Trần Tình, Vẹn Lòng - Cơ Mạt

Chương 11: Chương 10:Danh dự của một điều dưỡng




Chương 10: Danh dự của một điều dưỡng

 

Thẩm Tư Quá không ngờ rằng, khi Bạc Huyên hoàn toàn đắm chìm vào việc sáng tác, lại có thể quên đi bản thân mình như vậy.

 

Lúc trạng thái tốt, hắn gần như không nghỉ ngơi, cứ thế ngồi trước máy tính dùng giọng nói để nhập văn bản. Thậm chí có lúc Thẩm Tư Quá còn cảm thấy tốc độ hiệu đính của mình không theo kịp tốc độ sáng tác của Bạc Huyên.

 

Tất nhiên cũng có lúc trạng thái không tốt, những lúc như thế, hắn ngồi lì cả nửa ngày mà vẫn bí văn không viết được. Nhưng ngay cả khi bí văn, Bạc Huyên cũng không chịu nghỉ ngơi, mà sẽ tiếp tục nghe những tư liệu đã được tổng hợp sẵn.

 

Bất cứ lúc nào, chỉ cần cảm hứng đến, Bạc Huyên cho dù không ăn không ngủ cũng phải viết cho bằng được.

 

Thời gian làm việc nghỉ ngơi của Bạc Huyên đã bắt đầu rối loạn. Mà vì phải giúp hắn hiệu đính, đồng thời còn phải tiếp tục sắp xếp tài liệu, nên bản thân anh cũng chẳng có mấy thời gian nghỉ ngơi. Không chỉ thời gian nghỉ ngơi ít, ngay cả thời gian ăn uống cũng ngày càng thất thường. Chuyện Bạc Huyên đang ăn dở thì bỏ về phòng làm việc viết tiếp là chuyện thường như cơm bữa.

 

Thẩm Tư Quá cảm nhận sâu sắc rằng, thân phận điều dưỡng viên của mình cùng với năng lực chuyên môn đang gặp phải thách thức lớn nhất từ trước đến nay.

 

Muốn khuyên Bạc Huyên? Đó là điều không thể. Bạc Huyên rất cố chấp, lại có tính kiểm soát mạnh, việc viết tiểu thuyết của hắn quan trọng hơn bất kỳ điều gì khác, hắn căn bản không hề nghe lời khuyên nhủ hay đề nghị nào từ anh.

 

Ba giờ sáng, nghe thấy tiếng Bạc Huyên xuống lầu, Thẩm Tư Quá đang ngủ cũng tỉnh dậy, anh ngồi dậy rồi mở cửa phòng ra.

 

Bạc Huyên đang pha trà trong bếp, Thẩm Tư Quá đột ngột xuất hiện làm hắn giật mình, suýt chút nữa là đổ nước nóng ra bồn rửa.

 

"Tôi làm cậu thức giấc à?" Bạc Huyên tay còn cầm ấm nước, đang định dùng tay còn lại kiểm tra xem có làm tràn nước nóng ra không, thì nghe thấy tiếng bước chân Thẩm Tư Quá nhanh chóng tiến đến.

 

"Để tôi." Thẩm Tư Quá không bật đèn, anh trực tiếp đón lấy ấm nước trong tay Bạc Huyên giữa bóng tối, nhanh nhẹn pha trà cho hắn.

 

Bạc Huyên đã chẳng còn thấy ngạc nhiên trước việc Thẩm Tư Quá ban đêm ít khi bật đèn mà có thể thoải mái làm mọi việc trong bóng tối. Nhưng Thẩm Tư Quá không trả lời câu hỏi của hắn, hắn hơi nghiêng người về phía trước, nói: "Ban đêm không nghỉ ngơi, sáng mai tinh thần kém, việc hiệu đính mà xảy ra vấn đề gì thì cậu định chịu trách nhiệm thế nào."

 

Thẩm Tư Quá đặt cái ly cách nhiệt vào tay Bạc Huyên rồi trả lời: "Giữa đêm mà uống trà không tốt cho sức khỏe."

 

Rõ ràng chính hắn là người đang thức trắng đêm để viết, vậy mà còn có mặt mũi nói anh không chịu nghỉ ngơi.

 

Việc Thẩm Tư Quá liên tục trả lời lạc đề khiến Bạc Huyên lại thấy không hài lòng, hắn quát: "Cậu bớt lo chuyện của tôi đi!" Nói xong lập tức bưng ly trà định quay lại phòng làm việc.

 

"Anh Bạc, anh đang vội gì thế?" Thẩm Tư Quá không đuổi theo hắn, anh chỉ đứng yên tại chỗ, bình tĩnh hỏi một câu.

 

Từ khi Bạc Huyên bắt đầu bước vào giai đoạn sáng tác, anh đã mơ hồ cảm nhận được điều gì đó.

 

Đúng là hắn ham sáng tác và có nhiều ý tưởng thật, nhưng đồng thời, ẩn giấu bên dưới vẻ ngoài ấy là một sự nôn nóng rất rõ ràng.

 

Cứ như thể, thời gian còn lại không còn nhiều nữa, bằng mọi giá phải hoàn thành mọi kế hoạch trước một thời hạn nhất định. Không những phải hoàn thành, mà còn phải hoàn hảo.

 

Bạc Huyên nghe anh nói vậy thì hơi khựng lại, nhưng hắn không quay đầu lại, chỉ lạnh nhạt nói: "Tôi không hiểu cậu đang nói gì cả."

 

"Tôi biết anh muốn viết cho thật tốt, tôi sẽ giúp anh." Thẩm Tư Quá chắc nịch nói. Anh bước ra khỏi bếp, đứng cách Bạc Huyên hai bước chân: "Nhưng với tư cách là điều dưỡng viên của anh, tôi cần chịu trách nhiệm với sức khỏe của anh."

 

Bạc Huyên nghiêng mặt sang một bên. Đó là một khuôn mặt dù trong bóng tối cũng có thể nhận ra những đường nét sắc sảo trơn tru, chỉ tiếc rằng trên khuôn mặt ấy đã lâu lắm rồi không còn xuất hiện biểu cảm nào có thể gọi là vui vẻ. Lúc này, thứ duy nhất anh cảm nhận được chỉ là sự xa cách và lạnh lùng hòa làm một với bóng đêm.

 

"Không cần thiết, cậu chỉ cần làm tốt công việc trợ lý là đủ." Bạc Huyên nói.

 

Hắn chỉ muốn trong quãng thời gian hữu hạn còn lại của mình, có thể sáng tạo thêm một chút giá trị thuộc về bản thân. Còn bốn chữ "sức khỏe cơ thể", vốn dĩ chưa từng thuộc về hắn.

 

Dù sao thì, hắn hiểu rõ rằng, bản thân chỉ là một người tàn tật với bệnh tâm lý nghiêm trọng.

 

"Vậy thì giờ tôi lên với anh." Thẩm Tư Quá lập tức đáp lời. Xưa nay anh là người không muốn tốn thời gian vào mấy chuyện đôi co vô nghĩa. Nếu Bạc Huyên chỉ yêu cầu anh làm tốt công việc trợ lý, thì anh cứ theo ý hắn, dù sao đây cũng chẳng phải lần đầu anh gặp bệnh nhân không chịu phối hợp, cách ứng phó thì anh có thừa.

 

"Cút về phòng ngủ đi, chỗ tôi không có cái gọi là tăng ca. Tôi không gọi thì cậu làm gì thì làm, đừng đến làm phiền tôi, tôi cũng không cần cậu lúc nào cũng ở bên cạnh tôi." Bạc Huyên cứng rắn nói.

 

Hắn lúc nào cũng chọn cách cáu kỉnh để thể hiện sự quan tâm. Nếu người nghe không nhận ra điều đó, thì lỗi không nằm ở người nói, mà là do người nghe chưa đủ tinh ý. Tóm lại, phải luôn giữ vững nguyên tắc tối thượng "dọa chết người cũng không đền mạng". Kỹ năng này không thể chỉ nói là hắn thành thạo, mà phải gọi là đã đạt đến cảnh giới thượng thừa.

 

Thẩm Tư Quá không đôi co với hắn, anh chỉ nói: "Ừ, tôi biết rồi."

 

Nghe vậy, Bạc Huyên tưởng anh thật sự ngoan ngoãn quay về phòng nghỉ ngơi, nên tiếp tục đi về phía cầu thang. Không ngờ mới đi được mấy bước đã nghe thấy tiếng bước chân theo sau, hắn lập tức dừng lại, lần này thì trực tiếp quay đầu ra sau, mất kiên nhẫn nói: "Không phải nói là biết rồi sao? Thế cậu còn đi theo làm gì, lời tôi nói cậu coi như gió thổi bên tai à?"

 

Thẩm Tư Quá vẻ mặt vô tội hỏi ngược lại: "Anh bảo tôi làm gì thì làm, anh lên viết bản thảo, tôi phụ trách hiệu đính, chẳng phải đúng rồi sao?"

 

Câu trả lời hợp tình hợp lý không có một kẽ hở này khiến Bạc Huyên nhất thời không phản bác được. Đúng là một trợ lý mồm miệng lanh lợi, bình thường ít nói tưởng sẽ nghe lời nhưng thực tế lại rất có chính kiến, giờ còn lấy chính lời hắn để phản đòn.

 

Bạc Huyên bực mình, dứt khoát không thèm để ý đến anh nữa, hắn đi đến cầu thang vịn tay vịn cố bước đi thật nhanh. Ban đầu còn định khi Thẩm Tư Quá theo vào phòng làm việc thì đóng sập cửa vào mặt anh, nhưng chưa kịp tới nơi đã bị anh kéo tay lại.

 

"Chậm thôi, coi chừng làm đổ trà phỏng tay." Thẩm Tư Quá nhắc nhở.

 

Cơ thể Bạc Huyên hơi khựng lại, hắn dừng bước, bắt đầu cảm thấy đáng lẽ mình không nên xuống bếp pha trà, nếu không thì bản thân sẽ không gặp rắc rối đến giờ vẫn chưa quay lại được phòng làm việc tiếp tục viết.

 

Hắn rất muốn nổi giận, nhưng cách ứng xử của Thẩm Tư Quá lại quá mềm mỏng, khiến cơn giận trong hắn cứ bị nghẹn ở đó, lên không được mà xuống cũng chẳng xong.

 

(truyện chỉ được đăng tại w@ttpad: BBTiu4, những nơi khác đều là ancap!)

 

Cuối cùng, khi hai người đã ngồi vào phòng làm việc, Bạc Huyên cũng chịu bật đèn lên.

 

Dù rằng hắn không bật đèn vẫn được, nhưng dẫu sao cũng không tốt cho mắt. Bản thân hắn tuy mang nỗi canh cánh với việc mình không nhìn thấy, nhưng cũng không có cái kiểu tâm lý xấu xa đến mức muốn làm hỏng mắt người khác.

 

Ban đầu cứ tưởng Thẩm Tư Quá theo lên chỉ ngồi một bên làm việc hiệu đính như mọi khi, nhưng khi hắn vừa hoàn tất chương đang viết dở trước lúc xuống lầu, thì nhận ra mình đã nghĩ quá đơn giản.

 

Thẩm Tư Quá đầu tiên là cố gắng không phát ra tiếng động khi dọn dẹp đống tài liệu và sách vở chiều nay chưa kịp sắp xếp, sau đó hiệu đính phần mới viết. Khi Bạc Huyên đang vừa uống trà vừa chạm vào tệp tài liệu chữ nổi không cho Thẩm Tư Quá xem, tập trung suy nghĩ về chương tiếp theo, thì anh lại lặng lẽ bước tới phía sau ghế của hắn, đặt hai tay lên vai hắn, bắt đầu xoa bóp cho phần cơ vai vốn đã căng cứng từ lâu.

 

Cơn đau nhức bất ngờ khiến Bạc Huyên suýt nữa nhảy dựng khỏi ghế, nhưng lại bị Thẩm Tư Quá giữ lại. Hắn nghiến răng, cố nuốt tiếng rên vì đau xuống, nhưng cảm giác đau âm ỉ khi cơ bị ấn thật sự quá mạnh, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng khi Thẩm Tư Quá bóp tới cơ vai bên phải thì hắn không nhịn được mà chửi thề: "Đệt!"

 

Bạc Huyên vốn không phải người sợ đau, hơn nữa bao năm nay vấp ngã va chạm đã quá quen với mấy kiểu đau thông thường, nhưng cơn đau do xoa bóp mang lại thì khác. Kiểu đau kia thì chịu được, nhưng kiểu nhức mỏi này thì hắn không chịu nổi.

 

"Đừng bóp nữa, cậu bóp thế tôi không nghĩ được gì cả." Bạc Huyên sờ lên mặt bàn rồi đặt ly trà xuống, sau đó đưa tay định ngăn Thẩm Tư Quá lại.

 

"Cơ vai anh cứng như khối sắt rồi, nếu không xoa bóp thư giãn thì đốt sống cổ sẽ có vấn đề đấy." Thẩm Tư Quá kiên quyết không buông tha cho hắn, anh thể hiện rõ lập trường cùng với thân phận là một điều dưỡng chuyên nghiệp của mình.

 

Tay của Thẩm Tư Quá không thuộc loại thô, mà là kiểu bàn tay thon dài với các đốt ngón tay rõ ràng. Bình thường khi chạm vào sẽ không cảm thấy anh có lực tay mạnh. Nhưng thực tế, do đã làm điều dưỡng nhiều năm, việc chăm sóc bệnh nhân không tránh khỏi chuyện bưng bê nâng đỡ, mà xoa bóp lại là kỹ năng bắt buộc trong nghề, nên lực tay của Thẩm Tư Quá không hề thua kém dân tập gym chút nào. Thêm vào đó, massage chủ yếu dùng sức khéo léo chứ không phải dùng lực mạnh, anh không đè ép Bạc Huyên bằng sức mạnh, nhưng mỗi lần ấn đều đúng vào điểm đau nhức nhất, khiến cho Bạc Huyên hai mắt giật giật, trán nổi gân xanh.

 

Bình thường Thẩm Tư Quá chỉ massage đầu gối cho Bạc Huyên nên hắn không cảm thấy khó chịu, vì vậy hắn hoàn toàn không lường trước được khi đổi chỗ massage lại khiến hắn "đau như chết đi sống lại" như vậy.

 

Trước khi không thể kìm nén biểu cảm trên mặt được nữa, Bạc Huyên nghiến răng nói: "...Đủ rồi, tôi muốn về phòng nghỉ ngơi."

 

"Được." Lần này Thẩm Tư Quá lại rất sảng khoái đồng ý, anh lập tức dừng tay, buông tha cho hắn.

 

Dù lúc massage rất đau, nhưng sau khi Bạc Huyên xoa xoa gáy rồi xoay cổ một chút, hắn phải thừa nhận rằng cơ vai gáy đúng là nhẹ nhõm hơn hẳn.

 

Bạc Huyên cầm ly trà lên uống hết, tiện miệng hỏi: "Lúc trước tại sao lại chuyển ngành vậy?"

 

Từ văn học chuyển sang điều dưỡng, đúng là một ngã rẽ rất lớn, hai ngành chẳng liên quan gì với nhau.

 

Có lẽ Bạc Huyên không phải người đầu tiên hỏi câu này, nên Thẩm Tư Quá đáp rất tự nhiên: "Học văn khó xin việc."

 

Đây gần như là một câu trả lời rất hợp lý và dễ hiểu, chẳng có chỗ nào đáng nghi ngờ cả.

 

Tuy vậy, Bạc Huyên vẫn cảm thấy lý do không đơn giản như vậy.

 

Nhưng hắn cũng không hỏi tiếp.

 

Nếu Thẩm Tư Quá không muốn nói thật với hắn, vậy thì hắn cũng không hỏi nữa. Vốn dĩ cũng chỉ là tiện miệng hỏi, hắn không thật sự quá tò mò về chuyện này.

 

Bạc Huyên tắt máy tính, vịn bàn đứng dậy: "Bây giờ mấy giờ rồi?"

 

Máy tính của Thẩm Tư Quá vẫn chưa tắt, anh nhìn màn hình rồi nói: "Gần năm giờ rồi."

 

"Ừ, không ăn sáng nữa, để tôi ngủ dậy rồi tự làm." Bạc Huyên dặn dò xong cũng không đợi Thẩm Tư Quá đáp lại, tự mình rời khỏi phòng làm việc.

 

Sau khi Bạc Huyên rời đi, phòng làm việc lập tức trở nên yên tĩnh, chỉ còn loáng thoáng tiếng động nhẹ khi Bạc Huyên trở về phòng ngủ dọn dẹp, tắm rửa. Thẩm Tư Quá ngồi trước màn hình máy tính ngẩn ngơ một lúc, anh ngẩng đầu nhìn ngọn đèn trên trần nhà vẫn chưa tắt rồi thở dài một hơi.

 

Anh không thể để Bạc Huyên tiếp tục như thế này nữa, nếu không, đến khi viết xong tiểu thuyết thì sức khỏe của Bạc Huyên chắc chắn cũng sẽ suy sụp theo.

 

Ngồi một mình trong phòng làm việc một lúc lâu, Thẩm Tư Quá bỗng nghĩ, bao năm qua Bạc Huyên có phải cũng giống như đêm nay, vì viết truyện mà thức trắng đêm, suốt cả đêm chỉ nghe thấy giọng nói của bản thân đang nhập văn bản bằng giọng nói?

 

Liệu hắn có cảm thấy cô đơn không? Khi chỉ có mỗi giọng nói của mình vang lên, như thể cả thế giới chỉ còn lại mỗi mình hắn vậy.

 

Nghĩ đến đây, Thẩm Tư Quá lại lắc đầu, cảm thấy bản thân suy nghĩ như vậy thật nực cười. Thính giác Bạc Huyên rất tốt, sao có thể không nghe thấy âm thanh khác chứ?

 

Anh đưa tay xoa huyệt thái dương, không biết nên miêu tả cảm giác hiện tại thế nào. Thời gian này anh cũng thiếu ngủ giống hắn vậy, tối qua gần một giờ sáng anh mới về phòng dành cho khách ngủ, tính ra chỉ mới ngủ được ba tiếng, lẽ ra anh phải rất mệt, cơ thể cũng nặng nề vì thiếu ngủ, nhưng anh lại chẳng thấy buồn ngủ chút nào.

 

Lúc Thẩm Tư Quá xuống lầu đã là bảy giờ sáng.

 

Anh vào bếp lấy phần cơm chiên hôm qua còn dư trong tủ lạnh ra, thậm chí không thèm hâm nóng mà lấy muỗng rồi ăn luôn. Bạc Huyên ngủ rất nông, anh không muốn làm ồn khiến Bạc Huyên thức giấc.

 

Nghĩ kỹ thì anh cũng thật mâu thuẫn, đối với Bạc Huyên thì cẩn thận chu đáo, chăm lo từng chút một, nhưng với bản thân lại hoàn toàn chẳng mấy quan tâm đ ến.

 

Khi chuông cửa vang lên, Thẩm Tư Quá có hơi sững người.

 

Bạc Huyên chưa từng nói hôm nay có khách đến, Chúc Chi Sâm cũng không hề liên hệ trước, còn biên tập của Bạc Huyên thì vẫn luôn liên lạc online, không bao giờ đến tận nơi.

 

Mà càng không thể có ai đến tìm hắn được.

 

Dù trong lòng có chút do dự, nhưng Thẩm Tư Quá cuối cùng vẫn đặt muỗng xuống đi mở cửa.

 

Người đứng ngoài cửa thấy Thẩm Tư Quá ra mở cửa thì có hơi ngạc nhiên, vô thức lùi về sau một bước, ánh mắt nhìn xuyên qua anh nhìn vào trong nhà rồi do dự hỏi: "Chào anh, xin hỏi Bạc Huyên có ở nhà không?"

 

Thẩm Tư Quá còn chưa kịp trả lời là phía sau lập tức vang lên tiếng bước chân xuống lầu của Bạc Huyên, tiếp theo là giọng nói lạnh thấu xương và đầy tức giận của hắn: "Thẩm Tư Quá, đóng cửa lại cho tôi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.