Tại cửa văn phòng, Tôn Như Phi chờ một lúc thì Tổng giám đốc công ty ở Lư Thành, Vương Uy, từ bên trong bước ra. Nhìn thấy cô, anh ta có chút không tự nhiên: “Trợ lý Tôn, nguyên nhân sự cố đã được báo cáo với Chủ tịch Từ rồi.”
“Được rồi.” Chị gật đầu, nhìn thấy dáng vẻ uể oải, chán nản của anh ta, đoán rằng chắc hẳn vừa bị trách mắng không nhẹ. “Tổng giám đốc Vương, trước đây ngài cũng từng làm việc với Chủ tịch Từ, hẳn là biết rõ ngài ấy luôn xét việc chứ không xét người.”
Anh ta gượng cười: “Tôi hiểu.”
Đợi anh ta rời đi, Tôn Như Phi đóng cửa sổ phía đối diện lại. Tiếng gió bị chặn bên ngoài, chị khoanh tay ngồi trên ghế, cố gắng lắng nghe những âm thanh mơ hồ truyền ra từ văn phòng.
Từ Thịnh An không phải người có tính khí ôn hòa, nhưng mấy năm gần đây hiếm khi nổi giận trước mặt người khác. Tuy nhiên, kể từ khi sự cố lần này xảy ra, từ lúc đến Lư Thành, sắc mặt ông luôn u ám, ít nói nhưng uy nghiêm bức người, khiến những người xung quanh căng thẳng, không dám lơ là.
Chiều ngày 3, bộ lọc bụi than trong khu nhà máy bốc cháy và phát nổ. Lực lượng cứu hỏa địa phương điều động hơn hai mươi người, mất hai tiếng mới kiểm soát được tình hình. Không ngờ rạng sáng hôm sau, đường dây điện gần kho hàng lại bốc cháy, dẫn đến một trận hỏa hoạn trên diện rộng.
Ba giờ rưỡi sáng, Từ Kiêu nhận được cuộc gọi từ phòng quản lý tình huống khẩn cấp, giật mình tỉnh dậy. Khi anh đến hiện trường thì lửa đã bốc cháy ngút trời. Anh ép mình giữ bình tĩnh, trước tiên tìm hiểu tình hình, xác nhận nhân viên an toàn, sau đó phối hợp cứu hộ. Đợi đến khi ngọn lửa được dập tắt, các cơ quan chức năng vào cuộc, anh lại tiếp tục lo báo cáo, tiếp đón, làm việc suốt hơn ba mươi tiếng liên tục. Vừa mới quay lại văn phòng nghỉ ngơi một chút thì Tiểu Trịnh đã chạy vào báo rằng Chủ tịch đã trên đường đến Lư Thành.
Hai cha con gặp nhau vào buổi chiều, mãi đến bây giờ mới có một khoảng trống riêng tư. Từ Thịnh An nhìn đứa con trai đang mệt mỏi nhưng vẫn cắn răng chịu đựng của mình: “Anh có gì muốn nói không?”
Anh đứng yên không nhúc nhích, chỉ im lặng.
“Thế nào? Ngốc hay là câm luôn rồi?” Từ Thịnh An gõ ngón tay lên mặt bàn. “Bây giờ báo cáo tình hình đi.”
Tình hình thực tế đã có người báo cáo từ trước. Anh đứng thẳng, giọng khàn khàn lặp lại: “Vụ nổ khiến hai nhân viên bị thương nặng, sau khi cấp cứu hiện đã qua cơn nguy kịch. Trong vụ cháy kho, hai nhân viên kho hàng bị thương nhẹ khi cố dập lửa, hiện đang nghỉ ngơi tại nhà. Không có thương vong nào khác. Thiệt hại tài sản vẫn đang được thống kê, đến ngày mai sẽ có kết quả.”
“Tổ điều tra phản ứng thế nào?”
“Ra lệnh dừng sản xuất để cải tổ, trong vòng một tuần phải nộp báo cáo tự kiểm tra và phương án khắc phục.”
“Anh cần bao nhiêu ngày?”
“Ba ngày.”
“Ba ngày?” Từ Thịnh An chắp tay sau lưng, lạnh lùng nhìn anh. “Tôi có nên khen anh thật giỏi không? Mới đầu năm xong, anh đã tặng tôi một món quà lớn thế này rồi.”
“Chủ tịch.”
“Chủ tịch gì chứ, tôi hiểu rõ hơn anh chắc?” Giọng ông cao lên, đầy giận dữ. “Trên từng tấm biển trong nhà máy đều ghi rõ ‘An toàn là trên hết’, anh bị mù hay là đồ ngốc mà không nhớ? Quy định an toàn lao động là để trưng cho đẹp mắt chắc? Kiểm tra định kỳ là hình thức hay gì? Từ sau khi vào đông, việc đào tạo có được thực hiện nghiêm túc hay không, trong lòng anh tự biết rõ!” Ông gần như quát lên: “Tôi thấy anh không phải quen thói lười biếng thì cũng là bị nghỉ lễ làm cho lú lẫn! Xảy ra sự cố mà không báo cáo ngay, còn định giấu? Anh nghĩ giấu được bao lâu? Trời thủng một lỗ to như vậy, anh bịt nổi không? Thật là quá đáng mà!”
Giọng ông càng lúc càng lớn, bên ngoài, Tôn Như Phi nghe thấy động tĩnh, sợ Từ Kiêu cãi lại, định đến gần cửa tìm cơ hội vào, nhưng không nghe thấy phản ứng gì từ bên trong nữa.
Từ Kiêu vẫn đứng yên, không nói một lời nào, cho đến khi điện thoại của Từ Thịnh An reo lên.
“Em lo chuyện này làm gì? Nó có thể xảy ra chuyện gì được chứ?” Giọng ông đầy bực bội, mở loa ngoài rồi ném điện thoại lên bàn, tự mình đi qua đứng bên cửa sổ.
Đầu dây bên kia là giọng Ôn Lệ Chân: “Kiêu, Kiêu à, con ơi? Con có bị thương không?”
“Dạ không.”
“Mẹ đã nói rồi, đừng có đi xa như thế, con lại cứ không nghe. Tết Dương Lịch chỉ về nhà ăn một bữa cơm, bây giờ lại xảy ra chuyện thế này…”
“Mẹ, mẹ, mẹ ơi!” Từ Kiêu ngắt lời. “Mẹ làm sao vậy? Không nghiêm trọng đến thế đâu, đừng khóc.”
Ban đầu Ôn Lệ Chân không khóc, nhưng nghe anh nói vậy lại không kìm được mà sụt sịt. Từ Kiêu cảm thấy đau đầu, cầm điện thoại dỗ dành vài câu, sau đó mới tắt máy rồi đặt lại lên bàn.
Không khí trong phòng lại trở nên căng thẳng.
Từ Thịnh An nhìn ra ánh đèn đường bên ngoài, rất lâu sau mới mở lời. Một lát sau, Tôn Như Phi gõ cửa bước vào: “Chủ tịch, sắp tám giờ rồi.”
Từ Thịnh An đóng cửa sổ lại.
Tôn Như Phi đi đến, đưa áo khoác đã chuẩn bị sẵn cho ông. Từ Thịnh An mặc vào, giọng vẫn gay gắt: “Trưa mai tôi sẽ đi. Cần thăm hỏi thì thăm hỏi, cần truy cứu thì truy cứu. Nếu không xử lý ổn thỏa, anh cũng đừng quay về Lam Thành nữa.”
Người nào đó không có phản ứng. Từ Thịnh An đi ra ngoài cùng Tôn Như Phi, đi được mấy bước lại dừng lại: “Còn nữa, không phải anh muốn tự lập từ lâu rồi sao? Đưa đơn từ chức cho tôi, anh cũng không cần quay về Thịnh An nữa.”
Tài xế đã đợi dưới lầu từ lâu, thấy chỉ có hai người xuống liền hỏi: “Chủ tịch, không chờ cậu Kiêu đi cùng sao?”
“Nó không chết đói được.”
Tài xế không nói gì thêm. Tôn Như Phi đi cùng lên xe, vẫn đang nghiền ngẫm câu nói cuối cùng của Từ Thịnh An: “Bác, bác thực sự từ bỏ việc ‘cải tạo’ cậu ấy rồi sao?”
Từ Thịnh An không giấu được sự thất vọng. Cải tạo bao lâu rồi có ích gì đâu? Ban đầu thì chỉ ăn không ngồi rồi, sau đó lại đấu trí đấu dũng với ông. Khó khăn lắm mới có một, hai năm không phạm lỗi, gần đây cũng có vẻ biết làm việc, nhưng không ai quản thì lại thả lỏng thần kinh ngay.
Xe chạy về phía cổng khu công nghiệp, Tôn Như Phi định nói giúp ai đó một câu: “Thật ra lần này cũng không hoàn toàn là lỗi của cậu ấy…” Còn chưa nói xong, một chiếc taxi chạy đến từ phía đối diện. Bảo vệ ngăn lại không cho vào, một nam một nữ từ ghế sau bước xuống nói chuyện.
“Là Khương Tử Hân và Giang Khải.” Tôn Như Phi nói.
Từ Thịnh An ra hiệu cho tài xế chạy tiếp. Khi xe ngang qua, ông hạ cửa kính xuống: “Tiểu Khương.”
Khương Tử Hân bất ngờ, lập tức đứng thẳng dậy. Ngược lại, Giang Khải là người lên tiếng trước: “Chú Từ.”
“Đến tìm Từ Kiêu sao? Ở đây bẩn lắm, mai quay lại đi.”
Khương Tử Hân có chút e dè với Từ Thịnh An, theo phản xạ nhìn về phía Giang Khải. Giang Khải nói: “Tử Hân lo cho cậu ấy.”
Từ Thịnh An thấy rõ hành động nhỏ của họ nhưng không bình luận gì. Tôn Như Phi thì xuống xe: “Vậy tôi đi cùng hai người vào đó.”
Tối qua nơi này vẫn còn nhiều phòng sáng đèn, giờ chỉ còn lại một căn phòng đơn độc sáng lên.
Khi Khương Tử Hân bước vào, Từ Kiêu đang rót nước nóng vào hộp mì. Hai người nhìn nhau, không ai mở lời trước.
Căn phòng bừa bộn, tóc Từ Kiêu rối bù, quần áo nhăn nhúm. Trong lúc chờ mì chín, anh lấy từ ngăn kéo ra một chiếc khẩu trang bảo hộ đưa cho cô ấy: “Có ô nhiễm.”
“Vậy sao anh không đeo?”
“Anh bị nhiễm rồi, sợ gì nữa.”
Khương Tử Hân đeo khẩu trang lên: “Anh trông thật thảm hại. Xảy ra chuyện lớn thế này sao không nói với em?”
“Chưa giải quyết xong thì nói làm gì?”
“Không nói tức là trong lòng anh không có em.”
Từ Kiêu rút chiếc nĩa trên nắp hộp mì, bắt đầu ăn.
“Anh im lặng là có ý gì?”
Anh không trả lời mà hỏi ngược lại: “Em đến đây bằng gì?”
“Giang Khải đi cùng em.”
Động tác của Từ Kiêu hơi khựng lại, nhưng ngay sau đó, anh làm như không nghe thấy gì, tiếp tục nhai.
Thấy anh phản ứng như vậy, Khương Tử Hân khẽ siết chặt nắm tay: “Bây giờ em nhắc đến anh ấy, anh không giận nữa sao?”
“Anh giận thì có ích gì? Dù anh có giận, em vẫn cứ nhắc đến anh ta thôi.”
“Anh yên tâm, anh ấy không đến để chế giễu anh đâu.”
“Anh ta thích chế giễu hay không, anh không quan tâm.”
“Sao em nói một câu, anh lại đáp một câu?”
“Vậy em muốn anh nói hay không nói?”
“Thái độ của anh là gì vậy?” Khương Tử Hân cũng nổi giận. “Hôm đó chúng ta cãi nhau xong, anh không chủ động tìm em nữa. Trước Tết em từ nước ngoài về, muốn nói chuyện với anh, anh lại bảo bận, phải ở bên gia đình. Hôm nay em đặc biệt đến thăm anh, anh không cảm kích thì thôi, còn quát em?”
Cô ấy nhìn anh, vừa bực bội vừa bất lực: “Anh trước đây không như thế này.”
Từ Kiêu cảm thấy hộp mì không còn ăn nổi nữa: “Vậy em nói xem, trước đây anh như thế nào?”
“Trước đây anh thường xuyên gọi điện cho em, vừa nhìn thấy em là cười. Khi em phải đi công tác bên ngoài, anh luôn nhớ mong em, lúc gặp lại sẽ ôm hôn em… Từ Kiêu, tại sao anh lại trở thành như thế này? Rõ ràng anh đã từng nói sẽ cho em một cuộc sống tốt, sẽ khiến em cả đời vô lo vô nghĩ.”
“Vậy bây giờ em thấy anh không làm được nữa?”
“Phải. Hôm nay em đến là để an ủi anh, nhưng bây giờ em chẳng nói nổi lời nào, vì rõ ràng anh chẳng cần em.”
“Ồ, vậy tức là anh phải biết ơn, phải tỏ vẻ háo hức mong chờ em đến thì mới đúng?”
Khương Tử Hân không thể tin nổi thái độ của anh: “Từ Kiêu, anh có lương tâm không? Vì anh mà em ngồi tàu cao tốc suốt bốn tiếng, Giang Khải còn hủy hai cuộc họp quan trọng, vậy mà anh…”
“Vậy mà anh làm sao? Nếu em thấy mệt thì đừng đến.”
“Là anh nói đấy nhé. Vậy em đi đây.”
Từ Kiêu không có bất kỳ động tác nào.
Khương Tử Hân xoay người rời đi, nhưng vừa đến cửa lại quay lại, giận dữ ném mạnh chiếc túi trong tay về phía anh: “Từ Kiêu, anh là đồ khốn!”
Tên khốn bị ném trúng chỉ nhíu mày, nhưng người ra tay lại gào lên: “Tôi muốn chia tay với anh!”
“Được thôi, chia thì chia! Em muốn chia thế nào?” Từ Kiêu thản nhiên lùi lại một bước, nhưng ngay sau đó lại bị cô ấy đánh thêm một cái nữa. Lần này anh có chút bực mình, định ngăn lại, nhưng Khương Tử Hân đã vung tay tát thẳng vào mặt anh: “Chia dứt khoát, chia triệt để! Tôi không bao giờ muốn gặp lại anh nữa!”
Dứt lời, cô ấy quay người chạy đi. Từ Kiêu sững sờ một lúc lâu, trong lòng buột ra một câu chửi thề, nhưng cũng chẳng buồn đuổi theo. Nhìn quanh một lượt, không tìm được gì để xả giận, anh đổ người xuống ghế, nhắm mắt lại.
Dưới lầu, Giang Khải đã chờ lâu, thấy Khương Tử Hân vừa khóc vừa chạy xuống, vội bước tới: “Sao vậy? Anh ta bắt nạt em sao?”
Cô ấy lắc đầu, vừa đi vừa khóc. Giang Khải quay lại nhìn Tôn Như Phi, nhưng chị chỉ lạnh lùng dõi theo họ lên chiếc taxi lúc trước, hoàn toàn không có ý định xen vào.
Đợi hai người rời đi, chị mới lên lầu. Nhìn thấy Từ Kiêu nằm vật ra ghế, chị nói: “Vì cậu mà chị phải đứng ngoài trời lạnh suốt mười lăm phút đấy.”
“Chị lên đây làm gì?”
“Chị vốn dĩ chưa rời đi. Nếu chị không cản Giang Khải lại, hai người chắc lại đánh nhau rồi. Nói thật, bỏ qua chuyện cậu ta cố tình diễn trò trước mặt Khương Tử Hân, nếu thực sự đánh nhau, chưa chắc cậu đã là đối thủ của cậu ta đâu.”
Chị nhìn hộp mì trên bàn: “Tối nay chỉ ăn cái này hả?”
Từ Kiêu không đáp.
“Sao vậy? Chán nản vì bị mắng té tát, hay vì cãi nhau với Khương Tử Hân?”
“Chị có chuyện thì nói, không có thì về mà bầu bạn với ba tôi đi.”
“Ông ấy chẳng cần ai bầu bạn đâu, chắc giờ này đang bị bác gái mắng cho một trận rồi.” Chị bước đến gần, chợt ngạc nhiên: “Chà, mặt cậu bị sao vậy?”
Từ Kiêu đứng dậy, tránh né ánh mắt dò xét của chị.
“Bất ngờ thật đấy, hóa ra ‘công chúa nhỏ’ cũng biết nổi đóa. Chị thấy cô ấy khóc rồi, cậu không ra tay với cô ấy chứ… Được rồi.” Nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của anh, chị làm động tác kéo khóa miệng. “Vậy là hai đứa thực sự chia tay rồi?”
“Bây giờ tôi có tâm trạng đùa giỡn với chị lắm sao?”
“Chắc là không.” Tôn Như Phi nói: “Trước đây chị còn ngạc nhiên vì cậu có thể nhẫn nhịn lâu như vậy, bây giờ lại thấy lạ vì cậu nỡ chia tay với cô ấy. Nói đi, cảm giác trở lại cuộc sống độc thân thế nào?”
“Không chết được.”
“…” Tôn Như Phi cảm thấy mình đã sai lầm khi đến đây. Đang định rời đi thì điện thoại reo. Chị nhìn số gọi đến, rồi bắt máy: “Alo?”
“Như Phi, nhà máy ở Lư Thành xảy ra sự cố sao?”
“Đúng vậy, nhưng từ sáng hôm qua đã được kiểm soát, giờ đang xử lý hậu quả… Ừ, có vài người bị thương, chị và Chủ tịch sẽ về Lam Thành vào ngày mai… Tổng giám đốc Từ? Tổng giám đốc nào? Cậu ấy sắp không còn là Tổng giám đốc nữa rồi… Mới bị người ta đánh xong, coi như thân tàn ma dại…”
Từ Kiêu nghe vậy, cau mày quay đầu trừng chị, nhưng chị chẳng hề hấn gì. Một lát sau, chị đưa điện thoại sang: “Cậu nghe đi.”
Từ Kiêu nhận lấy: “Ai vậy?”
…
Đầu dây bên kia dứt khoát cúp máy.