Triệu Hoán Thần Binh

Chương 976: Vu Nhai tiểu đệ




Một người tỉnh táo sau đó đi rèn luyện, đi vào Ma Pháp đế quốc thì thay đổi tính cách là chuyện dễ dàng.
Mắt Độc Cô Cửu Thiên sáng lên, muốn hỏi rõ tình huống:
- Cách chúng ta . . .
Nhưng Đan Diễm Tâm cắt ngang lời Độc Cô Cửu Thiên:
- Chậc chậc, ta vốn nên cho hai người sắp chết các ngươi chút thời gian ôn chuyện, nhưng ta ở bên cạnh chán nghe các ngươi nói rồi, đi xuống địa ngục ôn chuyện đi.
Nghe Đan Diễm Tâm lên tiếng, Vu Nhai vụt xoay người quát với Độc Cô Cửu Thiên:
- Hành động!
Nếu tạm thời không làm gì được Độc Cô Cửu Thiên, không thể đánh nhau đã tay giẫm gã ở dưới chân vậy xem gã là tiểu đệ đi, khiến gã tiếp tục phục hắn. Có hôm nào Độc Cô Cửu Thiên biết Vu Nhai là người lúc trước gã xem là con kiến thì sẽ có biểu tình gì? Vu Nhai ngẫm nghĩ, chắc sẽ rất thú vị.
- Được!
Độc Cô Cửu Thiên là loại người dứt khoát giết chóc, nghe Vu Nhai kêu thì không nói nhiều nữa, cùng hắn xông hướng Đan Diễm Tâm. Độc Cô Cửu Thiên phối hợp Vu Nhai tấn công, trông rất giống tiểu đệ của hắn. Tạm không bàn thực lực Độc Cô Cửu Thiên có mạnh hơn Vu Nhai không, bây giờ gã bị thương, chỉ phục hồi sáu phần nên chỉ có thể nghe theo hắn.
Keng keng keng!
Lại một chuỗi đòn công kích hoa mắt. Có lẽ vì gặp nguy hiểm trầm trọng cộng với thiên phú võ học của Vu Nhai, Độc Cô Cửu Thiên rất mạnh nên phối hợp chặt chẽ như đã luyện tập với nhau từ lâu. Đan Diễm Tâm vẫn ứng đối nhẹ nhàng nhưng không còn trạng thái hờ hững, ít nhất gã đánh hết sức.
Vu Nhai, Độc Cô Cửu Thiên không đánh gục Đan Diễm Tâm được, rất khó làm gã bị thương.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Ba người đánh đến mặt biển. Ánh lửa, kiếm quang màu đen, màu vàng đan xen rồi tách ra. Nước biển màu xanh nổ tung biến thành cột sóng trắng. Tạp Đức thiếu gia đứng ở cửa hang long quật nuốt nước miếng nhìn.
Tạp Đức thiếu gia lầm bầm:
- Đây là biến thái gì vậy? Tại sao Thần Huyền đại lục có loại người như vậy? Không giống các đạo sư đã dạy, tại sao có người trẻ tuổi đáng sợ đến thế? Tên Vu Nhai đã rất khủng khiếp sao lại có người kinh khủng hơn? Hai người nhưng không đánh lại một mình hắn?
Ngày hôm nay hoàn toàn thay đổi cái nhìn thế giới của Tạp Đức.
Đến hôm nay Tạp Đức mới biết cái gì gọi là ngoài trời có trời, ngoài người có người.
Thế hệ trẻ thật kinh khủng, uổng cho Tạp Đức thiếu gia tự xưng mình là thiên tài ma pháp.
Tạp Đức lại rối rắm, rốt cuộc Vu Nhai chết tốt hơn hay Đan Diễm Tâm tóc đỏ chết tốt hơn? Tạp Đức thiếu gia nghe được lời thanh niên tóc đỏ nói, Đan Diễm Tâm không xem người ta là con người.
Thanh niên tóc đỏ tự gọi mình là thần, không để Độc Cô gia vào mắt, không biết chui ra từ đâu.
- Ủa? Họ Vu sắp rút rồi sao?
Nghĩ nhiều cũng vô dụng, trước mặt ba người này Tạp Đức thiếu gia không có sức chống lại người nào, có trốn chưa chắc chạy thoát, chỉ có thể nhìn. Tạp Đức xem một lúc phát hiện không đúng, thoáng chốc Vu Nhai, nam nhân kim bào Độc Cô gia xoay người lao hướng gã.
- Chít chít!
Tiểu Hắc bỗng nhảy lên, móng vuốt dí cổ họng Tạp Đức thiếu gia, vuốt kia chỉ vào khe núi bên cạnh tức là lối ra long quật. Chỗ đó rất bí ẩn, có trông thấy cũng không chú ý, cũng khó vào trong.
Trong khe núi cực kỳ phức tạp, là chỗ núp tốt nhất.
Tạp Đức thiếu gia ngẩn người sau đó biến sắc mặt, tim đập nhanh vội cùng Tiểu Hắc núp vào. Nếu ba người đánh nhau xung quanh đây, Tạp Đức đứng xem thì chỉ có nước chịu chết.
Lỡ như Vu Nhai, nam nhân kim bào Độc Cô gia bỏ chạy, thanh niên tóc đỏ phát hiện ra Tạp Đức thiếu gia thuận tay tiêu diệt gã thì làm sao?
Nhân dịp bây giờ chưa bị phát hiện Tạp Đức thiếu gia phải nhanh chóng trốn đi.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Quả nhiên, Tạp Đức, Tiểu Hắc mới trốn vào khe núi không lâu thì bên ngoài vang tiếng đánh nhau.
Vu Nhai, Độc Cô Cửu Thiên, Đan Diễm Tâm đánh từ mặt biển xông vào rừng rập. Tạp Đức thiếu gia núp trong khe núi tim đập nhanh, suy nghĩ lung tung, không ngừng hỏi thăm Quang Minh thần. Không biết Tạp Đức đang mắng thần hay chào hỏi rồi van xin.
Giọng nói của Đan Diễm Tâm chất chứa ma lực cường đại, cực kỳ tự kỷ:
- Trốn? Các ngươi nghĩ sẽ trốn thoát được sao?
Độc Cô Cửu Thiên không ngại trốn, nhưng cứ tiếp tục chạy thì thoát nổi Đan Diễm Tâm không?
- Vu huynh, chúng ta . . .
Lúc này Độc Cô Cửu Thiên, Vu Nhai đang xuyên toa trong rừng rập, giây lát lướt qua. Thực lực cường đại khiến người ta khó thấy bóng dáng hai người. Song sinh tử ngọc thạch1 thong dong đuổi theo sau.
Vu Nhai nhìn phía sau, lạnh lùng nói với Độc Cô Cửu Thiên:
- Chúng ta cần thời gian, cần thời gian để tăng mạnh thực lực.
Độc Cô Cửu Thiên khó tin hỏi:
- Trên người của ngươi cũng bị thương?
Vu Nhai nói chúng ta cần thời gian?
Bản thân Độc Cô Cửu Thiên tất nhiên cần thời gian phục hồi đến đỉnh cao, Vu Nhai cũng cần sao? Nhìn mặt ngoài không thấy Vu Nhai có vết thương gì, thực lực kinh khủng như vậy, nếu hắn bị thương thì đáng sợ cỡ nào?
Vu Nhai thản nhiên nói:
- Không xem như bị thương, nhưng ta có thể tăng lên thực lực trong thời gian ngắn, cần có thời gian.
Trong cơ thể Vu Nhai ức chế nhiều năng lượng, chỉ cần hấp thu hết chưa chắc không đấu lại Đan Diễm Tâm.
- Thời gian? Đối phương rất kiêu ngạo, có lẽ . . .
Vu Nhai ngắt lời Độc Cô Cửu Thiên:
- Không được, chúng ta không cược nổi. Phải tìm chỗ an toàn tuyệt đối mà hắn không tìm thấy chúng ta.
Đúng là Vu Nhai muốn lợi dụng Đan Diễm Tâm kiêu ngạo cho mình có thời gian tu luyện nhưng không được, lỡ gã phát hiện năng lượng khổng lồ trong cơ thể của hắn thì sao? Lỡ như Đan Diễm Tâm cảm giác Vu Nhai uy hiếp được gã, khi hắn đang tu luyện trực tiếp ra tay tiêu diệt thì sao?
Quá trí mạng, tuy nói đôi khi cần mạo hiểm nhưng đó chỉ là lúc bất đắc dĩ.
Lúc này có người sẽ nói nếu một mình Vu Nhai thì hắn dùng năng lực ẩn núp rồi tập trung tu luyện là xong. Vu Nhai cũng nghĩ như vậy nhưng không được, hắn không nhìn thấu Cổ Duệ chi dân, lỡ như Đan Diễm Tâm dễ dàng tìm ra được hắn thì sao? Kết quả giống nhau, khi Vu Nhai tu luyện bị Đan Diễm Tâm đánh lén thì khó sống nổi.
Độc Cô Cửu Thiên nghi hoặc hỏi:
- Có chỗ an toàn tuyệt đối sao?
Độc Cô Cửu Thiên không để ý Vu Nhai nạt mình, ai bảo thực lực của hắn mạnh?
Độc Cô Cửu Thiên ngày càng giống tiểu đệ của Vu Nhai.
Chỉ mình Vu Nhai cứu Độc Cô Cửu Thiên sống sót. Không phải người Độc Cô gia là sẽ không sợ chết, chẳng qua lúc biết mình phải chết thì bọn họ thong dong đối mặt. Như lúc trước Độc Cô Cửu Thiên bị thương nặng một mình đối mặt Đan Diễm Tâm.
Vu Nhai lạnh lùng nói:
- Không có thì tự mình chế tạo ra, chúng ta vào trong khe núi trước mặt đi.
Vu Nhai nói xong chui vào ngọn núi trước mắt, một ngọn núi kế bên lối ra long quật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.