Trân Quý Em Như Mạng

Chương 66: Nhận mẹ con




Ngày hôm sau, Hàn Tích và Diệp Yến Thanh đến phòng kiểm nghiệm lấy mẫu phẩm. Kết quả kiểm nghiệm nhanh nhất phải bốn tiếng sau mới có.
Tạ Tiểu Thanh tỉnh lại sớm hơn dự kiến, cô ta vẫn chưa biết chuyện thân phận mình bị bại lộ. Diệp Yến Thanh đẩy cửa vào, đặt giỏ trái cây lên bàn.
Tạ Tiểu Thanh nằm trên giường: "Mẹ, sắc mặt mẹ không tốt lắm, mẹ không cần lo! Con không có việc gì đâu!"
Diệp Yến Thanh nhìn cô ta, khuôn mặt trắng bệch, vì lâu không uống nước nên đôi môi khô nứt, cuối cùng bà vẫn mềm lòng, thấp giọng nói: "Không sao đâu!"
Tạ Tiểu Thanh mỉm cười: "Mẹ, mẹ mệt không? Mau ngồi xuống đi!"
Diệp Yến Thanh không ngồi: "Mẹ đi ra ngoài hóng mát một chút!"
Tạ Tiểu Thanh mím môi, không biết cô ta đã làm sai cái gì mà cảm thấy Diệp Yến Thanh có gì đó là lạ. Lúc trước, ánh mắt bà nhìn cô ta vẫn luôn hiền từ. Nhưng vừa rồi, ánh mắt bà có chút hời hợt không thể nói rõ, dường như Diệp Yến Thanh không muốn nói chuyện với cô ta vậy.
Trong lòng cô ta có chút hoảng hốt, suy nghĩ đầu tiên có phải bản thân bị bại lộ rồi không?
Triệu Tĩnh Tĩnh đến đã chứng thức suy đoán của cô ta. Tạ Tiểu Thanh nghe xong Triệu Tĩnh Tĩnh nói, cô ta cũng không phủ nhận vì cũng chẳng thể chối cãi được, chỉ cần xét nghiệm DNA một lần nữa là chân tướng sẽ rõ cả.
Cô ta quay đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, im lặng không muốn phối hợp.
Triệu Tĩnh Tĩnh nói: "Nếu cô thật sự có tình cảm thật lòng với chủ nhiệm Diệp, vậy thì phối hợp điều tra đi. Điều này rất có thể có liên quan đến cái chết của cảnh sát Trần năm đó!"
Tạ Tiểu Thanh xoay đầu lại, nhìn Triệu Tĩnh Tĩnh một cái: "Các anh muốn hỏi gì?"
Triệu Tĩnh Tĩnh: "Tượng phật khắc bằng cây hạch đào kia là ở đâu?"
Tạ Tiểu Thanh tựa vào gối, nhìn trần nhà: "Có người lén lút vào nhà tôi, để ở trên bàn, tôi cũng không biết là ai!"
Triệu Tĩnh Tĩnh: "Thật sự không biết là ai sao?"
Tạ Tiểu Thanh gật đầu một cái: "Trong đó còn một bức thư đánh máy được dán kín. Trên đó viết, muốn có cuộc sống tốt hơn thì phải làm theo những lời hắn ta nói. Và sau này, không được gây chuyện nữa."
Sự xuất hiện của Vương Lê hoàn toàn là ngoài ý muốn, nếu không thân phận của cô ta sẽ không bị phơi bày.
Tạ Tiểu Thanh đột nhiên bật cười, vậy đại khái chính là báo ứng rồi. Đúng là gieo nhân nào gặt quả đấy. Nếu không phải trước kia cô ta hồ đồ, lại còn dây dưa với Vương Lê, thì hôm nay sao đến bước đường này?
Triệu Tĩnh Tĩnh: "Đúng rồi, Vương Lê đã chết, hút ma túy quá liều. Lát nữa, sẽ có cảnh sát bên đội phòng chống ma túy đến hỏi cô một vài vấn đề!"
Tạ Tiểu Thanh nghe tin Vương Lê đã chết cũng chỉ "a" một tiếng mà thôi. Cô ta không quan tâm cái gì cả, khi không còn thân phận là Trần Tĩnh Ny, cô ta cũng chẳng còn gì.
Triệu Tĩnh Tĩnh lại hỏi mấy vấn đề, trước khi rời đi anh còn nói một câu với người phụ nữ không còn sức sống: "Sau này, cô tự thu xếp đi!"
Kỷ Nghiêu và Dương Xuân Miễn bị gọi tới phòng làm việc của cục trưởng. Ý của Cục trưởng Thái là tạm thời đội hình sự và đội phòng chống ma túy sẽ hợp tác cùng nhau phá án.
Kỷ Nghiêu và Dương Xuân Miễn ngồi trên ghế xoay, liếc nhìn nhau, hai người cùng đồng thanh: "Cậu nhớ đừng ngáng chân tôi!"
Cục trưởng Thái nói với Dương Xuân Miễn: "Lúc cần thiết phải có người nằm vùng nhất định phải chọn người thích hợp."
Dương Xuân Miễn gật đầu một cái: "Cục trưởng Thái yên tâm!"
La thị liên quan đến vụ buôn bán ma túy, số lượng lại lớn. Dương Xuân Miễn đã điều tra được, đằng sau la thị có một xưởng điều chế ma túy, chẳng qua vẫn chưa thể xâm nhập vào thành phần chủ chốt nên vẫn không thể điều tra được vị trí của xưởng này ở đâu.
Gần đây, ở thành phố Nam Tuyền xuất hiện một dạng ma túy mới với tên "Tiểu Thần Tiên" rất có thể là do xưởng điều chế này tạo nên.
Độ tinh khiết rất cao cho nên giá cả cũng đắt, trước mắt mới chỉ xuất hiện ở xã hội thượng lưu.
Cục trưởng Thái nhấp một ngụm trà, dặn dò: "Chú ý an toàn!"
Cảnh sát phòng chống ma túy đôi mặt đều là ma túy. Mà đặc biệt tội phạm liên quan đến án ma túy cũng là tội phạm hung tàn nhất. Hai bên khi giao chiến sẽ liên quan đến chuyện sống còn.
Đội phòng chống ma túy chưa bao giờ tham gia vào hoạt động tuyên truyền của Cục Công An, rất ít công khai lộ diện. Ngay cả khi làm nhiệm vụ đều là đeo mặt nạ. Nếu không rất dễ khiến tội phạm để mắt và trả thù.
Cục trưởng Thái: "Xuân Miễn, sức khỏe của ba cậu gần đây như thế nào rồi?"
Dương Xuân Miễn: "Vẫn vậy! Cảm ơn Cục trưởng Thái đã hỏi thăm."
Ba của Dương Xuân Miễn bị trúng gió nên bị liệt nửa người, chỉ nằm trên giường đã mười mấy năm, mẹ mất sớm. Anh ấy phải vừa đi học vừa đi làm từ rất sớm. Nói chúng, cái nhà này chỉ có một mình anh ấy gánh vác.
Cục trưởng Thái: "Chờ vụ án này kết thúc nhớ lo việc chung thân đại sự của mình đi. Nếu trong Cục Công An thấy có ai hợp, tôi sẽ sắp xếp cho cậu!"
Dương Xuân Miễn cười: "Ai cũng được ạ?"
Cục trưởng Thái: "Chỉ cần còn độc thân, đều có thể!"
Kỷ Nghiêu nghịch cây bút trong tay: "Còn có tôi mà, Cục trưởng Thái và chủ nhiệm Diệp nói sẽ sắp xếp xem mắt cho tôi mà vẫn chưa sắp xếp đâu!"
Cục trưởng Thái nhìn anh một cái: "Vậy cũng phải chờ người ta đồng ý đã!"
Cục trưởng Thái nhìn đồng hồ: "Kết quả xét nghiệm DNA của chủ nhiệm Diệp và Hàn Tích chắc cũng sắp có rồi hả?"
Kỷ Nghiêu gật đầu: "Để tôi đi xem một chút!"
Lúc này, có người gõ cửa phòng làm việc, nghe có vẻ rất vội vàng. Kỷ Nghiêu mở cửa, thấy Giang Mai đang cuống lên: "Cục trưởng Thái, không thấy chủ nhiệm Diệp đâu cả!"
Cục trưởng Thái kêu Giang Mai đi vào: "Xảy ra chuyện gì, từ từ nói!"
Giang Mai: "Người của chúng ta ở bên bệnh viên nói chủ nhiệm Diệp sáng nay có đến bệnh viện xong rồi đi. Từ đó đến giờ cũng không trở về phòng làm việc, gọi điện thoại cũng không có ai nghe, tôi có gọi lại thì tắt máy rồi!"
Suốt bao nhiêu năm nay, Diệp Yến Thanh chưa bao giờ nghỉ mà không thông báo như vậy.
Một cảnh sát ở khoa kiểm nghiệm cầm báo cáo đi vào: "Cục trưởng Thái, đã có kết quả xét nghiệm DNA rồi. Chủ nhiệm Diệp và pháp y Hàn có quan hệ mẹ con!"
Kỷ Nghiêu rời khỏi phòng làm việc của Cục trưởng Thái, đến cửa sổ bên hành lang chậm rãi hút thuốc. Ở trong phòng mọi người đang loạn cào cào nhưng anh lại cực kỳ yên tĩnh.
Hút xong một điếu, Kỷ Nghiêu dụi tắt tàn thuốc, đi đến phòng pháp y, nhếch miệng cười.
"Hoan nghênh về nhà! Trần Tĩnh Ny!"
Anh trở lại phòng làm việc của cục trưởng, nói vào trong: "Tôi đại khái đoán được chủ nhiệm Diệp đang ở đâu rồi, bây giờ sẽ đi tìm ngay!" Anh đi mấy bước lại vòng trở về: "Cục trưởng Thái, tôi và Hàn Tích xin phép nghỉ nửa ngày ạ!"
Cục trưởng Thái gật đầu một cái.
Kỷ Nghiêu đi tới phòng pháp y. Hàn Tích và Chu Hàm đang ở trong phòng giải phẫu xem xét. Anh tựa người vào cửa chờ cô. Hàn Tích đi ra cởi đồ phẫu thuật xuống, nhìn người ở cạnh cửa: "Anh lại cười cái gì đó?"
Kỷ Nghiêu đi vào: "Thu dọn một chút, cùng anh đi đến chỗ này. Chiều nay không cần đi làm, tối về nhà luôn! Anh đã xin phép Cục trưởng Thái cho em rồi!"
Chu Hàm nhìn đồng hồ treo tưởng, chắc lúc này đã có kết quả xét nghiệm DNA rồi. Cô ấy thò đầu liếc nhìn phòng kiểm nghiệm.
Hàn Tích nhìn Kỷ Nghiêu: "Đi đâu?"
Kỷ Nghiêu: "Đi thì em biết thôi!"
Hàn Tích giao một số việc cho Chu Hàm, cùng ra ngoài với Kỷ Nghiêu. Ở trên xe, Hàn Tích hỏi Kỷ Nghiêu: "Anh biết kết quả rồi đúng không?"
Xe đã lái ra ngoại thành, Kỷ Nghiêu dừng xe ở ven đường, quay đầu, nâng mặt Hàn Tích, hôn cô.
Anh nói: "Anh rất vui!"
Hàn Tích cũng đoán được kết quả rồi. Cô mím môi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Kỷ Nghiêu: "Bây giờ có thể gọi "anh ơi" thử xem nào!"
Hàn Tích nhìn anh một cái, không lên tiếng. Kỷ Nghiêu lại khởi động xe.
Xe dừng lại ở công viên nghĩa trang mà lần trước La Hải Diêu dẫn Hàn Tích tới. Cô biết đây là nơi cảnh sát Trần yên nghỉ.
Kỷ Nghiêu kéo tay Hàn Tích, dẫn cô vào trong.
Giờ này, không có ai ở công viên tưởng niệm cả, khắp nơi cực kỳ yên tĩnh, thỉnh thoảng chỉ có mấy con chim bay qua.
Khi cách mộ của cảnh sát Trần còn xa, Hàn Tích đã thấy bóng của Diệp Yến Thanh. Bà đứng ở trước mộ, rất lâu không động, bóng người có chút cô đơn, sống lưng luôn thẳng tắp giờ lại hơi còng, nhìn bà già hơn rất nhiều.
Kỷ Nghiêu nói với Hàn Tích: "Nếu em chưa chuẩn bị tinh thần thì ở đây chờ anh, anh đi đến đó một lúc."
Hàn Tích kéo Kỷ Nghiêu: "Tôi đi cùng anh!"
Trước bia mộ có một bó cúc trắng, Diệp Yến Thanh cầm một chiếc khăn tay màu lam nhạt, lau nước mắt.
"A Chí, tôi thật quá ngu! Ngay cả con gái của chúng ta mà cũng không nhận ra. Con bé vẫn luôn ở trong tầm mắt tôi thế mà tôi lại không nhận ra nó! Ông sẽ không trách tôi chứ? Đều tại tôi không tốt! Con bé đã khổ sở như thế, chịu nhiều tội như vậy mà tôi còn không nhận ra nó!"
Kỷ Nghiêu giơ tay khoác lên bả vai Diệp Yến Thanh: "Mẹ, mẹ đừng khóc!"
Lúc cảnh sát Trần vừa mất tích, Kỷ gia đã dẫn Kỷ Nghiêu đến dập đầu với Diệp Yến Thanh, nói sau này Kỷ Nghiêu chính là con trai của bà, sau này sẽ chăm sóc cho bà.
Diệp Yến Thanh quay đầu, nhìn thấy Kỷ Nghiêu và Hàn Tích đứng cách đó không xa. Hôm nay cô mặc một chiếc váy ngắn tay cổ tròn màu đen dài đến gối, kiểu dáng rất phổ thông. Cô hơi cúi đầu, ánh mắt mang theo một chút chờ mong và một chút xa lạ.
Diệp Yến Thanh ôm mặt khóc, vùi vào lòng Kỷ Nghiêu, không dám đi đến chỗ Hàn Tích.
Kỷ Nghiêu đỡ lấy Diệp Yến Thanh: "Mẹ đừng khóc, không phải đã tìm được rồi sao?"
Diệp Yến Thanh đẩy Kỷ Nghiêu ra, muốn đến chỗ Hàn Tích nhưng chân không thể nào nhúc nhích được, nước mắt lại không ngừng chảy xuống.
Đến bây giờ bà mới phát hiện, dáng vẻ của Hàn Tích rất giống với Trần Chí.
Rốt cuộc Hàn Tích cũng chậm rãi đi tới. Diệp Yến Thanh chìa tay ra, giọng nói khàn khàn và run rẩy: "Con à..."
Hàn Tích dừng lại ở trước mặt Diệp Yến Thanh, đưa tay cho bà.
Bàn tay của Diệp Yến Thanh rất lạnh, không ấm áp như trước, đặc biệt khi Hàn Tích đến tháng, có mấy lần bàn tay này đã nhẹ nhàng xoa lên bụng cô vừa dịu dàng vừa ấm áp.
"Tha thứ cho mẹ được không? Mẹ không nên để lạc con, mẹ lại còn không nhận ra con nữa!!"
Hàn Tích nhẹ nhàng gật đầu, nước mắt cũng rơi xuống.
Diệp Yến Thanh lau nước mắt cho Hàn Tích, kéo cô đến trước mộ: "A Chí, ông thấy không?"
Bà quay đầu, nói với Hàn Tích: "Mẹ sẽ không bao giờ bỏ rơi con!"
Lúc con mới bị bắt cóc, có một khoảng thời gian dài Diệp Yến Thanh không dám đi ra đường. Bà sợ nhìn thấy những đứa trẻ ăn xin ở ven đường. Những đứa bé đó phần nhiều bị bọn buôn người đánh tàn phế rồi đẩy ra đường để ăn xin.
Bà không thể tưởng tượng được kết quả nếu con gái mình rơi vào tay bọn buôn người. Không dám nhìn cũng không dám nghĩ, vừa nghĩ thôi bà đã cảm thấy khó chịu không thở nổi.
Muốn chết nhưng lại không nỡ. Nếu con gái trở lại, không thấy mẹ thì biết làm thế nào?
Hàn Tích nhìn Diệp Yến Thanh, cô từng mơ mộng nếu Diệp Yến Thanh là mẹ mình thì tốt biết bao. Bà ấm áp như thế, sẽ đan áo len, nấu nước gừng cho cô.
Khi còn nhỏ cô không cảm nhận được tình thương của mẹ, những đứa bé kia được mẹ yêu thương như thế nào. Bọn chúng được mặc đẹp, ăn đủ no, bọn chúng có thể làm nũng với mẹ, còn có thể ăn vạ nữa.
Bên tai cô không nghe thấy được tiếng gì nữa, dường như tận sâu trong lòng cô nghe thấy vang vọng bài hát thuở nhỏ cô đã từng nghe.
"Đứa trẻ có mẹ giống như báu vật..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.