Trò Chơi Khuy Quang [Vô Hạn Lưu]

Chương 57: Căn Bệnh Không Thể Chữa Khỏi 7





Đau đến cùng cực có lẽ là loại cảm giác không có cảm nhận được gì cả.
Ít nhất Giang Húc cảm thấy giờ phút này không có cảm giác đau đớn, ngược lại có vài phần thoải mái, giống như có người đang xoa bóp, nằm trên một chiếc giường lớn mềm mại giống như bông, được bao bọc chặt chẽ, ấm áp như ánh mặt trời mùa xuân.
Cậu cảm thấy mình hiện tại giống như đang nằm mơ, mơ thấy mình có một đôi cánh vô hình, ở trong đêm tối mở rộng hai cánh, muốn phá tan vực sâu bay về phía ánh sáng.
Nhưng vô luận cậu cố gắng như thế nào, cậu cũng không tìm thấy lối ra, cậu vẫn bay thẳng, bay thật lâu, nhưng cậu vẫn chỉ có thể xoay quanh tại chỗ, nhưng cậu không muốn buông tha, mệt đến mức thở hổn hển, mồ hôi ướt đẫm tóc trước trán, hai cánh cũng bởi vì mệt mỏi dẫn đến tốc độ phi hành càng ngày càng chậm, dần dần rơi xuống đất.
Cậu sắp chết sao...!Chết trong lỗ đen này àsao..
"Không——"
Giang Húc mở mắt ra, thì ra là gặp ác mộng.

Cậu vốn có thể thở phào nhẹ nhõm, nhưng nhất thời thấy rõ cảnh tượng trước mắt, cậu mới phát giác tình huống hiện tại so với ác mộng còn kinh hãi hơn.
Hoàn cảnh hiện tại của cậu giống hệt cảnh tượng trong mộng, bốn phía một mảnh đen kịt, đưa tay không thấy năm ngón tay.
Chẳng lẽ lại là mộng? Không thể nào, đây không phải là một giấc mơ...
Chuyện phát sinh trước mắt rất quen thuộc, gần như giống với lúc cậu mới đến Khuy Quang, lúc đó cũng là ở trong một mảnh hắc ám, đột nhiên nhảy ra âm thanh của hệ thống nói cho cậu phải đi tham gia trò chơi này.
Giang Húc tự nói với mình, nơi này sẽ không phải là Khuy Quang lâu đài, bởi vì trong tòa nhà rách kia có hệ thống thưởng cho phòng ngủ, phòng khách, phòng bếp, nhưng nơi này cái gì cũng không có, quan trọng là nơi này không có Quý Hoài ở với mình như hình với bóng.
Nghĩ đến đây, Giang Húc mới phản ứng lại, Quý Hoài thì sao? Cuối cùng ký ức của anh dường như dừng lại ở lúc phát bệnh cùng Quý Hoài ôm nhau, sao trong nháy mắt anh lại đến đây?
"Quý Hoài?" Giang Húc thăm dò nhẹ nhàng kêu một tiếng.
Không có phản hồi.
"Quý Hoài?" Lần này Giang Húc cố ý tăng âm lượng, nhưng vẫn không nhận được hồi âm.
Giang Húc mờ mịt đứng tại chỗ, mất đi cảm giác nắm giữ tình cảnh của mình thập phần không dễ chịu, giống như bị người ta nắm trong tay, ngay cả giãy dụa cũng vô lực.
Anh ta phải tìm cách.
Giang Húc ngưng thần trong chốc lát, bản thân trò chơi mặc dù có lực lượng rất lớn bày ra người chơi, nhưng cũng không phải tùy tâm sở dục, làm gì thì làm, mỗi một việc nó làm đều có căn cứ, ví dụ như hiện tại, Giang Húc từ nơi này đến nơi khác, cũng nhất định là cậu đã phạm phải điều kiện nào đó, hệ thống nhận được mệnh lệnh của trò chơi chấp hành nhiệm vụ.
Vậy cậu đã kích hoạt điểm gì?
Giang Húc nhớ lại đủ loại chi tiết, ngoại trừ mình không cẩn thận bị bắt ở tầng hầm bị nhiễm trùng cổ chân một chút, anh không gặp phải tà từ kỳ quái gì nữa.
Chẳng lẽ là ở trong phòng bệnh nặng? Nhưng khi người nọ chết, hắn căn bản là chưa từng đụng tới hắn.
Chờ một chút, chết rồi.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.