Trên Gấm Thiêm Hương

Chương 34: Ngoài ý muốn




Hai mắt Trần Oánh chứa đầy sợ hãi, thấy Thất Vĩ gầm lên tức giận, cuối cùng nhịn không được cũng nói toạc ra.
"Phu nhân, là Nhị phu nhân nói với nô tỳ, tư sắc nô tỳ không tồi, nếu theo hầu bên người phu nhân, cuối cùng chỉ có thể gả cho người sai vặt hoặc kẻ chăn ngựa, như vậy thì quá lãng phí , nên nếu nô tỳ làm tốt sự tình mà nhị phu nhân giao, nàng sẽ chuộc thân và tìm một mối nhân duyên tốt cho nô tỳ." Trong lòng Trần Oanh kiên quyết, nếu sự tình đã muốn bại lộ, nàng muốn sống tiếp thì không thể giấu diếm với Lục Cẩm Dương, cứ nói thẳng ra, Lục Cẩm Dương có lẽ còn cho nàng một con đường sống.
"Tìm cho ngươi một mối nhân duyên tốt sao?"
Trong mắt Trần Oánh mang theo trốn tránh, " còn đồng ý đem đồ cưới thông thường của phu nhân cấp cho nô tỳ.
Vương gia cũng đã ngầm chấp thuận."
"Đồ cưới?" Lục Cẩm Dương nhướn mày, thích thú nhìn Trần Oánh, chốc lát nhịn không được liền thấp giọng bật cười, "Nàng dám cấp!"
"Nên ngươi cũng dám lấy có phải không."
Đáy lòng Lục Cẩm Dương trầm xuống, xem ra đồ cưới của nàng đúng là có không ít người để tâm tới! Thậm chí ngay cả một nha hoàn mà dã tâm cũng không nhỏ.
"Phu nhân, nô tỳ biết sai, người tha cho nô tỳ lần này, cho nô tỳ một cơ hội để sửa đổi hoàn toàn, ngày sau nô tỳ nhất định làm trâu làm ngựa để báo đáp đại ân đại đức của phu nhân."
"Ta nhớ rất rõ, lúc trước ta chuộc ngươi từ Thanh Hoa Uyển về, ngươi cũng nói phải làm trâu làm ngựa để báo đáp ta?" Lục Cẩm Dương đẩy Trần Oánh ra, cười lạnh, "Theo như lời ngươi nói, báo đáp chính là muốn phản bội ta sao?"
"Một lần bị rắn cắn là đủ rồi, ta cũng không muốn tốn thời gian để nuôi dưỡng sói bên người." Lục Cẩm Dương nhẹ nhàng nói, "Thất Vĩ, còn thất thần làm gì, lôi nàng ta ra ngoài đánh."
"Niệm tình chủ tớ một hồi, nếu nàng không muốn quay về Thanh Hoa Uyển, vậy thì đưa nàng tới quan phủ đi."
"Nô tỳ. . . . . . Nô tỳ. . . . . ." Trần Oánh nhất thời nghẹn lời, hai chân như nhũn ra, nói năng lộn xộn, "Nô tỳ thật sự biết sai rồi."
Trong giây lát, Trần Oánh đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, "Phu nhân, cho nô tỳ một cơ hội, nô tỳ sẽ lập công chuộc tội."
Trần Oánh mong đợi nhìn Lục Cẩm Dương, hiện tại mỗi câu nói của Lục Cẩm Dương đều giống như ơn cứu mạng của nàng.
"Nga?" Lục Cẩm Dương hứng thú nhìn Trần Oánh, "Lập công chuộc tội, ngươi định làm như thế nào?"
Trần Oánh vội vàng nói, "Nô tỳ có thể giúp đỡ phu nhân lật đổ Nhị phu nhân."
"A, giúp ta lật đổ Nhị phu nhân."
Lục Cẩm Dương ngẩng đầu, hai tròng mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm Trần Oánh, sợ bỏ sót một tia biểu tình nào của nàng ta.
"Lúc trước ngươi phản bội phu nhân, hiện giờ còn nói giúp phu nhân lật đổ Nhị phu nhân, loại người thay đổi thất thường, làm sao phu nhân có thể tin tưởng ngươi được!"
Thất Vĩ tức giận, người như vậy, phu nhân chắc chắn sẽ không muốn lãng phí thời gian cùng.
"Ta. . . . . ." Trần Oánh cắn răng.
"Đứng lên đi." Lục Cẩm Dương buông con ngươi xuống, thản nhiên nói.
"A?"một câu đơn giản, cũng làm cho tất cả mọi người ở đây trợn mắt nhìn.
Lục Cẩm Dương? Cứ như vậy mà bỏ qua cho kẻ phản bội này!
Khuôn mặt Thất Vĩ đau lòng, "Phu nhân, người. . . . . ."
"Không cần nhiều lời , tự ta có chủ trương."
Lục Cẩm Dương nhìn Trần Oánh nói, "Khiến cho ta tin tưởng ngươi một lần nữa cũng có thể.
Từ giờ trở đi nếu Vương mama vô sự, ngươi có thể sống, nếu Vương mama xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ngươi sẽ chôn cùng."
"Làm sai thì nên chịu phạt, ngươi muốn có cơ hội sửa đổi, ta liền cho ngươi, gừng thô của ngươi từ đâu tới."
Trần Oánh cúi đầu, "Là Dương mama ở khố phòng cấp người khác đưa cho nô tỳ, Nhị phu nhân chẳng qua chỉ dạy nô tỳ làm như thế nào, đồ vật này nọ đều qua tay người khác, nếu bị nghi ngờ, cho dù bị người khác phát hiện, cũng không liên lụy đến Nhị phu nhân, Nhị phu nhân nói, chỉ cần nàng không có việc gì, nhất định sẽ nghĩ biện pháp bảo hộ nô tỳ
Liên Sinh nhíu mày hỏi, "Giờ nào, ở đâu, nói rõ ràng."
"Giờ hợi, ở hậu viện. Thu cẩn bên người Cố lão phu nhân cách hai ngày sẽ cấp nô tỳ đưa tới." Trần Oánh suy nghĩ, " hôm qua nô tỳ lấy dược liệu, lần lấy thuốc tiếp theo sẽ là ngày tới."
Tâm tư Lục Cẩm Dương khẽ động, Thu Cẩn, Dương mama, xem như Trần Oánh chữa lợn lành thành lợn què, nhanh như vậy khiến cho nàng bắt được nhược điểm, vừa vặn nàng đang suy nghĩ nên lấy cớ gì để thu hồi lại đồ cưới!
"Hảo, nên xử trí ngươi như thế nào, chờ ngày mốt sẽ có kết quả ."
Lục Cẩm Dương vuốt cằm, "Mặc kệ nói như thế nào, Vương mama bởi vì như vậy nên mới nằm trên giường không dậy nổi, tội chết có thể miễn."
"Thất Vĩ, đánh mười lăm trượng."
"Dạ" Trần Oánh cúi đầu, mười lăm trượng đối với việc nàng lên quan phủ hay trở về Thanh Hoa Uyển đã nhẹ lắm rồi, nên liền cắn răng chịu đựng.
Mặc dù trong lòng Lý Hưng Hải không đồng tính với cách xử lý của Lục Cẩm Dương, nhưng từ trước đến giờ một nhà hắn đều do phu nhân chiếu cố, nên hắn chỉ có thể xem như không có gì.
"Tiểu nhân cùng Vương Tự xin cáo lui."
Nháy mắt bên trong đại đường chỉ còn lại Liên Sinh cùng Nguyệt Dung, hai người ở bên Lục Cẩm Dương hầu hạ.
"Nguyệt Dung, ngươi đi chăm sóc Vương mama đi." Liên Sinh phân phó nói.
Tuy rằng Nguyệt Dung làm việc chu đáo, nhưng vẫn cần quan sát thêm một thời gian, tạm thời chưa thể trở thành tâm phúc của Lục Cẩm Dương, nên có một số chuyện không tiện nói trước nàng ta được.
"Phu nhân, người thấy lời nói của Trần Oánh có thật sự đáng tin? Thu Cẩn là người bên cạnh lão phu nhân." Mặt Liên Sinh lộ vẻ do dự.
Lục Cẩm Dương bỗng nhiên đứng dậy, "Trong lòng ngươi chẳng phải cũng hoài nghi sao?"
"Mặc dù Thu Cẩn cùng Dương mama không phải do lão phu nhân bày mưu đặt kế, nhưng nếu hai người các nàng có liên lụy ở trong việc này, thì lão phu nhân nhất định sẽ có liên quan."
"Liên Sinh, ngươi cảm thấy lúc trước ta là bộ dạng gì? Ngốc hay không ngốc?" Lục Cẩm Dương đột nhiên thay đổi giọng điệu.
"Phu nhân người . . . . . Người " Liên Sinh khó xử nhìn Lục Cẩm Dương, không biết nên nói gì.
Lục Cẩm Dương cũng không tức giận, rất nhiều chuyện, nàng đã nghĩ thông, hiện giờ tâm tư của nàng chỉ muốn lấy lại tất cả những thứ thuộc về mình.
Nàng phải sớm rời khỏi Cố gia, rời khỏi nơi chứa đầy những con người dối trá này!
"Tìm người giám hộ Trần Oánh, đừng để cho nàng ta có thời gian rãnh để báo tin với bên ngoài." Lục Cẩm Dương híp mắt, "khi nào thì Cố Du Hiên trở về?"
Lục Cẩm Dương gọi thẳng tục danh của Cố Du Hiên, khiến cho Liên Sinh nheo mắt, "mỗi ngày giờ Tuất lão gia sẽ trở về”
Thời gian vừa khéo, có thể xem trò hay.
"Ừ, hiện giờ chỉ chờ gậy ông đập lưng ông."
"Liên Sinh, ngươi nói về sau chúng ta nên tiếp tục sống tại Lục gia ? Hay là nên mua một viện nhỏ?" Lục Cẩm Dương tươi cười.
Liên Sinh có chút mờ mịt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.