Trở Về Thập Niên 70 Dùng Huyền Học Làm Giàu

Chương 80: Tỷ Phu




Trịnh Minh đối với loại sự tình này cũng không quá xa lạ, nhị đệ kia của hắn làm việc ở ủy ban đã từng không ít lần trở về kể lại. Những người như vậy thường sẽ có năng lực rất lớn, có thể thao túng một số việc mà không ai giải thích được.
"Nghê lão đệ! Ngươi nói cho ta nghe, bình an phù này thỉnh được ở chỗ nào? Để ta cũng đi xin thử xem sao. Buổi tối ngày mai ta cần phải xuất xe, lộ trình ta phải đi chính là theo con đường ngày đó của các ngươi, lại còn cùng một cái xe quỷ quái đó nữa chứ, haizz. Chẳng giấu gì ngươi, trong lòng ta cũng rất sợ hãi!".
"Được, huynh đệ à! Để ta đi hỏi cô ta một chút xem. Đêm nay ngươi đến nhà của ta đi, ta nhất định hỏi ra bằng được cho ngươi." 
Nghê khôn cũng là một người trượng nghĩa, trực tiếp gật đầu đồng ý.
"Tốt quá! Huynh đệ! Lần trước chạy đến Bắc Kinh ta có được mấy món đồ rất được. Buổi chiều ta mang đến cho ngươi." 
Trịnh Minh cũng không phải là người keo kiệt. Đến khi tan tầm, hắn liền đi theo Nghê Khôn trở về nhà, Nghê Khôn còn chưa kết hôn, hiện hắn vẫn ở cùng với cha mẹ. Vừa nghe là có người muốn đến cầu bình an phù, cha Nghê có chút không xem trọng.
"Cái thứ kia là mua qua tay của công tử nhà Trương thị trưởng, giá cả bán như thế nào chưa cần nói đến, nhưng hắn có quy củ, chưa bao giờ cho người chen ngang. Tháng trước ta cũng đến xếp hàng, số thứ tự đến tận năm sau cơ."
Trịnh Minh vừa nghe thấy vậy thì có chút nổi giận. Nhưng là Nghê Khôn ngại mặt mũi, vỗ ngực nói muốn tự mình đi tìm Trương Vĩ nói một chút, thử thương lượng xem sao. Trịnh Minh bất đắc dĩ, liền đi cùng. Hai người cứ như vậy tìm được Trương Vĩ, nhưng là Trương Vĩ cũng không có trữ hàng, tuy nhiên hắn cũng rất nghĩa khí, bằng không cũng không thể đi đến chỗ nào cũng đều có bằng hữu. Vừa nghe là muốn dùng để cứu mạng, liền đáp ứng sẽ đích thân dẫn hắn đi tìm đại sư nhìn thử xem. Sau khi nói chuyện, biết được Trịnh Minh và Phó Diễm ở cùng một công xã, vì thế Trương Vĩ liền hẹn hắn ngày mai ngồi xe của hắn rồi cùng đi An Bình thôn. 
Vào trong thôn, Trương Vĩ dặn Trịnh Minh ngồi trên xe ở đầu thôn chờ hắn, để một mình hắn đi vào trước. Chính là Trương Vĩ quên mất, Phó Diễm đã khai giảng mấy hôm rồi, lúc này mới mang theo Trịnh Minh đi tới trường học, đứng ở cổng trường, chờ nàng tan học.
Lúc ấy Phó Diễm và Chu Thu Lộ tan học đang cùng đồng thời đi ra, Chu Thu Lộ nhìn sang đột nhiên kinh ngạc nói.
"Di! Đây không phải là tỷ phu của ta sao? Không phải là hôm nay hắn muốn xuất xe ư?". 
Bởi vì sau chuyến xe lần này, tỷ phu muốn xin ra ở riêng, cho nên Chu Thu Lộ hết sức quan tâm. Phó Diễm nhìn về phía cửa nhà, liền nhìn thấy một nam tử trẻ tuổi, thân hình cao lớn đang đứng cùng Trương Vĩ, Trương Vĩ vừa hay cũng nhìn thấy Phó Diễm, hắn nhìn về phía nàng ngoắc ngoắc tay.
"Người đứng cùng một chỗ với tỷ phu là ai nhỉ? Trông thật là ngu ngốc! Chậc chậc!". 
Chu Thu Lộ một bên bình luận, nhận xét Trương Vĩ, một bên nhìn thấy bạn tốt hướng người kia đi tới.
"Trương Vĩ ca! Sao ngươi lại tới đây?". 
Phó Diễm cao thấp nhìn Trương Vĩ liếc mắt một cái, nhìn hắn không giống có việc gì.
"Phó Diễm muội muội! Ta có việc tìm ngươi đây. Chúng ta đi sang bên cạnh nói." 
Trương Vĩ thần thần bí bí mà đem Phó Diễm kéo đến bên trong một ngõ nhỏ. Mà Trịnh Minh cũng không có theo tới, chỉ đứng chờ ở đầu ngõ.
"Tỷ phu! Ngươi đến đây làm gì? Là chờ Trịnh Tuệ tan học sao?". 
Chu Thu Lộ nhìn thấy tỷ phu nhà mình, tự nhiên không thể không chào hỏi. Trịnh Minh đứng bên cạnh còn đang ngơ ngác, không nghĩ tới đại sư lại là một cái tiểu cô nương, không biết nàng thật sự có thể giải cho mình một kiếp này hay không.
"Thu Lộ! Ngươi sao lại ở đây?".
"Tỷ phu! Ta mới vừa tan học. Ngươi là đến tìm Phó Diễm sao?". 
Chu Thu Lộ thấy được thanh niên đi cùng tỷ phu nhà mình kia, kéo Phó Diễm sang bên cạnh nói chuyện.
"Thu Lộ! Ngươi cùng Phó đại sư là đồng học sao?". 
Trịnh Minh lúc này cũng sẽ không cố kị vấn đề tuổi tác nữa, đã có cọng rơm cứu mạng thì phải nhanh chóng suy nghĩ mà bắt lấy.
"Chúng ta là bạn tốt, là loại quan hệ phi thường tốt ý!". 
Chu Thu Lộ vừa khẳng định quan hệ của mình và Phó Diễm xong thì lúc này, Phó Diễm cùng Trương Vĩ cũng đi ra, không nghĩ tới nhìn thấy Thu Lộ cùng khách hàng kia lại đứng chung một chỗ. Chẳng lẽ đây chính là Trịnh Minh, người tỷ phu mà nàng vẫn thường nhắc?.
"Phó Diễm! Đây là tỷ phu của ta! Ta về nhà trước đây." 
Chu Thu Lộ cho rằng Trịnh Minh là tới đón nàng, liền chào tạm biệt Phó Diễm để đi về. Phó Diễm nhìn sang người Trịnh Minh, thấy tràn ngập hắc khí, trong nháy mắt cải biến chủ ý. Vừa rồi Trương Vĩ có nói qua, nàng chỉ nghĩ đưa một tấm bình an phù là xong. Nàng không muốn quá nổi bật nên còn dặn Trương Vĩ khi nào về nhà mới đưa cho hắn. Không nghĩ tới hắn là tỷ phu của Chu Thu Lộ, hắc khí trên người còn nồng như vậy, cơ hồ đã ngưng hóa thành thực chất.
"Tỷ phu! Ngươi hảo. Chuyện ngươi yêu cầu, để trở về nhà của ta rồi lại nói, chúng ta hiện tại đi thôi." 
Phó Diễm vừa mở miệng, Trương Vĩ liền có chút kinh ngạc, cái tiểu cô nãi nãi này sao lại thay đổi chủ ý rồi? Trịnh Minh kinh ngạc, trong nháy mắt đã gật đầu đáp ứng. Chu Thu Lộ lại không hiểu ra sao, nhưng là tỷ phu nàng nói rõ còn có công vụ, để cho nàng về nhà trước, Chu Thu Lộ cũng nghe lời, trực tiếp trở về một mình.
Phó Diễm ở cửa trường học đợi Phó Sâm cùng Phó Miểu một chút, thuyết minh tình huống, sau đó mọi người cùng nhau ngồi xe vận tải của Trịnh Minh về nhà. 
Đêm mai khoảng mười một giờ rưỡi Trịnh Minh sẽ xuất phát, bây giờ vẫn còn thời gian. Phó Diễm vừa đến nhà, liền đem Trương Vĩ sắp xếp ngồi chờ ở trong sân. Mang Trịnh Minh đi đến thư phòng mà Phó Đại Dũng đã thu thập riêng dành cho nàng.
"Trịnh đại ca! Ngươi ngồi xuống trước đi." 
Phó Diễm buông túi sách xuống, đi rửa tay, sau đó mới ngồi lên ghế.
"Trịnh Minh! Năm nay hai mươi ba, bên trên có hai tầng cha mẹ, thân sinh huynh muội bảy người, đường huynh muội ba người. Trước lúc bốn tuổi, ngươi là người có phúc, sau bốn tuổi thì chỉ còn lại một nửa. Sáu tuổi chết hụt một lần, mười ba tuổi chết hụt một lần nữa, hai mươi ba tuổi sẽ gặp bước ngoặt, nếu vượt qua được thì sẽ sống đến tám mươi chín, con cháu đầy đàn. Nhìn ngươi đầy người hắc khí, chắc hẳn là tử kiếp đã ứng nghiệm, đêm nay trước mười một giờ rưỡi nếu không phá giải, ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ."
Phó Diễm biết chính mình cứ thế thông linh thì sẽ khiến người hoài nghi. Cho nên vừa mở miệng liền trực tiếp điểm ra những sự tình trước đây của Trịnh Minh. Trong nháy mắt, mồ hôi lạnh của Trịnh Minh thấm ướt cả quần áo, nàng là bạn tốt của tiểu di ( gì nhỏ), tự nhiên biết tình huống gia đình mình, nhưng là việc sáu tuổi cùng mười ba tuổi hắn chết hụt, lại không có ai biết.
"Đại sư! Thỉnh ngươi cứu mạng, ta còn có lão bà và hài tử, hài tử ta mới ba tuổi... Ta..." 
Trịnh Minh còn chưa nói xong, Phó Diễm liền đánh gãy hắn.
"Hôm nay ta vốn là không muốn ra tay, nhưng ngươi lại là tỷ phu của Thu Lộ, ngươi lại đến trước mặt của ta. Vì vận mệnh đều có nhân quả, cho nên ta có thể giúp ngươi giải một kiếp này."
"Đa tạ đại sư, đa tạ đại sư!". 
Trịnh Minh nghe xong trong lòng an ổn hơn rất nhiều.
"Nhưng là, chuyện này ta có điều kiện." 
Phó Diễm nhìn Trịnh Minh.
"Đại sư ngươi yên tâm, dù ta có táng gia bại sản cũng sẽ báo đáp ân đức của đại sư, số tiền này ngươi cầm trước." 
Trịnh Minh thường xuyên ra ngoài chạy xe đường dài, trên người luôn chuẩn bị rất nhiều tiền mặt. Bản thân hắn cũng thường mua bán thêm chút đồ vật có giá trị, cho nên vấn đề tiền bạc hắn không có đắn đo quá nhiều.
"Ngươi hiểu lầm rồi! Tiền xem quẻ, ta tự nhiên sẽ thu. Điều kiện không phải là cái này, điều kiện của ta chính là không cần biết ai đến hỏi, cho dù là người thân cận nhất của ngươi, cũng không được phép để lộ ra thân phận của ta. Sự tình hôm nay, ngươi coi như chưa từng tới, cũng chưa từng  thấy qua ta, ngươi làm được không?".
Phó Diễm là đang lo lắng cho mình, nếu bị tên làm ở ủy ban nhà Trịnh Minh chú ý thì sẽ rất phiền, cho nên mới nói ra điều kiện này.
"Đây là chuyện đương nhiên! Ta hôm nay chưa từng thấy qua đại sư. Nhưng là tiểu di nhà ta bên kia... "
"Thu Lộ ngươi không cần quan tâm, tự ta sẽ đi nói. Chỉ cần không phải từ trong miệng ngươi nói ra là được."
Trịnh Minh gật đầu đồng ý, Phó Diễm quyết định hôm nay sẽ không bói toán, trực tiếp tập trung tinh thần dùng thiên nhãn nhìn xem. Tử khí trên người Trịnh Minh, cơ hồ là rất khó giải quyết. Không nghĩ tới, nàng vừa nhìn kĩ thì thấy một khí tức quen thuộc. Kinh ngạc trong giây lát, Phó Diễm trực tiếp nhắm hai mắt lại, trong khoảng thời gian này tính toán nên làm như thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.