Trôi Nổi

Chương 2:




Edit + Beta: Ruby (rubybaozi.wordpress.com)
- -----------
Đàm Khinh nửa đêm tỉnh lại, khăn trải giường chất đống ở bên hông, nửa người trên trần truồng, bên trong rãnh cơ nhục đều là mồ hôi lạnh.
Hình chiếu đồng hồ trên vách tường màu lam xám theo quy luật mà đong đưa. Máy điều hòa ở giữa tốc độ gió ôn hoà, không khí nổi lơ lửng mùi chất tẩy rửa của quần áo đắt giá sau khi giặt khô.
Đầu hắn đau sắp nứt, sâu trong ác mộng, mặt Trình Tư Độ làm cho hắn không thoải mái, cực kỳ không thoải mái.
Bất quá hắn thật bất ngờ, hắn dĩ nhiên còn sẽ mơ tới Trình Tư Độ.
Dù sao, Trình Tư Độ cũng đã là chuyện cũ năm xưa.
Chờ Đàm Khinh xuống lầu đến quầy bar rót nước, đánh thức đại kim mao nuôi trong nhà, khi chó lớn xinh đẹp dùng đầu lưỡi nóng hầm hập liếm cẳng chân hắn, hắn mới có chút cảm giác không ổn.
Hắn còn nhớ mặt Trình Tư Độ quá rõ ràng. Đặc biệt là nụ cười Trình Tư Độ, cậu khi cười lên, gò má trái có một cái lúm đồng tiền rất nhỏ rất cạn. Cả khuôn mặt ấm áp, không có bệnh trạng xanh trắng gầy yếu, khi nhìn Đàm Khinh, nụ cười giống như có nhiệt độ ấm áp của thịt đùn vào thịt.
Lúc "yêu" nồng nhiệt, Đàm Khinh cũng từng mút tầng tầng lúm đồng tiền của Trình Tư Độ.
Đàm Khinh uống hết cả ly nước đá, xuyên qua cửa sổ sát đất to lớn rộng thoáng nhìn phía sân trước đen kịt một màu.
Bóng cây chập chờn. Bên ngoài nổi lên gió đêm.
Trình Tư Độ tối hôm qua ngủ không ngon, phu thê cách vách ầm ĩ một đêm. Trình Tư Doanh dũng khí trùng thiên, tiểu nha đầu chừng hai mươi tuổi đầu, ôm con gấu Teddy mặc áo ngủ liền dám vọt tới cửa cách vách chửi bậy, Trình Tư Độ sợ đến quá chừng, đem em gái kéo về, rót cho ly sữa bò nóng, liền dụ dỗ con bé đi về ngủ.
Trình Tư Độ có lúc sẽ lừa mình dối người mà nghĩ, kết hôn cũng không phải chuyện tốt. Cậu sống gần nửa đời, chưa từng thấy mấy hôn nhân hạnh phúc, chưa từng thấy mấy hộ gia đình hoà thuận vui vẻ.
Có lẽ chỉ có tình yêu, có hôn nhân nước chảy thành sông, có tuổi già tranh cãi đống lông gà vỏ tỏi, bất quá đây đều cùng cậu không có quan hệ gì.
Cậu vừa rời giường liền cảm thấy chính mình thật giống có chút bị sái cổ, lắc lắc cái cổ như người già nắm che gáy, xoay đến trước gương, Trình Tư Độ nhìn thấy gương mặt chính mình tái nhợt tựa u linh, có chút không dám tin để sát vào, tinh tế mà tính ra khóe mắt mấy cái nếp nhăn, hít sâu một hơi, chạy đến phòng ngủ em gái lấy một lọ tinh chất chống lão hóa và nếp nhăn.
Tư Doanh dựa khung cửa nói, đều bị anh dùng hết rồi.
Trình Tư Độ giống như đòi thương lượng, mua cho em chai mới, có được không?
Tư Doanh lúc này mới khoái khoái lạc lạc xuống lầu ăn điểm tâm.
Ngày hôm nay cuối tuần, trường học Tư Doanh không lên lớp, cùng bạn trai cùng khoa hẹn xem phim. Tư Độ rất hồi hộp, có chút dông dài hỏi: "Đi xem phim đúng không, anh cho các em vé xem phim ha? Sau đó muốn cùng nhau ăn một bữa cơm không? Phòng ăn anh đi đặt? Buổi tối... Buổi tối mấy giờ trở về, anh hai đi đón em."
Tư Doanh chải mái tóc vàng, nhìn gương soi ở huyền quan tô lại son môi, miệng nhỏ như con vẹt ba ba ba, "Không cần."
Tư Độ lại hỏi: "Mẹ biết không? Em nói qua với mẹ chưa?"
"Mẹ sáng sớm liền đi chơi mạt chược, quản em như vậy nhiều a." Tư Doanh quay mặt sang, lộ ra khuôn mặt cô gái hai mươi tuổi tươi đẹp chải chuốt trang điểm tỉ mỉ, "Anh, anh có thể đừng quản em không? Có lòng thanh thản, bận tâm một chút chính mình không tốt? Đều ba mươi tuổi rồi!"
Trình Tư Độ triệt để ngậm miệng, bất đắc dĩ buông tay, tiễn bước em gái.
Chờ đến bệnh viện đánh thẻ, Trình Tư Độ chạy đến tiệm cà phê dưới lầu mua phần latte đá, liền đến thang máy về văn phòng. Cậu làm bác sĩ ở khoa chỉnh hình của một bệnh viện cấp ba của thành phố. Lúc đó lựa chọn bệnh viện này, là bởi vì bệnh viện này cách nhà chỉ có năm phút đồng hồ tàu đi tàu điện ngầm. Cậu không muốn lái xe.
"Bác sĩ Trình chào buổi sáng nha." Y tá đi ngang qua chào hỏi cậu.
"Chào cậu." Trình Tư Độ cười cười.
Y tá đi xa. Trình Tư Độ quẹo vào văn phòng, tiến vào phòng nghỉ ngơi liên kết khoác lên áo blouse trắng. Sau đó chờ máy móc gọi tên.
" số 056 —— Đàm Khinh."
Trình Tư Độ cứng lại rồi, hoài nghi mình nghe lầm, sửng sốt một chút, dùng ngón tay cứng ngắc liền ấn xuống một chuông gọi tên, trong máy gọi tên truyền đến giọng nữ máy móc lạnh như băng " số 056 —— Đàm Khinh".
"Xin lỗi." Nam nhân đứng ở cửa, "Vừa nãy..."
Không có đoạn sau.
Trình Tư Độ làm bộ không có chuyện phát sinh, thậm chí không có ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ là đối với không khí hư vô đưa tay ra, âm thanh lạnh nhạt nói: " Thẻ bệnh án."
Thẻ bệnh án nhét vào trong tay cậu.
Trình Tư Độ cuối cùng không thể không nhìn về phía Đàm Khinh.
Đàm Khinh không giống với bảy năm trước.
Đàm Khinh bên cạnh còn cùng với một nam nhân nâng đỡ, gọi hắn là ông chủ, tựa hồ là trợ lý.
Hắn phất tay để cho người này đứng ở một bên cạnh, tự mình chống mép bàn, từ từ ngồi ở trên ghế. Vào chỗ sau, một cách tự nhiên mà đem đầu mút ca-ra-vat nhét vào trong vạt áo sơ mi, liền một cách tự nhiên mà điều chỉnh một tư thế thoải mái, nắm tay khoát lên trên bàn.
Trình Tư Độ nhất thời hiểu lầm, tầm mắt lóe lên từ chiếc đồng hồ bá tước của hắn, liền rơi vào một đoạn cánh tay nhỏ đường nét xinh đẹp dưới nửa ống tay áo kéo lên, giải quyết việc chung mà hỏi: "Là tay sao?"
Đàm Khinh nói: "Bác sĩ, là chân của tôi."
Trình Tư Độ "Ồ" một tiếng, mở ra thẻ bệnh án điện tử bắt đầu đánh chữ, một bên nói với Đàm Khinh: "Trước đi chụp phim. Phòng cuối cùng ở cuối phía tây của tầng sáu."
Trợ lý lập tức chạy đi xếp hàng.
Hai người ngồi đối mặt nhau. Đàm Khinh cái chân kia gác ở trên ghế đẩu, mũi giày da bóng lưỡng lướt qua vạt áo blouse trắng của Trình Tư Độ.
Trình Tư Độ hầu kết lăn lăn, đang muốn đưa tay rung chuông mời tiếp một bệnh nhân tiến vào, bên tai đột nhiên vang lên âm thanh của Đàm Khinh, " Bác sĩ Trình, không cần phải vội vã như thế."
Trình Tư Độ hít sâu một hơi. Cậu từ nhỏ tim phổi yếu kém, lần này, trong lòng liền theo huyệt thái dương đều thình thịch nhảy lên, không được yên ổn.
Vẫn là câu nói kia, bác sĩ không tự chữa bệnh.
Đàm Khinh nhìn cậu, ngữ khí thật ôn hòa, "Em làm bác sĩ? Bất quá cũng là trong dự liệu." Hắn lại tiếp tục nói, "Tôi hai năm qua xương cột sống rất kém cỏi, đau dữ dội, dán thuốc cao cũng vô dụng."
Trình Tư Độ chung quy nhịn không được, "Anh bây giờ đang làm gì?"
"Phần mềm." Đàm Khinh nói, "Tại ngành nghề IT kiếm cơm."
Trình Tư Độ "Ồ" một tiếng, nửa ngày, liền giống như nằm mơ, "Là tôi không nghĩ tới."
Nụ cười Đàm Khinh càng thả lỏng một chút.
Trình Tư Độ liếc mắt nhìn hắn, nhìn thấy tóc của hắn vuốt mousse, mềm mại xoã tung lại có hình. Chỉ là một nhúm tóc mái nhỏ buông xuống trên trán, cậu suýt nữa không khống chế được mình đưa tay đến gảy.
Có chút thói xấu vẫn không có từ trong trí nhớ thân thể cậu lột trừ.
Tình yêu đối với Đàm Khinh cũng giống vậy.
Chụp phim xong, đánh xong thạch cao, Trình Tư Độ tại trước khi Đàm Khinh ra cửa, đột nhiên gọi hắn lại: "Chờ một chút."
Hắn nằm ở bên cạnh bàn làm việc, lục tung tùng phèo tìm giấy ghi chép, cuối cùng xé một mảnh giấy trên bàn bệnh viện, thật nhanh viết xuống một chuỗi chữ số, đưa tới trước mặt Đàm Khinh, sửng sốt một chút, liền trực tiếp nhét vào trong túi quần Đàm Khinh, nhẹ giọng nói: "Lưu lại số điện thoại đi... Xương cột sống đau mà nói..."
"Cám ơn." Đàm Khinh cắt đứt cậu, rất ôn hòa nở nụ cười.
Trình Tư Độ đoạn trước kia thời kì tình yêu cuồng nhiệt không thấy ánh mặt trời, cũng chưa từng thấy Đàm Khinh cười như vậy.
Tại thời điểm Trình Tư Độ bởi vì hắn cười hồn bay phách lạc, Đàm Khinh nhẹ giọng nói: "Tư Độ, lần sau mời em ăn cơm."
Trình Tư Độ lắc lắc đầu.
Vào lúc Đàm Khinh ngồi trên xe, trợ lý chỗ ghế lái nói: "Ông chủ, anh cùng bác sĩ kia quen biết a?"
"Có chút, bạn cũ." Đàm Khinh nhắm mắt lại.
"Ha, ban đầu bác sĩ kia, dưới áo blouse trắng thật giống không mặc quần áo." Trợ lý lắm mồm, "Hai cái chân thật nhỏ nhắn, một cọng lông đều không có, giống như con gái."
Đàm Khinh chỉ nói là, "Lái xe của cậu."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.