộp giấy ra ngoài. Trần Hạ đóng tủ, đưa tay nhận lấy: “Cảm ơn.”

“Hàng này nặng đấy.”

“Không sao.” Cô đặt hộp xuống đất, dùng mu bàn tay kéo khăn quàng cổ chặt lại, rồi ngồi xuống ôm lấy thùng hàng.

Từ Kiêu nhanh chóng lấy gói hàng của mình, thấy cô cố gắng giữ hộp cách xa ngực để tránh vết bẩn, đi lại cũng khó khăn, anh lên tiếng: “Để tôi cầm giúp?”

“Không cần.” Cô cố bước nhanh hơn. “Anh mua gì vậy?”

“Tai nghe.”

“Vẫn mất ngủ sao?”

“Hả?” Từ Kiêu phản ứng một chút rồi bật cười. “Tai nghe, không phải nút tai.”

“…”

Trần Hạ ồ lên: “Nghe nhạc, chơi game à?”

“Xem là vậy đi. Mua cho Hoa Thần. Đồ của cậu ấy dùng lâu rồi mà tiếc không chịu thay.”

Nói thật, Trần Hạ khá ngưỡng mộ tình bạn giữa bọn họ: “Hai người thân thật đấy.”

“Ừ, đúng là thân.” Anh chợt nhớ ra chuyện gì. “Phải rồi, tôi vẫn chưa cảm ơn cô.”

“Có kết quả rồi sao?”

“Ừ. Chức vụ không thay đổi, bị trừ một ít tiền, phải cảm ơn cô đã chỉ đường dẫn lối.”

“Có gì đâu. Quyết định là anh tự đưa ra, tranh thủ cơ hội cũng là anh tự cố gắng. Nếu anh vốn đã muốn nghỉ việc, lời tôi nói cũng chỉ để nghe cho vui, chẳng có nghĩa lý gì.” Cô nâng đùi lên đỡ đáy thùng hàng, điều chỉnh tư thế một chút. “Chúc mừng anh nhé.”

“Không cần chúc mừng đâu, vui vẻ gì đâu mà chúc?” Anh dừng lại một chút. “Dạo này cô có rảnh không? Tôi mời ăn cơm.”

“Không cần khách sáo vậy đâu.”

“Nhận được lợi lộc thì phải biết điều một chút chứ.”

Trần Hạ khẽ cười, nhưng vẫn từ chối.

Thứ nhất, cô không nghĩ mình đóng vai trò quan trọng trong chuyện này. Thứ hai, cô không quen với cách anh nghiêm túc cảm ơn mình—trước đây anh cũng hay cợt nhả nói “thank you” mỗi khi giao việc cho cô, nhưng cô thà để anh nói miệng như vậy còn hơn biến nó thành một ân tình cần phải đáp trả. Dù sao thì sự giao thiệp giữa họ từ trước đến nay chỉ xoay quanh Thịnh An, mà mối quan hệ kiểu này vốn rất mong manh, không cần thiết phải cố gắng duy trì.

Cánh tay bắt đầu mỏi nhừ, cô buộc phải dừng lại điều chỉnh lại tư thế, nhưng ngay giây tiếp theo, trên thùng hàng của cô xuất hiện thêm một chiếc hộp nhỏ khác, còn đáy thùng thì được ai đó đỡ lấy.

“Tốc độ này của cô, đi đến dưới lầu chắc mất mấy phút nữa đấy.”

“Vậy thì tôi đi mượn xe đẩy của bảo vệ.”

“Mượn rồi còn phải trả, đi một vòng phí công.” Anh ra hiệu bảo cô buông tay. “Nếu cô chỉ có một mình thì làm gì cũng được, nhưng giờ có tôi đây, cô không định coi tôi là vật trang trí đó chứ?”

“… Anh làm được không đó?”

“Sao, muốn thử sức với tôi hả?”

Trần Hạ chẳng rảnh mà so đo với anh. Anh bước đi nhanh nhẹn, dù cô đã cố sải chân dài nhất có thể cũng chỉ miễn cưỡng đuổi kịp. Hai người một trước một sau, đi ngược chiều gió, vô tình lướt qua một người dắt chó đang đi dạo.

Không ngờ, con chó Corgi mũm mĩm bất ngờ vòng qua, sủa ăng ẳng về phía Trần Hạ.

Cô giật mình, theo phản xạ lùi sang một bên, bước chân chệch choạng. Chủ nhân con chó vội kéo dây lại: “Không sao đâu, nó không cắn người đâu.”

Trần Hạ đáp lại một tiếng, xua tay tỏ ý không có gì.

Người kia tiếp tục đi về phía trước, Từ Kiêu cúi đầu nhìn cô: “Chó nhỏ vậy mà cô cũng sợ?”

“Không phải sợ.” Cô chỉ là không thích ở quá gần động vật nhỏ mà thôi.

“Này.”

“Hả?”

Anh nhìn xuống chân cô: “Cô đạp trúng phân chó rồi.”

“Tôi đạp…” Trần Hạ ngớ người, cúi đầu nhìn xuống. Một chân cô đang đặt trên vỉa hè, chân còn lại lại giẫm trên bãi cỏ. Khi ngước lên, thấy anh vẫn giữ nguyên vẻ mặt nghiêm túc.

“Thùng hàng tôi sẽ để trước cửa nhà cô, cô cứ từ từ lên, không cần vội.”

“…”

Trần Hạ tưởng anh đồng cảm với mình, ai ngờ anh đi được mấy bước, quay đầu lại rồi phá lên cười sảng khoái.

Cô không hiểu nổi, sao có người gần ba mươi rồi mà vẫn đáng ăn đòn như vậy.

Cô cẩn thận nhấc chân ra, may mà dưới đế giày có mấy lớp khăn giấy lót sẵn. Thoáng chốc, cô không biết nên chửi chủ nhân vô trách nhiệm của con chó kia hay cảm ơn họ vì vẫn còn chút ý thức giữ gìn vệ sinh công cộng.

Xác định giày không bị dính bẩn, cô tiếp tục bước đi, tìm hai thùng rác chuyên dụng để bỏ giấy bẩn mà cả hai đều trống rỗng. Đến tầng trệt, cuối cùng cũng thấy một cái, nhưng đồng thời cũng trông thấy kẻ vừa bảo sẽ lên lầu đang cầm một chiếc túi nhựa đen.

Anh cũng thấy cô: “Ồ, thoát hiểm rồi sao?”

“Anh làm gì vậy?”

“Ban đầu định làm anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng giờ xem ra chỉ cần dọn dẹp chiến trường thôi.” Anh đi ngược lại theo đường cũ. “Phải báo với ban quản lý tòa nhà mới được, túi rác hết mà không bổ sung thì sao được chứ.”

Trần Hạ nhìn theo bóng lưng vội vã của anh, vô thức cũng quay lại theo.

Không biết vì sao, tâm trạng đang u ám ban nãy bỗng nhiên trở nên nhẹ nhõm hơn hẳn.

Hôm sau là thứ Sáu, sau giờ làm, Trần Hạ đi nhờ xe đồng nghiệp đến dự tiệc tất niên. Xem ra Từ Kiêu nói đúng, cô thực sự “gặp vận cứt chó”—vòng quay may mắn đầu tiên đã trúng ngay thẻ mua sắm 500 tệ. Đồng nghiệp xung quanh cười nói như vậy cũng tốt, ít ra giải nhất và giải nhì bây giờ bớt đi một đối thủ cạnh tranh. Trần Hạ thì chỉ thấy vui vẻ, lên nhận phong bì tiền thưởng, cảm thấy đây có lẽ là một trong những khoảnh khắc dễ chịu hiếm hoi từ khi vào Hằng Thiên.

Đến cuối buổi tiệc, các bộ phận bắt đầu “đại chiến kính rượu”. Cô đi theo Giám đốc, lần lượt chúc từ đồng nghiệp cùng cấp đến lãnh đạo cấp cao. Vì lần trước có tham gia tiếp đón Y Hoa nên Tổng giám đốc có chút ấn tượng với cô. Sau khi cô khiêm tốn vài câu rồi dứt khoát cạn ly, Tổng giám đốc vỗ vai cô đầy vẻ hài lòng.

Một lúc sau, cô quay lại chỗ ngồi nghỉ ngơi, ăn cho hết phần đồ ăn còn trong chén. Sảnh tiệc có tám, chín bàn tất cả, chỉ riêng bàn chính mới có hai chai nước khoáng đã bóc nhãn. Cô biết trong đó là gì, cảm thấy buồn cười, lại không khỏi thở dài: Càng cần che giấu thì ham muốn lại càng bộc lộ rõ ràng.

Giữa một căn phòng ồn ào náo nhiệt, cô chẳng mấy hứng thú với tiết mục cuối cùng, cũng chẳng quan tâm ai là người trúng giải thưởng cao nhất. Chào hỏi Giám đốc xong, cô rời tiệc về nhà.

Cô ngủ một giấc đến khi tự nhiên tỉnh, sáng hôm sau lướt vòng bạn bè, mới nhớ ra hôm qua cũng là tiệc tất niên của Thịnh An. Theo thói quen, cô lần lượt bấm “thích” tất cả bài đăng, rồi bất ngờ nhận được tin nhắn của Tôn Như Phi: “Đặt vé về nhà chưa? Tối thứ Tư có rảnh không?”

“Có rảnh.” Thứ Tư là ngày 27 tháng Chạp, cô đã xin nghỉ phép trước, sáng 29 về quê.

Tôn Như Phi lập tức gọi điện: “Nhờ em chuyện này.”

“Chị nói đi.”

“Cùng chị đi dự tiệc tất niên của Chi Tử Hoa.”

Trần Hạ tưởng mình nghe nhầm: “Chị say rượu từ tối qua hả?”

“Không, chị nói nghiêm túc đó.” Chị bắt đầu hối hận vì lúc đầu quá bốc đồng mà đồng ý với Tần Tử Minh.

Tiệc tất niên của Thịnh An là sự kiện nội bộ với vài trăm người, trình tự nghiêm túc, truyền thống: trước nghe tổng kết và định hướng, sau ăn uống vui vẻ, xem như thư giãn sau khi hoàn thành nhiệm vụ. Trong khi đó, tiệc của Chi Tử Hoa lại có nhiều người trẻ, bầu không khí sôi động, chẳng khác gì một buổi giao lưu kết bạn.

Càng nghĩ, chị càng cảm thấy lần này Tần Tử Minh có ý tuyên bố chủ quyền. Nếu không, sao Từ Kiêu lại đột nhiên quan tâm đến chuyện của bọn họ? Nhưng khi chị hùng hổ đi chất vấn kẻ khởi xướng, anh ấy lại điềm nhiên nói: “Chị nghĩ nhiều rồi. Dù tôi có theo đuổi chị đến thế nào cũng không thể lấy công làm tư. Mời chị dự tiệc, chẳng qua là để chị gặp đội ngũ của tôi, tiện đánh giá sự nghiệp của tôi thôi. Tất nhiên, nếu chị vẫn không yên tâm, có thể rủ thêm vài người bạn. Tôi đâu có khả năng làm gì trước mặt bạn bè chị chứ?”

Nghe anh ấy giải thích vậy, chị yên tâm hơn một chút, nhưng vẫn còn lấn cấn. Cuối cùng, chị quyết định làm theo đề xuất của anh ấy. Trần Hạ nghe xong, hỏi: “Vậy nghĩa là chị muốn đi, nhưng lại sợ anh ấy làm gì đó dễ gây hiểu lầm?”

“Đúng vậy.”

“Thế chị đang thử thách anh Tần hay làm khó chính mình? Em biết anh ấy theo đuổi chị, nhưng chị cứ không đưa ra câu trả lời, chẳng lẽ định tiếp tục mập mờ mãi sao?”

“Muốn biết không?”

“Ừ.”

“Em đi với chị thì chị nói cho nghe.”

Trần Hạ thấy chị quá giỏi nắm bắt tâm lý người khác, không chịu mắc bẫy: “Vậy em không muốn biết nữa.”

“…”

Tôn Như Phi lại đổi chiến thuật dụ dỗ: “Đi với chị một lần, chị giảm cho em hai tháng tiền thuê nhà.”

“Em tham tiền, nhưng chưa đến mức tham tiền của chị.” Trần Hạ khó hiểu. “Em với anh Tần thật sự không quen thân, chị thấy em thích hợp đi sao? Có giúp được gì không?”

“Đương nhiên có. Em thân với chị nhưng không thân với cậu ấy, nên cậu ấy phải kiêng dè em.” Tôn Như Phi chân thành nói: “Xem như chị nhờ em, được không?”

Trần Hạ chưa từng thấy chị yếu thế như vậy, vòng vo mãi cuối cùng vẫn đồng ý. Tôn Như Phi thở phào, rồi căn dặn thêm: “Nhớ mặc đẹp vào.”

Trần Hạ bật cười: “Lại sao nữa?”

“Một, không được làm mất mặt chị và em. Hai, công ty bọn họ có thể còn vài chàng trai độc thân chất lượng cao… em hiểu chứ?”

Trần Hạ không muốn hiểu, nhưng cũng thực tế mà không phản bác.

Đến tối thứ Tư, Tôn Như Phi nghiêm túc thông báo về trang phục của mình: “Chị vừa làm tóc, tối nay mặc thế này, em tự liệu đi.”

Trần Hạ xem ảnh, chọn một chiếc váy đỏ trong tủ, khoác áo dạ màu be, quàng khăn lụa cùng tông với chị.

Năm giờ rưỡi, Tôn Như Phi vui vẻ đến đón, rõ ràng rất hài lòng với lựa chọn của cô. Nhưng trước khi xuống xe, chị lại gỡ dây cột tóc của Trần Hạ: “Đừng cột nữa, xõa ra trông nữ tính hơn.”

Bị phủ quyết, Trần Hạ không phục: “Nữ tính gì chứ, vào nhà hàng rồi cũng chỉ toàn mùi đồ ăn thôi.”

Tôn Như Phi bật cười, kéo cô lên lầu vào phòng riêng. Bên trong đã có khá đông người.

Tần Tử Minh lập tức cúp máy, bước tới đón. Trần Hạ hơi ngại, chào anh ấy, còn anh ấy thì lại rất nhiệt tình: “Tôi phải cảm ơn cô, nếu cô không đến, chắc cô ấy cũng không chịu đi.”

Tôn Như Phi cười, kéo Trần Hạ đến sofa ngồi xuống. Một lát sau, bên ngoài có thêm vài người bước vào.

Trần Hạ trông thấy Từ Kiêu đi đầu, theo phản xạ đứng dậy. Anh cũng nhanh chóng nhìn thấy cô, thoáng sững lại, rồi ngay sau đó dẫn theo Ngô Trí Hoa và những người khác tiến đến: “Hai người…?”

Tôn Như Phi lên tiếng: “Hôm nay bọn chị không phải khách của cậu.”

“Tôi biết chứ.” Ánh mắt Từ Kiêu rơi trên người Trần Hạ, nhưng cô lại có chút lúng túng, theo phản xạ lùi nửa bước.

“Sao cô cũng đến đây?” Anh cười hỏi.

Tôn Như Phi lập tức đáp thay: “Sao, cô ấy không thể đến hả?”

“Được chứ, nể mặt chị đại mà.” Anh cười nhẹ, “Người tôi mời không được, chị lại mời được.”

Rồi anh quay sang giới thiệu với Ngô Trí Hoa: “Hoa Thần, đây là Trần Hạ, có ấn tượng không?”

“Ừm.” Hôm nay Ngô Trí Hoa cũng mặc một bộ vest vừa vặn, trông gọn gàng và chỉn chu hơn hẳn.

Anh ấy chủ động bắt chuyện: “Chào cô, tôi là Ngô Trí Hoa.”

“Chào Tổng giám đốc Ngô.”

Từ Kiêu nghĩ một lát rồi nói: “Chắc đây là lần…”

“Là lần thứ N chúng tôi gặp nhau, nhưng là lần đầu tiên chính thức gặp mặt.” Ngô Trí Hoa đưa tay ra, nở một nụ cười chân thành nhưng hơi cứng ngắc. “Rất vui được làm quen với cô.”

Trần Hạ cũng đưa tay bắt lấy: “Tôi cũng vậy.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.