Trở Về Thập Niên 70 Dùng Huyền Học Làm Giàu

Chương 86: Phong Khẩu Phù




Trương Vĩ nhìn tàn tro của trang giấy trên mặt đất hồi lâu mới hồi phục tinh thần. Nghĩ đến nội dung trong thư Phó Diễm vừa gửi, có nhắc tới người anh em Trịnh Minh này, Trương Vĩ cười khanh khách, tiến lên, ôm bả vai hắn.
"Đi thôi! Hai huynh đệ chúng ta cùng đi ăn cơm. Thiếu chút nữa thì hù chết ta rồi, kiếm cái gì ngon ngon để ăn, coi như an ủi. Haha." 
Nói xong liền mang theo Trịnh Minh đi đến quán cơm trong phủ thị chính. Trong lòng Trương Vĩ  vẫn muốn quan sát người này thêm một chút, nếu là hắn không có khả năng thì tuyệt đối sẽ không đồng ý cho hắn gia nhập vào nhóm của mình. Vì thế, mấy ngày nay Trương Vĩ cũng không có việc gì bận cả, hai người cùng đi thăm thú một vài nơi, bản thân Trịnh Minh cũng là người hướng ngoại, rất thích kết giao thêm bằng hữu, nhất là từ trên người Trương Vĩ lại có một loại lực tương tác bẩm sinh tự nhiên, cho nên hai người càng nhanh chóng quen thuộc hơn.
Chuyện này Phó Diễm cũng không biết, hiện tại nàng còn đang bận chuẩn bị thi khảo hạch, đồng thời còn nhận được thư của Bạch Mặc Thần gửi tới. Bạch Mặc Thần đã thông qua tuyển chọn của bộ đội đặc chủng, trực tiếp trở thành một thành viên trong đó. Thiên phú của hắn rốt cục cũng có cơ hội được bộ lộ rõ ràng, hắn thầm nghĩ, từ nay về sau, sẽ không còn người nào có thể tiếp tục bẻ gẫy đôi cánh của hắn, hắn sẽ mặc sức vẫy vùng, tự xây dựng một khoảng trời riêng của mình.
Trong một khắc giấc mộng vừa trở thành sự thật, Bạch Mặc Thần đột nhiên cảm thấy rất nhớ cái tiểu cô nương đã thay mình cải mệnh kia. Vì thế mới có phong thư này xuất hiện. Trong thư, hắn cũng không có đem Phó Diễm trở thành muội muội, mà coi nàng trở thành một bằng hữu ngang hàng của mình. Hắn kể cho nàng nghe sự cao hứng, vui sướng, còn có bất lực của hắn lúc này.
Bạch Mặc Thần cũng để lại cả địa chỉ, nói Phó Diễm khi nhận được thư thì nhất định phải hồi âm cho hắn. Nàng đọc xong cũng quyết định, sẽ gửi một chút đặc sản nơi này, tặng cho hắn, dù sao lần trước hắn cũng gửi bao nhiêu là đồ ăn vặt của đế đô đến cho nàng. 
Bất quá, mấu chốt nhất chính là bình an phù, loại mới thăng cấp của Phó Diễm đã đại thành, nàng cũng tính gửi luôn cho hắn một lá. Nàng còn cẩn thận, hướng tỷ tỷ học tập xem thêu túi thơm như thế nào. Phó Diễm muốn đem bình an phù nhét vào, khâu kĩ bên trong, sau đó tiếp tục khai quang thêm một lần bên ngoài để làm ra một loại phù phòng ngự cực mạnh. Bảo đảm vạn vô nhất thất. Cái này Phó Diễm đã làm thành công vào mấy ngày trước, nàng cũng đã chuẩn bị sẵn một phần, tính gửi cho Phó Hâm, chỉ còn chờ hắn lần nữa viết thư về báo địa chỉ là sẽ gửi đi, giờ nhận thêm thư của Bạch Mặc Thần, nàng nghĩ nghĩ liền làm thêm một cái nữa cho hắn luôn.
Trong khi bận bịu mấy thứ này thì đồng thời, kết quả thi khảo thí của Phó Diễm cũng đã có.  Không ngoài ý muốn, nàng đạt được vị trí đầu tiên.
"Phó Diễm! Phó Diễm! Ngươi là người đứng đầu nha! Ta về nhà sẽ kể cho mẹ của ta, mẹ ta khẳng định sẽ hâm mộ ta có cái bằng hữu tài giỏi như ngươi nha." 
Chu Thu Lộ rất vui vẻ. Thành tích của nàng cũng thực ưu tú, chẳng qua so ra thì kém Phó Diễm một chút. Thời điểm hai người đang nói chuyện, bên trên truyền đến một tiếng nguýt chanh chua, Chu Thu Lộ không ngẩng đầu cũng biết, nhất định là Trịnh Tuệ lại phát tác bản tính ghen ăn tức ở của nàng.
"Đồ nhà quê thì chính là đồ nhà quê, cho dù ngươi thi đứng đầu thì như thế nào chứ? Không phải chỉ là đứng đầu ở trong thôn thôi sao. Hừ." 
Trịnh Tuệ ánh mặt ghen tị, ngập tràn xem thường mà nói.
"Ai! Thành tích của nàng có thể đứng đầu trong thôn, còn ngươi đứng thứ năm mươi thì có cái gì mà kiêu ngạo? Không xấu hổ sao?". 
Chu Thu Lộ cũng không thực sự muốn quản chuyện của nàng nữa. Trong ban, tổng cộng có năm mươi sáu cá nhân, thành tích đứng thứ năm mươi đúng là chuyện thực mất mặt. Trịnh Tuệ nghe vậy, cơ hồ trong nháy mắt liền thẹn quá thành giận, đem vơ hết mấy thứ văn phòng phẩm trên bàn của nàng, hung hăng ném về phía Chu Thu Lộ. Mục tiêu của chúng chính là mắt của Chu Thu Lộ. Phó Diễm phản ứng mau lẹ, trực tiếp vươn tay, đem toàn bộ mấy thứ linh tinh này đánh rơi hết xuống đất, lúc này mới không thương tổn đến mắt của Chu Thu Lộ.
Phó Diễm chưa kịp nói gì thêm, thầy giáo hết tiết đi ra, thầy giáo môn sau vừa bước vào, trùng hợp chính là Lý Thuận Lợi, hắn đứng ở cửa đã thấy toàn bộ quá trình vừa rồi.
"Trịnh Tuệ! Đứng lên. Đi xuống cuối lớp đứng cho tôi, lúc nào biết chính mình sai thì mới được trở về chỗ." 
Lý Thuận Lợi vào lớp, buông sách xuống, đứng ở trên bục giảng nói vọng xuống. Tính cách Trịnh Tuệ tuy rằng ương ngạnh, nhưng đối với các lão sư vẫn là rất sợ hãi. Nghe nói vậy thì liền đứng dậy, ngoan ngoãn đi xuống cuối lớp, đứng cạnh cửa sổ. 
Khi đi ngang qua chỗ Phó Diễm, Phó Diễm ngẩng đầu lên, ánh mắt khẽ chạm với Trịnh Tuệ, nàng ta còn cố ý quay đầu lại, dùng sức trừng mắt nhìn Phó Diễm liếc mắt một cái. Không hay biết rằng, ngay thời điểm vừa rồi nàng ra tay với Chu Thu Lộ, Phó Diễm đã lăng không vẽ bùa, trực tiếp đem một đạo phù đánh vào thân thể của nàng. Nàng ta dám ra tay đả thương người, thì Phó Diễm cũng không ngại, giúp cha mẹ của nàng, dạy dỗ nàng một chút.
Lá phù này cũng sẽ không có nguy hiểm gì, chỉ là sẽ khiến Trịnh Tuệ trong vòng mấy ngày tới sẽ không nói gì được thôi, tránh cho việc nàng cứ ngồi trước mặt Phó Diễm mà cằn nhằn. Quả nhiên, còn không đợi đến hết tiết học của Lý Thuận Lợi, Trịnh Tuệ liền cảm giác chính mình nói không nên lời, trong cổ họng giống như bị kẹt rất nhiều đồ vật, chuyện này quá bất ngờ, khiến cho Trịnh Tuệ thần tình đỏ bừng, mồ hôi cứ từng giọt, từng giọt một thấm ướt hết quần áo. Nhưng bên trong phòng học, tất cả mọi người đều không có ai phát hiện ra. 
Mãi cho đến thời điểm tan học, Lý Thuận Lợi nói xong bài thi lần này, mới quay sang bảo Trịnh Tuệ trở lại chỗ ngồi. Trịnh Tuệ lúc này vẫn đang đứng thừ cả người, thật sự nói không ra lời. Nàng dù sao cũng chỉ là một cái tiểu cô nương, hiện tại bị dọa sợ tới mức khóc ầm lên. Sau đó chính mình chạy ra ngoài, Lý Thuận Lợi hơi sững người lại, chỉ có thể đứng dậy chạy theo, cuối cùng ở cửa lớn tóm được nàng, nàng đang muốn chạy về nhà. Biết nàng đột nhiên không nói chuyện được, chủ nhiệm lớp của Phó Diễm đành phải tự mình mang theo Trịnh Tuệ trở về. Không chỉ vậy, sau đó còn đồng ý cho nàng nghỉ ngơi vài ngày, để nàng ở nhà đi kiểm tra xem bị làm sao. Chu Thu Lộ vì chuyện này còn thật cao hứng. 
"Ngươi nói xem, có phải nàng gặp báo ứng hay không? Mới vừa mắng ta, xong còn muốn dùng văn phòng phẩm ném vào người ta. Xứng đáng nàng nói không ra lời. Hừ!".
Phó Diễm bên cạnh chỉ cười cười, Trịnh Tuệ tự nhiên sẽ nếm phải quả đắng, lần này chỉ coi như một lần giáo huấn nhỏ. Nhìn nàng ta có thể thu liễm tính cách lại hay không, nếu còn ngày một thậm tệ hơn, Phó Diễm nàng khẳng định sẽ tiếp tục cho nàng ta biết, cách làm người như thế nào.
Trịnh Tuệ về đến nhà, trong lòng trái lo phải nghĩ, khẳng định chắc chắn là do Phó Diễm cùng Chu Thu Lộ kia hại nàng. Bằng không vì sao vừa mới cãi nhau xong liền nói không ra lời nữa? Ở đây cũng không có người ngoài, chỉ có mẹ nàng. Thấy con gái trở về, không nói chuyện được, trong lòng nàng cũng cực kì hoang mang lo sợ, cơ hồ giống như rắn mất đầu, nữ nhi nhà mình bị như vậy thì phải làm sao bây giờ?.
Trịnh Trí vừa vào cửa, nhìn thấy chính là một màn như vậy. Mẫu thân đi lại quanh phòng, tiểu muội Trịnh Tuệ mồm mấp máy không phát ra âm thanh, thần tình thì đỏ bừng.
"Tiểu Tuệ! Ngươi làm sao vậy?". 
Trịnh Trí lên tiếng hỏi. Trịnh Tuệ thấy ca ca về, hốc mắt nhanh chóng đỏ bừng như con thỏ, khoa tay múa chân nửa ngày, cũng không diễn đạt được rõ ràng. Trịnh Trí trực tiếp ngồi xuống, lấy giấy bút đặt lên bàn, đẩy về phía nàng, bảo nàng có chuyện gì thì viết ra giấy, hắn nhìn xem có giải quyết được không.
Chỉ thấy Trịnh Tuệ viết xuống tên hai người.
Chu Thu Lộ và Phó Diễm hại ta!.
Mẹ Trịnh Tuệ cũng nhận thức được vài chữ, nhưng là không được đầy đủ, thấy vậy liền quay sang hỏi lại.
"Nhi tử! Cái chữ này là cái gì chu? Còn đây là chữ gì?".
"Chu Thu Lộ cùng Phó Diễm hại ngươi? Chu Thu Lộ không phải là muội muội của đại tẩu sao?".
Trịnh Trí thấy rất kỳ quái, hắn cùng đại ca tuy rằng không tính là quá tốt, nhưng cũng không tới mức ngươi chết ta sống, nhiều lắm chỉ là nhìn nhau không vừa mắt. Đại tẩu thì tính tình luôn khá ôn hòa, muội muội của nàng chắc cũng sẽ không đến nỗi như vậy chứ? Suy nghĩ một lát, hắn liền trực tiếp kết luận rằng, có lẽ đây chỉ là mấy tiểu cô nương cãi nhau mà thôi. Muội muội có thể là nhất thời sốt ruột. Nhưng là Trịnh Tuệ lại không cho rằng như thế, nàng cứ khua tay liên tục, khóc như mưa, trông cực kì đáng thương. 
Cuối cùng Trịnh Trí đành phải đáp ứng, sẽ đi đến trường học tìm hiểu tình huống một chút. Cũng công đạo với nương, ngày mai sẽ mang theo muội muội đi bệnh viện kiểm tra tổng quát một lần.
Chủ nhiệm lớp là Lâm lão sư, nhìn người đứng đầu Ủy Ban công xã, đại danh đỉnh đỉnh trước mắt này, trong lòng có chút phát run, nhưng Trịnh Trí cũng nói là không có chuyện gì xảy ra cả, hắn chỉ là đến để tìm hiểu tình huống xem sao thôi, cho nên Lâm lão sư chỉ có thể cố chống đỡ, đi đến ngồi nói chuyện cùng hắn.
"Sự tình lúc đó, Lý hiệu trưởng đều tận mắt nhìn thấy, là do Trịnh Tuệ ném hộp đựng bút về phía Chu Thu Lộ, đúng lúc Phó Diễm ngồi cạnh phản ứng nhanh, chắn cho Chu Thu Lộ một chút, lúc này mới không đập trúng người. Sau đó Lý hiệu trưởng có phạt Trịnh Tuệ xuống cuối lớp đứng. Thời điểm tan học, Trịnh Tuệ nàng tự mình đột nhiên chạy ào ra ngoài. Đến lúc đó mới phát hiện nàng không thể nói chuyện."
"A! Nghe như vậy thì rõ ràng là do muội muội của ta sai rồi, nhưng là ta còn là muốn đến gặp hai hài tử xảy ra xung đột với nàng một lần được không? Ta muốn hỏi một chút xem, nguyên nhân gì khiến cho muội muội của ta tức giận đến mức ném hộp bút vào người Chu Thu Lộ." 
Trịnh Trí không mặn không nhạt mà nói, Lâm lão sư không có biện pháp nào khác, chỉ có thể cho người đi mời hai nàng đến, hỏi một chút tình huống cụ thể ra sao. Vì thế Phó Diễm cùng Chu Thu Lộ ngay tại văn phòng của chủ nhiệm lớp mà gặp được vị ca ca này của Trịnh Tuệ, nhị ca Trịnh Trí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.