Trăm Tỷ Võng Hồng Thiên Sư

Chương 139: Chương 139





Dẫn động địa khí nơi khác là chuyện đến sư phụ hắn cũng không làm được, càng đứng nói đến khống chế địa khí thành nguyên tố tự nhiên bày trận pháp.
Để làm được chuyện này cần đạt đến đỉnh cao trong cả thuật chiêm hầu và trừ tà mới có thể làm được.
Thuỷ Văn Hiên hận không thể quỳ xuống trước Lục Chỉ, "Ngài rốt cuộc là thần thánh phương nào vậy?" Sư phụ hắn mà biết trên đời có người nắm giữ thuật chiêm hầu đến mức này, nhất định sẽ vui quá mà khóc cho xem.
Những thí sinh khác cũng khiếp sợ không kém Thuỷ Văn Hiên, đặc biệt những người chuyên mảng bày trận như Phong Thương Hải, Xích Tiêu Tử và Mộ Ly, lại càng cảm nhận được sự cường đại của Lục Chỉ.
"Có ý gì? Sao mọi người kinh ngạc như vậy?" MC tò mò hỏi.
Lộ Hoằng Nhã lắc lắc đầu cảm thán, "Ngành này của chúng tôi, có thể đạt đỉnh trong một lĩnh vực đã là chuyện không dễ dàng, một người học tập tu hành được nhiều nhất 2 môn, nhưng tối đa cũng chỉ tu luyện đạt đỉnh một lĩnh vực."
"Mỗi người chúng tôi đều là nhân tài kiệt xuất trong lĩnh vực của từng người, người lợi hại hơn chúng tôi thật ít ỏi không được mấy người, mà một mình Lục đại sư, thực lực trong mỗi lĩnh vực đều nghiền áp chúng tôi, thậm chí nghiền áp tất cả mọi người trong giới."
"Chỗ lợi hại của Lục đại sư chính là tinh thông tất cả các phương diện, hơn nữa không có điểm yếu nào, không ngờ trên đời lại có người như ngài ấy.
Thu hoạch lớn của việc tham gia chương trình này chính là quen biết được ngài ấy, biết được thì ra thật sự thiên ngoại hữu thiên, biết được thời gian vừa qua bản thân thiếu hiểu biết, không biết trời cao đất dày thế nào." Phong Thương Hải chầm chậm cảm khái.
MC nghe vậy gật gật đầu, cô là một người dựa tài ăn nói kiếm cơm, lúc này thế nhưng không biết nên dùng từ ngữ nào hoặc câu nói nào thích hợp để thể hiện sự tán thưởng của mình với Lục đại sư.
Sau khi Lục Chỉ ra tay, quỷ hồn bốn phía bất luận khủng bố cỡ nào, mọi người đều lập tức cảm thấy rất an tâm.
Trận pháp kích hoạt, vốn mọi người bị quỷ hồn vây quanh, lúc này quỷ hồn lại như ba ba trong rọ, bị nhốt lại.
"A ———!" Bọn họ cảm thấy sợ hãi, cảm thấy phong thuỷ sư trước mặt không đơn giản như bọn họ tưởng tượng.
"Đừng giãy giụa nữa, đây là hoá sát trận, sát khí của các ngươi đang bị hấp thụ, các ngươi càng giãy giụa, càng phóng thích nhiều sát khí, càng nhanh hồn phi phách tán." Lục Chỉ nhàn nhạt nói.
Nhóm quỷ hồn kêu rên có, phẫn nộ có, gầm rú có, gào thét có, trong nhất thời, bầu không khí càng thêm đáng sợ.
"Tuy rằng các người có tâm hại người nhưng chung quy cũng chưa hại được ai, chỉ vì thời gian dài nên oán niệm mãi không tiêu tan, không cần tiếp tục oán hận nữa, siêu độ đầu thai đi." Lục Chỉ nói.

"Đầu thai?!" Nhóm quỷ hồn kinh hãi, lập tức ngừng gào thét chói tai, "Chúng tôi có thể đầu thai?!"
"Có thể đầu thai? Có thể rời khỏi nơi này? Thiệt hay giả? Có thể rời khỏi nơi này?"
Nhóm quỷ hồn mong đợi nhìn Lục Chỉ, bọn họ không hiểu chuyện gì tự nhiên bị giết chết, tuy rằng người đầy oán khí, nhưng kỳ thật sớm đã không có tâm báo thù, chỉ muốn rời khỏi nơi này.
Nhưng dù bọn họ có giãy giụa thế nào cũng trốn không khỏi nơi này, cuối cùng oán khí ngày càng lớn, lớn đến mức bọn họ muốn giết người khác cho hả giận, làm cho những người đó cũng bị nhốt lại đây giống như mình.
Nhóm quỷ hồn có được hy vọng, chớp mắt oán khí được phóng thích, bọn họ đua nhau quỳ xuống.
"Thỉnh đại sư giúp chúng tôi đầu thai! Chúng tôi muốn rời khỏi nơi này!"
"Biết gì nói hết ra." Lục Chỉ nói.
Mọi người hoàn toàn an tâm, đừng nói là nhóm quỷ hồn hiện tại không có ý định giết chết bọn họ, cho dù có cũng làm không được.
"40 năm trước chúng tôi dọn đến đây, qua mấy chục năm vẫn luôn yên bình không có chuyện gì."
"Không biết từ lúc nào, tự nhiên xuất hiện một truyền thuyết khủng bố, nói sau khi ở đây một thời gian dài, không biết tự lúc nào, trong nhà sẽ dư ra một người."
"Nhưng kỳ quái chính là.
không ai phát hiện ra người dư ra đó là ai, ngay cả người trong nhà mình cũng không phát hiện ra, nghe nói người dư ra kia cũng không biết mình bị dư ra, một nhà cứ vậy sống với nhau.
Quỷ hồn thở dài, "Lúc đầu chúng tôi không tin, cho rằng chỉ là truyền thuyết, không ngờ lại thật sự xảy ra trên người mình."
"Bắt đầu từ một ngày nào đó, mỗi gia đình chúng tôi đều có thêm một người, chúng tôi hoàn toàn không phát hiện chút gì lạ, giống như vốn dĩ phải nhiều người như vậy."
"Nhưng kỳ thật, ngoại trừ nhà mình, ai cũng không nhìn thấy người dư ra của nhà khác, còn cảm thấy kỳ quái vì sao ngày càng nhiều người nói chuyện với không khí."
"Sau đó, mãi đến một ngày 10 năm trước, bỗng nhiên chúng tôi nhớ ra nhà mình không có người này, chúng tôi sợ hãi, chúng tôi rất sợ hãi, chúng tôi muốn đuổi bọn họ đi, nhưng thân thể chúng tôi giống như bị khống chế, cái gì cũng không làm được, chỉ có thể bị tròng dây vào cổ, bị đưa đến nơi này, sau đó......"
"Bọn họ chính là người bị hại trong căn nhà cổ đợt trước đó, bọn họ chết oan lại không rời đi được, cho nên cứ 10 năm một lần đều sẽ giết sạch người ở đây, nhưng 10 năm trước đụng trúng căn nhà này bỏ hoang, bọn họ không cam lòng nên giết toàn thôn."

"Đây là chân tướng cái chết của chúng tôi, còn chuyện bọn họ bị ai giết chết, chúng tôi không biết được."
Nhóm quỷ hồn nhìn Lục Chỉ khẩn cầu, "Đại sư, thỉnh giải cứu chúng tôi."
"Được." Lục Chỉ gật đầu, nói với Mộ Ly, "Giao cho anh, có thể chứ."
"Vâng." Mộ Ly biết Lục Chỉ đang cho hắn cơ hôi tập luyện, vì thế dùng kiếm mở ra lối vào một tầng không gian khác.
"Trận pháp này hoá giải sát khí của các ngươi, các ngươi nói ra chân tướng cái chết đã hoá giải được oán khí, vô dục vô cầu, có thể đi qua cửa này để vãng sinh." Lục Chỉ nói.
"Đa tạ! Đa tạ đại ân đại đức của ngài." Nhóm quỷ hồn khom lưng cúi người thật sâu, sau đó một đám có thứ có tự đi vào bên trong cánh cửa, rất nhanh những quỷ hồn đó đều biến mất.
Sau khi bọn họ rời đi, trong nhà bỗng nhiên xuất hiện càng nhiều quỷ hồn hơn.
"Cứu chúng tôi với! Đại sư cứu chúng tôi với!" Bọn họ núp trong bóng tối thấy những quỷ hồn đó được giải thoát, vì thế đứng ra thỉnh cầu.
"Các ngươi đã hại chết người, có tội nghiệt, không thể đầu thai." Lục Chỉ lắc đầu.
"Nhưng chúng tôi cũng là người bị hại!" Nhóm quỷ hồn không cam lòng.
Bọn họ cũng không muốn hại người, cũng muốn được giải thoát, nhưng bọn họ bị vây cứng chỗ này không còn cách nào, nhìn người khác vui vẻ sinh sống, oán khí của bọn càng ngày càng nặng.
Cuối cùng giống như lớp đã hại chết bọn họ, lựa chọn lại dẫm lên vết xe đổ của người đi trước.
"Thói hư tật xấu của con người khi thành quỷ càng bị phóng đại." Lộ Hoằng Nhã lắc đầu.
"Các ngươi quả thật rất đáng thương, vô tội bị hại chết, diệt môn 10 năm một lần không phải nguyền rủa, các ngươi có thể lựa chọn buông tha người còn sống, nhưng các ngươi không chịu bảo vệ tâm tính, lựa chọn kéo người khác cùng chết chìm, nhiều người như vậy cứ từng đợt từng đợt bị hại chết, tội nghiệt ngày càng nặng, quan trọng nhất là không có lòng hối cải, vẫn luôn cảm thấy bản thân chịu uỷ khuất, đầu thai là không thể nào, nhưng có thể để các ngươi hồn phi phách tác, cũng coi như được giải thoát rời khỏi nơi này."
"Không!" Nhóm quỷ hồn không tình nguyện, "Chúng ta không phục, không phục!"
Bọn họ thấy Lục Chỉ không đồng ý, tức khắc trở mặt.

"Không giúp chúng ta đầu thai, các ngươi cũng đừng nghĩ sống sót!"
Nhóm quỷ hồn kêu gào.
"Chúng ta không phải quỷ mới 10 năm kia dễ bị các người hù, chúng ta đông đảo như vậy, đã tu luyện thành lệ quỷ, giết mười mấy người các ngươi, dư sức!"
"Đệch, lần đầu tiên thấy lệ quỷ xuất hiện tập thể như vậy, thật là đáng sợ." Mọi người nghe vậy, tức khắc tiến vào trạng thái đề phòng, cảnh giác nhìn một sân lệ quỷ, chuẩn bị kế hoạch tác chiến.
Đạo diễn và nhân viên công tác được các thí sinh bao vây xung quanh bảo vệ.
Bọn họ run bần bật, lo lắng sẽ liên luỵ đến các đại sư, chỉ có thể cắn chặt răng khép chặt miệng, không cho bản thân thét chói tai vì sợ hãi mà quầy rầy bọn họ.
Các thí sinh cũng khẩn trương không thôi.
"Không biết tự lượng sức mình." Lục Chỉ bỗng nhiên nhàn nhạt nói ra một câu, sau đó hoa cỏ cây cối chợt nảy sinh biến hoá.
Phong Thương Hải vừa nhìn liền biết, kinh hãi nói, "Thế mà trực tiếp biến hoá sát trận thành trừ ma trận?!"
"Anh khống chế hướng gió, cho gió Đông Nam thổi tới đừng cho ngừng." Lục Chỉ nói với Thuỷ Văn Hiên.
Thuỷ Văn Hiên lập tức làm theo.
Sau đó cậu nói với Mộ Ly, "Đi giữ mắt trận phía Tây Bắc."
"Vâng." Mộ Ly đi qua.
Sau đó Lục Chỉ sắp xếp cho các thí sinh thủ tám phương vị.
"Lục đại sư, còn vị trí tâm trận quan trọng nhất không có người thủ?" Phong Thương Hải lo lắng nói.
Vị trí này rất quan trọng, cần một người năng lực siêu cấp thủ mới có thể phát huy trận pháp đến mức tối đa.
Mà Lục đại sư cần phải chỉ huy thao tác, ở đây lại không còn phong thuỷ sư nào khác, hắn nói ra điều này khiến những thí sinh khác khẩn trương theo.

"Không có gì, Thừa Phong tới." Lục Chỉ không chút để ý.
Phong Thương Hải ngẩn ra, "Chuyện này...!có thể sao? Dù sao Nam tổng cũng không phải phong thuỷ sư."
Đối với trận pháp mà nói, năng lực người thủ trận càng mạnh, hiệu quả càng lớn, mệnh cách Nam Thừa Phong rất mạnh nhưng lại không phải là phong thuỷ sư.
Đám người Phong Thương Hải bắt đầu tò mò, Nam Thừa Phong thủ mắt trận trung tâm, vậy trận pháp này có thể phát huy đến mức độ nào? Không biết có thể chấn trụ hết thảy đám quỷ hồn, cho bọn hắn thêm thời gian tiêu diệt cả đám không.
"Thừa Phong, anh đứng ở đây, cái gì cũng không cần làm."
Nghe Lục Chỉ nói, Nam Thừa Phong không hề do dự đứng vào vị trí cậu chỉ, không hỏi có nguy hiểm không, không hỏi nguyên nhân, tín nhiệm vô điều kiện.
Mộ Ly và đám người MC kinh ngạc và khen ngợi, nhưng trong lòng mấy người Phong Thương Hải, Lộ Hoằng Nhã còn lại lại cảm thấy ngũ vị tạp trần, nhưng vẫn như cũ chúc phúc cho Lục Chỉ.
Dù sao trong mắt bọn họ, đối tốt với Lục đại sư mới là quan trọng nhất, tình cảm của bọn họ so ra đều không tính là gì.
Sau khi Nam Thừa Phong vào chỗ, Lục Chỉ cười với hắn, nhìn sang những người khác, "Chuẩn bị sẵn sàng, tôi thúc trận đây."
"Bọn mày trốn không thoát!" Nhóm lệ quỷ hô gào, tới gần uy hiếp.
Nhóm người Mộ Ly đã trận địa sẵn sàng đón địch.
"Được, bắt đầu." Lục Chỉ nói, bắt đầu mặc niệm pháp chú.
Thí sinh ngưng thần nín thở, ngay giây phút Lục Chỉ khởi trận, bọn họ đều mở to hai mắt nhìn, bọn họ cảm giác được mộ luồng sức mạnh chấn động cực lớn, không phải chấn động trên mặt đất, mà là chấn động trong không khí.
Sau đó, tất cả tiếng gào rống lập tức im bặt, nhóm lệ quỷ từng cái từng cái nổ tung như pháo hoa, hồn phi phách tán.
"ĐKM!" Phong Thương Hải là người đầu tiên phản ứng lại, hét lớn một tiếng, hoảng sợ nhìn Nam Thừa Phong.
Đây là CMN mệnh cách gì vậy! Bá quá thể!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.