Câu nói đùa của Tống Túc cũng không khiến Thiện Yên Lam hoài nghi.
Ngược lại, không hiểu sao cô lại có linh cảm rằng chuyện này sẽ xảy ra.
Nhưng cô không nghĩ nhiều về điều đó, dù sao hiện tại cũng chưa có chuyện gì xảy ra, suy nghĩ lung tung cũng vô ích.
Vào tiết thứ ba buổi sáng, cô nhận được tin nhắn của Tống Túc.
Ngô Ca và Âu Dương Lộ đến tìm cô sau giờ học như thường lệ. Thiện Yên Lam mỉm cười xin lỗi với họ, nói rằng cô phải đi ăn với ba mẹ.
Lúc này có rất nhiều học sinh đang đi ra ngoài, họ tụ tập thành từng nhóm để đến căng tin hoặc ra cổng trường. Thiện Yên Lam thong thả đi theo dòng người, hòa mình vào đám học sinh bình thường, đợi khi đi đến một góc khuất, cô mới lặng lẽ rẽ vào.
Bởi vì các học sinh và giáo viên đều đi ăn cơm nên ký túc xá giáo viên không có ai. Cô dễ dàng luồn qua bụi cỏ và bước vào.
Cô vừa mở cửa đã thấy mùi thơm của thức ăn nóng hổi ập vào mũi.
Thiện Yên Lam cảm thấy rất đói bụng, cô nhìn quanh nhưng không thấy Tống Túc đâu. Cô chưa kịp thắc mắc thì bất ngờ có bóng người xuất hiện phía sau khiến cô giật mình.
"Cô là..."
Người đối diện là một cô gái, cô ấy nhìn Thiện Yên Lam với nụ cười trên môi, đối phương mặc một chiếc váy dây màu trắng quen thuộc. Thiện Yên Lam trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn cô ấy.
Đó chính là cô gái có gương mặt giống hệt cô.
Không chỉ Chung Việt mà ngay cả bản thân cô cũng không tìm ra bất kỳ điểm khác biệt nào.
Cô gái kia không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt đen láy khiến cô rùng mình. Thiện Yên Lam nhíu mày, nhẹ nhàng hỏi: "Có phải cô là người mà Tống Túc tìm không?"
Cô gái khẽ mỉm cười.
Khi tiếp xúc gần, Thiện Yên Lam chỉ cảm thấy không thể tin nổi, vừa cảm thấy thần kỳ lại vừa có một cảm giác khó tả. Cô gái này giống như bản sao của cô vậy, ai nhìn vào cũng sẽ cảm thấy sợ hãi.
"Cậu đến rồi."
Một giọng nói trầm ấm vang lên từ phía sau, Thiện Yên Lam quay đầu lại thì thấy Tống Túc không biết đã xuất hiện từ đâu. Cô chỉ ‘ừ’ một tiếng.
"Tới đây ăn cơm đi." Tống Túc lập tức kéo ghế ngồi xuống.
Thiện Yên Lam không vội ăn, cô chỉ vào cô gái im lặng nãy giờ rồi hỏi: "Cô ấy..."
"Là thế thân của cậu." Tống Túc cười cười, thong thả gắp một miếng cơm vào miệng: "Giống cậu lắm đúng không?"
Đâu chỉ giống thôi đâu mà phải nói là giống nhau như đúc.
"Cậu tìm cô ấy ở đâu vậy?" Cô nhìn cô gái đang ngồi trên ghế sô pha: "Có nên gọi cô ấy ăn cùng không?"
"Không cần, cậu qua đây trước đi."
Nghe anh nói vậy, trong lòng cô cảm thấy vô cùng nghi hoặc nhưng vẫn đành ngồi xuống ăn trước.
Mặc dù đang ăn nhưng cô vẫn không khỏi lén lút nhìn cô gái đó. Cô ấy đang uống nước, nhấp từng ngụm nhỏ, mọi hành động đều khiến cô cảm thấy vô cùng quen thuộc. Cô có một thói quen là ngậm nước trong miệng một lúc rồi mới nuốt, cô gái này cũng vậy.
"Sao mà cậu làm được vậy?" Thiện Yên Lam nhíu mày: "Dù có bằng chứng trước mắt nhưng tôi vẫn cảm thấy rất khó tin."
Tống Túc thong thả ăn cơm: "Cậu nghĩ như vậy cũng bình thường."
"Cho nên cậu làm được thế bằng cách nào vậy?" Cô hỏi anh: "Cho cô ấy phẫu thuật thẩm mỹ, thay đổi giọng nói, thậm chí còn bắt chước dáng đi của tôi? Không thể nào, dù có thành công thì cậu cũng không cần phải tốn nhiều công sức như vậy."
Tống Túc cười híp mắt nói: "Trên thế giới này vẫn có những người có ngoại hình giống hệt nhau, còn về giọng nói và dáng đi thì chỉ cần thay đổi một chút là được rồi, có gì khó đâu."
"Vậy tại sao cô ấy vẫn giữ dáng vẻ của tôi?"
Điều khiến cô cảm thấy kỳ lạ và đáng sợ chính là điều này. Một người có suy nghĩ và trải nghiệm sống độc lập, ngay cả trong những lúc riêng tư cũng bắt chước y hệt như vậy? Có cần thiết phải làm như thế không?
"Tên của cô ấy là gì? Cô ấy đến từ đâu?"
"Thiện Yên Lam, người thành phố A." Dường như Tống Túc cảm thấy cô hỏi quá nhiều nên bèn gắp một miếng thịt nhét vào miệng cô: "Cậu cứ coi cô ấy là chính cậu đi."
Sao có thể làm thế được?
Cô nhai miếng thịt trong miệng, vừa thưởng thức món ăn ngon vừa suy nghĩ miên man.
Dường như cô gái đó đã mặc kệ mọi thứ nên chẳng có bất kỳ phản ứng nào với những gì đang diễn ra ở đây.
Ăn xong, điện thoại của Tống Túc reo lên nên anh ra ngoài nghe điện thoại. Trong không gian rộng lớn chỉ còn lại hai cô gái có gương mặt giống hệt nhau. Thiện Yên Lam từ từ ngồi xuống bên cạnh cô ấy, thận trọng quan sát biểu cảm của đối phương. Đối phương rất bình tĩnh, thản nhiên rót nước cho mình, sau đó, cô ấy đưa cánh tay trắng nõn ra cầm một chiếc cốc sạch rồi rót nước cho Thiện Yên Lam.
"Cảm ơn." Thiện Yên Lam cảm ơn, ánh mắt vẫn không rời khỏi đối phương.
"Cô có gì muốn hỏi tôi không?" Đột nhiên cô gái lên tiếng.
Cô hơi sững sờ, dịu dàng hỏi: "Tên của cô là gì?"
"Tôi tên là Thiện Yên Lam." Cô ấy đáp lại với một nụ cười dịu dàng: "Còn cô?"
Cái gì?
Thiện Yên Lam ngạc nhiên nhìn cô ấy, không biết nên nói gì: "Tên thật của cô là gì?"
"Đương nhiên là Thiện Yên Lam rồi." Cô ấy chớp mắt, cười khẽ: "Tại sao cô lại nghi ngờ tên của tôi thế?"
Cô nhíu mày.
Là Tống Túc bảo cô ấy nói như vậy sao? Hay là có lý do nào khác?
"Cô quen biết Tống Túc như thế nào?" Thiện Yên Lam liếc nhìn bóng dáng của anh ở ngoài cửa, khẽ hỏi.
Cô gái mở to mắt, ngạc nhiên hỏi: "Tống Túc là ai?"
Cô nhíu mày: "Cô không biết Tống Túc à?"
"Ừm, người đó là ai?"
Thiện Yên Lam chợt cảm thấy sởn gai ốc, một lớp mồ hôi lạnh toát ra từ sau lưng. Cô cảm thấy mọi chuyện ngày càng trở nên kì lạ, kỳ lạ đến mức khiến cô cảm thấy bản thân đa nghi.
"Người ở ngoài đó." Cô chỉ bóng lưng của Tống Túc: "Cô có quen biết cậu ấy không?"
Cô gái nhìn theo hướng ngón tay cô chỉ rồi mỉm cười: "Ừ, đó là ông chủ của tôi."
Ông chủ?
Xưng hô này có thể giải thích mối quan hệ giao dịch giữa họ nhưng tên, thân phận, thậm chí cả hành vi cử chỉ của cô ấy thì làm sao có thể lý giải được?
"Tôi có thể hỏi xem nhà cô có ai nữa không?" Thiện Yên Lam không suy nghĩ tiếp nữa mà nhấp một ngụm nước: "Cô có anh chị em nào không?"
"Không có." Cô gái có cử chỉ dịu dàng, giọng nói cũng vô cùng dịu dàng. Cô ấy kiên nhẫn trả lời những câu hỏi liên tiếp của cô: "Tôi là con một."
Những điều lẽ ra không hợp lý thì sau khi xuất hiện một chút sai lệch, nó dường như lại càng trở nên không hợp lý hơn.
Thiện Yên Lam nắm chặt tay lại, móng tay gần như đâm vào thịt. Cô không biết làm sao để diễn tả cảm xúc của mình lúc này, chỉ cảm thấy mình đã nắm bắt được một manh mối nào đó nhưng lại bị hiện thực phá vỡ, không còn manh mối nào nữa.
"Hai người nói chuyện gì vậy?" Chẳng biết từ lúc nào, Tống Túc đã nói chuyện điện thoại xong.
Thiện Yên Lam sững sờ một lúc, cô cố gắng tỏ ra bình tĩnh để anh không phát hiện ra sự khác thường của mình, mỉm cười với anh: "Tôi chỉ tò mò về người giống tôi như đúc nên chúng tôi tán gẫu một chút thôi."
Tống Túc tỏ ra thờ ơ, cầm lấy chiếc cốc đặt trước mặt cô rồi uống một ngụm. Thiện Yên Lam hơi há miệng, câu "Đây là cốc của tôi" còn chưa kịp thốt ra thì anh đã uống hết.