Trăm Tỷ Võng Hồng Thiên Sư

Chương 154: Chương 154





"Cái gì?!" Phong Khuông sốc không ít hơn người áo đen.
Trên mặt ảo thuật, tuy rằng hắn không lợi hại bằng 1/3 người áo đen, nhưng cũng không kém, nên hắn vô cùng hiểu rõ ảo thuật lần này của người áo đen lợi hại bao nhiêu.
Bất luận thế nào cũng bắt buộc phải kéo tơ lột kén từng tầng một mới có cơ hội phá vỡ ảo thuật, càng miễn bàn người áo đen đã phá huỷ điểm tiếp giáp, không còn cửa sinh để phá giải.
Có kiểu nào cũng không thể bị phá vỡ gì chỉ chút xíu xiu!
Người áo đen hung hăng thở hổn hển hồi khí cả buổi, chậm rãi mở miệng, "Chúng ta...!có phải chúng ta đã xem nhẹ nó không?"
Phong Khuông gật đầu, lại lắc đầu, "Nếu nói xem nhẹ, ngay từ đầu chúng ta sẽ không cần theo sư phụ rời khỏi thôn cổ kia, nhưng nếu nói đánh giá cao, hôm nay chúng ta gài bẫy nó, có lẽ......"
Sắc mặt Phong Khuông ảm đạm, "Tôi sợ nhất chính là có lẽ chúng ta đã đi nhầm nước cờ này......"
Người áo đen trầm mặc một lát, trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, "Sai cũng được, đúng cũng được, chúng ta đã đi đến bước này rồi."
Hắn hạ giọng, " Trong lòng ta và ngươi đều hiểu rõ hai bên muốn làm gì, đối đầu với kẻ địch mạnh cũng đừng giả vờ làm huynh đệ nữa, dù sao ta đã thiết kế ảo thuật thứ hai, bắt được nó, công lực của nó đều là của ta."
"Anh!" Phong Khuông không ngờ hắn xé luôn mặt bây giờ, "Có phải sư huynh tham quá không."
"Tham? Vì hắn cưỡng ép phá ảo thuật mà ta bị phản phệ, tổn thất nhiều tu vi như vậy, ta không nên lấy nhiều sao? Tham chính là ngươi đó, vừa muốn cứu em trai ngươi, lại vừa muốn lập mưu chiếm được tu vi của nó, ngươi dựa vào cái gì, màn ảo thuật này ngươi có thể ra được nhiều ít lực!" Người áo đen cảm giác được tu vị bị phản phệ trong cơ thể, nổi cơn giận dữ.
Phong Khuôn bị hắn trách móc, tức giận mím môi, còn chưa mở miệng lại nghe người áo đen nói, "Tuy rằng ta bị tổn hại không ít tu vi, nhưng đối phó với người vẫn dư dả."
Phong Khuông hơi rũ mắt, nghĩ đến gì đó, áp xuống cơn tức trong ngực, "Sư huynh, huynh cũng không cần tức giận, ý của đệ là cứu được em trai ra, phương diện tu vi đương nhiên không dám tranh với huynh.
Đệ biết nó cưỡng ép phá ảo thuật đã tổn hại không ít tu vi của huynh, nhưng dù huynh bị thương cũng như cũ là ảo thuật sư mạnh nhất, nó có thể phá ảo thuật thứ nhất của huynh, không nhất định có thể phá được cái thứ hai, sư huynh chớ nóng nảy như vậy."
"Hừ." Người áo đen liếc hắn một cái, "Ngươi biết thì được rồi."
"Vâng, sư huynh đừng vận khí, trước tiên hãy nghỉ ngơi ở đây đã, những fans đó đều ở tầng 1, chờ bọn họ đi xuống thì có thể bắt đầu rồi." Phong Khuông ôn hoà nói.

"Được, ngươi thủ ở đây, bọn họ tới thì nói ta, ta nhắm mắt điều tức lại trước đã."
Người áo đen nói xong nhắm mắt lại.
Đáy mắt Phong Khuông lộ ra vẻ âm ngoan, cẩn thận nhìn chằm chằm thang máy.
"A ——!"
Một đám người thét chói tai chiến người áo đen chú ý, hắn mở mắt.
"Bọn nó đi xuống?"
"Đúng, quả nhiên, người đều được cứu ra." Phong Khuông nghiến răng nghiến lợi.
"Người được cứu ra rồi?!" Giám đốc không dám tin nhìn các khách hàng mất tích nhiều ngày qua, cục đá trong lòng cuối cùng cũng được thả xuống.
"Thật tốt quá, thật tốt quá!"
"Đúng vậy! Là tiểu thần tiên cứu chúng tôi ra, quá lợi hại! Tiểu thần tiên quá lợi hại!" Người được cứu ra hoan hô.
"Tiểu thần tiên! Tiểu thần tiên!" Chứng kiến thần tượng của mình lại lập được công lớn, các fan kích động kêu lên, "Tôi muốn đăng Weibo báo cho mọi người tin tốt lành này!"
"Kể đi, bị sao thế? Sao các cậu lại mất tích?" Sau khi giám đốc bình tĩnh lại thì hỏi.
"Nghe nói có người ác vì tu luyện tà thuật mà nhốt chúng tôi lại!" Nam sinh áo lam nói.
"Không phải tà thuật, là ảo thuật, bất quá cũng không khác nhau lắm." Na Na nói, năng lực tiếp thu của cô bé rất mạnh.
"Rốt cuộc là người nào? Sao đáng giận như vậy!" Giám đốc tức giận muốn đột quỵ, hại doanh số bán hàng mấy ngày gần đây của trung tâm thương mại bọn họ sụt giảm âm vô cực, tổn thất nghiêm trọng, thiếu chút nữa bọn họ đã tính đến đường thất nghiệp rồi.
"Yên tâm đi, người này làm chuyện xấu nhất định sẽ có báo ứng, sớm muộn gì cũng sẽ đền tội." Xích Tiêu Tử nói.
"Vậy là tốt rồi." Giám đốc yên tâm.
"Người của Long Tổ tới?" Lục Chỉ hỏi Ninh Tước.
Ninh Tước gật đầu, "Nhận được tin đã chờ sẵn bên ngoài, chỉ chờ người nọ chui đầu vào rọ."

Phong Khuông nhìn di động, nhíu nhíu mày, "Người Long Tổ tới, xem ra bọn nó chắc chắn chúng ta đang ở gần đây."
"Thì sao? Vừa hay có Long Tổ, chúng ta bắt bọn nó, vừa hay dùng để uy hiếp bọn họ thả em trai ngươi ra." Người áo đen không để tâm.
"Đúng vậy, huynh nói rất đúng." Khoé miệng Phong Khuông hơi cong, "Sư huynh, phần lớn đều nhờ có huynh, sau khi chuyện thành, không chỉ có tu vi tiểu thần tiên đều thuộc về huynh, đệ cũng sẽ tạ ơn huynh bằng không ít con số."
"Ừm." Người áo đen gật đầu, thần sắc có vẻ "này còn tính là nhìn được."
"A ——! Mọi người mau xem Weibo!" Bỗng nhiên, trong đám người có người thét chói tai.
"Làm sao vậy? Làm sao vậy!"
"Trên Weibo nói toà nhà chúng ta đang ở biến thành hải thị thận lâu (toà thành ảo ảnh)!"
"Mọi người nhìn ngoài cửa sổ xem, sao lại biến thành trời xanh mấy trắng? Chúng ta đang ở đâu?"
"Ra không được! Chúng ta bị nhốt rồi!"
Mặt giám đốc biến sắc xem Weibo, trên Weibo đăng ảnh người bên ngoài quay chụp ảnh trung tâm thương mại, toà cao ốc của bọn họ như đạo cụ của ảo thuật gia, thế mà trở nên hư ảo, sau đó trực tiếp biến mất không thấy.
Mà bọn họ từ trong toà nhà đi ra bên ngoài xem thì cảm thấy giống y chang đang ngồi trên máy bay nhìn xuống.
"Trung tâm thương mại của chúng tôi bị biến lên bầu trời? Đây là chuyện gì?" Thế giới quan của giám đốc đảo điên.
"Đừng sợ, có lẽ vẫn là ảo thuật, không phải thật." Phong Thương Hải nói.
Sắc mặt hắn trắng bệch nhìn về phía Lục Chỉ, "Lục đại sư, người này có thể bày ra trận lớn như vậy, không phải là tép riu."
Ban đầu hắn cho rằng ảo thuật trùng điệp đã đủ đả kích mạnh mẽ thân là phá huyễn sư như hắn, đương nhiên, đả kích nhất chính là thủ pháp phá giải nhẹ nhàng của Lục Chỉ.
Nhưng hắn không ngờ người này còn để lại hậu chiêu, thế mà lại bày ảo thuật ở phạm vi lớn như vậy, vây nguyên một toà cao ốc trong ảo thuật.

Hắn thở một hơi thật dài, người này bất luận là ai, cần phải nhanh chóng bắt được, nếu không sẽ là một đại hoạ.
"Lục đại sư, hiện tại chúng ta làm sao bây giờ?" Phong Thương Hải hỏi.
Lục Chỉ nhìn bên ngoài cửa sổ, "Bắt lấy hắn."
Phong Thương Hải ngưng trọng, hắn biết Lục Chỉ cùng suy nghĩ với hắn, tuyệt không thể mặc kệ ảo thuật sư này.
Nhưng ảo thuật này khó phá, cho dù phá được thì ảo thuật sư này tâm tư xảo quyệt, có thể bày ra thiên la địa võng như vậy, há có thể dễ dàng bắt được? Lời này hắn không nói, hắn tin tưởng năng lực của Lục đại sư, chỉ là hắn lo đạo cao một thước ma cao một trượng, chung quy khó lòng phòng bị, vậy sẽ để ảo thuật sư kia chạy trốn được.
"Thả tôi ra! Thả tôi ra ngoài!" Có người hét to.
"Trời ơi, chúng ta đều sẽ chết ở chỗ này sao?!"
Khủng hoảng giống như một bệnh truyền nhiễm, cực kỳ dễ lây lan, chỉ chốc lát sau, các fans trong đại sảnh đã loạn cào cào.
"Tiểu thần tiên sẽ cứu chúng ta!"
"Đúng vậy, tiểu thần tiên, cậu mau nghĩ cách cứu chúng tôi ra ngoài đi!"
"Cậu lợi hại như vậy, mau thả chúng tôi ra ngoài đi! Chúng tôi không muốn chết!"
Giám đốc và nhân viên xếp thành một vòng chặn fans đang kích động.
"Nếu tôi nói, tôi không thể cứu được mọi người thì sao!" Vẻ mặt Lục Chỉ đau khổ, "Phạm vi ảo thuật này quá lớn, cơ bản không thể dễ dàng phá giải, tôi lại không biết ảo thuật sư hạ ảo thuật là ai, không có cách...!tôi không có cách!"
Lục Chỉ thế mà bật khóc, "Thả tôi ra ngoài đi! Anh thả tôi ra ngoài, tôi nhận thua!"
Câu này tựa như một đạo sấm sét nổ tung toàn bộ đại sảnh, các fans càng thêm kích động hoảng loạn.
"Tiểu thần tiên, cậu không thể nói thế được! Trên mạng đều nói cậu là đệ nhất trong giới phong thuỷ, cậu nhất định được!"
"Đùa cái gì vậy! Chúng tôi thích cậu như vậy, cậu không cứu được chúng tôi ra ngoài, thì cậu là cái thứ gì!"
"Nếu tao thoát được ra ngoài, tao nhất định sẽ trở thành anti-fan đầu tiên của mày, quyết huỷ hoại mày!"
"Tao sẽ đăng Weibo vạch trần bộ mặt thật bất tài của mày! Nếu bọn tao đều chết ở đây, đây đều là tội của mày!"
Phong Khuông và người áo đen đắc ý nhìn quần thể fans kích động, liếc nhìn nhau, vô cùng đắc ý.
Đúng lúc này, một người vọt lên tầng 2 hô lớn một câu, "Là tiểu thần tiên hại chết chúng ta!"
Mọi người tập trung nhìn, thế mà là Vương Nhạc! Sau đó cậu ta cứ thế nhảy từ tầng 2 xuống, đầu hướng xuống, đập vào nền đá cẩm thạch, tạo thành một vũng máu.

"A —— chết người! Chính là do tiểu thần tiên hại!"
Tình huống càng thêm hỗn loạn, Phong Khuông và người áo đen đứng ở tầng 2 quan sát tầng dưới lộn xà lộn xộn thì vô cùng vui vẻ.
"Tiểu thần tiên, mày cũng có ngày hôm nay! Mày phá được lớp ảo thuật thứ nhất của tao, nhưng không phá được lớp thứ hai này! Vậy mày chính là đã bại dưới tay tao!" Người áo đen điên cuồng cười to.
"Là ngươi!" Lục Chỉ chỉ vào người mặc áo đen trên tầng 2 la lên, "Là ngươi bày ra ảo thuật vây khốn chúng ta!"
"Đúng! Chính là ta!" Người áo đen cười lạnh nhìn Lục Chỉ.
"Là anh! Mau thả chúng tôi ra! Mau thả chúng tôi ra!" Các fans ùa đến phía dưới chỗ hắn khóc lóc xin tha.
"Các ngươi không phải thích tiểu thần tiên sao? Cầu nó đi?" Người áo đen nói.
"Không! Chúng tôi không ùng bái tiểu thần tiên! Cậu ta bất tài làm hại chúng tôi thảm như vậy, anh thả chúng tôi ra, chúng tôi nguyện sùng bái anh!"
"Tiểu thần tiên, mày thấy chưa, thanh danh mày nát rồi." Người áo đen đắc ý cười nói.
Mắt Lục Chỉ ngập nước, rúc trong lòng Nam Thừa Phong không nói câu nào.
Mà đám người Phong Thương Hải, Mộ Ly sùng bái cậu và bạn bè thân thiết cũng không một ai đứng ra bảo vệ cậu.
"Đương nhiên, tất cả sẽ phải bỏ mạng lại, đây là tiền đặt cược lớn nhất trong chiêu này của tao." Người áo đen rất thưởng thức tác phẩm của mình.
"Tha cho các ngươi ra ngoài, có thể, chỉ cần Long Tổ giao em trai ta ra!" Phong Khuông nói.
"Còn có mày, tiểu thần tiên, tao muốn toàn bộ tu vi của mày!" Người áo đen chỉ tay về phía Lục Chỉ, thấy vẻ hoảng sợ trên mặt cậu, mừng rỡ như điên.
Đây mới là mục đích chân chính để hắn tình nguyện đi chuyến này.
Hắn biết sư phụ hắn cũng có chủ ý này, vẫn luôn tính kế, nghe nói đã có khung có sườn, cho nên hắn mới mượn cớ em trai Phong Khuông tiên hạ thủ vi cường.
Cũng may, hắn thành công! Hắn vây khốn được tiểu thần tiên, chỉ cần hấp thụ tu vi của cậu ta, hắn sẽ không bao giờ nguỵ trang giả vờ kính ngưỡng trước lão già chết tiệt ấy nữa.
Trong lúc mọi người đang hoảng sợ, bỗng nhiên, Vương Nhạc ngã trên mặt đất, đầu óc vỡ toang, thế mà đột ngột đứng lên, ngẩng đầu nhìn người áo đen và Phong Khuông, làm hai người cả kinh run lên.
"Mày! Sao mày còn sống?!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.