Trên Đảo Lúc Này

Chương 17: Case 1 hành vi nghệ thuật 13




Hành vi nghệ thuật 13
Năm giờ sáng.
Cuối cùng Trình Mặc cũng truyền dịch xong. Y tá lại lấy máu cậu đi xét nghiệm, nếu kết quả hóa nghiệm không có vấn đề gì thì có thể ra về.
Thấy cậu có vẻ choáng, Lục Viễn Triết để cậu lại phòng chờ còn mình thì đi lấy kết quả xét nghiệm hộ. Còn may người trẻ bị bệnh cũng dễ khống chế, bác sĩ nói về nhà nghỉ ngơi là được.
Vừa đi ngang sảnh, anh đã bị bác sĩ chỗ quầy hướng dẫn ngăn lại: "Là anh Lục Viễn Triết có phải không?"
"Ừ?" Lục Viễn Triết dừng lại.
"Có điện thoại của anh." Bác sĩ dẫn anh tới góc quầy hướng dẫn, chỉ vào điện thoại.
Sao lại có người nhờ bác sĩ quầy hướng dẫn trực điện thoại tìm, lại còn tìm được anh kia chứ? Lục Viễn Triết nghi hoặc cầm điện thoại: "A lô?"
"Lần đầu gặp mặt, khó có được cơ hội thế này, chào hỏi với anh một tiếng, lần sau sẽ mời anh bữa cơm." Giọng một chàng trai trẻ vang lên, âm cuối cao giọng, nghe như thân quen lắm vậy.
Dù đúng là không quen biết gì nhưng rất nhanh Lục Viễn Triết đã ý thức được thân phận của đối phương: "Người của Yến à?"
"Xem ra anh rất để ý đến tôi đấy, vừa nghĩ là đoán tôi ngay." Giọng điệu đối phương vẫn nhẹ nhàng như trước.
"Cố ý gọi cho tôi như vậy, có việc gì à?" Anh lại hỏi.
"Tất nhiên là muốn gặp anh đó, lần trước không hẹn được anh, để cho người khác làm loạn như vậy, có hơi tiếc." Đối phương trả lời.
Xem ra đúng là Yến muốn tìm mình, Lục Viễn Triết cân nhắc một chốc, giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn: "Tôi hỏi trước một câu được không? Tôi có mị lực gì mà anh cứ nhất định phải gặp tôi thế?"
"Thế thì phải nhờ anh tự nghĩ ra thôi, hoặc giờ anh tới gặp tôi thì sẽ biết ngay." Trong giọng nói của đối phương có ý mời mọc, "Cho tôi số điện thoại của anh đi, chúng ta có thể vừa đi vừa nói chuyện."
"Khỏi đi." Anh từ chối dứt khoát, "Tôi cũng đâu phải thằng ngu, không thôi anh cho chút manh mối, tôi dẫn anh em đi tìm anh uống rượu nhé?"
"Vậy tốt nhất anh em của anh có mạng để tới, tôi gặp mình anh là đủ rồi." Đối phương châm chọc.
Chỉ là câu nói độc địa nhưng Lục Viễn Triết vẫn coi là thật. Anh bỏ điện thoại xuống, dặn bác sĩ đừng cúp máy, mình thì chạy về phòng nghỉ.
"Trình Mặc." Vừa bước vào phòng nghỉ anh đã kêu lên. Còn may là rất nhanh đã có tiếng đáp lời.
"Sao thế?" Trình Mặc mê mang nhìn anh.
"Có lẽ có kẻ theo dõi chúng ta, kết quả hóa nghiệm không sao cả, chúng ta đi." Anh hít sâu một hơi phanh xe lại, đỡ Trình Mặc đứng dậy khỏi ghế. Chỗ này phức tạp, dễ liên lụy tới người vô tội, đi càng sớm càng tốt.

Quay lại quầy hướng dẫn, anh cầm điện thoại lên nghe, quả nhiên đầu dây bên kia không kiên nhẫn, người đã cúp máy.
"Sao cô biết tôi là Lục Viễn Triết?" Anh hỏi bác sĩ quầy hướng dẫn.
"Anh ấy nói sắp có một thanh niên dáng cao đi ngang, kêu tôi hỏi thử xem phải Lục Viễn Triết hay không, giúp anh ta liên lạc, có việc gấp lắm." Bác sĩ mịt mờ đáp, không biết đã xảy ra chuyện gì.
"Là người lần trước nổ súng vào chúng ta phải không?" Trình Mặc nghi hoặc.
Hẳn là cấp cao hơn, nhưng Lục Viễn Triết không muốn làm người bệnh thêm lo lắng bèn thuận miệng đáp: "Chắc vậy, mà không sao đâu, để anh kêu người bạn đưa chúng ta về."
Người bạn làm bác sĩ của anh làm việc ở đây nhưng hôm nay không phải ca trực. Anh kéo danh bạ tít xuống dưới, lật qua mấy lượt, cuối cùng cũng tìm ra một người bạn có thể mở máy suốt đêm ở gần đây.
"Danh bạ của anh dài ghê." Trình Mặc không hay hóng chuyện người khác, duy chỉ hôm nay được anh đỡ nên cậu tò mò nhìn một chút.
"Yêu cầu công việc thôi, thêm một người bạn thêm một con đường." Lúc đó anh còn chưa nghe ra ý của Trình Mặc
...
Trong một căn biệt thự rộng lớn, có một chàng trai trẻ đang ngồi, một tay cầm điện thoại, tay kia khuấy tách cà phê trên bàn.
Hắn vốn vui sướng cùng người chuyện trò, nhưng buông câu nói đùa hình như lại làm người ta hiểu lầm rồi.
Tạp âm vang lên thật to, đối diện chợt không còn ai nữa. Hắn nằm ườn trên sô pha ngây ra một chốc rồi từ từ ngồi thẳng người lên, tinh thần phấn chấn.
Hắn thích kiểu đối thủ không làm theo dự đoán của mình, như Trình Mặc vậy đó. Dù một phát súng bất chợt làm đảo lộn cục diện của mình nhưng hắn lại thấy vui vui, còn vui hơn lúc giết cái người tên Châu Minh kia nhiều.
Không uổng là con của Trình Tụng, thú vị đó. Hơn nữa còn có chút tình cảm "gắn bó như keo sơn" với mình, hắn nhớ chuyện xưa lắm, nghĩ thôi đã thấy vui.
Không phải chỉ mỗi tổ chuyên án mới tổng kết vụ án lần này, hắn cũng thầm chỉnh lý lại vụ án. Hắn cũng nhớ tới người qua đường mặc áo vest hoảng loạn chạy trốn kia, đúng là có hơi chưa hoàn mỹ. Đã bảo tên đàn ông đó bình tĩnh rồi mà gã cứ hoảng lên, làm đổ vỡ hết kế hoạch của hắn.
Nếu có thể chạy tới trước mặt Lục Viễn Triết để cầu cứu rồi đột nhiên bốc cháy, thậm chí là để chính tay Lục Viễn Triết đẩy gã đó xuống nước, cảnh tượng chắc chắn sẽ càng căng thẳng hơn.
Nghiêm Diệp cũng là tên phế vật, khó khăn lắm hắn mới chế tạo được hành vi nghệ thuật xinh đẹp ấy, gọi dậy ham mu.ốn phạm tội trong Nghiêm Diệp mà lại thành công dã tràng, đến cuối tên này cũng không gây được trận bạo loạn nào ở tòa nhà đó cả, lý do là sống an ổn đã lâu, ít nhiều gì cũng muốn tích chú đức.
Đã giết cả đống người rồi, còn gì mà đòi tích đức nữa?
Sớm biết không gặp được Lục Viễn Triết, hắn không nên chỉ thông báo cho mỗi tổ chuyên án mà phải báo cho đám cảnh sát quanh đó đến chung cư khống chế khủng bố, ép Nghiêm Diệp diễn một màn ôm nhau chết chùm thật hoành tráng.
Còn may, hắn sưu tập rất nhiều kẻ thú vị, rồi cũng sẽ có một người có thể đạt được mục đích cho hắn thôi. Hắn cũng đâu phải chỉ đến chơi, hắn cũng có mục đích chứ.
Thật sự hắn đã đợi quá lâu rồi, gấp đến độ muốn đẩy nhanh trò chơi, còn phải tìm ra "kẻ có duyên" giữa biển người mênh mang nữa, càng thêm kí,ch thích.

Nghĩ như vậy, hắn vui vẻ vươn vai, mở màn game điện thoại mới. Vụ án không như ý người nhưng điểm thì vẫn phải cho.
...
Đợi ở sảnh bệnh viện 10 phút, cuối cùng cũng đợi được bạn.
Kêu đứa bạn là nhân viên công chức tới làm tài xế, tự anh thấy mình đã chọn ra một người bạn đứng đắn, kết quả người đó vừa trông thấy Trình Mặc thì ánh mắt còn sáng rỡ, không nhịn được hỏi: "Bạn trai hả?"
Trình Mặc của bây giờ khác với vẻ ma mới tràn đầy tinh thần, dịu dàng để yên cho anh dìu, đúng là ái muội thật.
"Không phải như ông nghĩ đâu, đồng nghiệp mới." Anh giải thích.
"Không phải ông theo trường phái đánh bắt bằng lưới à, đồng nghiệp thì sao, đồng nghiệp cũng là đối tượng tiềm tàng được mà." Đối phương trêu một câu, nhìn ánh mắt này thì chắc lại sắp bóc lịch sử tình trường thật thật giả giả của Lục Viễn Triết tới nơi.
"Bớt bôi nhọ tôi với đồng nghiệp hộ." Anh trợn trắng mắt, tiện thể liếc nhìn biểu cảm của Trình Mặc.
Trình Mặc không mở nổi mắt là thật nhưng lại có vẻ đang lắng nghe rất nghiêm túc. Tất nhiên anh cũng đâu mong Trình Mặc nghe lọt tai mấy chuyện linh tinh làm tổn hại bạn bè này, anh quen biết bạn bè rộng rãi thật nhưng đâu có rộng tới kiểu bạn đó.
Lái xe cũng không ngăn được đối phương hóng hớt, anh ta lại đổi câu hỏi: "Ông không phải hình cảnh à? Sao lại có đồng nghiệp trắng bóc thế này được?"
"Con cháu nhà quan đấy ông, ông nói năng cho tử tế vào, coi chừng mai bị đuổi việc đó." Lục Viễn Triết uy hiếp.
"Cóc tin, ông mà quen được quan gì to, bà con ai đó?"
"Thị trưởng Trình." Lục Viễn Triết phun một câu, đối phương im mồm luôn.
"Ba tôi…" Nghe đến đề tài này, Trình Mặc muốn giải thích nhưng lại thấy càng bôi càng đen nên quyết định nuốt trở về.
Nghe nói là con trai, người bạn của Lục Viễn Triết ngồi thẳng lên, rối rắm bày tỏ: "Con trai thị trưởng Trình làm hình cảnh à…"
"Bao tốt, xuất thân sạch đẹp." Lục Viễn Triết thấy bạn mình rén thế này thì buồn cười, còn đắc ý nháy mắt với Trình Mặc.
Trình Mặc mấp máy môi, cũng không phản cảm với cách hình dung này.
"Vậy chú em nhớ cách xa tên gay chết tiệt này chút nhé, nó giao tiếp rộng, bạn bè trong thiên hạ đều dẫn về nhà đó." Anh ta lại bắt đầu lôi kéo làm quen Trình Mặc.
"Bớt vu khống tôi đi, tôi dê ông hồi nào chưa?" Lục Viễn Triết trừng bạn mình.

"Không có nên tôi mới gato đó." Anh ta chế nhạo, "Ông dắt bao nhiêu bạn về căn biệt thự to đùng nhà mình nghỉ phép mà có thèm dẫn tôi đâu."
"Đi đi đi liền, miễn ông không tăng ca thì lần sau đi liền." Lục Viễn Triết hết cách, chỉ đành hùa theo. Đây quả điều không thể xảy ra, nhân viên công chức mà không tăng ca thì đợi mùa quýt nhé.
Trình Mặc mỉm cười, tinh thần không tốt, thoạt trông có chút mơ màng, thế mà bỗng dưng đâm vào điểm dễ thương của Lục Viễn Triết.
Vậy là ghế trước vang lên tiếng thở dài: "Ánh mắt thay đổi rồi…"
May là bệnh viện cũng gần tiểu khu của Trình Mặc, không thì thằng bạn làm hại bè này chắc tả anh thành đầu trâu mặt ngựa luôn mất.
"Bữa khác mời ông ăn cơm còn giờ thì cút lẹ." Lục Viễn Triết trừng mắt với tài xế trước khi đóng cửa xe.
Về tới nhà, Trình Mặc thật sự không nói gì mà đi gom hành lý ngay, đúng là phải dọn đi, ngược lại Lục Viễn Triết lại thấy mơ hồ.
Không có nhiều đồ dùng sinh hoạt, cậu như đi du lịch vậy, một vali đã chứa đầy vật dụng cá nhân. Trừ bỏ thùng mì gói thì căn phòng lại trở về dáng vẻ trước lúc đến thuê.
"Thật ra cũng không còn sớm nữa, hay thôi đội trưởng Lục ở tạm đây một chút đi, chúng ta tới cục luôn." Trước lúc ra khỏi cửa, cậu nhìn lại thời gian.
Lục Viễn Triết còn đang dại người, vừa nghe câu này thì trợn tròn mắt: "Cậu đã như vầy còn muốn đi làm à?"
Trình Mặc ngậm miệng ngay tắp lự, qua một chốc sau cậu lại hỏi: "Có cần viết đơn nghỉ phép không?"
"... Cũng không tới nỗi nghiêm trọng như vậy." Lục Viễn Triết nhìn cậu, anh thật hết cách.
Đã hoàn toàn tỉnh rượu, anh tự lái xe đưa Trình Mặc về, quãng đường 20 phút, Trình Mặc còn suýt ngủ gục, xuống xe còn loạng choạng.
Ngày thường hay chứa đủ kiểu bạn bè, anh chuẩn bị một gian phòng khách dài lâu, gian phòng đó sát bên phòng anh, đúng lúc xếp cho Trình Mặc vào.
Hướng dẫn Trình Mặc cách sử dụng vài món trong phòng tắm xong, Lục Viễn Triết về phòng mình tắm táp. Lúc anh đi ra thì phát hiện Trình Mặc đã ngồi ngoài phòng khách.
"Làm gì vậy?" Lục Viễn Triết khó hiểu nhìn Trình Mặc, thật tình đoán không ra lý do, "Cậu thích cái sô pha này à?"
"Không phải vậy." Trình Mặc lắc đầu, "Em chỉ muốn nói với đội trưởng Lục một tiếng là em đi ngủ đây."
"..." Đây là phép lịch sự trong nhà dạy hay sao thì Lục Viễn Triết cũng không rõ, khó khăn lắm anh mới kiềm chế được giọng điệu trêu chọc: "Không cần như vậy đâu, thật đó."
Sau đó Trình Mặc vào phòng, đầu tóc mới sấy xong đã nằm phịch xuống, lăn lộn mấy cái báo hại Lục Viễn Triết thấy ngứa ngáy trong lòng.
Có thể là do vầng sáng ân nhân cứu mạng bày trò, hai ngày nay tà niệm trong anh hơi nhiều, nhìn ngang nhìn dọc đều thấy Trình Mặc hơi hơi dễ thương.

Buổi trưa, Trình Mặc bừng tỉnh trên giường, dù thân thể còn suy nhược nhưng tinh thần thì đã hoàn toàn phục hồi.
Lúc mở cửa phòng ngủ ra, Trình Mặc thấy Lục Viễn Triết nằm ì trên sô pha, còn ngửi được mùi thơm nữa. Phát hiện còn người khác, cậu lại rụt vào phòng ngủ theo bản năng, nhưng thấy trốn cũng không ổn nên chỉ còn cách nhô đầu ra nhìn thử.
"Chào buổi sáng." Trưa trời trưa trật nhưng thấy cậu dán người lên cửa, Lục Viễn Triết cất tiếng chào buổi sáng, coi như một loại hài hước vậy.

"... Cám ơn đội trưởng Lục." Trình Mặc nghẹn nửa ngày mới nặn ra được một câu, xem ra đã thật sự tỉnh rượu. Không biết có hối hận khi dọn tới đây không nữa.
"Dì Trịnh, làm quen một chút nhé?" Lục Viễn Triết giới thiệu với cậu rồi quay sang nhìn dì Trịnh, "Trình Mặc, đồng nghiệp mới."
"Chào cậu." Dì Trịnh không hề thấy lạ khi có người đến ở, còn gật đầu chào cậu nữa.
"Chào dì Trịnh." Trình Mặc trả lời, lúc chào người ta cậu mới tránh khỏi khung cửa, đi ra đứng thẳng người.
"Dì Trịnh có ăn gì chưa? Hay ở lại ăn chung đi." Lục Viễn Triết hỏi.
"Khỏi khỏi, giờ này ghé thì tất nhiên đã ăn rồi." Dì Trịnh đứng trong bếp nói vọng ra, dì thu dọn đồ làm bếp xong thì rời đi, thoạt trông có vẻ rất thân quen với Lục Viễn Triết, còn chẳng chuyện trò thêm vài câu.
Đợi dì Trịnh đi khỏi, Lục Viễn Triết mới giới thiệu: "Hồi ba mẹ anh còn ở trong nước thì dì Trịnh đã làm bảo mẫu cho gia đình. Ba mẹ anh ra nước ngoài, anh cũng không thường xuyên ở nhà, dì ấy ở đây không tiện nên chỉ làm vài bữa cơm cho anh. Lúc anh cần dì ấy mới ghé sang."
"Là vậy à…" Trình Mặc lên tiếng, còn khá câu nệ đứng trong phòng khách.
"Ăn cơm." Lục Viễn Triết đứng lên, anh vỗ vai để cậu thả lỏng người.
Hôm qua chịu dày vò cả một đêm, cậu thật thật sự đói, chỉ mấy món thanh đạm cậu cũng ăn hơn nửa bát cháo.
Thấy cậu đã hồi phục, Lục Viễn Triết thở phào. Người trẻ tuổi vẫn gánh được, tịnh dưỡng vài ngày thì hẳn là không còn gì đáng ngại nữa.
Ăn no bảy phần, Trình Mặc không ngẩng đầu lên, chỉ hỏi một câu: "Đội trưởng Lục hay đưa người về ở lại lắm nhỉ? Em thấy dì Trịnh cũng không bất ngờ gì."
"Ừ, A Dục với Vạn Dặc thường tới nè, người khác cũng tới, yêu cầu công việc thôi, tất nhiên càng nhiều bạn càng tốt." Anh đáp theo sự thật.
"À." Trình Mặc không mặn không nhạt đáp một tiếng, không hiểu sao lại khiến Lục Viễn Triết có cảm giác trong tiếng "à" ấy còn chứa ý nghĩa sâu xa nào đấy.
"Buổi chiều anh tới cục, cậu ở lại đây à?" Lục Viễn Triết hỏi.
"Em cũng đi." Trình Mặc lập tức ăn hết bát cháo, bộ dạng sẵn sàng, có thể xuất phát bất kỳ lúc nào.
Có khuyên cũng khuyên không được, Lục Viễn Triết chỉ còn cách đưa cậu theo. Quãng đường hai ba mươi phút này, nếu lắp camera đối diện với Trình Mặc thì quả là viết được báo cáo tiến độ xây dựng tâm lý. Ra đến đường lớn, Trình Mặc đã khôi phục lại hình tượng thanh niên năm tốt, ánh mắt trong sáng, hoàn toàn khỏe khoắn, thái độ tích cực, khóe miệng còn mang theo cả nụ cười nữa.
"Cậu nói xem cậu có mệt không chứ?" Tự cho là quan hệ đã tốt hơn một chút, Lục Viễn Triết hỏi, "Làm gì mà lúc nào cũng trưng dáng vẻ này hả? Anh thấy cả rồi, ở nhà cậu là con cá muối, còn không bằng cá muối dưỡng sinh như anh."
"Tinh thần diện mạo của cảnh sát rất quan trọng mà." Trình Mặc phản bác thật hùng hồn, hoàn toàn không có dáng vẻ bàng hoàng của ngày hôm qua.
Hai người vừa vào cửa đã thu hút được vẻ kinh ngạc của Tô Tiểu Chỉ, cô cảm thán: "Ồ, đi với nhau, đi làm chung ồ."
"Còn không phải tại mấy người hết à? Đêm qua uống sống uống chết báo hại anh phải đưa cậu ta vào bệnh viện." Lục Viễn Triết trừng mọi người, "Có cần anh báo cáo với cục trưởng Đường không?"
Tự biết mình phạm phải đại tội, tập thể đều cúi đầu thật thấp giả đò đã chết. Trình Mặc chỉ cười cười, thoạt trông hết sức thản nhiên, cậu nhẹ nhàng ngồi vào chỗ của mình, bắt đầu phần việc cực khổ hôm nay.
Chỉ là trông thản nhiên thế thôi chứ Lục Viễn Triết nằm gật gà trên sô pha hết 3 tiếng, có hết 80% lúc híp mắt chờ gật đều thấy Trình Mặc nhìn trộm mình.
Nói thật, dù không biết người đang nhìn cái gì nhưng mà cũng hơi hơi dễ thương đấy.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.