Trăm Tỷ Võng Hồng Thiên Sư

Chương 16: Chương 15






"Có chuyện này?" Trợ lý Thân nâng nhẹ mí mắt, lại nhanh chóng rũ xuống, ngữ khí hắn thanh đạm giống như cơn gió nhẹ nhàng đảo qua một mảnh lá cây, lá cây nhẹ bay tuy rằng tầm thường, nhưng nếu xuất hiện trước đại điện thần thánh nghiêm trang thì lại ẩn chứa nguy hiểm tiềm tàng.
Bí thư cẩn thận liếc nhìn gương mặt thanh tuấn của trợ lý Thân, quả nhiên chuyện liên quan đến Nam tổng, người thanh niên như núi tuyết trùng điệp lánh đời này, liền sẽ không còn bộ dáng thanh lãnh nữa.
"Nghe nói Tiêu cửu gia thỉnh thiên sư, sửa đổi vận thế Tiêu lão gia tử, mới giúp ông ta tránh đi kiếp này."
"Thiên sư?" Trợ lý Thân bao năm đao thương bất nhập, mãi một trương mặt nạ hoàn mỹ, rốt cuộc xuất hiện một vết rách, "Nam tổng chán ghét nhất một loại người."
Còn vì sao lại ghét, trợ lý Thân cũng không biết được, chỉ biết là ai cũng không thể chạm đến đề tài cấm kỵ này.
Nghiệp vụ của bí thư rất cao, biết khi nào nên nói cái gì, lập tức cúi đầu xuống, yên lặng như ve sầu mùa đông.
Sau một phút vắng lặng như tờ, không tiếng hít thở, trợ lý Thân mở miệng, "Vốn cũng không muốn trực tiếp đối phó Tiêu gia, không cần đuổi tận giết tuyệt, bán cho Tiêu Cửu một cái mặt mũi."
"Còn tên thiên sư kia, đừng để Nam tổng biết đến sự tồn tại của hắn."
"Đúng vậy." Bí thư gật đầu, góc độ đều như đã từng cân chỉnh qua không sai lệch, "Còn có một việc cần báo với Thân tổng, chuyện là trước kia chúng ta có thu mua phố ăn vặt Phúc Nguyên, đã xảy ra chút vấn đề."
Bí thư mím môi, tim đập như trống, giống như điều hắn muốn nói tiếp theo là ma chú không rõ quyết định sinh tử của hắn.
"Theo người phụ trách hạng mục nói, không có cách nào xây nền được, hắn báo là: Có giao long bên dưới, yêu cầu thỉnh đại sư phong thuỷ hỗ trợ."
Trợ lý Thân nhẹ nâng đôi mắt lên nhìn hắn, phảng phất như có thể hút đi tất cả nguồn sáng.
Bí thư không chút biến sắc, nhưng folder cầm trong tay suýt đã bị làm ướt nhẹp, hắn nắm chặt, xiết cái folder màu xanh lam đến càng méo mó.

Sau một lúc lâu, trợ lý Thân rốt cuộc mở miệng, âm thanh trầm thấp như vang từ dưới lòng đất truyền đến, "Âm thầm thỉnh người Hiệp hội Phong thuỷ đến xem, nhớ điệu thấp, tuyệt đối không được cho Nam tổng biết chuyện."
"Đúng vậy." Bí thư rốt cuộc cũng thở ra từ cơn nghẹn.
Trợ lý Thân xua xua tay, bí thư lập tức rời khỏi văn phòng, không lưu lại chút âm thanh dấu vết.
Trợ lý Thân lẳng lặng ngồi dậy, đứng lên đi đến phía sau cánh cửa khắc hoa, đi vào một cái thang máy ngầm độc lập; thang máy chỉ có ba thầng, ba tầng này chỉ có trợ lý Thân lui tới, một cách vào khác chính là ở khu vực cấm của thang máy chuyên dụng dưới lầu.
Hắn bấm tầng 29, mở ra cũng không phải văn phòng, mà là một cái nhà ăn tư nhân cao cấp kèm với các hoạt động giải trí.
Một vị quản gia trẻ tuổi mặc tây trang lập tức bước ra, hơi hơi khom lưng, "Thân tổng."
"Nam tổng ở đâu?"
"Nam tổng đang uống cà phê ở khu tây, ngài có muốn uống một ly không?"
"Không cần." Trợ lý Thân lập tức đi về khu tây.
Một nam nhân đang ngồi dựa trên ghế sô pha bên cửa sổ sát đất, ánh mắt không biết đang dừng ở nơi nào ngoài cửa sổ, cổ áo sơ mi hơi mở ra, tay áo tuỳ ý xăn lên, nhưng quần tây lại thẳng không có dù chỉ một nếp gấp, hắn ngồi vắt chéo chân, dưới ánh mặt trời, bóng của đôi chân kéo dài tít tắp.
Hắn chỉ lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, lại khiến người tới gần cảm giác chính mình không phải đang ở nhà ăn thư giãn, mà là trên đại điện hùng vĩ cao lớn.
Trợ lý Thân dừng bước, sửa sang lại tây trang thẳng thớm, mới tiếp tục bước tới, rồi dừng ở một khoảng cách thích hợp, "Nam tổng."
Nam Thừa Phong không quay đầu lại, chỉ hơi hơi gật đầu.
Hàng mi dài của trợ lý Thân rũ xuống, "Chuyện Hầu gia đã giải quyết xong, không được hoàn mỹ lắm, Tiêu gia tránh được một kiếp."
Hắn nói xong liền im lặng, chờ đợi Nam Thừa Phong xử lý.
Lẳng lặng chờ mất chục giây, Nam Thừa Phong cũng không đáp lại bất kỳ lời gì, trợ lý Thân cũng hiểu được ý hắn, chạy thoát thì thôi, không cần để trong lòng.
Đúng là, người càng đứng trên cao, càng sẽ không để ý đến một dòng cát nhỏ chảy ra từ khe hở bàn tay.
Trợ lý Thân hơi ngẩng đầu, thấy ánh mắt Nam Thừa Phong vẫn luôn dừng ở sân goft trên mái nhà đối diện, liền cẩn thận mà lưu ý nhìn sang phương hướng kia.
Vừa nhìn thấy, trợ lý Thân vốn vững như bàn thạch, bỗng hiện lên vẻ mặt kinh dị hiếm có.
Nam Thừa Phong thế nhưng đang nhìn một đại mỹ nữ xinh đẹp kiều diễm đang ôm một chú chó nhỏ.
Mà mỹ nữ kia hình như cũng biết có người đang chăm chú nhìn mình, ánh mắt như có như không, như nước chảy mây trôi, khi thì phóng ra, khi thì thu lại, thật thật ảo ảo câu dẫn nhân tâm.
Trợ lý Thân cố giữ vẻ ngoài ổn định, nội tâm lại khiếp sợ từng cơn, đây là lần đầu tiên hắn thấy Nam Thừa Phong nhìn chằm chằm một người con gái, không..., là một người.

Đây là một kỳ tích, trợ lý Thân nghĩ đến lão Nam tổng dặn dò, không thể bỏ lỡ bất luận người nào khiến Nam Thừa Phong nảy sinh hứng thú, bất kể nam nữ.
Trợ lý Thân ngón tay có chút run run, lập tức khắc chế biểu tình, "Nam tổng, ngài đang nhìn gì vậy?"
Hắn đi theo Nam Thừa Phong mười năm nay, mặc dù trong ngành đã sớm là một nhân vật phong vân, nhưng trước mặt Nam Thừa Phong vẫn sẽ cẩn thận chặt chẽ, muốn đáp án minh bạch chứ không phải phỏng đoán tâm ý của hắn.
"Bé cún kia, thật đáng yêu."
Trợ lý Thân ngừng thở:???
Nam Thừa Phong thu hồi ánh mắt, đứng lên, tựa như che khuất cả dáng người thon dài của trợ lý Thân, hắn bước đi hai bước, lướt qua trước mặt trợ lý Thân, một cỗ áp lực làm hắn theo bản năng cúi đầu.
Mãi đến khi Nam Thừa Phòng rời đi, hắn vẫn đơ cứng như tượng đá, đứng sừng sững không động đậy một lúc lâu, sau mới bừng tỉnh, Nam Thừa Phong nhìn không phải người, mà chính là bé cún con.
Là người duy nhất biết được sự yêu thích mãnh liệt giành cho những vật đáng yêu của Nam Thừa Phong, trợ lý Thân nhìn vị mỹ nữ đang nhìn chằm chằm về phía mình bên ngoài cửa sổ, bỗng nhiên có chút xúc động muốn trực tiếp nhảy từ đây xuống.
*****
"Ông chủ, Cửu gia lại tới nữa."
Chân Tùng bất lực nhìn thảm đỏ trải ngoài cửa, mỗi lần tới đều khua chiêng múa trống như vậy, làm như cửa hàng Lục Chỉ là tổ chức thần bí gì đó, hiện đã có tới mấy chục phiên bản được truyền khắp con phố này rồi.
Có một bản thậm chí còn nói Lục Chỉ là thần tiên trên Cửu trùng thiên, hạ phàm để thể nghiệm sinh hoạt dân gian, cho nên mới dẫn đến một ít nhân vật lớn liên tiếp đến bái kiến.
Chân Tùng hừ lạnh một tiếng, thật là nhân loại ngu xuẩn, thế nào lại truyền đi chuyện mơ hồ như vậy được.
Hắn cầm ảnh chụp Lục Chỉ đặt trên bàn sách lên tiếp tục lau chùi, lau xong thì đặt lại lên bàn, chắp tay trước ngực thành kính mà bái bái, "Thần tiên phù hộ cho con sự nghiệp thuận lợi, cưới được bạch phú mỹ, đi lên đỉnh cao nhân sinh."
Lục Chỉ xuống lầu vừa lúc thấy cảnh này, giơ một chân ra đá hắn, "Này, ta còn sống đâu."

Chân Tùng linh hoạt tránh đi, lòng còn sợ hãi nhìn Lục Chỉ đang ăn mặc đơn giản, mang giày chơi bóng màu trắng, vỗ vỗ ngực, may mà hắn phản ứng nhanh, bằng không chỉ với một cước này, sợ là mông mình sẽ nở hoa mất.
Lục Chỉ trừng hắn một cái, nhìn thấy Cửu gia, mặt càng đen, "Anh như thế nào lại tới nữa, hôm nay ta muốn ra ngoài a."
Cậu tự cho là đang dùng giọng điệu hung dữ nói chuyện hắn, hẳn là rất mạnh bạo và có tính uy hiếp khiến người sợ hãi đi, thật ra thực tế lại không khác gì cục bột nếp mềm mềm mại mại là bao.
Cửu gia ôm mèo ngồi trên sô pha, khinh thường hừ lạnh một tiếng, duỗi tay đè lại trái tim đột nhiên nảy lên của mình, giống như bị một móng vuốt nhỏ từng chút từng chút cào cho tê dại, một lúc sau mới khôi phục.
"Đi đâu? Anh cũng đi cùng."
"Không cần." Lục Chỉ cự tuyệt.
Tên khỉ âm dương quái khí này cả ngày chỉ biết ôm mèo chạy đến đóng đô trong tiệm cậu, nói muốn cùng cậu chơi trò chơi, chỉ là với kỹ thuật mèo quào của hắn, Lục Chỉ mới không cần chơi cùng.
"Đài truyền hình có mấy người chết, ông chủ tôi muốn đi xem có phải quỷ quậy phá hay không." Chân Tùng nhanh nhẹ mở miệng đáp, sợ Cửu gia lại long uy phát tác.
"Quỷ?"
Chân Tùng chớp chớp mắt, hắn thấy khi Cửu gia nhắc lại từ này, đuôi mi có chút run lên.
Há? Chẳng lẽ Cửu gia sợ quỷ?
"Sợ quỷ thì đừng đi theo." Lục Chỉ không chút lưu tình vạch trần.
Cửu gia:......!
Chân Tùng hít ngược một hơi lạnh, ngài đúng là không cho ai mặt mũi, cũng không sợ vị tà thần này nổi giận???.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.