Trò Chơi Tùy Chỉnh

Chương 31: Chương 31




Đầu cô choáng váng, bị kéo như thế, cô hơi buồn nôn, đúng lúc ấy, Chung Việt đỡ lấy cô, nhắc nhở Liêu Lị Sa: “Chậm thôi.”

Liêu Lị Sa quay đầu lại hừ một tiếng.

Liễu Khinh Khinh với Trương Kỳ Nhã đã nhảy rồi, trong sàn nhảy toàn là người chen chúc, cô chưa từng tiếp xúc với người khác ở khoảng cách gần như thế nên chưa thích ứng kịp. Mấy người Liêu Lị Sa trông có vẻ đã tới quán bar rất nhiều lần, họ tự nhiên với hết thảy mọi thứ.

Thấy Thiện Yên Lam vẫn đứng im, họ qua kéo cô, hét lên bên tai cô: “Đừng tỏ vẻ học sinh ba tốt của cậu nữa, nhảy đi nào!”

Vấn đề là cô không biết nhảy.

Cô nhìn những người khác, gần như tất cả mọi người đều đắm chìm trong âm nhạc, lắc mình theo giai điệu, có vài đôi nam nữ còn dán lên nhau mà nhảy, cô đỏ mặt, quay đầu nhìn sang chỗ khác.

Điệu nhảy này khác hẳn với loại cô từng luyện tập lúc nhỏ.

Họ nhảy rất tùy ý, rất tự do nhưng cũng rất hưởng thụ.

“Có muốn bám lên tôi không?” Chung Việt cúi người thì thầm bên tai cô: “Tôi sẽ dẫn cậu đi.”

Mấy người Liêu Lị Sa đã chìm đắm trong thế giới của riêng mình, cô thở dài nhưng vẫn từ chối: “Không sao.”

Cậu ta cười bất đắc dĩ song cũng không ép cô nữa.

Cô chưa từng nghe kiểu âm nhạc ầm ĩ thế này, trên mặt hiếm khi xuất hiện vẻ hoang mang và luống cuống. Trong ánh đèn chớp nháy mê ly, khuôn mặt cô lại càng thêm quyến rũ. Bởi vì hôm nay cùng ba mẹ đi ăn trưa, cô ăn mặc tương đối trang trọng. Dáng vẻ đơn thuần ấy không ăn nhập gì với quán bar này nhưng lại mang theo cảm giác mâu thuẫn kích thích, khiến người ta không thể rời mắt.

Cô nhìn những người xung quanh, không chú ý tới Chung Việt vẫn luôn nhìn chằm chằm mình.

Một lát sau, Trương Kỳ Nhã qua kéo cô cùng nhảy, nụ cười vui vẻ trên mặt cô ta ảnh hưởng tới Thiện Yên Lam, cô thả lỏng, chậm rãi gia nhập vào cuộc vui.

“Nhiều người nhìn cậu lắm, có cảm nhận được không?” Liêu Lị Sa ghé sát lại, trêu chọc.

Lúc đầu cô đã nhận ra ánh mắt nóng bỏng của một vài người. Có lẽ do Chung Việt bên cạnh cô, không ai dám tiến lên bắt chuyện.

“Tôi chọn một anh đẹp trai cho cậu chơi đùa nhé?”

Cô ta vừa dứt lời, Thiện Yên Lam đã vội kéo lại: “Không cần đâu.”

“Đừng xấu hổ, nhìn trai đẹp cho thích mắt.”

Một bàn tay lớn kéo Thiện Yên Lam qua, sau đó trên đầu truyền tới giọng điệu ngập ý cười của Chung Việt: “Còn có ai đẹp trai hơn tôi sao?”

Liêu Lị Sa nhìn cậu ta, cười nhạo: “Được rồi, cậu đẹp trai nhất.”

Thấy cô ta không đòi đi tìm nữa, Thiện Yên Lam mới thở phào, cô nói với Chung Việt: “Cảm ơn cậu.”

“Nếu muốn cảm ơn tôi thật thì hứa với tôi, đừng giận nữa nhé?” Cậu ta được nước lấn tới.

Ở trong không gian thế này vốn không nghe rõ lời những người khác nói, cô vờ như không nghe thấy: “Hả?”

Ai ngờ cậu ta ghé sát lại, môi gần như dán lên vành tai cô, hơi thở ấm áp phả ra khiến cô tê rần: “Chúng ta ở bên nhau đi.”

Lần này không thể vờ như không nghe thấy nữa, cô ra vẻ bình tĩnh: “Khoảng thời gian này không tốt lắm.”

“Cậu biết tôi đang nói gì mà.” Nhân lúc cô không chú ý, cậu ta kéo tay cô, tiếp xúc nhẹ nhàng như vậy ở không gian mọi người chen chúc nhau không đáng nhắc tới: “Tôi nghiêm túc đó, cậu đừng thấy tôi phiền được không?”

Chưa đợi cô trả lời, cậu ta đã tỏ vẻ tủi thân, chân thành nhìn cô: “Đây là lần đầu tôi theo đuổi con gái, nếu như cậu ghét tôi, vậy tôi thất bại quá.”

Thiện Yên Lam sửng sốt, cô không biết nên phản ứng thế nào.

Bây giờ đồng ý cũng không được, từ chối cũng không hay, cô ngượng ngùng đứng im tại chỗ.

“Tôi thừa nhận trước kia tôi hơi khốn nạn. Nhưng tôi chưa từng theo đuổi ai, cũng không biết làm thế nào để con gái thích, cậu có thể tha thứ cho tôi không?” Cậu ta cúi người, giọng nói rất trầm, cũng rất bình tĩnh, ngữ điệu lộ ra vẻ chân thành.

Lần đầu Thiện Yên Lam thấy cậu ta nghiêm túc như thế, cô không thể không nói cách làm lúc trước của cậu ta khiến cô không thích, cô cũng đã chặn Wechat của cậu ta rồi, càng từ chối thì cậu ta càng làm tới, cô thấy cực kỳ phiền phức. Bây giờ cậu ta thay đổi tính tình khiến cô chưa kịp phản ứng.

Bây giờ cậu ta định hối cải làm người sao?

Lần đầu gặp tình huống này, Thiện Yên Lam vẫn luôn giải quyết mọi chuyện chu đáo cũng không biết nên xử lý thế nào.

Chung Việt nhìn cô giống như đang đợi cô đáp lời.

Một lúc sau, cậu ta thở dài: “Thôi vậy, tôi cũng không nóng vội...”

“Được thôi.”

Cậu ta sững sờ nhìn cô.

Thiện Yên Lam nghiêm túc: “Nhưng mà cậu cũng biết tôi không thích cậu, cậu theo đuổi tôi chỉ như dã tràng xe cát thôi.”

Chung Việt bật cười, hai mắt cong cong trông rất hân hoan: “Tôi sẽ khiến cậu thích tôi.”

Hiếm khi thấy cậu ta ngây thơ thế này, Thiện Yên Lam tò mò nhìn thêm, cô không biết cô có điểm gì có thể khiến cho người kiêu ngạo như Chung Việt không muốn buông tay nhưng cô không hỏi.

Nếu cậu ta nói sẽ không làm những chuyện kia nữa, chỉ cần ngoài mặt tỏ ra bình thường, trong lòng cậu ta nghĩ gì, cô không quan tâm.

Thiện Yên Lam lại nở nụ cười.

Quay về ghế lô, Trương Kỳ Nhã và Lý Ngũ Kỳ lại bắt đầu uống. Họ giống như chưa uống đủ, mở hết chai này đến chai khác, nốc như không thiết sống nữa.

Lý Ngũ Kỳ uống hết hai ly rồi lại rời đi, bận rộn hệt ông chủ, thỉnh thoảng lại có khách qua tìm cậu ta.

Nhìn thời gian, cũng sắp phải về rồi.

“Uống nốt ly cuối cùng rồi đi thôi.” Liêu Lị Sa đẩy một ly bia qua: “Người toàn mùi rượu, ba mẹ cậu không mắng cậu đâu nhỉ?”

Cô nhận ly rồi lắc đầu: “Họ ngủ cả rồi.”

Bia ánh lên màu vàng nhạt, cô vừa uống rất nhiều loại bia này, nồng độ không cao nhưng cô vẫn thấy chuếnh choáng.

Lý Hân Vãn cũng bị ép uống một ly, từ đầu đến giờ, cô ấy rất yên tĩnh, Thiện Yên Lam muốn nói mấy câu với cô ấy nhưng đều bị Liêu Lị Sa và Trương Kỳ Nhã trùng hợp kéo đi.

Dần dà ai cũng hiểu được ý họ.

Nằm ngoài dự đoán là Tống Túc không có phản ứng gì.

Uống xong chén rượu kia, mấy người mới ra khỏi quán bar.

“Đây là lần đầu tôi về nhà sớm thế.” Trương Kỳ Nhã hừ nhẹ, ôm vai Thiện Yên Lam: “Hay là tôi cũng thành học sinh ngoan như cậu nhỉ?”

Thiện Yên Lam bất đắc dĩ cười: “Xin lỗi.”

“A Túc, chúng ta về thôi.”

Những người khác đang gọi xe, Liêu Lị Sa đi tới cạnh Tống Túc.

Chỉ nghe Tống Túc lạnh lùng đồng ý, cậu ta đút một tay trong túi áo, nhìn Lý Hân Vãn rồi nói: “Lên xe đi.”

Liêu Lị Sa nhìn qua bên kia nhưng không nói gì cả.

“Tài xế nhà tôi lái xe tới rồi, tiện đường tiễn cậu một đoạn.” Giọng Chung Việt vang lên, cậu ta cúi đầu cười: “Đưa Khinh Khinh về trước rồi đưa cậu về.”

Thiện Yên Lam nhìn Liễu Khinh Khinh, sau đó gật đầu: “Làm phiền cậu rồi.”

Mọi người lên xe hết, Chung Việt ngồi ghế phó lái, phía sau là hai cô gái.

Vừa lên xe, cơn buồn ngủ và cảm giác choáng váng ập đến, cô cảm thấy chắc là mình uống nhiều rồi. Thiện Yên Lam nhìn sang bên cạnh, Liễu Khinh Khinh dựa ra sau ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.

“Buồn ngủ thì chợp mắt một lát đi, tới nơi tôi sẽ gọi cậu.” Chung Việt nhìn cô qua gương chiếu hậu.

Cô cười rồi đồng ý.

Vốn dĩ cô không định ngủ nhưng không biết từ lúc nào đã dựa đầu vào cửa xe rồi thiếp đi.

Xe chạy chậm rãi, trong xe yên tĩnh, tiếng thở đều đều như không nghe thấy, cảm giác tĩnh mịch đến kỳ dị.

Không biết qua bao lâu, xe dừng trước khu chung cư cao cấp, Liễu Khinh Khinh vốn còn đang ngắm mắt nghỉ ngơi đột nhiên thức dậy, cô ta nhìn Thiện Yên Lam đang ngủ say, chậm rãi nói: “Tôi đi trước đây.”

Cô ta xuống xe, cửa ghế phó lái cũng được mở ra.

Một lúc sau, bóng dáng cao lớn ngồi vào ghế sau, dặn dò tài xế: “Lái xe đi.”

Xe lại lăn bánh, sau đó, tấm che ghế sau cũng được nâng lên.

Thiện Yên Lam ngủ say không hay biết gì, tướng ngủ của cô rất đẹp, gương mặt ửng hồng sau khi ngấm rượu, trong không gian lúc sáng lúc tối có vẻ mập mờ. Ánh mắt nóng bóng dán chặt vào người cô, không bỏ qua bất kỳ vị trí nào, tỉ mỉ đánh giá.

Một bàn tay nâng cằm cô lên, gương mặt cô mỹ lệ, cái cổ trắng nõn khiến người ta không thể phớt lờ. Cậu ta ngắm không rời mắt, hô hấp nóng bỏng phả lên mặt cô, sau đó cậu ta chậm rãi cúi đầu xuống.

Chóp mũi chạm tới cổ cô, cậu ta ngửi mùi hương nước hoa thoang thoảng trên người cô.

Bàn tay nâng cằm cô bất giác nắm chặt lại, cậu ta tròn mắt, bên trong u ám.

“Muốn nuốt chửng cậu thật đấy.”


 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.