Trời Lạnh Rồi, Cho Lâm Thị Phá Sản Thôi

Chương 4:




10.
Những ngày tháng không có Lâm Giang Dã, tôi vẫn sống tốt như trước.
Chỉ là, có người không muốn thấy tôi sống tốt như vậy.
Sầm Giai mỗi ngày đều tìm cách đổi một số liên lạc mới để gửi tin nhắn cho tôi.
“Hôm nay lại thức dậy trong vòng tay của anh trai, cảm giác thật tuyệt. Anh ấy vậy mà lại có cơ bụng sáu múi, nhưng giờ cũng đã là của tôi rồi.”
“Anh ấy nói cô không cho anh ấy đua xe, nhưng hôm nay chúng tôi đã phi lên đ ỉnh núi. Haha, chúng tôi đã cùng nhau trải qua sự k1ch thích từ adrenalin đó.”
“Anh ấy nói, anh ấy vốn không hề thích việc quản lý công ty mà chỉ muốn sống tự do, không bị ràng buộc. Hôm nay, anh ấy đã quay lại đường đua và giành lại huy chương, tất cả đều là vì tôi.”
“Hóa ra l@m tình xong cũng có thể sảng khoái như thế sao. Giang Dã nói chỉ có ở trên cơ thể tôi, anh ấy mới có thể giải phóng t1nh lực của mình.”

Tôi rất bình tĩnh, đem toàn bộ những tin nhắn đó lưu lại hết.
Đột nhiên nhớ lại hồi trước bởi vì có mâu thuẫn với một số kẻ, Lâm Giang Dã suýt chút nữa đã mất mạng trên đường đua, tôi khóc thương tâm đ ến mức khiến anh ta cho dù là vì tôi cũng không dám đua xe nữa. Anh cười cười, xoa đầu tôi đầy sủng nịnh: “Bảo bối, không phải sợ, chồng em chính là làm bằng thép đấy.”
Nhưng cũng từ đó trở đi anh ta không đụng vào xe hơi nữa.
Lại nhớ đến trước đây khi đi tiếp khách bị làm khó, đối phương ép tôi uống cạn một chai rượu để thể hiện thành ý.
Chính Lâm Giang Dã là người đã đứng ra, trực tiếp uống cạn 10 chai để rồi bị đem đi cấp cứu rửa dạ dày.
Tôi ngồi trong bệnh viện vừa khóc vừa mắng, anh ta lại cười xòa bẹo má tôi: “Đừng khóc nữa, ông đây còn chưa chết đâu.”
Tôi nói anh ấy không biết điều, Giang Dã lại cho là không đúng: “Ngoan, sau này lão công ra ngoài kiếm tiền nuôi em, em ở nhà làm Lâm phu nhân thật tốt cho anh, ông đây không chịu được cảnh em bị ức hiếp đâu.”

Tôi cuối cùng cũng hiểu ra, Giang Dã căn bản không phải là kẻ yêu đương não tàn.
14 năm qua, tình yêu mà anh ta dành cho tôi đều xuất phát từ kh0ái cảm bị chinh phục.
Anh ta cho rằng bản thân đã thắng Tống Tự Sâm, có được tôi.
Nhưng khi không còn sự uy hiếp của Tống Tự Sâm nữa, anh ta mới lộ rõ bản chất của mình, cảm giác mới mẻ đã hoàn toàn không còn, nên mới có thể bị người khác làm cho thần hồn nát tính chỉ bằng một ngón tay.
11.
Tống Tự Sâm hẹn tôi ra ngoài để bàn chuyện hợp tác, tôi đồng ý.
Không có ai có thể từ chối lời đề nghị hấp dẫn của anh ấy, dù sao thì so với đàn ông, sự nghiệp càng quan trọng hơn.
"Chưa tới ba năm nữa, nơi này sẽ do tôi quyết định."
Thực ra, anh ấy vẫn luôn một mực khiêm tốn, rất hiếm khi lại nói lời ngạo mạn ở trước mặt người khác như vậy.
Nhưng không biết rốt cuộc vì sao, có thể là vì từ nhỏ Tự Sâm đã là con nhà người ta trong mắt mọi người, lời của anh ấy khiến tôi bất giác tin tưởng.
Nhưng thật không nghĩ tới, tôi lại chạm mặt Lâm Giang Dã.
Anh ta đem theo Sầm Giai, cô ta hôm nay ăn diện hết sức xinh đẹp.
Trước mặt họ là một chiếc bánh sinh nhật, còn có người chơi đàn violin chuyên nghiệp bên cạnh.
Hai người thủ thỉ nói chuyện, rồi Sầm Giai liền thổi tắt nến, hôn lên má Lâm Giang Dã.
Anh ta không hề né tránh.
Cũng đúng vào lúc này, anh ta nghiêng đầu nhìn sang, vừa khéo thấy chúng tôi ngồi ngay ở bàn bên cạnh.
Nụ cười trên mặt lập tức trở nên cứng đờ.
Giây tiếp theo, anh ta đã bước tới.
Thần sắc trở nên dữ tợn, ánh mắt lạnh lẽo liếc qua tôi và Tống Tự Sâm.
“Em chia tay với tôi là vì anh ta ư? Em sớm đã thích anh ta rồi, đúng không?”
Giọng điệu của anh ta mang theo sự chất vấn rất rõ ràng, giống như đã mặc định rằng trong mối quan hệ này, người phản bội trước là tôi.
"Ôn Nghiên, nói chuyện." - Lâm Giang Dã đè thấp âm thanh, giống như một con dã thú sắp sửa bùng nổ.
Tôi nhìn Sầm Giai đang ở sau lưng anh ta, hỏi ngược lại: "Lâm Giang Dã, nụ hôn vừa rồi ngọt ngào không?"
Anh ta biết tôi đã nhìn thấy rồi, khuôn mặt vốn đang đen xì đột nhiên thay đổi, trở nên hoảng hốt lo sợ.
Khẽ li3m môi, nửa buổi mới mở miệng: "Là sinh nhật cô ấy…"
"Đúng vậy, sinh nhật anh cô ta tự tay làm một chiếc bánh tặng anh, anh liền ở trong bệnh viên hôn cô ta. Sinh nhật cô ta anh đưa cô ta đến đây để chúc mừng, cô ta liền hôn anh, đúng là một cặp trời sinh.”
"Chỉ là chơi đùa thôi…"- Anh ta khẽ mấp máy môi giải thích.
"Nghiên Nghiên, anh chỉ là đang chơi đùa mà thôi. Chúng ta đã cùng nhau lớn lên, ở bên nhau suốt từng ấy năm trời, em không thể cứ thế mà rời xa anh được."
“Làm sao? Có cần tôi đỡ eo cho anh lúc hai người l@m tình không?”
Tôi ra hiệu với Tống Tự Sâm, ý muốn rời đi, ở lại với hai người này thêm một giây thôi cũng đủ khiến tôi thấy chán ghét rồi.
Nhưng Lâm Giang Dã lại ngăn tôi lại: “Nghiên Nghiên, em không thể ở bên hắn được! Ai cũng được, nhưng nhất định không thể là hắn! Cầu xin em… Anh cầu xin em đừng đi, Nghiên Nghiên…”
Trong lòng tôi đột nhiên nổi lên một chủ ý.
Tôi nhìn Lâm Giang Dã: “Anh còn yêu em không?”
Anh ta nghe vậy, bèn không kìm được mà nóng lòng muốn chứng minh, nắm lấy cổ tay tôi: “Nghiên Nghiên, đương nhiên là anh yêu em rồi! Anh chỉ cần em thôi, anh làm sao có thể ở bên cô ta được cơ chứ? Cầu xin em, hãy cho anh một cơ hội nữa đi.”
Tôi thấy Sầm Giai ở phía sau đang nhìn tôi một cách đầy hung dữ, như muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy.
Tôi né tránh, thoát khỏi bàn tay anh ta: “Thật đáng tiếc, thâm tình đến muộn so với cỏ rác còn đáng khinh hơn.”
Lâm Giang Dã ngây ra tại chỗ.
Tống Tự Sâm tiến lên phía trước che chắn cho tôi, rồi đưa tay lên chỉnh lại cặp kính gọng vàng: “Lâm Giang Dã, cậu đúng là vô dụng thật.”
“Tôi đã nhường cậu suốt bao nhiêu năm, thế mà lại không biết trân trọng.”
“Con mẹ nó…”
Lâm Giang Dã bị chọc tức, định bước lên phía trước thì bị Sầm Giai từ đằng sau ôm lấy eo ngăn lại.
Tống Tự Sâm không chút sợ hãi, thậm chí còn cao giọng mỉa mai: “Đến cả loại hàng này cũng có thể khiến cậu không kiểm soát nổi phần th@n dưới của mình. Chậc chậc, thật bẩn thỉu.”
“Từ hôm nay trở đi, trong vòng chưa đầy ba năm nữa, Lâm thị sẽ là của tôi.”
Hóa ra anh ấy nói “không đến ba năm” chính là ý này.
Trước khi đi, Tống Tự Sâm liếc qua Lâm Giang Dã một lần nữa: “À, những lời tôi vừa nói chỉ là để thông báo cho cậu thôi.”
Tùy tiện đến mức khiến người khác muốn đánh cho.
12.
Trên đường về nhà tôi hỏi Tống Tự Sâm: “Anh thật sự muốn chiếm lấy Lâm thị sao?”
“Những gì anh nói được, chắc chắn sẽ làm được.”
“Dường như việc gì anh cũng đều có thể nắm chắc trong lòng bàn tay nhỉ.”
Thật sự, từ tận đáy lòng tôi vô cùng ngưỡng mộ anh ấy. Dù sao thì đối với thế hệ chúng tôi, anh ấy cũng luôn khiến người khác phải ngước nhìn một cách đầy khâm phục.
“Cũng không hẳn như vậy…”
“Dạ?” - Tôi khẽ liếc mắt.
“Việc khiến cho em thích anh, suốt bao năm nay, anh vẫn chưa thể thực hiện được…”
“Hả?”
“Đương nhiên, anh không phải người thích khoe khoang, chỉ là muốn nói với em, suốt mấy năm nay, anh chưa từng ở bên người phụ nữ nào.”
“Hơn nữa, mấy năm không gặp, anh vẫn chỉ rung động với một mình em mà thôi.”

13.
Tôi và Tống Tự Sâm cùng nhau thúc đẩy tiến triển của vụ hợp tác, còn Lâm Giang Dã lại bất ngờ thay đổi từ dáng vẻ cà lơ phất phơ trở nên siêng năng hơn bao giờ hết.
Bởi vì, gần đây Sầm Giai không còn gửi tin nhắn quấy rối tôi nữa.
Cho đến khi…
Tôi và Tống Tự Sâm đang khảo sát ở trung tâm thương mại thì lại gặp được cô ta.
Cô ta đang ở trong cửa hàng bán đồ cho trẻ sơ sinh.
Từ khi Sầm Giai ở bên Lâm Giang Dã, cô ta đã mất đi sự trẻ trung trước đây, bất cứ thứ gì đắt tiền đều được cô ta mặc lên người, trông giống như một đứa trẻ mặc trộm đồ của người lớn vậy.
Vốn dĩ tôi đã định vờ như không quen biết.
Nhưng cô ta lại cố tình đuổi theo, khoa trương sờ bụng mình: “Tôi có thai rồi, là của Lâm Giang Dã.”
Cho dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần, thông tin này vẫn khiến tôi có chút choáng váng.
Tôi bình phục lại tâm trạng, trực tiếp phớt lờ cô ta.
Cô ta vẫn không bỏ cuộc: “Cô đúng là vô dụng, nhiều năm như vậy mà vẫn chưa mang thai, chẳng phải là vô sinh sao. Vẫn may là anh trai chưa lấy cô, lấy cô về cũng không thể có con được. Thế mà cô còn dám đi quyến rũ một tên tiếp bàn hiệp (*), thật đúng là hồ ly tinh!”
(*) Tiếp bàn hiệp (hay còn được gọi là hiệp sĩ tiếp mâm, tiếp mâm): Lúc đầu được dùng để hình dung cổ phiếu, bắt nguồn từ các cuộc giao dịch trên thị trường chứng khoán. Sau đó, giống như nhiều thành ngữ khác, do có một ý nghĩa tương tự mà bị quần chúng liên tưởng, rồi rơi vào hoàn cảnh éo le từ cao sang rớt xuống dân dã: tiếp mâm, cũng có nghĩa là hành động cưới một người phụ nữ đang mang thai con của người đàn ông khác, trong tình huống không hiểu rõ hoặc bị lừa vì cục diện rối rắm. Và người “trúng thưởng mua một tặng một” này được gọi là “hiệp sĩ tiếp mâm”.
Tôi từ trước tới nay chưa từng đánh giá người khác một cách ác ý.
Nhưng Sầm Giai còn chưa đến 20 tuổi, vẫn mới là một sinh viên năm hai.
Làm sao lại có thể độc ác như vậy?
Tôi thẳng tay tát vào mặt cô ta: “Mồm miệng sạch sẽ hơn cho tôi.”
Cô ta giơ tay định tát trả, lại bị tôi bắt được, nhưng ngay giây tiếp theo, cô ta đột nhiên va vào người tôi rồi ngã xuống đất.
Sau đó, Lâm Giang Dã đi tới.
Anh ta nhìn thấy tôi liền muốn nói gì đó, nhưng lại bị Sầm Giai cắt ngang. Cô ta nói một cách vô cùng đáng thương: “Anh trai, em đang mang thai đứa nhỏ của anh mà cô ta dám đối xử với em như thế… Anh xem xem có bị chảy máu không, con của chúng ta có phải không còn nữa không?…”
“Tôi… không…” - Tôi vừa mở miệng, lời còn chưa nói xong đã bị Lâm Giang Dã chặn lại, “Ôn Nghiên, cô ấy có gì không phải em có thể nói với anh, đừng động vào đứa trẻ.”
Tôi nhìn Lâm Giang Dã cười khổ: “Anh tin cô ta, không tin tôi?”
“Nghiên Nghiên, là anh có lỗi với em, nhưng… trẻ con vô tội.” Lâm Giang Dã cúi đầu giải thích, thậm chí còn không dám nhìn vào mắt tôi.
“Chị đã có người đàn ông khác rồi, chị làm ơn tha cho tôi đi. Anh ơi, em đau quá …” - Sầm Giai r3n rỉ.
Quả nhiên, Lâm Giang Dã chỉ cần nghe thấy tên Tống Tự Sâm liền mất đi lý trí, anh ta lạnh lùng nhìn tôi: “Ôn Nghiên, sau khi chia tay không thể nối lại tình cũ, tư vị không tồi đúng không?”
Tôi vốn dĩ muốn giải thích, nhưng nhìn dáng vẻ anh ta ôm Sầm Giai chỉ trích tôi, tôi chỉ thấy buồn cười không chịu được.
14 năm qua, anh ta chưa từng tin tưởng vào con người thật của tôi.
Tống Tự Sâm che chở tôi phía sau lưng, nhàn nhạt liếc hắn một cái: “Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng Ôn Nghiên không hề đồng ý lời tỏ tình của tôi.”
Tôi thấy Lâm Giang Dã dường như thở hắt ra một hơi.
Nhưng Tống Tự Sâm vẫn tiếp tục: “Nhưng theo như tôi thấy, cậu là người ngoại tình trước, lên giường với em gái này cũng là cậu, khiến cô ta có thai trước khi kết hôn cũng là cậu. Lâm Giang Dã, loại người bẩn thỉu như cậu làm sao có thể xứng với Ôn Nghiên?”
Lâm Giang Dã bị chọc tức, lập tức tiến lên muốn đánh Tự Sâm.
Nhưng Tống Tự Sâm nhẹ nhàng né được, trực tiếp hạ gục anh ta xuống đất bằng một quyền.
“Cái này là cho Ôn Nghiên, người phản bội sẽ phải xuống địa ngục.”
Tự Sâm lại đánh thêm một quyền nữa: “Nói với tình nhân bé nhỏ của cậu, lần sau đừng có chọc tức Ôn Nghiên, nếu không tôi có một vạn cách có thể khiến cô ta biến mất trên cõi đời này.”
Một quyền cuối cùng: “Cái này là để nói với cậu, Ôn Nghiên không phải là đồ vật, cô ấy có quyền lựa chọn cho chính bản thân mình.”
Chứ không phải để bị giành tới giành lui.
14.
Tống Tự Sâm liên tiếp đoạt mấy hạng mục của Lâm thị.
Chẳng mấy chốc, Tống thị tương lai xán lạn vô kể.
Chúng tôi lại nhận được thiệp mời tham dự tiệc sinh nhật của mẹ Lâm Giang Dã.
Trong giới này, cho dù bên trong ngấm ngầm rút đao đấu đá lẫn nhau, bề ngoài vẫn phải duy trì hòa khí, không thể không đi.
Khi nhìn thấy tôi và Tống Tự Sâm cùng nhau sánh bước đến buổi tiệc, trong ánh mắt mọi người đều lộ rõ vẻ kỳ lạ.
"Không nghĩ tới nha, đường đường là thiên kim tiểu thư Ôn Nghiên lại có thể làm ra loại chuyện đó."
"Một chân đạp hai thuyền, cùng hai người đàn ông dây dưa mập mờ không rõ, đúng là không biết xấu hổ."
"Nghe nói là bời vì Tống gia chu cấp cho rất nhiều, mới vứt bỏ Lâm gia đó."
Tôi liếc thấy Lâm Giang Dã ở trong góc, ánh mắt nhìn qua không có chút thần sắc nào.
Tống Tự Sâm vỗ nhẹ lưng tôi, trấn an: "Không vội, màn kịch hôm nay còn chưa bắt đầu."
Phía sau, Sầm Giai không biết từ đâu tiến đến, dáng vẻ nom chừng rất đắc ý muốn khoe khoang với tôi.
"Chị Ôn Nghiên à, không phải chị vẫn luôn rất thanh cao hay sao, bây giờ hẳn là đã nếm được cảm giác của một kẻ tiện nhân rồi nhỉ.”
"Đúng rồi, mấy bức tranh mà chị ghép để ở trong thư phòng, tôi đã ném hết đi rồi."
"Chờ sau khi tôi sinh đứa bé này ra, nhất định sẽ cùng anh trai kết hôn."
Tôi cũng không có tức giận, chỉ nhìn chăm chú vào chỗ bụng hơi nhô lên của cô ta, che miệng cười nói:
"Sầm Giai, đứa trẻ trong bụng cô không phải là của Lâm Giang Dã nhỉ."
Sắc mặt cô ta lập tức trở nên kích động.
Tôi mỉm cười nhìn cô ta: "Đợi đến lát nữa đi, tôi còn có một món quà lớn muốn tặng cô đấy."
"Hãy xem xem, ai mới là kẻ tiện nhân đi."
Sầm Giai quả thật quá ngây thơ rồi, khác biệt về gia thế không phải chỉ cần có đứa bé là có thể vượt qua được đâu.
Chuyện cô bé Lọ Lem thuận lợi trở thành hoàng hậu cũng chỉ có thể thấy trong cổ tích mà thôi.
15.
Ở trên sân khấu ngoài trời, mẹ Lâm khách khí cảm ơn sự có mặt của mọi người.
Xong xuôi liền kéo Lâm Giang Dã đến trước mặt tôi.
"Nghiên Nghiên, các con từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, lúc trước hai nhà cũng đã định hôn ước, nhưng nghe nói gần đây hai đứa có xích mích? Có chuyện gì con cứ nói với dì, để dì giúp con dạy dỗ lại tiểu tử thối này nhé."
"Con cũng biết mà, tính tình nó vốn không xấu, chẳng qua là không kiểm soát được cảm xúc mà thôi."
Không chỉ không kiểm soát được cảm xúc, mà còn không kiểm soát được nửa th@n dưới nữa cơ.
Tôi khéo léo từ chối: "Dì à, con và Lâm Giang Dã đã chia tay mấy tháng trước rồi, không có khả năng quay lại đâu ạ."
Nghe vậy, Lâm Giang Dã vốn đang im lặng nãy giờ, lập tức giữ lấy tôi với đôi mắt đỏ ngầu: "Có phải là vì Tống Tự Sâm không?"
"Không phải em đã bị hắn chạm qua rồi đấy chứ?"
Đang ở trước mặt cha mẹ mà hắn lại dám nói loại chuyện này!
Tôi lạnh lùng nói: "Lâm Giang Dã, có phải anh bị đa nhân cách không?"
"Người ngủ với Sầm Giai trước là anh, người chỉ trích tôi cũng là anh, thế mà hiện tại anh lại hắt một xô nước bẩn lên người tôi thế này à?”
Trước kia tôi chỉ cảm thấy tính cách Lâm Giang Dã có chút lỗ m ãng, con người không xấu, hiện tại nghĩ lại đúng là lúc đó bị mù rồi.
"Dì à, chuyện của Sầm Giai con nghĩ mọi người cũng đều biết rồi, con không thể vừa lấy chồng đã trở thành mẹ kế được đâu."
Mẹ Lâm hóa đá tại chỗ.
Nói trắng ra, cho dù Sầm Giai thật sự hoài thai đứa nhỏ của Lâm gia thì đã sao? Bà ta chắc chắn sẽ không đồng ý cho một đứa con gái vừa quê mùa vừa thấp kém vào cửa.
Bà ta muốn tìm một người môn đăng hộ đối, chờ đến khi hạ sinh xong, bỏ mẹ lấy con, như vậy còn có thể nói với người ngoài rằng đây là đứa nhỏ trong giá thú.
Kế hoạch của bà ta đúng là hay thật, nhưng tôi thì chẳng xứng với nó đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.