Trở Lại Thập Niên 80 Dẫn Dắt Cả Nhà Làm Giàu

Chương 39: Phục Kích





Cố Nhất Mẫn xinh đẹp như tiên nữ, chỉ nghĩ thôi đã biết lúc ôm cô ấy lên giường cảm giác sung sướng cỡ nào rồi, nhưng mắt thấy con vịt đã sắp đến tay rồi còn bay mất như vậy, làm sao anh ta có thể cam lòng được chứ.
“Sao mày lại không thể nuốt trôi cục tức này được hả?” Trịnh Nhị Trụ cười lạnh: “Là mẹ mày tới nhà người ta gây sự trước, không có bà ta thì nhà họ Cố sẽ từ hôn sao?”Trịnh Nhị Trụ vẫn rất hài lòng về Cố Nhất Mẫn, nghe nói làm việc nhanh nhẹn lại còn cần mẫn, nhà nào mà lại chẳng muốn có một đứa con dâu như vậy.
Triệu Phụng Lan thấy Trịnh Nhị Trụ hướng mũi dùi về phía mình là lại ôm ngực bắt đầu rên rỉ.
“Hừ hừ… hừ hừ hừ…”Trịnh Nhị Trụ thấy bà ta lại rên rỉ nữa bèn đứng dậy đi ra khỏi phòng, ngày nào cũng thế, chỉ biết mỗi gây chuyện.
“Hừ hừ… Chí Minh à, hừ hừ… mẹ cũng vì muốn tốt cho con thôi.

” Triệu Phụng Lan dựa người lên cái ghế to trông như có thể tắt thở bất cứ lúc nào.
“Cố Nhất Mẫn kia ngoại trừ lớn lên xinh đẹp một chút ra thì còn có gì nữa đâu? Làm sao có thể xứng với con được chứ?Trương Song Bình có công việc, cha cô ta là bí thư thôn, gia đình giàu có, hơn nữa còn tới đây nói muốn gả cho con, nhìn thế nào cũng tốt hơn Cố Nhất Mẫn kia hết, còn nữa, mẹ thấy Cố Nhất Mẫn giống mẹ nó, không thể sinh được con trai đâu.
”Trịnh Chí Minh quả thật sắp tức đến phát điên luôn rồi: “Trương Song Bình mặt gầy nhom, gò má cao, mắt thì nhỏ, da lại còn vàng như đất, mẹ cảm thấy người như vậy có thể xứng với con sao?”Mình thảm đến mức đó sao?“Hừ hừ hừ… con trai, lấy vợ không thể chỉ nhìn mỗi mặt được.
”Trịnh Chí Minh đứng bật dậy, thở phì phò đi về phòng mình rồi đóng cửa “rầm” một tiếng, chắc chắn là Trương Song Binh đã ở đằng sau xúi giục mẹ anh ta rồi.
Triệu Phụng Lan lại rên rỉ vài tiếng rồi đứng dậy đi về phòng nằm, bà ta chỉ không muốn để Cố Nhất Mẫn bước vào cửa nhà họ Trịnh bọn họ, lớn lên giống y như hồ ly tinh, trái tim của con trai bà ta đã mọc luôn trên người cô ấy rồi, nếu như cô ấy gả qua đây, một bà mẹ chồng như bà ta còn làm thế nào được nữa?…Năm rưỡi Trịnh Chí Minh tan làm, đám người Cố Tư Tinh tính toán thời gian, tan làm anh ta đạp xe đến lâm trường cũng sẽ vào khoảng sáu giờ.
Ngày hôm sau, bốn chị em gái và Hàn Chính Bình đến con đường nhỏ ở mạn tây lâm trường vào tầm năm giờ chiều.
Hôm nay Cố Kiến Quốc và Vương Nguyệt Cúc đã đến khu đất ở bãi sông cách nhà khá xa để xem lạc chín hay chưa, chín rồi thì thu hoạch.
Đến chỗ đó phải đạp xe mất một tiếng lận, đợi lúc hai người họ về thì trời cũng đã gần tối.

Bốn chị em nhân lúc bọn họ không có ở nhà mà ra ngoài khảo sát địa hình.
Năm người tìm được một địa điểm ẩn nấp rồi lại diễn tập, sau khi kết thúc mới đến năm rưỡi.
Cố Nhị Tuệ kiến nghị: “Chọn ngày khác không bằng tranh thủ luôn lúc này, hay là đợi thêm một lúc nữa xem Trịnh Chí Minh có đi qua đây không, nếu như có thì chúng ta trực tiếp làm luôn là được.
”Ngày mai nói không chừng cha mẹ sẽ phát hiện ra bốn đứa trẻ đều biết mất không thấy bóng dáng đâu, lúc ấy bọn họ chắc chắn sẽ nghi ngờ.
Kiến nghị của Cố Nhị Tuệ đã có được sự đồng ý của tất cả mọi người.
Năm người trốn trong ruộng ngô bên cạnh con đường nhỏ.
Cố Tam Tĩnh không nhàn rỗi nổi nên lại chạy ra ngoài tìm địa bào tử, lúc quay về còn vạt áo trước của mình làm túi đựng rất nhiều: “Bên kia có nhiều địa bào tử lắm, mau ăn đi.

”Cố Nhất Mẫn và Cố Nhị Tuệ đều lắc đầu không ăn, lúc còn nhỏ bọn họ cũng từng ăn loại quả này rồi, bây giờ đều không thích nữa.
Hàn Chính Bình cũng không ăn, anh sợ địa bào tử sẽ làm dơ tay mình.
Cố Tư Tinh vốn còn muốn bày ra dáng vẻ của tiểu tiên nữ nhưng nhìn thấy Cố Tam Tĩnh ăn ngon miệng như vậy nên cũng bắt đầu ăn, dù sao thì cũng không thể làm tiểu tiên nữ được, cùi không sợ lở vậy.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.