Trò Chơi Vương Quyền

Chương 111: Chương 38 (Hết)





CHƯƠNG 38: ARYA
Cả lâu đài hỗn loạn và ầm ĩ. Đám lính chuyển những thùng rượu, bao tải bột mì và những bao mũi tên mới sản xuất lên thùng xe. Đám thợ rèn bận rộn sửa chữa kiếm, những vết lõm trên áo giáp, móng ngựa và những thứ tương tự. Những chiếc áo giáp bị ném vào thùng cát, lăn trên bề mặt lởm khởm của Flowstone Yard để chà sạch. Những phụ nữ nhà Weese có nhiệm vụ khâu hai mươi cái áo choàng, giặt hơn một trăm cái. Trong thành phố, bất kể quý tộc hay binh sĩ đều phải tập hợp ở nhà thờ cùng nhau cầu nguyện. Bên ngoài thành, những lều chiến đã được dỡ bỏ. Trong khi đám người hầu xách những xô nước đổ lên bếp lửa, thì bọn lính tráng tập trung mài lưỡi kiếm trên những viên đá mài. Tiếng ngựa hít thở khò khè, tiếng quát to ra lệnh của đám quý tộc, tiếng chửi bới của bọn binh lính,những tiếng ồn càng lúc càng dâng cao, đạt đến đỉnh điểm. Đó là tình hình đoàn diễu hành mà Lãnh chúa Tywin Lannister đang dẫn đầu.
Hiệp sĩ Addam Marbrand là đội trưởng đầu tiên rời khỏi thành phố, sớm hơn một ngày so với những người khác. Hắn tạo hình tượng một gã đàn ông đẹp trai, cưỡi một con ngựa màu đồng đỏ trùng với màu tóc xõa như dòng suối trên vai. Giáp ngựa cũng màu đồng phù hợp với chiếc áo choàng của viên kỵ sĩ, được trang trí trên đó là cây cháy. Vài người trong đám phụ nữ trong lâu đài đã khóc khi thấy hắn ra đi. Weese nói hắn là kỵ sĩ giỏi và chiến binh vĩ đại, cánh tay đắc lực nhất của Lãnh chúa Tywin.
Mình hy vọng hắn chết, Arya nghĩ khi quan sát hắn cưỡi ngựa ra khỏi cổng thành, đám bộ hạ sắp hàng đôi lũ lượt cưỡi ngựa chạy theo. Mình hy vọng tất cả bọn họ đều chết. Bé biết bọn chúng đang đi đánh nhau với Robb. Vừa làm việc bé vừa nghe bọn họ nói về chuyện đó. Arya biết Robb đã thắng vài trận quan trọng ở phía Tây. Anh ấy đã đốt cháy cảng Lannisport, vài người kể thế, hay anh ấy sẽ đốt cháy nó nếu chiếm được nó. Anh cũng chiếm được Casterly Rock và giết tất cả mọi người ở đó, hay anh bắt đầu tiến về Golden Tooth, mọi chuyện đều mơ hồ… nhưng xác thực có vài chuyện phát sinh, đó là điều không cần nghi ngờ.
Weese phái bé chạy truyền tin từ sáng đến tối, có vài người để tìm được bé phải ra khỏi thành, lội qua bãi bùn lầy và lao vào doanh trại đang cuồng loạn. Mình có thể chạy trốn khỏi đây, bé nghĩ khi tưởng tượng đến việc nhảy lên chiếc xe thùng đang chạy ngang qua. Mình có thể nhảy lên phía sau thùng và trốn ở đó, hoặc lẩn vào doanh trại mà không ai có thể ngăn lại. Giá không có Weese thì bé có thể thực hiện những hành động này. Lão đã hơn một lần cảnh báo bọn họ rằng, bất kỳ ai muốn chạy trốn thì lão sẽ tra tấn cho sống không bằng chết. “Ta sẽ không đánh các ngươi, không đâu. Ta không chạm vào các ngươi dù chỉ một ngón tay. Ta chỉ việc giao các ngươi cho Qohorik. Phải, ta sẽ làm điều đó. Ta sẽ giao các ngươi cho Crippler. Tên thực là Vargo Hoat, và hắn chỉ việc chặt chân các ngươi,” có lẽ nếu Weese chết, Arya thầm tưởng… nhưng hiện tại bé vẫn phải đi cùng lão. Lão luôn nói, chỉ cần nhìn mày là có thể ngửi ra việc mày đang nghĩ gì.
Tuy vậy, Weese chắc chắn không bao giờ có thể tưởng tượng ra bé có thể đọc, vì vậy lão không hề bận tâm khi giao cho bé những bức thư mà không cần đóng dấu. Arya lén đọc tất cả, nhưng không tìm thấy bất kỳ điều gì hữu ích, chỉ có thông tin gửi xe này đến nhà kho, gửi xe kia đến kho vũ khí. Thậm chí còn có thư yêu cầu thanh toán tiền thua bạc nhưng viên hiệp sĩ bé đưa thư đến còn chẳng biết chữ mà đọc. Khi bé nói nội dung thư cho hắn, hắn gầm lên đuổi theo đòi đánh bé, nhưng Arya nhanh nhẹn tránh né, thuận tay nắm lấy dây lưng kéo hắn ngã ngựa và chạy biến. Tên hiệp sĩ chạy đuổi theo, nhưng bé nhanh như sóc chạy giữa hai hàng xe, lẩn vào đám cung thủ, nhảy qua cả xô nước tiểu, trong khi tên đó mặc áo giáp nên chậm chạp hơn nhiều, làm sao mà bắt kịp. Khi đưa chiếc tù và, chiến lợi phẩm, cho Weese, lão khen bé là một con chồn nhỏ và xứng đáng nhận được phần thưởng. “Ta định thịt một con gà tối nay nấu súp. Chúng ta sẽ cùng ăn, ta và ngươi. Ngươi sẽ thích à xem.”
Đến bất cứ đâu bé đều tìm Jaqen H’ghar, muốn thì thầm một cái tên khác cho hắn trước khi những người bé ghét thoát hết khỏi tâm mắt, nhưng trong đám hỗn độn này không thể tìm thấy tên lính đánh thuê Lorathi.
N.g.u.ồ.n. .t.ừ. .s.i.t.e. .T.r.u.y.e.n.G.i.C.u.n.g.C.o...c.o.m. Hắn vẫn còn nợ bé hai mạng, và bé lo rằng nếu hắn cưỡi ngựa ra trận với đám còn lại thì món nợ này cũng bay theo. Cuối cùng, lấy hết can đảm bé rón rén hỏi tên gác cổng xem hắn đi chưa. “Lính của Lorch, phải không?” Tên gác cổng hỏi lại. “Hắn sẽ không ra trận nữa. Thủ lĩnh của hắn là Hiệp sĩ Amory thuộc Harrenhal. Vì vậy toàn bộ lính sẽ ở lại đây canh giữ lâu đài. Huyết Đoàn (Bloody Mummers) cũng sẽ rời đi, chịu trách nhiệm trưng thu lương thảo. Con dê Vargo Hoat tức giận đến mức nhổ nước bọt phì phì, hắn và Lorch lúc nào chả ghét nhau như mẻ.”

Tuy nhiên, đám Mountain sẽ rời đi cùng Lãnh chúa Tywin. Hắn được bổ nhiệm chỉ huy đội quân tiên phong, điều đó đồng nghĩa với việc Dunsen, Polliver và Raff sẽ thoát khỏi tay bé, trừ khi bé tìm được Jaqen và bắt hắn giết một trong số chúng trước khi bọn họ rời đi.
“Weasel.” Chiều hôm đó Weese vẫy tay gọi bé và ra lệnh: “Đến kho vũ khí và nói với Lucan rằng Hiệp sĩ Lyonel muốn luyện tập và cần một thanh kiếm mới. Đây là huy hiệu của ông ấy.” Lão đưa cho bé tờ giấy gấp. “Giờ thì nhanh lên, ông ấy sẽ cưỡi ngựa đi cùng Hiệp sĩ Kevan Lannister.”
Arya cầm lấy tờ giấy và chạy biến đi. Kho vũ khí nối thẳng với lò rèn, đó là một tòa nhà có trần cao, có hai mươi lò rèn xây gắn với tường cùng có lạch đá đổ đầy nước để làm nguội sắt. Khi bé bước vào đây, chỉ còn nửa số lò rèn đang hoạt động. Những tiếng búa đập cộng hưởng vang vọng giữa các bức tường và những thân hình vạm vỡ ướt đẫm mồ hôi trước sức nóng tỏa ra từ lò rèn, cánh tay cầm búa liên tục dơ lên đập xuống. Bé thoáng nhìn thấy Gendry, bộ ngực trần đang chảy mồ hôi ròng ròng, nhưng đôi mắt xanh dưới mái tóc đen dày vẫn sáng như trong trí nhớ của bé. Arya không rõ liệu có nên nói chuyện với hắn. Việc bọn họ bị bắt tất cả là lỗi của hắn. “Ai là Lucan?” bé đưa ra tờ giấy. “Tôi đến lấy thanh kiếm mới cho Hiệp sĩ Lyonel.”
“Đừng để ý đến Hiệp sĩ Lyonel.” Hắn kéo tay bé kéo sang một bên. “Tối qua Hot Pie hỏi tôi liệu tôi có nghe thấy tiếng cô la Winterfell tại lần chiến đấu ở trang viên, khi tất cả đang đánh nhau trên tường thanh.”
“Tôi chưa bao giờ làm thế”
“Có. Cô đúng là la lên như thế. Tôi cũng nghe thấy.”
“Lúc đó ai chẳng đang la hết,” Arya phòng thủ, “Hot Pie cũng la lên Hot Pie. Hắn phải la hét hàng trăm lần ấy chứ.”
“Vấn đề là những gì cô la. Tôi đã nói với Hot Pie là nó nên làm sạch ráy tai, vì tôi nghe rõ ràng cô la lên là ‘Biến đến địa ngục đi/ Go to Hell’. Nếu nó hỏi lại cô thì hãy biết đường mà trả lời.”
“Tôi sẽ trả lời thế” bé trả lời, dù thâm tâm nghĩ câu ‘biến xuống địa ngục đi” đúng là ngu ngốc, không đáng để nói. Nhưng bé không dám nói cho Hot Pie biết bé thực sự là ai. Có lẽ mình sẽ gửi tên Hot Pie cho Jaqen.
“Tôi sẽ đến gặp Lucan,” Gendry nói rồi quay lại đánh vần tên Lucan (dù Arya không nghĩ hắn có thể đọc chữ) và hạ một thanh kiếm dài nặng xuống. “Thanh kiếm này quá tốt để dành cho thằng ngốc đó. Cứ nói với hắn rằng tôi nói câu đó.” Hắn vừa nói vừa đưa cho bé thanh kiếm.
“Tôi sẽ truyền lời,” bé nói dối. Nếu bé thực sự làm thế thì sẽ bị Weese lột da. Lucan sẽ tự mình ra tay chứ chẳng đùa.
Thanh kiếm dài này nặng hơn thanh Kim rất nhiều, nhưng Arya cảm thấy thích nó. Sức nặng của sắt trong tay khiến bé cảm thấy mình mạnh hơn. Có lẽ mình không phải là thủy vũ, nhưng không bao giờ là một con chuột. Một con chuột không biết sử dụng kiếm như mình. Cửa thanh rộng mở, đám lính đến và đi, những chiếc xe ngựa đến với thùng rỗng và rời đi với những xe hàng nặng trĩu. Bé nghĩ đến việc phải đến chuồng ngựa để truyền lại mệnh lệnh Hiệp sĩ Lyonel muốn một con ngựa mới. Bé đang giữ mảnh giấy mà những thằng bé trong chuồng ngựa cũng không biết chữ giống Lucan. Mình có thể lấy ngựa, kiếm và cứ thế chuồn đi. Nếu bị lính gác chặn lại, mình sẽ trình ra mảnh giấy và nói rằng mình đang mang những thứ đó cho Hiệp sĩ Lyonel. Tuy nhiên, bé còn chưa biết hình dáng ngang dọc của Hiệp sĩ Lyonel thế nào và tìm ông ta ở đâu. Và nếu bọn họ đặt câu hỏi về chuyện này, bọn họ sẽ phát hiện ra, rồi sau đó Weese… Weese…
Bé cắn chặt môi, cố không nghĩ đến cái cảm giác chân bị cắt sẽ như thế nào, một nhóm cung thủ mặc áo giáp da và mũ sắt vừa đi ngang qua, cây cung khoác trên vai. Arya nghe loáng thoáng thấy họ đang nói chuyện.
“Những người khổng lồ mà tôi kể cho cậu nghe ấy, nghe nói bọn chúng tràn xuống từ bên ngoài Tường Thành, cao hai mươi feet, hắn kể bọn chúng theo hắn như chó...”
“… thật đáng sợ, trong đêm đen bọn chúng đột nhiên xuất hiện tập kích. Hắn giống sói nhiều hơn là người. Tất cả đám người nhà Stark đều là…”
“Câm cái miệng chó suốt ngày kể về sói và đám người khổng lồ của mày lại. Thằng bé kia sẽ đái ra quần nếu nó biết chúng ta đang nói về chuyện gì. Nó chưa đủ lớn để biết đến cuộc chiến ở Harrenhal đúng không? Nó cũng không biết về Ran Vother đúng không? Nó sẽ chạy biến nếu như biết đó là điều tốt nhất cho nó bây giờ.”
“Tùy mày nói sao thì nói, nhưng tao có cảm giác thằng bé đó biết những thứ mà chúng ta không biết, có lẽ chúng ta mới là người nên chạy…” Đúng thế, Arya nghĩa. Phải. Chúng mày mới chính là người nên chạy, chúng mày cùng Lãnh chúa Tywin, đám người Mountain, Hiệp sĩ Addam, Hiệp sĩ Amory và Hiệp sĩ Lyonel ngu ngốc bất kể hắn là ai, tất cả chúng mày tốt nhất là nên chạy đi, nếu không anh trai tao sẽ giết chúng mày, anh ấy là người nhà Stark, anh ấy là Sói nhiều hơn là người, và tao cũng thế.
“Weasel,” giọng gào của Weese vang vọng trên không. Bé chưa bao giờ biết hắn đến từ đâu, nhưng hắn luôn bất ngờ xuất hiện trước mặt. “Đưa cho tao thứ đó. Mày cầm đủ lâu rồi.” Hắn giật thanh kiếm từ tay bé và trả lại bằng cái tát rát mặt. “Lần tới phải làm việc nhanh hơn.”
Trong một khắc, bé tưởng mình lại biến thành một con sói, nhưng Weese quay người rời đi, để bé đứng đó với dư vị máu tanh trong miệng. Khi ăn tát, bé đã cắn phải đầu lưỡi. Bé hận hắn.
“Mày còn muốn cái tát nữa à?” Weese quay đầu hỏi. “Cẩn thận mất mạng nếu còn trưng ra cái nhìn vô lễ và ngạo mạn đó. Đi xuống phòng bia và nói với Tuffleberry rằng tao đã chuẩn bị xong mười hai thùng rượu cho hắn phải cử người lên mà lấy, nếu không tao sẽ dành số rượu đó cho người khác.” Arya xoay người rời đi, nhưng Weese cảm thấy vẫn chậm chạp. “Mày phải chạy nếu còn muốn được ăn tối nay,” hắn gào lên, những lời hứa về đồ ăn béo giòn đã bay mất theo gió, “và đừng có lạc đường lần nữa, nếu không tao thề sẽ ày ra bã.”
Mày sẽ không làm thế được đâu, Arya nghĩ thầm. Mày sẽ không bao giờ làm thế được nữa. Nhưng bé vẫn chạy. Các chư thần già phương Bắc chắc hẳn đã tiếp thêm sức lực cho đôi chân bé. Khi đã chạy đến nửa đường, chỗ dưới cầu đá nằm giữa Tháp Widow và Kingspyre, bé nghe thấy tiếng cười giòn giã, chói tai. Rorge cùng ba gã khác đang từ một góc đi ra. Trên ngực áo bọn chúng thêu hình sư tử giống với Hiệp sĩ Amory. Khi nhìn thấy bé, hắn dừng bước, nhếch miệng cười, trưng ra một bộ răng vàng xỉn khấp khểnh khiến cơ mặt hắn càng trở nên xấu xí. “Con đĩ của Yoren.” Hắn gọi bé. “Bây giờ thì tụi tao đã biết tại sao lão khốn áo đen đó lại muốn mày đến Tường Thành rồi, phải không?” Hắn lại cười lớn và đám còn lại hùa theo. “Giờ thì lão người tình của mày đâu rồi?” Rorge đột nhiên dừng cười cũng bất ngờ như lúc bắt đầu, cất tiếng hỏi: “Có nhớ là tao đã hứa sẽ hành mày đến chết khô không,” hắn tiến dần về phía bé. Arya bước lui về phía sau. “Không còn can đảm khi tao không bị xích trói,phải không?”

“Tao đã cứu mạng mày.” Bé cố gắng giữ khoảng cách, sẵn sàng chạy chối chết nếu hắn tiến gần hơn.
“Và tao đoán là phải cảm ơn mày vì điều đó. Nói xem Yoren đặt ‘thằng nhỏ’ của lão từ phía trước hay phía sau thì mày thích hơn?”
“Tao đang tìm Jaqen,” bé nói, “để chuyển lời nhắn.”
Rorge khựng lại. Có gì đó trong mắt hắn chuyển động… có thể nào hắn sợ Jaqen H’ghar? “Ở nhà tắm. Cút ngay đi.”
Arya nhanh chóng xoay người chạy nhanh như nai đến nhà tắm. Bé tìm thấy Jaqen đang ngâm người trong bồn, khói bốc lên xung quanh và một cô phục vụ đang giúp hắn gội đầu. Hắn có mái tóc dài, một bên đỏ một bên trắng, duỗi thẳng xuống vai, ẩm ướt và nặng nề.
Bé nhón chân lặng lẽ bước tới như một cái bóng, nhưng bất ngờ hắn mở choàng mắt ra. “Cô gái di chuyển như một con chuột nhỏ nhưng người đàn ông vẫn nghe thấy tiếng bước chân,” hắn cất tiếng. Sao hắn có thể nghe thấy mình nhỉ? Bé tự hỏi và dường như hắn nghe được suy nghĩ của hắn. “Âm thanh cọ sát của da giày trên đá thường giống như tiếng tù và khi đập vào tai người đàn ông này. Những cô gái thông minh thường đi chân trần.”
“Tôi có một tin nhắn,” Arya ngập ngừng liếc nhìn cô phục vụ. Nhưng dường như cô ta không có ý định rời đi, bé cúi xuống chạm vài tai hắn rồi thì thầm: “Weese.”
Jaqen H’ghar lại nhắm mắt, uể oải trông như đang ngủ. “Nói với đại nhân, người đàn ông sẽ nghỉ ngơi một lúc.” Tay hắn bất ngờ di chuyển, bắn cả nước nóng vào bé và bé phải lùi lại để tránh.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.