Trở Về Thập Niên 70 Dùng Huyền Học Làm Giàu

Chương 153: Ngủ lại




Phó Diễm đối với thay đổi của Bạch Mặc Thần không hề có chút mảy may phát hiện nào, mãi đến khi trời tối đen, trăng lên sáng tỏ thì dư độc còn sót lại trong cơ thể hắn mới được xử lý dứt điểm hết.
"Tốt rồi! Dư độc của ngươi đều đã được bài trừ sạch sẽ, trở về cứ dựa theo lời ta nói mà làm, ăn nhiều đồ bổ máu là cơ thể sẽ có thể nhanh chóng khôi phục lại như bình thường. Đợi ta luyện thêm cho ngươi vài viên thanh tâm hoàn nữa, thời gian lâu như vậy, lục phủ ngũ tạng của ngươi ít nhiều cũng bị ảnh hưởng đôi chút, ngươi dùng thuốc này của ta thêm khoảng nửa năm nữa thì sẽ khang phục hoàn toàn."
"Ân! Ta biết."
Bạch Mặc Thần nhìn chằm chằm vào Phó Diễm, ánh mắt hắn chưa từng rời khỏi nàng. Phó Diễm còn đang mải mê thu dọn xung quanh không hề thấy được sự khác thường vừa mới phát sinh, nàng chỉ thoáng nhìn qua cái thùng tắm kia một cái, trong lòng thầm nghĩ, khả năng chính mình sẽ không dùng lại cái thứ này nữa, tốt nhất là bảo hắn dọn đi luôn, nhưng mà nếu nói như vậy thì liệu có phải có chút không thích hợp lắm hay không nhỉ? Dù sao thì hắn cũng chỉ mới vừa được giải độc xong, sức khỏe ít nhiều vẫn còn bị ảnh hưởng, liệu hắn có bê được thùng tắm này không ta?. 
Bạch Mặc Thần cực kì tinh ý, thấy biểu tình rối rắm của nàng thì giống như đã nhìn ra điều gì đó, hắn tự mình chủ động yêu cầu sẽ đem thùng tắm dọn đi. Phó Diễm đang cầu còn không được, nghe hắn nói vậy thì ngay lập tức thuận thế đáp ứng.
Bạch Mặc Thần đứng dậy, bộ dáng ấp a ấp úng, đem thùng tắm dọn ra bên ngoài.
"Ngươi cứ để ở trong sân đi, có thể dùng nhóm lửa cũng được ".
Thùng tắm này là Trương Vĩ mua giúp nàng, mới dùng được có vài lần, dùng nhóm lửa thì vẫn là có thể. Qua mấy ngày nữa nếu thời tiết đẹp thì có khi còn có thể mua ít thịt dê về nướng cũng không tồi, bởi gỗ làm ra nó chính là loại gỗ thông lâu năm khá là có giá trị. Nói thì nói vậy nhưng nàng vẫn có chút tiếc, thời gian tới nàng đành phải tranh thủ vào tắm rửa ở trong không gian vậy.
"Ngươi có thể trở về rồi! Trở về chú ý từ từ bồi dưỡng nhé!".
Phó Diễm nói xong liền muốn đuổi người, vẫn không chút nào cảm thấy ánh mắt của Bạch Mặc Thần nhìn mình đã bắt đầu thay đổi.
"Cái kia...ta.. ta có thể ở nhà ngươi ngủ tạm một đêm không? Giờ cũng đã muộn, ta trở về sợ không còn xe nữa."
Bạch Mặc Thần nghĩ nghĩ một lát, sau đó liền mở miệng thương lượng. Phó Diễm giương mắt nhìn hắn một cái, ừ ha, hắn nói cũng đúng, hắn ở tại Kinh Giao, cách nửa thành phố, giờ mà về đúng là không kịp thật.
"Đi! Ngươi đi theo ta, đại ca của ta không ở nhà, ngươi đến ngủ tạm ở phòng của hắn đi."

"Hảo! Cám ơn ngươi, Tiểu Hỏa!".
Khóe miệng Bạch Mặc Thần giương cao lên, một cảm giác vui sướng mơ hồ bất chợt trào dâng từ trong lòng hắn. Lúc này đã là rạng sáng, thời điểm Phó Diễm đi lên đẩy cửa ra thì mới phát hiện cửa vào sân sau đã bị khóa lại mất rồi. . Nàng đẩy không được, nhìn kỹ lại thì hóa ra chốt cửa đã tự sập xuống từ bao giờ rồi. Có thể là bị gió thổi đi.
Ngay lúc Bạch Mặc Thần cho rằng, hôm nay hắn có khi còn được ngủ lại trong phòng Phó Diễm thì đã thấy nàng bất chợt lui người về phía sau vài bước, sau đó lấy đà chạy lên nhảy vọt qua tường.
Bạch Mặc Thần mở hai mắt nhìn trừng trừng????.
Khi hắn vẫn còn đang trong trạng thái khiếp sợ thì Phó Diễm đã nhảy xuống phía bên kia, nhẹ nhàng đem cửa mở ra.
"Vào đi!".
Thấy nàng gọi mình, Bạch Mặc Thần đành hồi thần, sau đó phải giật giật thân mình đã cứng ngắc, lủi thủi đi theo sau. Thời điểm đi vào sân, Phó Diễm phát hiện nhị ca nhà mình cũng chưa có ngủ, còn đang đứng ở cửa chính.
"Nhị ca, giờ này ngươi còn ở đây giữ cửa để làm gì thế?".
"Đâu có! Các ngươi xong việc rồi hả? Ta đang chuẩn bị đóng cửa đây! Tiểu tử Uông Trí Viễn kia mới vừa rời đi không bao lâu, ngươi cũng về luôn hả?".
"Đêm nay hắn sẽ ở tạm phòng của đại ca, giờ này thì hết xe để về nhà rồi. Nhị ca! Ngươi tìm cho hắn một cái chăn nhé! Ta về phòng ngủ trước đây!".
Trong lòng Phó Diễm như có thứ gì đó đang kêu gọi, nàng muốn vào không gian để kiểm tra xem có chuyện gì xảy ra không.
"Được! Ngươi theo ta!".
Phó Sâm dẫn Bạch Mặc Thần về phòng, trước khi đi, Bạch Mặc Thần còn quay đầu lại nhìn theo hình bóng đã dần đi xa của Phó Diễm. Ý niệm trong lòng hắn phát ra càng kiên định hơn.

Phó Diễm chạy một mạch về phòng của mình, đóng kỹ cửa sau đó liền trực tiếp tiến vào không gian. Nàng cảm giác giống như có thứ gì đó vừa mới xuất hiện mà nàng không nắm bắt được. . Mãi đến khi vào trong không gian thì nàng mới biết được nguyên nhân, hóa ra là nhân sâm của nàng đã bắt đầu nở hoa rồi.
Đây không phải là lần đầu tiên nhân sâm nở hoa, nhưng lần này lại là lần hoa nở nhiều nhất. Hơn nữa theo quan sát của Phó Diễm thì tuổi của khóm nhân sâm này áng chừng đã tiệm cận đến khoảng hai trăm năm rồi. Suốt một năm trở lại đây, chỗ nhân sâm này nhìn qua dường như đều không có sự tăng trưởng quá lớn, nàng cứ ngỡ là nó đã đến giới hạn rồi, ai ngờ hôm nay lại mang đến cho mình một kinh hỷ như vậy. Nở hoa nghĩa là chuẩn bị có thêm hạt giống, thêm hạt giống nghĩa là đội ngũ nhân sâm của nàng lại chuẩn bị được mở rộng thêm rồi, haha.
Phó Diễm nhớ tới tình trạng thân thể hiện tại của Bạch Mặc Thần, nàng bèn vươn tay, hái xuống mấy nụ hoa nhỏ. Thực ra hoa của nhân sâm cũng có thể dùng để làm dược liệu, chẳng qua là ngoài tự nhiên không tìm được loại nhân sâm có dược tính lớn như của nàng mà thôi.
Hái hoa xong, Phó Diễm liền đi đến căn nhà bằng trúc. Nàng muốn tìm thêm mấy vị dược liệu nữa để làm thành thuốc viên, sau đó trực tiếp đưa cho Bạch Mặc Thần, dù gì cũng là bằng hữu lâu năm, viết đơn thuốc cho hắn thì hắn cũng chưa chắc tìm được chỗ để mua những loại dược liệu này, hơn nữa hắn còn phải dành thời gian đến trường học tập nữa chứ.
Bất tri bất giác, một đêm trôi qua. Thời điểm hừng đông Phó Diễm mới bất tri bất giác nằm xuống ngủ. Nàng cảm giác nếu không có vấn đề gì thì hẳn là mình có thể nằm ngủ một mạch đến trưa. Nhưng đúng là cuộc đời không thể như mong muốn của mình được, khoảng chín giờ Trương Vĩ đột nhiên chạy tới gõ cửa, hắn nói là có việc gấp cần phải tìm nàng. Phó Miểu đành phải đi sang phòng Phó Diễm, gọi nàng dậy.
Phó đại sư đang chìm trong mộng đẹp đột nhiên bị đánh thức cho nên vẻ mặt của nàng phi thường khó chịu. Tối hôm qua gần như nàng dành cả đêm để nghiên cứu thuốc viên cho Bạch Mặc Thần.
"Tỷ! Bạch Mặc Thần đi rồi sao?".
"Đi rồi, mới sáng sớm hắn đã nói là có việc, sau đó rời đi luôn rồi."
Phó Miểu vừa nói vừa rót một chén nước đưa cho nàng.
"Hôm nay ngươi không ra ngoài chơi cùng Uông Trí Viễn hả?".
"Hôm nay Trí Viễn đến nhà cô của hắn, giấy xác nhận hai danh ngạch tiểu học kia cha mẹ hắn đều để hết ở trong tập tài liệu chỗ gia gia hắn. Hắn đi lấy rồi."
"Sẽ không xuất hiện tình huống bất ngờ gì đó chứ?".

Phó Diễm hỏi.
"Không biết, ai biết sẽ như thế nào chứ? Nếu không được thì chúng ta lại đẩy nhanh việc làm hộ khẩu cho tiểu cô, chỉ cần làm hộ khẩu xong thì việc học của Phó Vi, Phó Dung hết thảy đều không còn là vấn đề nữa."
"Đúng! Để lát ta tìm Trịnh Minh hỏi xem sổ hộ khẩu đã làm đến đâu rồi. Trương Vĩ ca đến ta cũng sẽ hỏi hắn một chút xem. Hắn đang ở chỗ nào đấy?".
"Đang ở chỗ cha mẹ."
Hai tỷ muội nói xong thì đồng thời đi đến tiền viện phía trước. Phó Đại Dũng cùng Vương Thục Mai thời điểm ban ngày, nếu không có việc gì cần làm thì đều sẽ mang theo Phó Nghiêu ngồi phơi nắng ở đó. Chỗ này không chỉ có thể nhanh chóng ra mở cửa khi có khách, cũng là chỗ thường ngồi để ăn cơm. Truyện được đăng duy nhất tại:https://.wattpad.com/user/PhmQuangV những trang khác đều là ăn cắp. Hơn nữa ở đây cũng được cải tạo, trồng rất nhiều loại hoa cỏ, chỉ kém một chút so với hậu hoa viên mà thôi.
Thời điểm Phó Diễm cùng Phó Miểu tiến vào, Trương Vĩ còn đang mải thúc giục Phó Đại Dũng nhanh chóng ủ mẻ rượu tiếp theo.
"Biểu thúc à! Ngươi nhanh chóng khởi công đi, ngày mai ta liền cho người chuyển thùng đựng rượu đến cho ngài. Nếu ta còn tiếp tục quanh quẩn ở nhà thì ông ngoại quả thực muốn ép chết ta rồi a...".
Trương Vĩ một lời khó nói hết, liên tục ngồi than vãn.
"Nhạc lão là người hiểu rõ ngươi nhất, muốn bức ngươi kết hôn rồi hả? Haha ".
Phó Đại Dũng cực kì vừa ý tiểu tử này, đã từng có ý muốn nhận hắn làm con rể, ai ngờ cả hai nữ nhi nhà mình đều không có ý tưởng gì, Phó Miểu còn tự mình nhìn trúng Uông Trí Viễn nữa chứ. Nhưng là chuyện này cũng không thể cản trở Trương Vĩ cùng Phó Đại Dũng hai người trở thành bạn vong niên với nhau, hắn đến nhà chơi cha Phó lúc nào cũng cười toét miệng.
"Biểu thúc! Ngài là vạch áo cho người xem lưng a? Nhị thúc đã từng giới thiệu cho ta vài người. Bà ngoại ta còn thật để ý chuyện này đấy ".
Nhắc tới kết hôn, Trương Vĩ càng cảm thấy nhức hết cả đầu. Hiện tại hắn vẫn thích kiếm tiền hơn. Nữ nhân cái gì chứ? Nghe rất phiền toái có được không a?.
"Ha ha, tiểu tử ngươi. Ngươi cứ lông bông như vậy mà ba mẹ ngươi cũng không thúc ngươi hay sao?".
"Thúc đừng nói nữa a, bà ngoại ta thúc mẹ của ta, mẹ của ta liền đến thúc ta. Mấy ngày nay ta ở nhà, chỉ ứng phó hai người bọn họ thôi mà đã đủ điên đầu rồi ".

"Không sai biệt lắm, tuổi của ngươi cũng nên kết hôn rồi. Thời điểm ta bằng tuổi ngươi bây giờ, mấy người Tiểu Kim đều đã lần lượt được sinh ra. Ngươi nhìn xem, ta đây coi như tuổi vẫn còn trẻ mà hài tử đều đã lên đại học rồi. Ngươi mà còn tiếp tục trì hoãn nữa thì bao giờ hài tử mới đi mua nước tương được a?".
Phó Đại Dũng lấy chính mình làm ví dụ, thành công đả động đến Trương Vĩ.
"Ngươi nói đúng, biểu thúc! Ta không thể chậm trễ mãi được, nếu không nhanh thì bao giờ hài tử của ta mới lên đại học... ".
Trương Vĩ nghe hắn nói xong thì vỗ đùi bôm bốp.
"Trương Vĩ ca! Hôm nay ngươi đến đây không phải là có hài tử rồi, muốn đến nhờ ta đặt tên đấy chứ?".
Phó Diễm đến vừa lúc nghe được những lời này.
"Ta nói này Phó đại sư! Ngươi đừng có mà lấy ta ra làm trò cười như vậy. Tức phụ ta còn chưa thấy bóng dáng đâu thì lấy đâu ra hài tử cho ngươi đặt tên hả?".
Trương Vĩ ngại ngùng gãi đầu.
"Vậy ngươi bảo đang lo lắng cái gì?".
"Việc này... đi... hai chúng ta đi vào thư phòng của ngươi rồi lại nói ".
Phó Diễm vừa thấy hắn như vậy, thì biết là hắn có chuyện trọng yếu muốn nói, nàng chào Phó Đại Dũng một tiếng rồi sau đó dẫn hắn đi thẳng ra ngoài.
Mấy người Phó Đại Dũng cũng đã sớm quen với tình huống này. Khi có mặt bọn hắn, Phó Diễm rất ít khi nói đến những sự tình liên quan đến huyền học bói toán.
"Trịnh Minh gọi điện thoại cho ta, hắn nói người đệ đệ kia của hắn ngày hôm qua được người nâng từ trên núi xuống. Đói đến mức hấp hối, thiếu chút nữa mất mạng rồi."
Một câu này của Trương Vĩ liền đem tất cả tiếu ý trên mặt của Phó Diễm đuổi đi sạch bách.
Tối chủ nhật cui vẻ nhé cả nhà =)))



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.