Trân Quý Em Như Mạng

Chương 92: Phiên Ngoại 5 (2)




Cô đạp tuyết về nhà, lúc đi ngang qua một hiệu thuốc, cô bèn đi vào mua mấy que thử thai. Về đến nhà, Hàn Tích mở ti vi, vào phòng bếp nấu bánh trôi hoa quế.
Trong phòng khách vang lên tiếng tin tức quan trọng buổi tối.
"Sắp hết năm nên vấn đề trị an của thành phố càng ngày càng trở nên phức tạp. Hai rưỡi chiều nay theo giờ Bắc Kinh, một xưởng sản xuất tại thành phố Thanh An xảy ra hỏa hoạn khiến ba người gặp nạn và 10 người bị thương. Thư ký thành ủy xxx đã đến hiện trường an ủi thân nhân nạn nhân..."
Hàn Tích múc bánh trôi vào trong bát sứ màu trắng, bưng lên bàn ăn, nhìn tin tức trên ti vi.
Thành phố Thanh An là nơi Kỷ Nghiêu tập huấn. Phóng viên trực tiếp tại hiện trường tiếp tục đưa tiên: "Nguyên nhân gây ra vụ cháy vẫn đang được điều tra! Hiện tại, tâm trạng của người nhà nạn nhân tương đối ổn định. Vậy nên các công việc đang tiến hành cơ bản được giải quyết tốt...!"
Ống kính quét qua thân nhân người bị hại. Hàn Tích là người cực kỳ nhạy cảm với cảm xúc của người khác. Cô chỉ liếc mắt những người kia cũng đoán được người phóng viên này nói linh tinh. Sự oán hận trong mắt những thân nhân này không hề giảm bớt chút nào.
Những hình ảnh về người thân của nạn nhân nhanh chóng bị cắt bớt, tiếp tục quay đến vị lãnh đạo dẫn người đến cứu viện tại hiện trường.
Xưởng kia ở khu vực ngoại ô cách cục công an nơi Kỷ Nghiêu công tác khá xa. Hàn Tích bỏ chén bát xuống, gọi một cuộc điện thoại.
Kỷ Nghiêu: "Ha ha, bảo bối à, đã nhớ anh rồi à?"
Hàn Tích nhìn màn hình ti vi, trên đó đã đổi sang tin tức khác.
"Mấy ngày nay anh chú ý an toàn một chút. Sắp đến cuối năm, tình hình trị an không được tốt!"
Kỷ Nghiêu cười một tiếng: "Chờ anh, không đến năm ngày nữa anh đã về rồi! Vé máy bay cũng mua xong rồi, rất nhanh thôi!"
Hàn Tích: "Ừ!"
Kỷ Nghiêu: "Anh đã tắm xong, lên giường đi ngủ rồi, em thì sao?"
Hàn Tích: "Em chưa! Vừa nấu ít bánh trôi, đun bằng sữa chuối đó!"
Kỷ Nghiêu: "Vậy hôm nay em có vị sữa chuối rồi!"
Hàn Tích: "..."
Kỷ Nghiêu: "Con mẹ nó, Hàn Tích, em cố ý đúng không?"
Hàn Tích: "Cái gì cơ?"
Kỷ Nghiêu: "Lát nữa tắm xong em nhớ mặc bộ nội y màu vàng. Mười phút nữa, anh muốn thấy ảnh, không, anh muốn xem clip! "
Hàn Tích: "..."
Cúp điện thoại của Kỷ Nghiêu không bao lâu, Hàn Tích liền nhận được một cú điện thoại thông báo nhiệm vụ. Cô không dám chậm trễ, chuẩn bị chút đồ rồi ra ngoài.
Hiện trường là cửa sau của một quán bar. Hàn Tích vén dải ngăn cách đi vào, đầu người chết bị vật nặng đánh vào. Lúc phát hiện ra thì thi thể đã lạnh ngắt.
Triệu Tĩnh Tĩnh đang ở hiện trường chỉ huy công việc, Trương Tường đang thẩm vấn ông chủ quán bar, Chu Lỵ đang lấy lời khai của những nhân viên ở đây, những người khác cũng bận việc riêng của mình. Tối nay lại là một đêm không ngủ rồi.
Trở lại đồn cảnh sát, Chu Lỵ vào phòng làm việc của nhân viên pháp y rót nước chanh uống.
Cô ấy duỗi người: "Chị Tích, đội trưởng Kỷ dạo này thế nào?"
Hàn Tích cười một tiếng: "Vẫn ổn, mấy ngày nữa sẽ về rồi!"
Chu Lỵ âm thầm búng tay so sánh, nhỏ giọng nói: "Đội phó Triệu quản lý đội nghiêm quá, đợi đến khi đội trưởng Kỷ trở lại rồi thì cũng không cần khổ như thế nữa rồi!"
Đang nói chuyện thì Trương Tường đột nhiên vội vàng chạy tới: "Chị Tích, người thân của nạn nhân có vấn đề, đội phó Triệu kêu em mời chị qua đó kiểm tra một chút ạ!"
Hàn Tích: "Nói từ từ nào!"
Trương Tường: "Người nhà bệnh nhân là một phụ nữ có thai, cũng sắp sinh rồi. Vừa rồi thiếu chút nữa thì khóc ngất đi, bảo cô ấy đi bệnh viện nhưng cô ấy không chịu!"
Hàn Tích qua đó kiểm tra một chút, cũng may không có gì đáng ngại.
Người phụ nữ này đã khóc sưng cả mắt, mặt mũi trắng bệch, giọng cũng khàn cả đi, cô ấy sờ bụng mình: "Bác sĩ, cô đã có con chưa?"
Cô ấy nói xong lại bắt đầu khóc, giọng nói cũng trở nên run rẩy: "Con tôi không có ba! Con tôi không có ba!"
Hàn Tích không giỏi an ủi người khác, cô rót cho cô ấy một ly nước ấm.
Mọi việc đã làm xong, Triệu Tĩnh Tĩnh kêu người đưa sản phụ về nhà, không ai ngờ rằng lúc đi đến hành lang, khi đi qua cửa sổ cô ấy lại chạy qua đó, nói chồng cô ấy chết, cô ấy cũng không muốn sống nữa.
Hàn Tích nhìn đám người Triệu Tĩnh Tĩnh luống cuống cứu sản phụ kia khỏi cửa sổ.
Cô xoay người, lấy điện thoại ra, cô biết lúc này Kỷ Nghiêu có thể đã ngủ rồi nhưng cô vẫn gọi.
Chỉ cần là điện thoại của cô, anh nhất định sẽ nghe máy. Nhưng mà cô gọi rất nhiều lần nhưng không hề có ai nghe máy.
Bên kia hành lang vẫn loạn hết cả lên.
"Mười bảy tuổi chúng tôi đã ở bên nhau, đến bây giờ đã là mười năm rồi. Chúng tôi tuy hai mà một. Anh ấy không có ở đây thì tôi cũng không sống nổi nữa, anh ấy là tất cả của tôi!"
Hàn Tích cảm thấy có chút phiền não, cố gặng gọi điện cho Kỷ Nghiêu.
"Cho tới bây giờ tôi chưa một lần nghĩ tới việc sẽ trải qua cuộc sống mà không có anh ấy. Anh ấy đã nghĩ tên cho con của chúng tôi rồi mà!"
——
Sản phụ được đưa đi bệnh viện kiểm tra, cảnh sát bận rộn cả đêm bắt đầu lục tục tan làm, có người tranh thủ xem tin tức buổi sáng trên điện thoại.
Giọng nói của người dẫn chương trình vang lên qua điện thoại cực kỳ chói tai: "Phát hiện một vụ cháy đặc biệt nghiêm trọng ở khu ký túc xá của Cục Công An thành phố Thanh An..."
Hàn Tích gọi điện cho trợ lý Lý. Giọng cô cực kỳ bình tĩnh: "Trợ lý Lý, chuẩn bị trực thăng cho tôi, bây giờ tôi muốn đến thành phố Thanh An! Không cần nói với ba mẹ tội vội!"
Thành phố Thanh An cách thành phố Nam Tuyền không xa lắm, rất nhanh đã đến. Khi xuống trực thăng, tài xế taxi nói không thể đến được Cục Công An thành phố Thanh An được, bên đó đang phong tỏa đường, chỉ có thể dừng xe ở một con phố gần đó thôi!"
Tài xế vừa lái xe vừa nói: "Không phải hôm qua có một xưởng sản xuất ở ngoại ô xảy ra hỏa hoạn sao? Có ba người bị chết, người thân họ nghe nói là do vấn đề về chữa cháy nên khiến vụ cháy lan rộng và chết người nên đã trả thù chính phủ, đốt Cục Công An tỉnh!"
Trợ lý Lý muốn nói gì đó để an ủi Hàn Tích nhưng lại nghe thấy cô cực kỳ kiên định nói: "Tôi tin tưởng anh ấy!"
Cô tin tưởng anh những lời anh nói, tin tưởng rằng anh sẽ luôn ở bên cạnh cô.
Hàn Tích xuống khỏi xe taxi thấy cảnh tưởng trước mắt là lửa đang thiêu trụi mọi thứ.
Dải ngăn cách được kéo rất dài, Hàn Tích bị gây khó dễ.
Đột nhiên cô nhớ tới đêm mưa ở nhà khách gần nghĩa trang tưởng niệm của ba mẹ cô. Cô nghĩ rằng người xảy ra tai nạn xe cộ và nằm trên đất là anh.
Lúc đó cô cảm thấy giống như một tạng đá nện vào người, khiến trái tim cũng mất cảm giác. Nhưng lúc này cô lại cực kỳ kiên cường và bình tĩnh.
Hàng ngày, cô được tình yêu của anh vun đắp, bọn họ tuy hai mà một nên cô cực kỳ tin tưởng anh.
Cô lấy di dộng ra, bắt đầu gọi cho Kỷ Nghiêu. Điện thoại vẫn không có người nhận nhưng cô lại nghe thấy giọng nói của anh.
Giọng nói của anh vang lên sau lưng cô: "Tiểu Tích?"
Cô quay đầu nhìn thấy anh. Mặt anh đen xì, quần áo trên người cũng cháy một góc để lộ lớp bông trắng như tuyết ở trong.
"Giường ở kí túc xá quá cứng nên anh ở khách sạn gần đây!"
Anh cúi đầu nhìn mình: "Anh thấy cửa sổ kí túc xá tầng của thầy Lý bị lửa bịt kín không có lối ra. Thầy Lý đó, em nhớ không? Chính là người tự nhận là đẹp trai nhất thế giới đso!"
Anh cầm tờ giấy ăn lau tay, rồi lại lau quần áo mình, không nghĩ rằng càng lau càng đen, anh sợ làm bẩn áo khoác trắng của cô. Càng sợ hơn hết là cô tức giận.
Tay anh giơ lên cao không dám ôm cô. Bên cạnh có nhà báo đang chờ phòng vấn người anh hùng xông vào biển lửa cứu người nhưng đã bị trợ lý Lý ngăn cản.
Kỷ Nghiêu cúi đầu nhìn Hàn Tích, giống như học sinh tiểu học mắc lỗi: "Nếu chậm một xíu nữa thì sẽ không cứu được thầy Lý đâu, chân thầy ấy không nhanh nhẹn cho lắm! Anh đã viết xong bản kiểm điểm rồi, nếu thầy ấy xảy ra chuyện gì thì không phải anh mất công toi à? Hai ngàn chữ đấy chứ không ít ỏi gì đâu?"
"Không có người thương vong thì cũng chỉ là một vụ cháy nhỏ mà thôi! Anh cũng không phải tự coi mình là anh hùng, anh biết tự lượng sức mình mà. Trước khi hành động đã nghĩ đến em rồi! Tiểu Tích..."
Cô ngẩng đầu lên, ngắt lời anh: "Em không trách anh!" Cô yêu anh chính bởi vì sự nghĩa khí này. Cô biết anh sẽ không trơ mắt nhìn một người sống sờ sờ bị thiêu chết.
Cô càng biết rằng, cho dù trời long đất lở, anh cũng không bao giờ bỏ mặc cô.
Trong mắt cô ngấn nước, nhưng lại đầy ý cười: "Chẳng qua là em quá nhớ anh thôi!"
Anh giang tay ôm chặt lấy cô, giống như ôm trọn cả thế giới của anh vào lòng.
Cô lấy một que thử thai từ trong túi áo ra, trên đó là hai vạch đỏ rõ ràng.
Cô cười nói: "Lần này không phải lấy bút màu vẽ lên nữa rồi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.