Trôi Nổi

Chương 15:




Edit + Beta: Ruby
- -------------------
Lúc Trình Tư Độ nhận được điện thoại của mẹ nói muốn tới thăm cậu, cậu đang treo ở trên người Đàm Khinh đòi hỏi hắn rán cho cậu cái trứng hình trái tim. Một cú điện thoại sợ đến mức cậu run lên một cái, đàng hoàng từ trên lưng Đàm Khinh xuống tới đi ra ngoài cửa, "Mẹ, thật không cần đến, con ở đây cái gì cũng không thiếu. Bạn cùng phòng, bạn cùng phòng người cũng cực kỳ tốt, còn nấu cơm cho con ăn. Không phải, ở đây thật không có gì hay mà chơi, Tây hồ có cái gì đẹp đâu, mẹ cùng ba con không phải đã sớm đến ngắm qua sao? Đừng đến, thật sự đừng đến."
Mẹ Trình tâm ý đã quyết, không đến không được.
Trình Tư Độ không thể làm gì khác hơn là lập tức thu xếp đồ đạc chuyển trở về phòng ngủ, giả bộ dáng dấp bé ngoan ở tại phòng ngủ.
Lúc Trình Tư Độ sắp xếp quần áo liếc nhìn Đàm Khinh, lúng túng mở miệng: "Đàm Khinh, mẹ của em anh cũng biết. Chúng ta bây giờ vẫn không thể để cho bà ấy biết được, đợi thêm hai năm được không? Qua hai năm chúng ta đi lĩnh chứng."
Đàm Khinh lại cười: "Em ngay cả cùng anh kết hôn đều kế hoạch xong rồi? Cũng không hỏi anh có đồng ý hay không a?"
"Đồng ý! Anh nhất định đồng ý! Không đồng ý em liền bức hôn!"
Cười đùa một hồi, Trình Tư Độ xách theo rương hành lý về túc xá.
Mẹ Trình lúc tới còn mang rất nhiều đặc sản địa phương, nhiệt tình phân cho bạn cùng phòng của Tư Độ, nói bóng gió mà hỏi thăm tình huống của cậu, may là Tư Độ đã trao đổi tin tức cùng bọn họ, nói đều là quy luật làm việc và nghỉ ngơi, thành tích xuất sắc kiểu như thế.
Mẹ Trình đến phòng vệ sinh xoay một cái, hỏi: "Tư Độ, quần áo dơ của con để chỗ nào rồi? Mẹ giặt giúp con."
Trình Tư Độ lập tức mồ hôi lạnh ứa ra, không có quần áo dơ, cậu sơ sót rồi!
Thế nhưng cậu phản ứng rất nhanh, cười hì hì nói: "Mẹ, con tối hôm qua đã giặt sạch quần áo dơ. Hai ngày nữa xã đoàn bận hoạt động, đang bận rộn, con liền dùng máy sấy khô dưới lầu sấy ủi là được."
Mẹ Trình khá vui mừng liếc mắt nhìn cậu: "Không tệ, lớn rồi."
Buổi trưa hai mẹ con đi căn tin ăn cơm, mẹ Trình nhất định phải đi dạo siêu thị, mua hộp sữa bò bảo Tư Độ xách về.
"Mẹ, người mấy giờ lên xe về?"
"Làm gì a, đây là đuổi mẹ đi á?" Mẹ Trình trừng cậu, "Buổi chiều tam giờ."
"Mẹ, thời gian cũng không còn nhiều lắm, con cùng mẹ đến trạm xe lửa đi, vạn nhất mất thời gian."
"Được, ôi chao, chờ chút, dây sạc điện thoại của mẹ rơi ở phòng ngủ mấy đứa rồi. Mẹ đi lấy."
Trở lại phòng ngủ, mẹ Trình chính cuộn dây sạc điện thoại của bà, liếc mắt nhìn ổ cắm điện ở trên tường, lại phát hiện ổ cắm điện không có mở. Bà sờ sờ, bụi dính cả tay.
Mẹ Trình sắc mặt nghiêm nghị, có một loại dự cảm xấu.
Tư Độ đưa mẹ đến trạm xe liền bị bà đuổi theo về.
Cậu không biết khi cậu ngồi trên xe trở về, mẹ liền đón xe đi theo phía sau cậu.
Cậu ở trên xe gọi điện thoại cho Đàm Khinh, "Em lập tức trở lại, ừm, buổi tối ăn gì? Chúng ta đi dạo siêu thị có được không? Sữa chua đều uống hết rồi."
Cúp điện thoại, cậu thoải mái vui vẻ mà khẽ hát lên.
Cậu không nhịn được nghĩ, cậu sẽ thuyết phục mẹ. Đàm Khinh tốt như vậy, đối với cậu cũng tốt như vậy, bà tại sao không thích chứ? Một ngày không đồng ý liền quấn lấy mẹ một ngày, mẹ yêu cậu, chung quy sẽ mềm lòng.
Tuy rằng chung quy, mà là không làm sao được.
Hai ngày sau, Đàm Khinh đột nhiên gọi điện thoại tới nói phải đi công tác huấn luyện.
" Huấn luyện gì phải lâu như vậy?" Tư Độ rất không vui vẻ.
"Ngoan. Buổi tối khóa kỹ cửa sổ, sáng sớm đừng uống nước đá. Anh ở đây còn có việc."
"Đàm Khinh, điện thoại anh có phải hỏng hay không, âm thanh thật yếu a. Hay là anh thân thể không thoải mái a?"
"Không có. Anh cúp trước."
Lúc Đàm Khinh trở lại, trên mặt có chút bầm tím, dọa Tư Độ giật mình. Đàm Khinh nhẹ giọng dụ dỗ Trình Tư Độ vừa rơi nước mắt, vừa lau cồn iốt cho hắn: "Ai biết a, xe ba gác chuyển hàng đột nhiên liền từ phía trên liền xông lại phía anh. Anh lúc đó không chú ý, khá tốt, không phải rất nghiêm trọng, cũng không đau như vậy."
Đàm Khinh đêm đó còn mang Tư Độ đi ăn tối tại một nhà hàng cao cấp mà bình thường hắn sẽ không đến.
Vào đêm, Tư Độ chui vào trong chăn làm ấm giường, xấu hổ bắt chuyện Đàm Khinh tiến vào.
"Ấm áp sao? Cái cổ anh làm sao lạnh như vậy?" Tư Độ ôm lấy hắn.
Mười mấy ngày không gặp, cậu chính là nhớ hắn muốn chết nha.
Đàm Khinh nhắm mắt lại: "Anh buồn ngủ."
"Há, vậy anh ngủ."
Đàm Khinh nửa đêm tỉnh lại, nương theo ánh trăng nhìn thấy Tư Độ mở mắt, cau mày hỏi: "Làm sao còn chưa ngủ."
Tư Độ nhỏ giọng nói: "Đàm Khinh, trên lầu ngày hôm qua bắt cướp, em có chút sợ. Bất quá em coi chừng giùm anh, anh có thể ngủ ngon giấc. Nếu có động tĩnh, em sẽ lập tức báo cảnh sát."
Đàm Khinh vừa nhìn điện thoại di động, 2 giờ sáng.
Tư vị trong tim hắn phức tạp, xoa xoa tóc Tư Độ, "Không có chuyện gì, em ngủ. Anh ngủ đủ rồi, anh coi giữ một hồi."
"Chúng ta sau này đổi phòng ở tốt một chút. Tầng trệt cao một chút, muốn có thang máy, em không thích leo thang bộ."
"Ừm."
Đàm Khinh nghe Tư Độ nói sau này, luôn cảm thấy có chút hoảng hốt.
Sau đó Tư Độ dù sao vẫn nhớ tới ngày hôm đó.
Bọn họ ở trong chăn nóng hầm hập nói rất nhiều lời, muốn mua nhà, muốn kết hôn, muốn đi du lịch.
Bọn họ mới hơn hai mươi tuổi, quá tuổi trẻ, quá xinh đẹp, cũng quá ngây thơ.
Tới gần lúc cuối năm, Tư Độ kéo thời gian chậm chạp không chịu về nhà.
"Em về nhà, Đàm Khinh anh cũng về nhà sao?"
Đàm Khinh nói: "Đương nhiên a."
" Em không có nghe anh gọi điện thoại cho ba mẹ haizz. Nhà anh quan hệ không tốt lắm sao?"
Tư Độ dùng đôi mắt trong trẻo nhìn hắn, giống như động vật nhỏ môi đỏ lông tơ chưa trút bỏ.
Đàm Khinh biểu tình phức tạp, chỉ là lông mày hơi thấp, đầy không tận tâm mà nở nụ cười một tiếng: "Bình thường thôi."
Tư Độ kéo rương hành lý về nhà ăn tết.
Đàm Khinh ở lại trong gian nhà trọ.
Tư Độ năm tới tránh né tai mắt người nhà lén lút đến ban công gọi điện thoại cho hắn: "Đàm Khinh, năm mới vui vẻ nha! Cơm tất niên nhà tụi em năm nay cũng không tệ lắm, có thịt lợn hầm miến mà em yêu thích, còn có thịt bò kho tương. Nhưng là không có bún thịt, mẹ nói thịt rau quá nhiều. Nhà anh buổi tối ăn cái gì ăn ngon vậy? Em rất nhớ cậu anh, em ở nhà mỗi ngày đều phải dẫn con nít của thân thích đi chơi, tụi nó quá nghịch ngợm, em muốn trở về. Đàm Khinh, anh nhớ em không?"
Đàm Khinh ăn một muỗng cơm chiên trứng, "Ân, nhớ em."
Trình Tư Độ liền tại đầu bên kia điện thoại cười rộ lên.
"Có thể gọi video không?"
"Phía bên anh tín hiệu rất kém."
"Ồ." Trình Tư Độ liền nói một lần, "Em rất nhớ anh. Đàm Khinh, qua mười hai giờ chính là một năm mới, sang năm anh cũng phải đối với em tốt như vậy, có nghe thấy hay không?"
"Ừm."
Lúc đầu năm, Tư Độ còn chưa có trở lại, Đàm Khinh tự mình đi lòng vòng Lôi Phong tháp.
Hắn xin xâm lần thứ nhất, cầu được quẻ xâm thật không tốt.
Hắn dọc theo đường mòn đi xuống dưới chân núi, trong lúc từ thần thoại về đến nhân gian, cảm thấy bản thân nghĩ thông suốt rồi.
Lúc Tư Độ kéo rương hành lý trở lại khu nhà trọ nhỏ, trong nhà trọ nhỏ không khỏi thiếu đi rất nhiều đồ, tựa hồ bị thu dọn qua.
Đàm Khinh bưng ra một phần bún thịt, là cậu thích nhất, mặn mềm thơm nức.
"Cám ơn bạn trai!" Tư Độ hiệp xúc thân mật mà gọi.
Khi Tư Độ đang nhét vào miệng miếng bún thịt thứ hai, nghe thấy Đàm Khinh ngồi ở đối diện nói: "Trình Tư Độ, chúng ta chia tay."
Còn không chờ Tư Độ phản ứng, hắn còn nói: "Nhà trọ cũng trả lại, em ngày hôm nay vừa vặn chuyển ra ngoài, không cần thu dọn nhiều đồ như vậy."
Tư Độ gần như nôn khan mà nôn bún thịt ra trong thùng rác, đáng thương lại mờ mịt nói: "Đàm Khinh, anh đang nói cái gì a?"
Em làm sao nghe không hiểu a? Ai là ai muốn chia tay? Ai muốn dọn ra ngoài a?
Đàm Khinh để chìa khóa lên bàn, đứng dậy: "Chìa khóa giao cho em, chủ nhà trọ hai ngày nay sẽ đến lấy. Giữ gìn sức khoẻ."
"Đàm Khinh, con mẹ nó anh đang nói gì đó! Anh có thể nói chút gì em nghe hiểu được không? Mới có vài ngày a? Anh có phải là di tình biệt luyến rồi!" Trình Tư Độ rất là tức giận.
Đàm Khinh rất nhẹ mà nói: "Được, Trình Tư Độ. Tôi muốn chia tay."
"Em chỗ nào làm không đúng sao? Anh nói với em a, em có thể thay đổi. Đừng nói với em câu nói như thế này được không!"
Đàm Khinh lại lần nữa nói một lần: "Trình Tư Độ, chúng ta chia tay. Tôi không muốn yêu em."
Sau này hắn đã nghĩ qua rất nhiều lần.
Hắn đã từng có cơ hội chống lại, Trình Tư Độ chính là quân kỳ của hắn, thế nhưng hắn lùi bước.
Hắn cảm thấy hết thảy tình cảm tốt đẹp cũng không nên khổ cực như vậy.
Tình yêu rất tốt đẹp, thế nhưng hắn thừa nhận sự yếu ớt của nó, bấp bênh cùng vô thường.
Rất giống khi còn bé muốn ăn kẹo hoa quả trong cửa hàng tiện lợi, cha mẹ rõ ràng đã đáp ứng, lại đánh lòng bàn tay của hắn, nói tại sao tham ăn như vậy.
Được rồi, vậy hắn sẽ không nghĩ tiếp tục muốn, hoặc là nói, không dám tiếp tục muốn nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.