Trăm Tỷ Võng Hồng Thiên Sư

Chương 88: Chương 88





Thương Chân Tử không quen người mới tới, chỉ nhìn ra được người này thật trầm mặc, vừa nhìn liền biết thuộc tuýp người không thích nói chuyện, trầm mặc ít nói nhưng mơ hồ ẩn tàng trong xương cốt sự kiêu ngạo nồng đậm.
Người này hơi nâng tầm mắt, nhìn ba giám khảo, cuối cùng dừng lại trên người Lục Chỉ.
Cơ thể hắn nhỏ yếu, bước đi lại có lực ôn trọng, nhìn ra được là một người cứng cỏi.
Hắn đi tới nhìn chằm chằm Lục Chỉ, ánh mắt thâm thuý như muốn nhìn xuyên thấu cậu, "Ngài chính là tiểu thần tiên?"
Nhóm người Thương Chân Tử cả kinh, có chút ngoài ý muốn, cậu ta biết thân phận của Lục Chỉ, sao lại có thể bình tĩnh như vậy? Những người khác sau khi biết đều phản ứng đủ kiểu muôn hình vạn trạng, còn bị quay phim cho cận cảnh 360 độ, những người đó kích động có, khiếp sợ cũng có, quả thật không khác gì video hài hước với đủ loại biểu cảm trên trời dưới đất.
"Đúng vậy." Lục Chỉ gật gật đầu, vẫy vẫy tay với hắn, đáng yêu vô địch.
Đám người Thương Chân Tử bị dính một chưởng ôm chặt ngực, nhưng người kia vẫn không có biến sắc, vẫn chỉ nhìn chằm chằm Lục Chỉ, ánh mắt chuyên chú kia làm Thương Chân Tử dựng cả lông gà lông vịt.
Hắn chỉ từng thấy một người cũng nhìn chằm chằm Lục Chỉ, nhìn đến chuyên chú nhập tâm như muốn nuốt trọn cậu.
Đó chính là Nam tổng, Nam Thừa Phong.
Hắn nhíu mày, theo bản năng bảo vệ Lục Chỉ, "Cậu ta là ai?" Thương Chân Tử nhỏ giọng hỏi MC bên cạnh, hắn muốn biết tên cậu ta trước.
"A." MC còn chưa kịp trả lời, thí sinh mới tới bỗng nhiên cong lưng cúi người thật sâu, vái Lục Chỉ một vái.
"Tiểu thần tiên, cảm ơn ngài, ân đức của ngài cả đời tôi sẽ mãi khắc ghi."
Mọi người:???
Lục Chỉ vẫn tủm tỉm cười như cũ, cũng không hỏi hắn lý do, "Không cần khách khí đâu ~"
Thương Chân Tử mù mịt, không biết nói gì.
MC sau khi khiếp sợ cũng phản ứng lại, nhỏ giọng nói: "Anh ta tên Mộ Ly, là một diễn viên, không nghĩ tới anh ta sẽ xuất hiện ở chỗ này, tôi không nghe nói anh ta biết phong thuỷ."
Cô nhìn ánh mắt Mộ Ly nhìn Lục Chỉ, "Hình như anh ấy có quen biết với Lục đại sư, trách không được đã sớm biết cậu ấy là tiểu thần tiên."
"Diễn viên?" Thương Chân Tử cũng kinh ngạc, nhìn chằm chằm Mộ Ly, loại khí chất này diện mạo này quả thật rất thích hợp đóng phim, đặc biệt là phim văn nghệ.
MC nói, "Thì ra Mộ Ly tới bái kiến Lục đại sư, có thể hỏi nguyên nhân được không?"
Cô nói giỡn một câu rồi giải thích với Lục Chỉ, "Chúng tôi trước đó từng hợp tác chung cho nên có quen biết, nhưng không ngờ Mộ Ly lại biết phong thuỷ."
Mộ Ly chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Lục Chỉ, ánh mắt giống như chứa ngàn vạn lời nói lại không thể nói ra, đôi mắt u buồn hung hăng đè nén cảm xúc gì đó.
"Anh ta không chỉ hiểu mà còn là cao thủ cơ." Lục Chỉ cười cười, nhẹ giọng nói với Thương Chân Thử, "Tư chất không thua gì anh đâu."
Thương Chân Tử kinh hãi, nhất thời xem trọng Mộ Ly hơn vài phần, "Hả, lợi hại vậy à!"
Lục Chỉ mỉm cười.
Mộ Ly hít một hơi thật sâu, nhéo nhéo mí mắt không cho người khác thấy hốc mắt phiếm hồng của hắn.
"Tôi nghĩ, tiểu thần tiên biết nguyên nhân tôi tới đây hôm nay." Mộ Ly nhìn Lục Chỉ đang cười tủm tỉm, không nhịn được cũng nở nụ cười.
MC cùng đạo diễn ngạc nhiên, ngoại trừ đóng phim, Mộ Ly chưa bao giờ cười, bọn họ đều cảm thấy thân thế Mộ Ly nhất định không đơn giản, bằng không sao lại u buồn như vậy.
"Rất nhiều người không biết thân thế của tôi." Mộ Ly nhàn nhạt nói.
MC hơi ngạc nhiên, sắc mặt thoáng mất tự nhiên, vừa lúc bản thân mới nghĩ đến điểm này, anh ta lại nhắc đến, có cảm giác suy nghĩ bị hắn nhìn thấu.
"Sau 10 tuổi, tôi trở thành cô nhi, chỉ sống nương tựa với một chị gái, chị hơn tôi mấy tuổi, vì tôi mà ngay cả trung học cũng không học, đi làm công kiếm tiền nuôi tôi, mạng của chị còn quan trọng hơn mạng của tôi." Nói tới đây hốc mắt Mộ Ly đỏ ửng.
"Tình cảm của tôi dành cho chị không ngôn từ nào có thể diễn tả được, chỉ có thể nói nếu không chị thì không có tôi, chị không còn nữa, tôi cũng không sống nổi."
Lời tâm sự chân tình của hắn làm đôi mắt nữ MC đỏ bừng.
Mộ Ly vẫn luôn độc lai độc vãng, không tham gia xã giao, thần bí khó lường.
Hắn lớn lên xinh đẹp vốn nhận được không ít sự chú ý nhưng mãi vẫn không nổi, kỳ thật cũng có nguyên nhân.
Giới giải trí này, thực lực rất quan trọng, nhưng trước khi có thể phát huy được thực lực, phải có người nâng đỡ, Mộ Ly thiếu chính là người nâng đỡ này.
MC thường xuyên phỏng vấn giới giải trí, quen biết không ít diễn viên, không biết đã nghe bao nhiêu lần chuyện Mộ Ly đã vào đoàn phim nhưng vẫn bị đổi nhân vật vì người khác mang vốn vào đoàn, hoặc đối diễn với tiểu thịt tươi, nhưng đối phương không có mặt ở trường quay, một người lại nỗ lực gấp đôi, diễn chung với thế thân của tiểu thịt tươi.
Chuyện này gặp người khác đã sớm phát bản thảo bán thảm đầy trời, nhưng Mộ Ly cái gì cũng không có, người khác khuyên hắn tìm kim chủ làm chỗ dựa để đỡ bị khi dễ, hắn chỉ bình tĩnh cảm ơn một câu rồi cắt đứt liên lạc với người đó.
Trong giới giải trí, hắn là dị loại, nhưng bởi vì kỹ thuật diễn vô cùng xuất sắc, cũng từng gặp được đạo diễn có tâm, chọn hắn diễn trong một bộ phim văn nghệ, lập tức nhờ đó nhận được chú ý, hầu hết người xem kể cả dân chuyên nghiệp trong giới đều cho rằng hắn có thể nhận được giải ảnh đế, thì cúp ảnh đế lại bị trao cho một tiểu thịt tươi nhân khí cao giỏi lăng xê.
Vậy mà toàn bộ quá trình hắn cũng không một câu oán hận, còn bởi vì tính cách quái gở, còn bị tiểu thịt tươi đạp một phát trong một cuộc phỏng vấn.

Sau đó, tiểu thịt tươi nổi rần rần, đầu độc không biết bao người, hắn lại vẫn yên lặng, không tiếng tăm như cũ.
Mộ Ly là dị loại của giới giải trí, hiện giờ phát hiện hắn thông hiểu phong thuỷ, lại còn là một đại sư lợi hại, MC tựa hồ không nói nên lời, chỉ càng cảm thấy bất công cho hắn.
"Tiểu thần tiên đã cứu chị tôi." Mộ Ly gắt gao nhìn Lục Chỉ, giống như đang nhìn bảo vậy quý giá, "Cũng chính là cứu mạng tôi."
Hắn một lần nữa khom người vái một cái thật sâu với Lục Chỉ, "Tiểu thần tiên, từ nay mạng của tôi là của ngài."
Lời hứa thật nặng, MC và đạo diễn khiếp sợ không thôi.
Một người chịu nhiều đãi ngộ bất công trong giới giải trí cũng chưa từng cúi đầu trước ai, nay nguyện ý dâng mạng cho Lục Chỉ.
Bọn họ không chỉ cảm khái tấm lòng thiện lương của Lục Chỉ, mà còn cảm khái tấm lòng tri ân báo đáp của Mộ Ly, làm bọn họ cảm động không thôi.
"Không cần nói vậy." Lục Chỉ lập tức đứng dậy đi vòng qua bàn giám khảo, đi tới nâng hắn dậy.
"Chị gái anh là Mộ Tình đúng không." Lục Chỉ cười cười, "Tôi cứu cô ấy là mệnh của cô ấy, cũng là mệnh của anh, không cần cảm ơn tôi, hãy sống cho thật tốt, làm chị anh an tâm, đây mới là việc anh nên làm."
Mộ Ly gật đầu, môi hơi giật giật, mặc dù biểu tình rất nhỏ, nhưng với Mộ Ly lại là biểu hiện cảm xúc kịch liệt nhất.
"Tôi xin nghe ngài, Lục đại sư."
"Tốt, bắt đầu thi đấu đi, nhất định anh có thể thăng cấp." Lục Chỉ cổ vũ hắn, "Đổi sang một con đường thích hợp hơn, có lẽ thật sự sẽ nghênh đón được núi cao sông dài."
Mộ Ly không có dã tâm lớn như vậy, nhưng lời này của Lục Chỉ đối với hắn nặng tựa ngàn cân.
"Tôi xin nghe ngài." Mộ Ly gật đầu, hít một hơi thật sâu, "Tôi đã chuẩn bị tốt, tôi nhất định sẽ dành được quán quân, sẽ không phụ sự cổ vũ của ngài."
"Cố lên!" Lục Chỉ nắm tay cổ vũ hắn.
Dưới ánh mắt kinh hãi của đám người MC, một lần nữa Mộ Ly lại nở nụ cười.
Lục Chỉ nhìn Mộ Ly đi vào phòng thi thì quay về chỗ ngồi.
Bỗng nhiên linh quang chợt loé, bấm ngón tay mấy cái, nâng mắt lên nhìn Mộ Ly, ánh mắt xuất hiện một tia không dám tin nhưng đa phần vẫn là kinh hỉ.

Người thứ năm, cậu tìm được rồi!
*****
Buổi quay kết thúc, đạo diễn thống kê danh sách thí sinh thông qua.
Mộ Ly thăng cấp thành công, nhóm người Tiền Vận cũng không quen biết hắn, thấy hắn không nhận được giấy chỉ điểm của Lục Chỉ, cho rằng hắn cũng là vé vớt cho đủ chỗ như 3 người khác, liền không thèm để ý tiếp tục kể chuyện tiểu thần tiên, thuận tiện thảo luận nên chuẩn bị cho vòng hai như thế nào.
Lục Chỉ quay xong, Ninh Tước và Cửu gia cùng đi về nhà với cậu.
Kết quả chân trước bọn họ mới bước vào cửa, chân sau trợ lý Thân đã cho người bày biện cơm tối lên bàn.
Nhóm người nhìn thử, thấy đều là những món Lục Chỉ thích ăn nhất, mỗi một món ăn đều tốn không ít công sức tâm tư chỉ vì mục đích hợp khẩu vị Lục Chỉ.
"Lục đại sư, hội nghị của Nam tổng còn chưa kết thúc nên kêu tôi chuẩn bị trước cơm tối cho ngài, giờ tôi phải về tiếp tục cuộc họp đây." Trợ lý Thân cười cười.
"Vậy anh mau về đi, có thể nói...!nói anh ấy đừng họp lâu quá, nhớ phải ăn cơm tối." Lục Chỉ nghiêm túc dặn dò, chính bản thân cậu cũng không nhận ra bộ dáng cậu lúc này lo lắng đến nhường nào.
Nụ cười của trợ lý Thân càng sâu hơn, "Ngài yên tâm, họp xong Nam tổng sẽ về liền, sẽ không chờ lâu đâu."
"Vậy tôi chờ anh ấy về cùng ăn cơm." Lục Chỉ vội nói, cực kỳ giống cô vợ nhỏ quyết chờ anh chồng lớn về ăn cơm chung.
"Khó mà theo lệnh, Nam tổng sợ ngài bị đói a.
Nếu không thì ngài ăn no 8 phần thôi, còn lại chờ Nam tổng về lại cùng ăn tiếp."
Lục Chỉ còn hơi do dự, trợ lý Thân vội nói: "Chuyện là vầy, tôi còn phải báo cáo kết quả lại với Nam tổng.
Những lời này Nam tổng không cho tôi nói, nhưng phải để ngài ăn cơm đúng giờ nếu không Nam tổng đuổi việc tôi mất."
Lục Chỉ cả kinh, "Nghiêm trọng như vậy?"
"Đúng vậy." Trợ lý Thân dỗ cậu, "Ngài đói bụng là chuyện lớn nhường nào chứ, Nam tổng sẽ đau lòng chết mất."
Cửu gia trợn trắng mắt, diễn, diễn nữa, diễn mãi, Nam Thừa Phong đã diễn, cấp dưới của hắn còn biết diễn hơn vậy.
Ninh Tước buồn cười, cau mày nói với Cửu gia, "Cửu ca ca, "anh" cũng không được đói bụng nha, "em" sẽ đau lòng chết mất."
"Cút." Cửu gia trừng mắt liếc hắn một cái, "Ác linh mau biến."
Lục Chỉ nghe trợ lý Thân nói, mặt đỏ hồng, mím môi, cưỡng ép không cho mình cười, "Vậy...!tôi ăn một chút trước vậy."
"Được chứ, vậy là tôi có thể về báo cáo kết quả với Nam tổng rồi, mà Nam tổng cũng có thể yên tâm tiếp tục hội nghị." Trợ lý Thân cười, dẫn người rời đi.
Lục Chỉ nhìn theo hắn rời đi, xoay người nhìn một bàn đồ ăn, đáy mắt sáng lấp lánh cảm động.
Cửu gia gõ trán một cái, "Thích nhỉ."
Ninh Tước vui vẻ xới cơm cho Cửu gia và Lục Chỉ, "Bé dễ thương, mau ngồi xuống ăn đi."
Lục Chỉ gật đầu, ngồi xuống ăn cơm, thỉnh thoảng Cửu gia lại gắp đồ ăn cho cậu, bị Lục Chỉ từ chối còn không vui nói, "Nam Thừa Phong gắp đồ ăn cho em thì được, đến anh lại bị từ chối."
"Chuyện đó..." Mặt Lục Chỉ đỏ ửng, nói không nên lời.
"Được rồi, được rồi, lớn to đầu mà như đứa con nít." Ninh Tước nhìn cửu gia cười nói, "À, tôi quên mất "ngài" là......"
"Ngươi dám nói cái chữ đó thử xem." Ánh mắt Cửu gia sâu lãnh.
Ninh Tước liếc nhìn ánh sáng bạc phản chiếu chuẩn xác ngay động mạch cổ hắn, cười cười, "Không dám, không dám."
"Hừ." Cửu gia thu nĩa lại, tiếp tục nỗ lực đút Lục Chỉ ăn.
"Đúng rồi bé dễ thương, chuyện của cưng và Nam Thừa Phong có nói cho trong nhà biết không?" Ninh Tước đúng lúc hỏi đến vấn đề cần giải quyết nhất.
Lục Chỉ ngẩn ra, lắc lắc đầu, "Không có." Cậu chợt giật mình, "Cái gì? Tôi không có gì với anh ấy cả."
Mặt cậu đỏ bừng như muốn bốc khói, bởi vì cậu phát hiện mình vừa mới chấp nhận chuyện có gì đó giữa cậu và Nam Thừa Phong.
Lời hớ miệng này khiến cậu vừa thẹn thùng vừa hoảng loạn, đã nói là không thể đồng ý với anh ấy mà.
Ăn cơm xong, Lục Chỉ lấy cớ đi rửa tay, chạy nhanh về phòng.
Cậu đi qua đi lại, do dự cả buổi mới lấy hết can đảm cầm lấy di dộng gọi điện thoại.
"Alo, nhị sư huynh."
"Ây nha! Chỉ Chỉ! Đệ chủ động gọi điện cho nhị sư huynh nha, nhị sư huynh thật hạnh phúc đó mà." Nhị sư huynh bên đầu dây bên kia có chút kích động bất thường.
Lục Chỉ cảm thấy hơi hổ thẹn, hình như cũng lâu rồi cậu không liên lạc với nhị sư huynh, huynh ấy có gọi qua, lúc ấy mình có việc bận nên vội vàng nói mấy câu rồi cúp máy luôn.
"Nhị sư huynh, đệ có chuyện muốn huynh." Lục Chỉ rối rắm không thôi.
Ngữ khí nhị sư huynh bên kia hơi bình tĩnh lại, "Chỉ Chỉ làm sao vậy? Có chuyện gì thế? Rất nghiêm trọng sao?"
"Nhị sư huynh, huynh đừng khẩn trương, đệ không có việc gì, chính là có chút...!phiền não." Lục Chỉ cắn cắn môi, không biết nên nói thế nào cho rõ ràng.
Bên kia trầm mặc một hồi, Lục Chỉ nhìn di động, "Không có tín hiệu hay hết pin vậy?"
Sau khi xác nhận tín hiệu không bị gián đoạn, lại lần nữa nhìn điện thoại.
Bỗng nhiên, nhị sư huynh đầu dây bên kia rống lên một tiếng long trời lở đất.
"Thôi xong rồi! Chỉ Chỉ của chúng ta yêu đương rồi!"
"Hả?" Lục Chỉ thẹn thùng, mặt hơi đỏ, cậu tò mò làm sao nhị sư huynh nghe ra được? Không đúng, không đúng, cậu không có yêu đương mà! Lục Chỉ cảm thấy mình càng ngày càng xong đời rồi, nhanh chóng che mặt lại.
Không đợi cậu giải thích, nhị sư huynh bên kia liên lục nả pháo.
"Đối phương là ai! Nhị sư huynh không đồng ý! Sư phụ cũng sẽ không đồng ý! Đại sư huynh cũng sẽ không đồng ý! Tam sư huynh, tứ sư huynh......!có đồng ý cũng vô dụng! Tên khốn nạn nào dám xớ rớ đến Chỉ Chỉ của chúng ta! Chúng ta không đồng ý!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.