Trăm Tỷ Võng Hồng Thiên Sư

Chương 133: Chương 133





Tổ Ngỗng là một diễn đàn bát quái lưu lượng rất cao trên mạng, chủ yếu thảo luận về giới giải trí và danh nhân.
Phó Nguyên nhìn thời gian đăng bài, đã được hai ngày.
Tên bài viết là: "Động trời! Con trai nhà giàu số một Nam Lạc Minh – Nam Thừa Phong thế mà là Alexander N, người sáng lập tập đoàn NA!"
"Alexander N?" Mạc Khiêm nghe thấy tên này, lập tức mở lớn mắt.
"Mạc Mạc, anh biết sao?" Phó Nguyên hỏi.
"Hắn tuổi trẻ đã sáng lập được doanh nghiệp khổng lồ, oanh động toàn giới kinh doanh, anh cũng từng nghe qua, nhưng chỉ nghe nói hắn ta là người Hoa Quốc, nhưng không ngờ đó lại chính là Nam tổng." Mạc Khiêm khiếp sợ nói.
"Càng không ngờ chính là anh ta ở ngay tầng trên nhà anh á!" Mạc tiểu thư kinh hô.
Mạc Khiêm gật đầu.
"A, người ưu tú như vậy mà lại có bạn trai." Mạc tiểu thư cảm khái một câu.
"Bất quá, cậu ấy cứu được anh, em có bị thua cũng tâm phục khẩu phục."
"Đó là lẽ đương nhiên, tiểu thần tiên là mạnh nhất." Phó Nguyên kiểu "Đã sớm nói mà em không nghe."
Mạc tiểu thư hừ lạnh một tiếng, chỉ là lần này không có lý do gì chống lưng.
Thần côn rối rắm, "Vậy tôi có thể đi lên tìm vị đại sư đó được không?"
"Không thể nào, có thể ngài không biết Nam tổng là người thế nào, để tôi phổ cập kiến thức cho ngài." Mạc tiểu thư nói, kể lại mấy sự tích lưu truyền trên mạng.
Thần côn nghe xong, sắc mặt càng đen lợi hại, trách không được trước đó ông bị hắn ta nhìn một cái mà sởn cả tóc gáy.
"Đại sư, hôm nay hai ta tránh được một kiếp nạn đó!" Mạc tiểu thư có cảm giác vừa thoát chết trong gan tấc.
Thần côn hít sâu một hơi, lắc đầu cảm khái: "A, tôi thật ngu xuẩn, lỡ mất cơ hội làm quen với đại sư."
Mạc tiểu thư muốn gật đầu, nhưng lại lo Phó Khiêm giậu đổ bìm leo.
"Đại sư, đừng khổ sở, sau này có gặp được người không quen, vẫn nên khiêm tốn, khoan hãy vội nghi ngờ." Miễn cho cuối cùng lại bị vả mặt, quá xấu hổ......!Cô cũng bị xấu hổ lây, thậm chí còn mất hết tự tin chiến dỗi với Phó Nguyên, thật là buồn bực mà.
"Ừ, cô nói đúng, đây là bài học cho tôi." Thần côn gật đầu.
Mạc Khiêm cười cười, xoa xoa đầu em gái, một tay khác ôm Phó Nguyên.
Cái gì hắn cũng không nói, dù sao bạn trai và em gái, hai người là những người thân nhất của hắn vẫn cứ luôn tương ái tương sát, một ngày không cãi nhau là thấy khó chịu, nhưng khi gặp chuyện lại lo lắng hơn ai khác.

Phó Nguyên cũng lười để ý đến Mạc tiểu thư, tiếp tục đọc bài đăng.
"Oa, em cho rằng Nam Thừa Phong chỉ là con trai nhà giàu số một, không ngờ còn lợi hại như vậy!"
Bài viết giới thiệu Nam Thừa Phong là con trai nhà giàu số một, đồng thời là chủ tịch tập đoàn NA và tập đoàn Nam thị của riêng hắn.
Cư dân mạng suy đoán tài sản của hắn chỉ sợ còn nhiều hơn cả tài sản của cha hắn, hơn nữa hắn còn rất trẻ tuổi, nhất thời khiến cho rất nhiều cư dân mạng, đặc biệt là phái nữ vô cùng tò mò.
Đặc biệt, có người còn đăng ảnh chụp sườn mặt Nam Thừa Phong trong một buổi phỏng vấn nhiều năm trước, chỉ trong chốc lát bài đăng tăng vọt thành bài HOT.
Rất nhiều người điên cuồng với ngoại hình của hắn, tỏ ý đây tuyệt đối là người muốn được gả cho nhất Hoa Quốc.
Bài đăng này vẫn luôn được bình luận nhiệt tình, đến khi nhóm Lục Chỉ phát hiện, tin đã lên men từ tổ ngỗng lên Weibo, còn hot hơn cả hot search #Người sáng lập tập đoàn NA lộ thân phận thật#
Mọi người mở Weibo lên, thảo luận tưng bừng, đặc biệt là Ninh Tước, hắn xem còn chưa đủ, còn muốn đọc thành tiếng bình luận diễn cảm biểu đạt sự mê đắm của cư dân mạng với Nam Thừa Phong.
"Sườn mặt Nam tổng đúng chuẩn từ trong sách bước ra, nháy mắt trúng ngay hồng tâm."
"Tuyệt đối là cao phú soái đệ nhất, thiên thượng thiên hạ Nam tổng độc tôn." (Trên trời dưới đất Nam tổng là người duy nhất được tôn sùng.)
"Hôm nay lại là một ngày muốn được gả cho Nam tổng!"
Cửu gia nghe được cười ha hả, "Ôi ngại quá đi."
Lục Chỉ nhịn cười, nhìn Nam Thừa Phong mặt đầy vẻ không vui, nghĩ đến Ninh Tước còn đang bị thương, sợ Nam Thừa Phong cho Ninh Tước đã đau nay càng đau hơn, nhanh chóng ôm hắn dỗ, "Không giận không giận."
Nam Thừa Phong mới đỡ giận hơn chút, kết quả Ninh Tước cười ha ha to quá, làm hắn lại tức giận, lại càng ôm chặt bé koala nhà mình.
Ninh Tước cười nhạo Nam Thừa Phong xong, tâm tình thoải mái hơn nhiều, chuyển sang trò chuyện với Chân Tùng đang ngồi thang máy đi lên.
"Ông chủ, Nam tổng." Hắn chào hỏi với mọi người, "Mọi người đều ở đây à."
"Anh từ Lạc gia về rồi à? Lấy được xe về chưa?" Lục Chỉ đang dính cứng trong lòng Nam Thừa Phong, lười biếng ngủ gà ngủ gật, thoáng mở cặp mắt to nhìn Chân Tùng.
"Ừm, lấy lại được rồi." Chân Tùng nói, "Vốn dĩ đã sớm về rồi, nhưng lại bị hai cô gái kéo lại kể chuyện."
"Đừng thấy Lạc lão gia tử lớn tuổi, khí thế của ông thật sự rất cường hãn, thế mà đánh đuổi cả ba Lạc Phỉ cùng bà mẹ kế ra khỏi nhà, những người hầu đó cũng bị đuổi việc, chỉ giữ lại bảo mẫu cũng cái dì vẫn luôn ân nhẫn giúp Lạc Phỉ không đứng về phe bên kia, để bà làm quản gia mới, nhận lại một loạt người hầu mới."
"Tôi thấy bà mẹ kế cùng lão ba đổ đốn kia cầu xin không được, bị đuổi ra khỏi cửa, kêu la đến thê thảm, con người đứng trước đồng tiền đúng là quá khó coi, nhưng mà..." Chân Tùng cười cười, "Đúng là nhìn rất hả giận.
Sau khi tôi rời đi, Lạc Phỉ còn lôi kéo tôi, muốn tôi nhất định nhắn lại với ông chủ, nói cô ấy vô cùng biết ơn ngài, nói có thời gian, cô ấy sẽ đích thân đến tận nhà nói lời cảm ơn với ngài."

Thấy Lục Chỉ xua xua tay, Chân Tùng lại nói, "Tôi cũng nói ông chủ không cần tạ ơn, nhưng cô ấy cứ không nghe.
Lạc lão gia tử vì cảm ơn người, còn lấy một phần gia sản làm tạ lễ, tôi đã giúp người từ chối mà không được."
"Tài khoản tôi mở cho ông chủ, tiền trong đó tiêu còn chưa hết." Chân Tùng nói.
"Vậy quyên góp đi, tôi còn tiền mặt nữa, không dùng hết nhiều vậy đâu." Lục Chỉ nói.
"Được, tôi nghe người, mỗi tháng sẽ quyên một khoản ra ngoài." Chân Tùng nói, tỏ vẻ sẽ xử lý giúp cậu.
Chân Tùng là người vô cùng chính trực, Lục Chỉ vẫn luôn rất yên tâm.
Quyên góp làm chuyện tốt, sẽ tích được công đức, đối với mọi người đều rất tốt.
"Đúng rồi, tôi thấy một bài đăng có nhắc đến ông chủ." Chân Tùng mở di động ra đưa cho cậu.
Ninh Tước ghé qua nhìn.
"Là sự kiện ảo thuật gia kia."
"Dù sao cũng có nhiều người chứng kiến như vậy, có người nói ra cũng là bình thường." Cửu gia cũng nói.
Lục Chỉ lười nhác chỉ nhìn thoáng qua, phát hiện phải nâng cổ lên mới có thể thấy được rõ ràng, nhưng lại lười động, bèn nhìn chằm chằm Ninh Tước với cặp mắt to ngập nước.
Ninh Tước run run mi, nhận mệnh giải thích cho cậu: "Một số nói thì ra thật sự có ảo thuật, rất đáng sợ, một số nói may mà có tiểu thần tiên cứu mạng, bé dễ thương, cưng lại kéo thêm độ thảo luận rồi."
"Rất nhiều người đều nói muốn gia nhập fanclub của cưng, cùng nhau làm từ thiện." Cửu gia nhìn cậu cười nói.
"Làm từ thiện thì tốt mà." Lục Chỉ gật gật đầu, nhìn bài Weibo Ninh Tước đưa qua, "Ửm? Bọn họ làm từ thiện dưới danh nghĩa của tôi á?"
"Đúng vậy, vẫn luôn như vậy." Chân Tùng nói, hắn cũng có tham gian fanclub, còn là quản lý nữa cơ.
Hắn nói rằng mọi người trên mạng vô cùng cảm kích ơn của tiểu thần tiên, bèn làm từ thiện dưới danh nghĩa cậu, đăng bằng chứng lên Weibo.
Lục Chỉ bỗng nhiên ngồi ngay ngắn lại.
Nam Thừa Phong vội hỏi, "Làm sao vậy em?"
"Em muốn gọi điện thoại cho nhị sư huynh."
Lục Chỉ nói xong cầm lấy điện thoại, mang dép lê đi đến bên cửa sổ, đứng đó một mình bấm điện thoại.

Nam Thừa Phong vẫn luôn chú ý theo dõi cậu, Ninh Tước và Cửu gia cũng ngừng nói chuyện, lâu lâu lại nhìn sang chỗ Lục Chỉ.
Chân Tùng vẫn như cũ, đang xem bài Weibo liên quan đến tiểu thần tiên, hắn bình thường cũng hay làm chuyện này, nhìn thấy có người bịa đặt sẽ kịp thời làm sáng tỏ.
"Nhị sư huynh." Sau khi Lục Chỉ kể lại tình huống cho nhị sư huynh, nói, "Gần đây đệ cảm thấy năng lực có biến hoá, không biết có liên quan đến chuyện này không?"
Cậu không hỏi Cao Triệt và Hứa Bán Vân, vì ở phương diện tu luyện, thời gian nghiên cứu của nhị sư huynh lâu hơn họ nhiều, cũng biết nhiều hơn.
Nhị sư huynh bên kia nghe Lục Chỉ nói, giọng nói mang vẻ kinh hoảng, "Chỉ Chỉ, ý đệ là tu vi của đệ lại tinh tiến? Sao có thể, tu vi của đệ đã đạt đỉnh, Thiên Nhãn cũng mở đến mức tối đa......"
"Đúng vậy, đệ cũng cảm thấy kỳ quái, hiện tại đệ mơ hồ nhìn thấy được công đức quang mang trên người người khác, đây là chuyện trước đây đệ không làm được."
"Phải không?!" Giọng nhị sư huynh mang theo kinh hỉ, "Tuy rằng sư phụ nói mở Thiên Nhãn đến mức tối đa đã là đạt đỉnh, những có lẽ sau đó, còn có thể đột phá nữa cũng không chừng?"
"Lực tín ngưỡng cùng công đức quả thật có thể làm gia tăng tu vi, chỉ là biên độ gia tăng quá nhỏ, thu hoạch lại vô cùng khó khăn, rất nhiều người không muốn thử, hiện giờ xem ra, là giác ngộ tư tưởng không đủ a."
Nếu một người làm việc tốt, người đó đã tạo được ảnh hưởng bằng cách truyền bá tư tưởng tốt đó cho một người khác, cứ một người tiếp nối một người, công đức không ngừng tăng theo cấp số nhân, có thể thấy được lực lượng này cường đại bao nhiêu.
"Nếu chúng ta đoán không sai, đệ vẫn còn có thể đột phá, như vậy chuyện một năm sau, nói không chừng......" Trong âm thanh của nhị sư huynh lộ ra một tia kinh hỉ.
Không hổ là Chỉ Chỉ của bọn họ, nguyên nhân chính là vì cậu thiện lương, lại mang đến cho bọn họ cơ hội mới.
Trong giọng nói của nhị sư huynh không tự chủ, lộ ra sự cảm kích cùng sủng nịch.
Lục Chỉ gật đầu, "Đệ cũng nghĩ như vậy, nếu đệ có thể tiếp tục tấn tiến, có lẽ sẽ giảm được nguy hiểm cho chúng ta."
"Đúng vậy." Nhị sư huynh nói xong, cảm khái một câu, "Chỉ Chỉ, đệ có muốn thử không? Huynh thật sự tò mò rốt cuộc đệ còn có thể mạnh đến nhường nào?"
"Được ạ." Lục Chỉ gật đầu, quay đầu nhìn Nam Thừa Phong, tu vi gia tăng cũng không hại gì, có lẽ cũng có, có lẽ sẽ không, nhưng bất kể thế nào, cậu cũng muốn ở bên Nam Thừa Phong.
"Chỉ Chỉ, huynh còn có chuyện muốn hỏi đệ." Nhị sư huynh có vẻ rất do dự.
"Nhị sư huynh, chuyện gì ạ?" Lục Chỉ hỏi.
"Tam sư huynh và tứ sư huynh của đệ có nói với đệ gì không?" Nhị sư huynh rối rắm nói, "Có phải đệ đang yêu đương không?"
Lục Chi đỏ mặt, nghĩ đến tam sư huynh và tứ sư huynh còn ở đây, sợ hãi nhị sư huynh lại đến ké thêm một chân, nhanh chóng nói, "A? Nhị sư huynh nói gì ạ? Tín hiệu không tốt lắm, đệ tắt nha!"
Lục Chỉ cấp tốc cúp điện thoại, Nam Thừa Phong nhìn thấy lập tức đi đến trước mặt cậu, quan tâm nói: "Làm sao vậy? Sao khẩn trương vậy em?"
Lục Chỉ sợ hắn lo lắng, vội vàng xua xua tay nói: "Không có gì ạ." Sau đó, cậu cũng không giấu những điều khác, một năm một mười kể lại đoạn hội thoại giữa cậu và nhị sư huynh.
"Nói như vậy là tu vi của em vẫn còn có thể đột phá, nếu có thể gia tăng, vậy có lợi cho sự kiện một năm sau không?" Nam Thừa Phong quan tâm vấn đề này nhất.
"Có thể ạ, nhị sư huynh nói huynh ấy cảm thấy như vậy, bảo em thử đột phá xem sao." Lục Chỉ nói, "Nhưng em đã mở đến mức tối đa, cũng không biết cần bao nhiêu tu vi để đột phá nữa."
"Chúng ta cùng nhau cố gắng." Nam Thừa Phong nói, "Tôi cũng lấy danh nghĩa em làm thêm nhiều việc thiện."
"Em thuận lợi vượt qua được sự kiện kia, chúng ta có thể vĩnh viễn ở bên nhau." Nam Thừa Phong nghiêm túc nói.
Lục Chỉ gật đầu, dựa vào lòng hắn, từ từ nghĩ, ban đầu bản thân cậu rất không thích bị người khác nhận ra, nổi tiếng sẽ quấy rầy đến cuộc sống của cậu.

Nhưng hiện tại xem ra nếu lực tín ngưỡng cùng công đức có thể trợ giúp cậu đột phá, trợ giúp cậu và sư huynh vượt qua được khổ ải, trợ giúp cậu có thể được vĩnh viễn ở bên Nam Thừa Phong, vậy phần quấy nhiễu kia cũng không tính là gì.
"Chân Tùng, chương trình bên đài truyền hình bao giờ chiếu?" Lục Chỉ ngồi xuống sô pha hỏi.
"Nghe nói xong 3 vòng, sẽ cho cắt nối biên tập hoàn chỉnh rồi mới công chiếu, có thể còn để lại một vòng." Chân Tùng nói, "Ông chủ, người còn phải quay hai vòng nữa." Hắn là trợ lý của Lục Chỉ, nắm rõ lịch trình của cậu, đặc biệt là vấn đề công việc, hắn nhất định phải nắm hết thật rõ ràng từ việc nhỏ đến việc lớn.
Lục Chỉ gật đầu, "Tôi đã biết."
Ban đầu cậu chỉ định tới hỗ trợ chương trình, hiện tại lại có thể mục tiêu mới, cậu muốn thông qua chương trình trợ giúp được càng nhiều người, đạt được càng nhiều công đức, cố gắng đột phá tu vi đang ở giới hạn cao nhất.
Lục Chỉ ôm Nam Thừa Phong, cậu phải thử một lần, vì để vĩnh viễn ở bên Nam Thừa Phong, nhất định phải thử!
Sáng sớm hôm sau, Nam Thừa Phong và Lục Chỉ đi quay chương trình.
Từ lúc Lục Chỉ tham gia chương trình đến nay, đây là lần đầu tiên Nam Thừa Phong đi quay cùng Lục Chỉ, khỏi nói cũng biết cậu vui vẻ bao nhiêu.
Mãi đến khi vào phòng nghỉ, cậu vẫn luôn quấn lấy Nam Thừa Phong đòi ôm, làm nhân viên công tác vẫn luôn sùng bái cậu cũng sửng sốt.
Đã nhìn quen cảnh tiểu thần tiên ôn hoà hoặc khí thế bức người, không ngờ cậu lại còn có một mặt làm nũng dính người như vậy.
"Lục đại sư, đây là vòng thi đấu thứ ba, là thi đấu ngoại cảnh, lát nữa bên đài sẽ có xe đưa ngài và thí sinh đến địa điểm thi." Nhân viên công tác nói xong đưa cho Lục Chỉ một phần văn kiện, là lịch trình tương đối của chương trình.
Lục Chỉ cúi đầu đọc lịch trình.
Nhân viên công tác nói: "Số thí sinh vòng trước có tổng cộng ba thí sinh bổ sung bị đào thải, còn có một......" Còn có một tên không phải người cũng chẳng phải quỷ, cô không biết nên gọi thế nào, "Tổng cộng còn 8 người."
Lục Chỉ nhìn danh sách: Thầy trừ tà Mộ Ly, Thầy trừ tà Xích Tiêu Tử, Phá huyễn sư Phong Thương Hải, Phong thuỷ sư Tiền Vận, Phong thuỷ sư Thành Từ, Thầy bói quẻ Hoàng Phượng, Giải mộng sư Lộ Hoằng Nhã, Chiêm hầu sư Thuỷ Văn Hiên.
8 người này đều là những thí sinh được cậu lựa chọn, đều là thí sinh rất có thực lực.
"Lần quay ngoại cảnh này là ở thôn cổ lần trước đúng không?"
Lục Chỉ gật đầu, "Được, chờ mọi người chuẩn bị xong thì xuất phát thôi."
"Đúng vậy." Nhân viên công tác sau khi xác nhận thì rời đi, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, xoay người lại hỏi Lục Chỉ.
"Lục đại sư, có chuyện này tôi muốn nói với ngài.
Tôi cảm thấy có một thí sinh không được đúng cho lắm, có thể ngài cần chú ý hắn hơn một chút.
Hôm nay lúc tôi gặp hắn, cảm thấy hắn có hơi cổ quái, thế mà hắn lại nói tôi không phải người."
Nam Thừa Phong trầm mặt, Lục Chỉ mỉm cười nhìn cô nàng: "Vậy cô phải không?".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.