Chương 128:
Lời Lạc lão gia tử vừa dứt, chớp mắt mọi người im lặng như ve sầu mùa đông.
Nhìn thấy Lạc lão gia tử, đầu óc người phụ nữ liền trống rỗng.
Bà nghĩ đến đoạn thời gian Lạc lão gia tử hôn mê kia, linh hồn ông vẫn luôn đứng bên cạnh mình, nhịn không được sởn tóc gáy, chột dạ, một câu cũng không nói nên lời.
Đám người hầu nhìn thấy Lạc lão gia tử lại càng biến sắc tợn.
Sao lão gia lại tỉnh?! Không phải các bác sĩ giỏi nhất đều nói không cứu được sao? Sao bỗng nhiên tỉnh lại?
Lạc lão gia tử tỉnh lại làm bọn họ bất ngờ, lúc sau nghe thấy ông nói, đối diện với ánh mắt sắc bén như dao của ông, nghĩ đến hành động của mình đều bị ông nhìn thấy hết, cả đám hoảng sợ thiếu chút nữa ngất xỉu tại chỗ.
Bọn họ vẫn luôn giúp đỡ Tam phu nhân khi dễ đại tiểu thư, những điều này đều bị lão gia tử nhìn thấy, bây giờ không phải sẽ tính sổ với cả đám bọn họ hay sao?
Bọn họ nghĩ không sai, Lạc lão gia tử quả thật có quyết định này.
"Ai từng khinh nhục Tiểu Phỉ, ai từng giúp đỡ Tiểu Phỉ, ta đều biết.
Các người theo ta mấy chục năm, hẳn đã biết ta là người có ân báo ân, có thù báo thù, ai cũng không chạy thoát."
Mọi người tức khắc hoảng thành một đám lộn xộn.
"Lão gia, thật xin lỗi! Chúng tôi không dám nữa!"
"Đại tiểu thư, xin người cầu tình giúp chúng tôi, chúng tôi cũng là bị tam phu nhân sai sử, không phải thật sự muốn khinh nhục người."
"Đúng vậy, tam phu nhân uy hiếp nếu chúng tôi không đứng về phía bà, bà sẽ đuổi việc chúng tôi, con tôi, còn có nhà cửa đều dựa hết vào một mình tôi thôi."
"Xin lão gia tha thứ cho chúng tôi."
Những người ngày thường ỷ vào Tam phu nhân mà xa lánh Lạc Phỉ, thậm chí vì lấy lòng bà ta mà khi dễ cô, hiện giờ cả đám khóc lóc thê thảm cầu xin Lạc Phỉ tha thứ.
Lạc Phỉ cũng không thèm nhìn bọn họ, cô đã quá mềm lòng trong quá khứ, hiện tại sẽ không nữa.
Dù sao cũng được Lạc lão gia tử dạy bảo, bản tính của Lạc Phỉ vô cùng giống ông.
Cô tuyệt đối không tha thứ cho người đã thương tổn cô, những người này không xứng được cô đối xử tử tế, có ân báo ân, cô muốn toàn tâm toàn ý quan tâm những người giúp đỡ cô.
Lạc lão gia tử cảnh cáo đám người hầu ăn cây táo rào cây sung xong, chuyển sang người phụ nữ, cũng không thèm nhìn Lạc Đình Đình được "chăm sóc" mặt sưng vù, một đứa vãn bối hư hỏng lại ngu xuẩn không đáng để ông tức giận.
Ông biết rõ, độc phụ này mới là đầu sỏ gây tội.
"Ngươi, giỏi lắm." Lạc lão gia tử híp mắt, khí chất uy nghiêm kia làm người phụ nữ không rét mà run.
"Vì giết chết ta mà ngươi thật đúng là hao tâm tổn huyết, nhưng ngươi không ngờ nhỉ, cháu gái ta còn giỏi hơn ngươi, nó có thể mời được cao nhân!" Lạc lão gia tử tức giận bật cười, chỉ mặt khinh thường người phụ nữ nói, "Ngươi không nghĩ tới nhỉ."
Người phụ nữ nãy giờ vẫn luôn suy nghĩ, tà thuật sư bà thỉnh chính chính xác xác khẳng định có thể đẩy Lạc lão gia tử vào chỗ chết, sao ông ta có thể tỉnh lại, lúc này nghe ông nói, lập tức mở bừng mắt nhìn.
Cao nhân nào? Là ai?
Lạc lão tam thấy ba mình tỉnh lại, dù sao vẫn vui mừng, nhưng thấy ba nhìn chằm chằm chỉ trích vợ mình, vừa không vui vừa khó hiểu: "Ba, ba đang nói gì vậy? Chuyện này rốt cuộc là thế nào?"
"Hừ." Lạc lão gia tử hừ lạnh một tiếng, chỉ thẳng mặt đứa con mắng, "Nói cho cùng cũng là chuyện tốt từ đứa khốn nạn như mày mà ra, một hai phải bỏ mẹ Tiểu Phỉ, cưới độc phụ này."
"Kế hoạch của ả còn hoàn chỉnh lắm, ả muốn chờ ta chết, khuyến khích mấy anh em tụi bây tách ra riêng, sau đó để mày cắt đứt quan hệ cha con với Tiểu Phỉ, đuổi cháu ta ra khỏi nhà, một phần tiền thừa kế cũng không nhận được, toàn bộ tài sản sẽ bị ả và đứa con gái của ả độc chiếm."
Lạc lão gia tử nói hết kế hoạch của người phụ nữ ra, một chữ không sai.
Lạc Như Hối và Lạc lão tam mặt đầy khiếp sợ, người phụ nữ còn muốn giải thích, Lạc lão gia tử liền trừng mắt nhìn cô.
"Còn muốn giảo biện, ta nghe thấy rành rành, ngươi còn dám giảo biện?!"
Mặt người phụ nữ trắng bệch, bà cố gắng vất vả bao nhiêu năm như vậy, chính vì một ngày sẽ trở thành nữ chủ nhân chân chính của Lạc gia, lấy được tài sản của Lạc gia.
Kế hoạch nhiều năm của bà, hao tổn bao tâm cơ, không ngờ chỉ còn một bước lại bị huỷ đi trong ngày hôm nay, vậy bà sẽ điên mất.
Người phụ nữ biết bà còn ưu thế, đó chính là tình yêu của Lạc lão tam giành cho bà, bà có thể khóc, có thể uỷ khuất, chỉ cần Lạc lão tam cắn chặt che chở cho bà, Lạc lão gia từ cùng Lạc Như Hối cũng không thể đuổi bà ra khỏi Lạc gia.
Chỉ cần bà còn ở lại Lạc gia, sớm muộn gì Lạc lão gia tử cũng phải chết, bà vẫn còn cơ hội Đông Sơn tái khởi.
Vì thế, người phụ nữ lựa chọn khóc, khóc lóc thảm thiết, khóc đến ai nhìn cũng không đành lòng.
"Bịt miệng ả lại cho ta." Lạc lão gia tử còn chưa mở miệng, Lạc Như Hối đã mất kiên nhẫn với người phụ nữ, vẫy tay gọi người hầu đang đứng xếp hàng, người hầu không nói hai lời bịt kín miệng người phụ nữ lại, bà ta chỉ có thể khóc không ra tiếng, nước mắt tuôn rơi, nhìn lại càng thêm đáng thương, làm Lạc lão tam càng thêm đau lòng.
"Anh!"
"Kêu cái gì! Thằng khốn nạn!" Lạc lão gia tử tức giận.
"Ả thấy ta mãi vẫn chưa chết, chạy đi tìm tà thuật sư nguyền rủa ta, vốn dĩ lão tử đã phải chết từ nửa tháng trước rồi."
Lạc lão gia tử nói đến đây, nắm chặt tay Lạc Phỉ, chỉ thẳng mặt Lạc lão tam và Lạc Như Hối mắng.
"Hai thằng ngu bọn mày, không biết phân biệt thiện ác, không nhìn rõ thị phi, chỉ biết tin những lời ma quỷ của độc phụ kia, khi dễ Tiểu Phỉ.
Nếu không phải Tiểu Phỉ dùng mệnh mình tục mệnh cho ta, bọn mày đã không còn ba rồi!"
Lạc lão tam chấn động, Lạc Như Hối đầy hổ thẹn.
Người phụ nữ trừng lớn mắt, phẫn hận nhìn Lạc Phỉ, lại là nó làm hỏng chuyện tốt của bà, nếu không có nó, kế hoạch của bà đã hoàn thành hôm nay!
"Quỳ xuống hết cho ta!"
Lạc lão gia tử ra lệnh một tiếng, Lạc lão tam và Lạc Như Hối lập tức quỳ xuống, người phụ nữ bị người hầu đá một cái, cơ thể đổ sập, quỳ xuống trước mặt Lạc Phỉ, bà ta không phục muốn tránh ra, nhưng lực tay người hầu lớn, ép bà ta không thể động đậy, chỉ có thể quỳ bò trước mặt Lạc Phỏ.
Quỳ lạy người mình chán ghét nhất, mất hết mặt mũi, mất hết tôn nghiêm, loại nhục nhã này làm người phụ nữ tức giận run người.
"Tiểu Phỉ không chỉ tục mệnh cho ta, còn mời Lục đại sư tới cứu mạng ta, độc phụ ngươi thì giỏi rồi, thế mà dám ngăn cản không cho bọn họ vào nhà! Ai cho ngươi lá gan đó!"
Lạc lão gia tử mắng bà ta, sau đó hít một hơi thật sâu, giọng nhu hoà hơn không ít.
"Mạng của ta là do Lục đại sư cứu về, bọn bây nhớ cho kỹ, từ nay về sau, Lạc gia chúng ta thiếu Lục đại sư một nhân tình lớn, bất kể lúc nào, chỉ cần Lục đại sư yêu cầu chúng ta làm việc gì, nhất định phải làm, dù vượt lửa băng sông!"
Lạc lão gia tử trịnh trọng tuyên bố, lời nói đầy khí phách làm cả đại sảnh bị chấn nhiếp.
"Đương nhiên, nếu bọn bây không nhận người cha này, vậy coi như ta chưa từng nói lời này!"
Lục Chỉ giật mình, cậu vốn dĩ định rời đi với Nam Thừa Phong, nhưng ngại cắt ngang lời Lạc lão gia tử nên mới đứng chờ một bên, không ngờ ông lại nói những lời như vậy.
"Không, không cần đâu ạ!" Lục Chỉ xua xua tay, không cần nhớ ân tình nghiêm trọng như vậy đâu.
"Cần, cần!" Lạc Phỉ vội gật đầu không ngừng, hận không thể gật đầu như trống bỏi, "Tiểu thần tiên, nếu không nhờ có ngài cứu ông nội, ngày tháng tương lai của tôi thế nào tôi cũng không dám tưởng tượng, ngài là ân nhân cả đời của tôi!"
Hốc mắt Lạc Phỉ đỏ hồng, kích động môi run run, cô thật sự không biết biểu đạt lòng biết ơn sâu nặng của mình như thế nào.
Trước hôm nay, cô đã tưởng tưởng tới cảnh tương lai cô còn ăn bao nhiêu khổ, để tránh mẹ kế và Lạc Đình Đình trả đũa, còn định thương lượng với Bạch Điềm đi nơi khác tránh nạn, cô đã chuẩn bị một tương lai với hai bàn tay trắng.
Nhưng Lục Chỉ xuất hiện, trong thời điểm cô tuyệt vọng nhất, Lục Chỉ vươn tay ra với cô, trả lại đồ vốn thuộc về cô lại cho cô, mang lại ánh sáng cho tương lai tăm tối của cô.
Lạc Phỉ cảm thấy vô cùng may mắn khi quyết định đi với Bạch Điềm chiều hôm qua, cả đời này của cô phải cảm ơn 4 người, mẹ cho cô sinh mệnh, ông nội bảo vệ cô lớn lên, Bạch Điềm không rời không bỏ và Lục Chỉ cho cô tương lai.
Có thể nói, mạng của cô là được những người này ban tặng.
"Đừng khóc nữa, con gái khóc nhiều sẽ sưng mắt đấy, khó coi lắm." Lục Chỉ dỗ cô, "Cô không cần như vậy, tôi là thiên sư, không có chuyện thấy chết không cứu."
"Đúng, đúng." Lạc Phỉ lập tức lau nước mắt.
Lạc lão gia tử cũng nước mắt đầy mặt, nếu không có Lục Chỉ cứu ông, tương lai Lạc Phỉ sẽ thành thế nào, ông cũng không dám tưởng tượng.
"Cảm ơn đại sư, cảm ơn." Hốc mắt Lạc lão gia tử đỏ hồng.
Lục Chỉ nhanh chóng xua xua tay, "Ngài mới vừa hồi phục, linh hồn còn chưa vững, vẫn không nên quá kích động."
"A, đúng đúng." Lạc lão gia tử lập tức bình ổn tâm tình, hiện tại vì Lạc Phỉ, ông phải chăm sóc thân thể thật tốt, sống cho khoẻ mạnh, tuyệt đối không để bất kỳ ai khi dễ cháu gái bảo bối của ông!
Lạc lão tam đầy khiếp sợ, Lạc Như Hối nghĩ đến lúc trước mình còn nghi ngờ cậu ấy, không chỉ cảm thấy hổ thẹn còn có cảm kích.
"Lục đại sư, đại ân đại đức của ngài tôi không dám quên."
"Là ngài đã cứu ba tôi, đa tạ ngài, đa tạ ngài!" Lạc lão tam vội vàng cảm tạ không ngừng.
Lạc Chỉ chỉ cười cười với họ, không nói thêm gì.
Ngực người phụ nữ phập phồng kịch liệt, là cậu ta? Thế mà là cậu ta phá giải nguyền rủa? Cậu ta thật sự là thiên sư! Mặt đất dưới chân bà ta như nhũn thành bùn lầy, quỳ cũng quỳ không xong.
"Hiện tại ta không nhiều lời, Lục đại sư còn ở đây, ta không muốn làm bẩn tai cậu ấy, nhưng cậu ấy dù gì cũng là người quan tâm Tiểu Phỉ, nên trước tiên ta sẽ giải quyết gọn ghẽ chuyện này." Lạc lão gia tử chỉ vào người phụ nữ, hung dữ nói với Lạc lão tam, "Lão tam, ly hôn cho ta, lập tức ly hôn với người đàn bà này! Lão nhị đi mời luật sư cho ta, ta muốn người đàn bà này một đồng cũng không lấy được, một bộ quần áo cũng không mang đi được! Cút khỏi Lạc gia cho ta!"
Lạc lão tam chấn động, không dám tin, "Ba, chuyện này......"
Lạc Như Hối nghe vậy, lập tức đồng ý, "Được, ba yên tâm, cứ giao cho con, con nhất định xử lý thoả đáng."
"Không! Không!" Người phụ nữ ra sức phun cái khăn bịt miệng, "Không, ba, ngài không thể ép chúng con ly hôn, con yêu lão tam, ngài không thể làm vậy!"
Lạc lão tam nghe được, đỏ mắt, ôm lấy người phụ nữ, "Em yên tâm, anh sẽ không ly hôn với em, ba, con tin em ấy vô tội, nhất định là con...! không, nhất định là hiểu lầm!"
Lạc lão gia tử cười lạnh, "Bọn bây cứ việc diễn kịch, một chữ ta đều không tin, lão tam, mày hồ đồ bị người khác lợi dụng bao nhiêu năm, mặc kệ con gái ruột, lại đi nuôi con tu hú, mày là thằng ngu, ngu nhất trần đời."
Lạc lão gia tử lúc trẻ cũng là không phải dạng vừa, mắng người cũng rất hung ác.
"Mày óc heo không nhìn ra chuyện cũng không sao, không ly hôn cũng được, ôm người đàn bà này cùng đứa con gái nuôi của mày cút khỏi Lạc gia.
Lão nhị, con với lão đại giải quyết tốt chuyện này cho ta, ta muốn lão tam cút khỏi Lạc gia, cắt đứt mọi quan hệ với Lạc gia, công ty của nó cũng thu lại cho ta, ta muốn bọn chúng không cầm được một đồng nào đi, nhà cửa phần lão tam ta sẽ chuyển cho Tiểu Phỉ, đó vốn dĩ nên là của Tiểu Phỉ!"
Lạc lão gia tử lại lên cơn tức giận, Lạc Phỉ nhanh chóng chạy lại vuốt ngực cho ông, khẽ trách: "Ông đừng giận, Lục đại sư mới nói ông không được kích động."
Lạc lão gia tử vừa nghe cháu gái nói, vơi bớt nửa cơn tức, "Được, ông nội không kích động, Tiểu Phỉ yên tâm."
Lạc Như Hối mặt không cảm xúc, nghiêm túc gật đầu, "Ba yên tâm."
"Không! Ba, ba đừng làm vậy!" Lạc lão tam sợ tới mức sắp vỡ gan.
Tuy ông ngu nhưng vẫn biết thân biết phận biết người biết ta, biết bản thân không có bản lĩnh, chỉ là một tên ăn chơi trác táng, toàn nhờ ba, anh hai, anh ba nuôi, bị đuổi ra khỏi nhà thì cái gì cũng sẽ không có, liền nhanh chóng xin Lạc lão gia tử tha.
Người phụ nữ nghe thấy, sợ tới mức hồn phi phách tán, bà không ngờ Lạc lão gia tử nhẫn tâm như vậy.
Chỉ vì phần tài sản thừa kế của Lạc lão tam nên bà mới trăm phương nghìn kế đuổi Lạc Phỉ đi, lại không ngờ Lạc Phỉ không bị đuổi đi, người bị đuổi đi lại là Lạc lão tam.
Lạc lão tam bị đuổi khỏi nhà, bà liền mất sạch mọi hy vọng.
Người phụ nữ khóc rống không thôi, rõ ràng sắp thành công, tại sao lại biến thành thế này, bà phẫn hận chuyển ánh mắt lên người Lạc Phỉ, lại chuyển sang Lục Chỉ: Nếu không có nó!
Nhưng ánh mắt bà mới chuyển qua liền cảm thấy một luồng ánh mắt lạnh lẽo chiếu tới từ đằng sau Lục Chỉ, cơ thể người phụ nữ run lên, nhanh chóng cúi đầu, không dám nhìn nhiều dù chỉ một chút, cũng không dám dấy lên chút oán khí nào.
"Còn có." Có vẻ Lạc lão gia tử đã quyết tâm, cũng không để ý tới Lạc lão tam cầu xin, nhìn Lạc Như Hối, "Đợi lát nữa con lên thư phòng, ba còn có chuyện muốn thương lượng với con."
Lạc Như Hối gật đầu, thấy Lạc lão gia tử nhìn Lục Chỉ, biết được chuyện này có liên quan đến cậu, chỉ là ông không tiện nói trước mặt cậu, liền gật đầu đồng ý.
"Lão nhị, con quản trong nhà, ba muốn đưa Lục đại sư và Nam tổng ra về, chuyện còn lại chờ ba quay lại sẽ từ từ giải quyết, tính toán rõ ràng mọi chuyện với từng người một, có ba ở đây, một người cũng không thoát!"
Lạc lão gia tử thu hồi vẻ mặt lạnh lùng, quay đầu nhìn Nam Thừa Phong và Lục Chỉ, chớp mắt biến thành dáng vẻ tươi cười hiền lành, "Xin mời."
Hai người gật đầu, được Lạc lão gia tử và Lạc Phỉ tiễn.
Chân Tùng hóng chuyện mới được một nửa, còn tiếc chưa muốn rời đi, Bạch Điềm vỗ hắn, "Anh yên tâm, xong rồi tôi sẽ báo lại cho anh cốt truyện xuất sắc kế tiếp."
"Vậy được." Chân Tùng nghe vậy, yên tâm rời đi.
Lạc lão gia tử bảo tài xế lấy cái xe cổ tốt nhất trong nhà mà bình thường ông vẫn tiếc không dám đi, mời Lục Chỉ và Nam Thừa Phong lên xe, dặn dò tài xế, "Phải đưa khách quý đến tận nhà! Nhớ cho kỹ, lái thật cẩn thận, thật ổn định!"
Tài xế chưa từng thấy Lạc lão gia tử cẩn thận như vậy bao giờ, biết người ngồi sau không thể đắc tội, thần kinh căng thẳng lập tức gật đầu đồng ý.
Trên đường về, con nghiện xe Chân Tùng hưng phấn tột đỉnh.
"Oa, xe này năm đó là bản giới hạn, hiện giờ có tiền cũng không mua được đâu! Tôi cho rằng đời này đến mơ cũng đừng mơ có thể được nhìn, không ngờ có ngày còn được ngồi trong đó."
"Rất thoải mái." Lục Chỉ cười.
"Em thích?" Nam Thừa Phong hỏi.
Lục Chỉ biết ý hắn, ôm hắn nói: "Không có mà, em không thích xe như thích games, nên em càng thích phòng chơi games trong nhà hơn."
Nam Thừa Phong cười rất thoả mãn.
"Đúng rồi, Thừa Phong, sao bỗng nhiên hôm nay anh lại đến Lạc gia thế?" Lục Chỉ hỏi.
Cậu tính được chuyện Lạc Phỉ hôm nay sẽ thành nhưng lại không tính cụ thể chi tiết được, mãi đến khi nhìn thấy Nam Thừa Phong mời hiểu được nguyên do.
"Hôm qua tôi có nghe cô gái kia kể chuyện, hôm nay bàn chuyện làm ăn với Lạc tổng, phát hiện có thể ông ấy và cô gái kia là thân thích, hàn huyên vài câu, ông ấy nghe nói tôi chuẩn bị mua biệt thự, nói trong nhà có căn biệt thự cổ rất đẹp, mời tôi đến nhà tham khảo cách trang trí.
Tôi nhìn thấy địa chỉ, nghĩ có thể em sẽ ở đó nên đồng ý." Nam Thừa Phong nói.
"A? Thừa Phong muốn mua biệt thự?" Lục Chỉ hỏi, "Không nghe anh nói mà."
"Chỉ là kế hoạch." Nam Thừa Phong cười cười.
"Nga." Cơ hồ hắn nói gì Lục Chỉ đều tin, "Vậy cũng trùng hợp thật, nếu không có Thừa Phong, chuyện hôm nay sẽ không thành đâu."
"Chỉ Chỉ, tôi biết dù tôi không tới, em cũng sẽ nghĩ được cách giải quyết." Nam Thừa Phong cười nói, hắn là người hiểu Lục Chỉ nhất.
"Vậy cũng sẽ không đơn giản như vầy đâu." Lục Chỉ ôm Nam Thừa Phong, "Dù sao thì anh cũng tốt nhất, không muốn rời khỏi anh."
Chân Tùng không bao giờ dám nghĩ phong cách yêu đương của ông chủ mình lại cái dạng này, mặt đỏ bừng, xấu hổ cười cười với tài xế, tiếp tục quan sát cấu tạo xe.
Bỗng nhiên.
"Ai da! Tiêu rồi." Chân Tùng hét lớn một tiếng, "Tôi nhìn thấy xe cổ phấn khích quá nên để quên xe ở nhà Lạc Phỉ mất rồi!"
Chân Tùng bị Lục Chỉ cười cả một đường, mãi đến sau này, tài xế tốt bụng chở hắn về Lạc gia lấy lại xe.
Nam Thừa Phong dẫn Lục Chỉ lên tầng, mở cửa nhà, hai người liền thấy có hai người ngồi trên sô pha một cách quỷ dị.
Hai người kia là Ninh Tước và Cửu gia, bọn họ nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu, nhìn thấy Nam Thừa Phong và Lục Chỉ, tức khắc biến sắc.
Ninh Tước đầy khiếp sợ, Cửu gia lại không cảm xúc, Lục Chỉ kinh ngạc chớp chớp mắt, Nam Thừa Phong bị cay mắt nhíu nhíu mày.
Bốn người bốn mặt nhìn nhau.
Giờ phút này, Ninh Tước đang mông mẩy trần trụi nằm trên sô pha, còn Cửu gia đang cầm cái gì trên tay nhẹ nhàng bôi lên mông hắn.
"A!" Lục Chỉ che miệng lại, xấu hổ chôn mặt trong lòng Nam Thừa Phong.
Vẻ mặt Nam Thừa Phong "Cậu còn nói cậu không nằm dưới, chứng cứ vô cùng xác thực" mà nhìn Ninh Tước.
Ninh Tước nhanh chóng kéo quần lên, gấp đến độ mặt đỏ bừng.
Cửu gia lập tức tức giận vỗ hắn một cái, "Làm gì đó? Thuốc còn chưa khô, mặc quần làm gì? Không phải sẽ lau sạch à!"
Lục Chỉ và Nam Thừa Phong không nói một câu, chỉ là ánh mắt nhìn cái mông Ninh Tước có vẻ càng vi diệu.
Ninh Tước gấp đến độ hét lớn, kích động vẫy tay, "Không phải như mấy cậu nghĩ đâu! Tuyệt đối, tuyệt đối không phải!".
Chương 129:
"Không phải như mấy cậu nghĩ đâu!" Ninh Tước kích động muốn giải thích mãi.
Ánh mắt của Lục Chỉ và Nam Thừa Phong càng thêm vi diệu, ngoài miệng lại nói: "Chúng tôi đâu nghĩ gì đâu."
"Hừ, tôi vừa nhìn sắc mặt hai người liền biết tỏng suy nghĩ của mấy người rồi." Ninh Tước hơi híp mắt, dùng ánh mắt "Hai người còn muốn gạt tôi" liếc bọn họ.
"Vậy... chúng tôi nghĩ gì thế?" Lục Chỉ nghịch ngợm chớp chớp mắt hỏi.
Ninh Tước hít sâu một hơi, run run mi, chỉ chỉ Lục Chỉ, "Bé dễ thương, cưng học hư rồi, cưng bị Nam Thừa Phong dạy hư rồi."
"Không có mà." Lục Chỉ nắm chặt cánh tay của Nam Thừa Phong núp sau lưng hắn cười.
Cửu gia không rõ nguyên do liếc ba người một cái, nói với Ninh Tước, "Quậy gì đó, thuốc còn chưa bôi xong đâu."
Hắn ghét bỏ nhìn Ninh Tước, "Mới bôi xong đã kéo quần lên, lau sạch cả rồi."
Ninh Tước xấu hổ liếc hắn một cái, thấp giọng nói: "Cửu gia, tí nữa chúng ta nói tiếp đi."
"Không được, bác sĩ nói một ngày bôi hai lần, lần thứ hai của anh còn chưa bôi xong mà." Cửu gia đứng lên, cường ngạnh kéo muốn cởi quần Ninh Tước.
"Đều là đàn ông, anh sợ cái gì." Cửu gia nhíu mày nói.
"Đây là phòng khách nhà người ta, không tốt đâu." Ninh Tước cố gắng ngăn cản, nhìn Nam Thừa Phong và Lục Chỉ, dùng sức nháy mắt với Cửu gia: Bọn họ còn ở đó! Ở đó!
"Không sao, nhưng với quan hệ của chúng ta, tôi không kiến nghị cậu cởi truồng trên sô pha nhà tôi." Nam Thừa Phong từ từ nói.
Ninh Tước hung hăng liếc hắn một cái, có phải anh em không đó, không cứu tôi thì thôi, lại còn hố tôi!
Nam Thừa Phong giả bộ không nhìn thấy, lại quăng thêm một câu: "Thật không ngờ, cậu mới là người nằm dưới."
Ninh Tước lập tức chửi hắn: "Còn nói không nghĩ lung tung, tôi biết ngay mấy người sẽ nghĩ vậy mà."
"Cái gì nằm dưới?" Cửu gia ngẩn người, sau đó lập tức bừng tỉnh, "A? Hai người cho rằng tôi và Ninh Tước cái kia?"
Nam Thừa Phong không biểu cảm, Lục Chỉ chớp chớp mắt, còn đong đưa cổ, "Không có sao?"
Cửu gia hít sâu một hơi nhảy dựng lên, "Nghĩ tầm bậy gì đó? Tôi với hắn?"
Ninh Tước đen mặt, "Với tôi thì sao?" Đây là ngữ khí ghét bỏ gì đó!
Cửu gia nhìn hắn một cái, lớn lên rất đẹp, đặc biệt khí chất, có hơi tà mị, vẫn là rất mê người, nhưng mà...... hắn thích loại hình bé dễ thương a.
"Không có gì, anh khá tốt, chỉ là......" Cửu gia cố gắng tìm bậc thang đi xuống, "Chúng ta là bạn bè, sao có thể làm chuyện đó."
Ninh Tước hít sâu một hơi, híp mắt nhìn hắn, bạn bè? Hắn muốn bạn bè có thể làm chuyện đó a!
Lục Chỉ nhìn thuốc mỡ trong tay Cửu gia, "Các anh như vậy rất dễ gây hiểu lầm? Rốt cuộc là sao thế?"
Cậu bừng nhớ lại buổi sáng, Ninh Tước sống chết không chịu nhắc đến chuyện gì đã xảy ra. "Ninh Tước, quả nhiên mông anh có chuyện mà."
Lục Chỉ chú ý nhìn chằm chằm Ninh Tước. Ninh Tước xấu hổ muốn đào hố nhảy tọt xuống, bọn họ sao lại quan tâm tới mông hắn dữ vậy.
"Đúng rồi, tối hôm qua xảy ra chuyện mà." Cửu gia không chút để ý nói, một chút cũng không phát hiện lời hắn nói có nghĩa nào khác.
"Rốt cuộc là sao thế ạ." Lục Chỉ tràn ngập tò mò.
"Cửu gia, em đã đồng ý với tôi không kể cho bất kỳ người nào......" Ninh Tước còn chưa dứt lời đã bị Nam Thừa Phong bịt miệng, mạnh mẽ lôi đi.
Lục Chỉ vội vàng đi lại trước mặt Cửu gia, Cửu gia không chút do dự kể hết toàn bộ cho cậu.
"A? Xương rồng? Cửu gia, anh nói là tối qua, khi Ninh Tước té ngã, mông bị đập vào một chậu xương rồng?" Lục Chỉ nghe xong, tựa hồ không biết nên dùng biểu tình gì mới thích hợp.
"Đúng vậy." Cửu gia lắc lắc đầu,
"Em nói có trùng hợp không cơ chứ, nguyên tầng lầu sạch sẽ như vậy mà lại có một chậu xương rồng, cố tình hắn ta còn đập trúng ngay mặt xương rồng."
"Anh suốt đêm chở hắn đi bệnh viện, bác sĩ muốn kiểm tra □□, hắn còn không cho, bắt chỉ được để anh thấy."
"Anh ngồi cả đêm rút gai trên mông hắn ra, hôm nay còn phải chịu trách nhiệm bôi thuốc cho hắn, từ tối đến giờ, trong đầu anh toàn là cái mông trắng bóc của hắn."
Lục Chỉ giật giật khoé miệng, nhịn cười rồi lại nhịn cười đến đỏ cả mắt, cậu vỗ vỗ vai Cửu gia, "Anh vất vả rồi."
"Không còn cách nào, hắn ta cũng vì chuyển máy chơi game về cho anh nên mới bị thương, về lý anh cũng phải chịu trách nhiệm." Cửu gia là người rất trọng nghĩa khí, tuy rằng cả đêm phải nhìn mông, đã thế mông đối phương còn đặc biệt xinh đẹp, về mặt sinh lý có cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng về mặt tâm lý về đạo nghĩa lại không thể chối từ.
"Cũng đúng." Lục Chỉ mím môi, thật sự muốn cười, cậu nghẹn đến khó chịu.
Sao có người té ngã lại còn đập ngay vào chậu xương rồng chứ? Xương rồng đó? Ha ha ha ha ha! Nhưng cậu vẫn cảm thấy phải có trách nhiệm nhắc tầng dưới không nên để đồ lung tung. Tuy rằng có thể đối phương không nghĩ đến sẽ có người thật sự bị ngã vào cây xương rồng, nói ra hơi khá khó tin, nhưng dù sao để đồ vật lung tung là không đúng.
Ninh Tước thấy Lục Chỉ cười run cả vai, sắc mặt đen thui, "Cửu gia, em đã đồng ý với tôi không kể cho bất kỳ ai mà."
Cửu gia nghe Ninh Tước nói, nhún vai, vô tội nói: "Nhưng Chỉ Chỉ cũng đâu phải bất kỳ ai đâu."
Ninh Tước hít sâu một hơi, trừng mắt nhìn Nam Thừa Phong, các người một tên hai tên đều thật sự quá đáng!
"Xương rồng?" Nam Thừa Phong nghe thấy cũng không thể tin được, nhướng mày, dùng vẻ mặt "Vận khí của cậu sao thế" nhìn Ninh Tước.
"Đừng nói nữa, tôi đã nói chuyện với bên quản lý, sẽ có người đi xử lý chuyện này." Ninh Tước nói.
"Ừ." Nam Thừa Phong gật đầu.
"Quản lý nói chủ nhà kia không có nhà, bọn họ cũng không thể tự tiện xử lý, nên trước tiên đã mang xuống cất ở phòng quản lý." Cửu gia nói.
Mấy người nói chuyện, video chuông cửa vang lên. (Dạng Ring doorbell á). Nam Thừa Phong đi qua xem, Lục Chỉ cũng qua theo.
Trên màn hình hiện lên mặt quản lý, "Là Ninh tiên sinh sao?"
"Tôi là Nam Thừa Phong." Nam Thừa Phong lên tiếng.
"A, Nam tổng, ngày hôm qua Ninh tiên sinh phản ảnh chuyện cây xương rồng ở hành lang làm ngài ấy bị thương, hiện giờ Phó tiên sinh đã quay về, muốn đích thân xin lỗi Ninh tiên sinh, hơn nữa muốn mang chậu xương rồng về. Chúng tôi cảm thấy chuyện này cần thương lượng với Ninh tiên sinh trước." Quản lý vừa thấy Nam Thừa Phong lập tức tất cung tất kính nói.
"Để tôi hỏi Ninh Tước xem." Nam Thừa Phong nhìn Ninh Tước, "Nói sao?"
"Cái gì? Còn muốn lấy lại cây xương rồng kia? Lấy lại làm gì? Hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt à."
Ninh Tước nhịn không được mắng một câu, sau đó nói, "Không cần hắn xin lỗi, về sau đừng để loại sự tình này xảy ra lần nữa là được."
Nam Thừa Phong gật đầu, trả lời quản lý, "Ninh Tước nói không cần."
"A? Vậy, tôi sẽ báo lại với Phó tiên sinh." Giọng quản lý thất vọng, một bóng người chợt vọt đến ống kính.
"A? Là Ninh tiên sinh sao? Thật xin lỗi, nghe nói chậu xương rồng của tôi làm anh bị thương, tôi muốn đích thân xin lỗi anh, bồi thường viện phí cho anh." Người trong điện thoại mi thanh mục tú, thậm chí nhìn không ra nam nữ, rất xinh đẹp. Hắn rất cố chấp muốn bồi thường tiền thuốc men cho Ninh Tước, cố chấp đến bất thường.
"Có gì? Nói thật." Nam Thừa Phong liếc một cái đã nhìn ra hắn có ý đồ khác.
Người trong điện thoại giật mình, vẻ mặt khó xử, do dự rồi nói. "Thật xin lỗi, tôi quả thật muốn bồi thường tiền thuốc men cho Ninh tiên sinh, nhưng tôi thật sự cũng có mục đích khác, muốn nhờ cậy tiểu thần tiên." Người trên màn hình nói xong, ánh mắt nhìn chằm chằm Lục Chỉ bên cạnh Nam Thừa Phong.
"Anh biết tôi?" Lục Chỉ nói.
"Đúng vậy, tôi là fans ngài, tôi vẫn luôn chú ý ngài, cũng gia nhập fans club, ngày đó thấy ngài và Nam tổng ở thang máy, tôi đã nhận ra ngay, biết ngài ở cùng toà nhà, tôi còn kích động hồi lâu." Thần sắc người trên màn hình vô cùng chân thành, Nam Thừa Phong nhìn một cái là biết hắn không nói dối, là lời thật lòng.
"Tìm tôi có việc gì sao?" Lục Chỉ hỏi.
Ninh Tước nghe nói, thầm nói, "Không phải tiểu mê đệ theo đuổi thần tượng đến tận cửa đấy chứ?"
"Làm vậy không tốt đâu." Cửu gia cũng nói.
"Đúng vậy, có một chuyện rất quan trọng muốn thỉnh ngài hỗ trợ, tôi cảm thấy ngoại trừ ngài, không ai có thể giúp chúng tôi." Người trên màn hình nói còn kèm tiếng khóc nức nở, hốc mắt đỏ bừng, có vẻ sắp khóc tới nơi.
"Thừa Phong, em đồng ý giúp anh ta." Lục Chỉ không do dự, trực tiếp nói, "Chúng ta xuống dưới nói chuyện nhé anh." Cậu biết Nam Thừa Phong không thích có người lạ vào nhà, cho nên chỉ hẹn xuống tầng nói chuyện.
Nam Thừa Phong không hỏi nguyên do, không nói hai lời, "Lát nữa chúng tôi sẽ xuống lầu gặp cậu."
Đối phương nghe vậy, nhẹ nhàng thở ra, kích động không ngừng gật đầu, "Được, nhà tôi ở tầng 6, tôi ở nhà chờ mọi người."
"Được." Lục Chỉ lên tiếng, Nam Thừa Phong tắt video.
"Ninh Tước, anh đi lại được không? Có muốn đi xuống lầu với bọn em một chuyến không? Anh ta muốn xin lỗi anh á." Lục Chỉ nói.
"Không, không cần, nói với cậu ta sau này đừng vậy nữa là được." Ninh Tước xua xua tay.
Cửu gia cũng nói, "Đúng vậy, thuốc hắn ta còn chưa bôi xong, để anh bôi thuốc cho hắn cái đã."
"Bọn em quay về nhanh thôi." Lục Chỉ nói xong, cùng Nam Thừa Phong đi thang máy xuống tầng 6.
Cửa thang máy vừa mở, Lục Chỉ và Nam Thừa Phong liền gặp người mới rồi trên video đang ôm chậu xương rồng đi qua đi lại, tựa nhờ rất nóng lòng chờ bọn họ xuống.
"Tiểu thần tiên, Nam tổng, cảm ơn ngài chịu hỗ trợ." Người trên video kích động nói, "Tôi tên Phó Nguyên, ngài gọi tôi là Tiểu Phó là được."
"Đừng gấp, hít thở sâu, từ từ nói, có chuyện gì?" Lục Chỉ ôn nhu hỏi.
Phó Nguyên làm theo lời cậu, hít một hơi thật sâu, bình ổn tâm tình, cảm kích nhìn cậu, "Ngài thật sự rất ôn nhu."
Lục Chỉ cười cười, Phó Nguyên nói tiếp, "Là thế này."
"Kỳ thật đây không phải nhà của tôi, mà là của bạn trai tôi. Nửa năm trước tôi và bạn trai ở chung ở đây, sau khi hẹn hò chúng tôi vẫn luôn ngọt ngọt ngào ngào, thật sự rất vui vẻ."
"Nhưng bắt đầu từ nửa tháng trước, bạn trai tôi bỗng nhiên thay đổi, nghi thần nghi quỷ, cảm thấy trong nhà có quỷ muốn hại anh ấy......"
Chương 130:
Phó Nguyên vừa nói vừa mời Lục Chỉ và Nam Thừa Phong vào nhà, trong nhà trang trí rất ấm áp, nhìn ra được có hơi thở của cuộc sống. Tiểu khu Nam Thừa Phong sống giá cả cực kỳ đắt, là tiểu khu của phú hào có tiếng ở Đế đô, bạn trai Phó Nguyên quả thật rất có năng lực, giá trị con người xa xỉ.
"Bạn trai tôi vốn không tin quỷ thần, ngay từ đầu chính ảnh cũng hoài nghi có phải do áp lực công việc quá lớn, dẫn đến suy nhược thần kinh, sinh ra ảo giác không, tôi còn đi với ảnh đi bệnh viện khám, cũng có dùng thuốc an thần."
"Nhưng, tình huống càng ngày càng nghiêm trọng, buổi tối bạn trai tôi không ngủ được, ảnh hưởng đến công việc ban này không nói, ảo giác của ảnh cũng ngày càng nghiêm trọng."
"Hơn nữa, ảnh nói bên tai luôn có âm thanh nói với ảnh muốn ảnh rời khỏi tôi, nói tôi nhất định sẽ hại chết ảnh, nhất định phải rời khỏi tôi."
Phó Nguyên nói tới đây, tâm tình vô cùng khổ sở, giọng nói nghẹn ngào, "Tôi muốn trải qua cả đời với anh ấy, tôi sao có thể hại ảnh được."
Nam Thừa Phong nhìn cậu ta một cái, Lục Chỉ cũng nhìn ra được, cậu ta quả thật chân chân thật thật khổ sở tận tâm can.
"Nhưng, tuy rằng tiềm thức anh ấy nói muốn anh ấy chia tay tôi, nói tôi có hại cho anh ấy, nhưng anh ấy vẫn kiên trì muốn ở bên tôi, cố gắng không để tôi cảm thấy có gì không đúng."
"Anh ấy càng như vậy tôi càng đau lòng."
Phó Nguyên hít hít mũi, nhìn ra được cậu là một người đa sầu đa cảm, tâm tư mẫn cảm.
"Thời gian gần đây anh ấy càng không tốt, rất nhiều đồ vật trong nhà đều cảm thấy không đúng, còn nói tôi mang chậu xương rồng bỏ ra hàng lang, nên mới làm Ninh tiên sinh bị thương."
Phó Nguyên khó chịu nói: "Anh ấy thích chậu xương rồng đó nhất, mỗi ngày đều tỉ mỉ chăm sóc, đến tôi tưới nhiều chút nước ảnh cũng đau lòng, không ngờ......"
Phó Nguyên nói tới đây, hít sâu một hơi, nhịn xuống sự khó chịu, nhìn Lục Chỉ, "Đúng rồi, Ninh tiên sinh ổn cả chứ, tôi nghe nói anh ấy bị đâm vào đùi, thật xin lỗi, tôi sẽ bồi thường toàn bộ tiền thuốc men."
Lục Chỉ và Nam Thừa Phong liếc mắt nhìn nhau, mím môi, may mà chưa nói chỗ bị thương không phải đùi mà là nơi nào đó.
"Không sao, Ninh Tước nói cậu không cần lo, cậu ta không sao, về sau chú ý đừng để lung tung là được."
"Chuyện này......" Phó Nguyên vội nói, "Thế thì hơi ngại, vẫn nên trả tiền thuốc men thì hơn."
"Không cần mà." Lục Chỉ xua xua tay nói.
"Cậu ta không thiếu tiền." Nam Thừa Phong nhàn nhạt nói.
Phó Nguyên ngẩn ra, nghĩ nghĩ cũng đúng, bạn Nam tổng có thể là người thường sao, "Vậy.... vậy được, xin hai vị thay tôi xin lỗi anh ấy."
"Được." Lục Chỉ gật đầu, không có từ chối.
Phó Nguyên đưa Lục Chỉ và Nam Thừa Phong vào phòng ngủ lầu hai, "Đây là phòng của tôi và bạn trai."
Cậu ta hít sâu một hơi, "Tối hôm qua anh ấy về nhà rất sớm, một câu cũng không nói, cơm không ăn đã ngủ luôn."
"Tôi thấy anh ấy ngủ ngon, cuối cùng cũng yên tâm, cho rằng không có chuyện gì, ai biết......" Phó Nguyên vô cùng bi thương nhìn người nằm trên giường, "Anh ấy ngủ đến bây giờ cũng chưa tỉnh, tôi gọi thế nào cũng không tỉnh."
"Vừa đúng lúc quản lý đến nói với tôi chuyện Ninh tiên sinh bị thương, tôi vội vàng xuống tầng xử lý, không nghĩ tới ngài ở chung chỗ với Ninh tiên sinh, thật đúng là trời cao phù hộ, ngài đồng ý thỉnh cầu của tôi." Phó Nguyên cảm kích nhìn Lục Chỉ, là fans tiểu thần tiên, cậu đã đọc qua không ít sự tích của ngài ấy, có thể nói, Lục Chỉ là hy vọng duy nhất của hắn hiện tại.
"Không có gì." Lục Chỉ cười với cậu ta, "Trước tiên cậu khoan gấp, cũng đừng khổ sở, tôi xem tình hình trước đã."
"A, được, mời ngài." Phó Nguyên vội vàng gật đầu, cậu biết có tiểu thần tiên, bản thân có thể thả lỏng hơn.
Lục Chỉ đi đến bên cạnh giường ngủ, cúi đầu nhìn người đàn ông đang nằm trên giường. Ngoại hình người đàn ông tuấn lãng, mặc dù quầng thâm mắt trầm trầm tử khí nằm đó, cũng vẫn có thể cảm giác được ngày thường hắn là một người đàn ông phong hoa bất phàm. Lục Chỉ nhíu mày, thần sắc chớp mắt trở nên nghiêm túc.
"Làm sao vậy ạ?" Phó Nguyên vừa nhìn liền biết không đúng.
"Đại sư, mời qua bên này."
Lục Chỉ còn chưa nói lời nào, cửa đột nhiên bị mở ra, một cô gái dẫn theo một người đàn ông xa lạ đi vào.
Phó Nguyên có vẻ không ngờ đối phương sẽ xuất hiện, trên mặt lộ rõ kinh ngạc, "Sao em lại tới đây?"
Cô gái thấy Phó Nguyên hừ lạnh một tiếng, ánh mắt rõ ràng đầy chán ghét, "Anh tôi xảy ra chuyện, tôi không thể đến xem à?"
Cô nàng cao ngạo chỉ mặt: "Anh là đồ yêu tinh hại người, trước khi anh trai tôi ở bên anh thì vô cùng khoẻ mạnh, là tinh anh giới tài chính bao người hâm mộ, ở cùng anh một cái là xảy ra chuyện."
"Không...... không có." Phó Nguyên nhíu mày nói, "Bọn anh ở bên nhau nửa năm, gần đây anh ấy mới thấy không thích hợp."
"Anh đừng có giảo biện! Nếu anh trai tôi không ở bên anh, nửa năm này sẽ không xảy ra chuyện." Cô gái tức giận đùng đùng nói, "Lúc trước tôi đã phản đối hai người bên nhau, con gái nhiều vậy không cần, cố tình lại coi trọng một thằng đàn ông nam không ra nữ không ra nữ."
Phó Nguyên mím môi, luận cãi nhau, cậu không phải đối thủ của cô gái này, huống chi cô ấy còn là em gái của bạn trai, cậu cũng không muốn gây thêm phiền cho bạn trai đang hôn mê. "Em nhỏ tiếng chút, anh trai em còn ở đây này."
Cô gái hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, nhưng cuối cùng cũng không nói thêm gì.
"Vậy giờ em đến đây làm gì?" Phó Nguyên bất đắc dĩ hỏi.
Có lẽ lời vừa nãy của Phó Nguyên có tác dụng, cô gái hạ thấp giọng. Cô chỉ người đàn ông đằng sau, cách ăn mặc thiếu điều trực tiếp dán hai chữ "thần côn" trên mặt. Phó Nguyên nhìn đối phương một cái, nhìn cũng ra dáng đó nhưng cậu biết, tiểu thần tiên mới là người mạnh nhất giới phong thuỷ.
"Không cần, anh đã mời đại sư rồi." Phó Nguyên nói.
"Anh thỉnh? Sặc, anh phải biết cao nhân chân chính đều xuất quỷ nhập thần, hoặc chỉ người có tiền mới thỉnh được." Cô gái khinh thường, "Một người bình thường như anh, có thể tiếp xúc được loại đại sư phong thuỷ nào."
Phó Nguyên trắng mắt liếc cô một cái, "Cao nhân anh mời đến nói ra hù chết em."
Cậu chỉ Lục Chỉ, "Vị này là tiểu thần tiên."
"Tiểu thần tiên? Vừa nghe liền biết không đáng tin." Cô chăm chú nhìn đằng sau Phó Nguyên, nhìn thấy Lục Chỉ thì giật mình, lớn lên không tồi nha. Lại nhìn thấy Nam Thừa Phong, mắt trừng lớn, cơ thể lập tức đứng thẳng, sửa sang lại hình tượng, thầm kinh ngạc cảm thán, đại soái ca tuyệt thế từ đâu ra a! Cô gái hơi cong miệng, sửa sang quần áo, cố ý kéo cổ áo xuống một chút, đảo mắt, cân nhắc nên tìm cách làm quen thế nào.
Lục Chỉ nhăn mày, mặt đầy vẻ không vui, đưa tay che mặt Nam Thừa Phong, "Đừng nghĩ nữa, của tôi."
Cô gái nghe thấy, nháy mắt cảm giác như bị tát cái bốp lên mặt. Cô hít một hơi thật sâu trợn trắng mắt, kéo cổ áo lên. Moẹ nó, đàn ông tốt toàn cmn gay! Thật tức chết!
"Tiểu thần tiên?" Thần côn nghe được tên này, chăm chú nhìn đánh giá Lục Chỉ một cái, "Cậu chính là tiểu thần tiên?"
Lục Chỉ không nói, Phó Nguyên gật đầu, "Đúng vậy, chính là Lục đại sư."
Thần côn nhìn đánh giá cậu, khinh thường hừ lạnh một tiếng, "Tôi nói rồi, phong thuỷ giới chúng ta luôn điệu thấp, tự nhiên có người bỗng nhiên nổi lên, lăng xê cái gì mà tiểu thần tiên."
Hắn hừ lạnh liếc Lục Chỉ một cái. "Nhìn ngoại hình cậu dư sức làm minh tinh, không cần mượn phong thuỷ làm mánh lới để nổi tiếng, phong thuỷ giới chúng ta chủ yếu làm thật ăn thật, là tiếp xúc với tà thuật quỷ thần."
Hắn thấy tuổi Lục Chỉ không lớn, vì thế dùng giọng điệu trưởng bối tận tình khuyên bảo: "Cậu cứ giả vờ như thế, tương lai gặp phải chuyện gì, chết cũng không biết vì sao mà chết, ta khuyên cậu vẫn đừng lấy chuyện này để lăng xê, người trẻ tuổi, phải biết kính sợ."
Sắc mặt Nam Thừa Phong lập tức đen thui, Lục Chỉ nhanh chóng đè hắn lại, cười cười, "Ông nói có lý, phong thuỷ quả thật chủ yếu làm thật ăn thật, không phải ai cũng có thể tuỳ tiện giả vờ."
"Hừ, cậu nếu biết vậy về sau chớ có giả danh lừa bịp." Thần côn lắc lắc đầu, "Cậu xem hôm nay đi, Phó tiên sinh chắc chắn là nghe danh tiểu thần tiên mới thỉnh cậu tới, nhưng nếu cậu không thể cứu sống Mạc tiên sinh, không phải là hại nhà người ta sao!"
Phó Nguyên trừng mắt liếc ông ta một cái, "Ông không biết chuyện tiểu thần tiên thì đừng nói hươu nói vượn."
Cậu nói với Lục Chỉ, "Xin lỗi, tôi cũng không biết em ấy lại thỉnh một người mắt mù như vậy."
"Này, Phó Nguyên, anh nói chuyện quá đáng rồi đó." Cô gái nói, "Vị này của tôi là đại sư thật, Hiệp hội Phong thuỷ có mời ngài ấy cũng không đi đâu."
"Anh thèm quản, em thỉnh ai thì kệ em, tiểu thần tiên mới là mạnh nhất." Phó Nguyên bị khơi dậy tính háo thắng.
"Bản lĩnh được bao nhiêu, xem ai có thể cứu được anh tôi." Cô gái nói.
"Tôi không lấy mạng Mạc Mạc ra đùa giỡn đánh cược, nhưng tôi kiên định tiểu thần tiên là mạnh nhất." Phó Nguyên quật cường nói.
"Xí, không dám thì nói không dám." Cô gái trừng mắt liếc một cái, "Không lãng phí thời gian với anh, đại sư, ngài mau xem anh tôi bị làm sao với?"
Thần côn gật đầu, đi đến mép giường cúi đầu, còn lấy một cái kính lúp chiếu lên trán người đàn ông.
"Kính lúp?" Phó Nguyên giật mình, sao nhìn có vẻ không đáng tin vậy.
"Là pháp khí." Lục Chỉ nói, "Mỗi phong thuỷ sư đều có vài món đạo cụ, đặc biệt những phong thuỷ sư đuổi tà có năng lực lại càng cần nhiều pháp khí trợ giúp hơn."
Thần côn nghe thấy, quay đầu lại, dùng ánh mắt "Xem ra cậu cũng có nghiên cứu" nhìn Lục Chỉ một cái, lại tiếp tục chuyên chú kiểm tra.
Phó Nguyên nghe vậy gật đầu, tò mò hỏi Lục Chỉ: "Vậy pháp khí của tiểu thần tiên là gì?"
"Tôi?" Lục Chỉ hỏi.
Thần côn kia cũng dựng lỗ tai lên nghe.
"Tôi không cần pháp khí." Lục Chỉ mỉm cười.
Thần côn hừ lạnh một tiếng, "Quả nhiên vô tri không biết sợ."
Ông ta nhìn chằm chằm người trên giường, chiếu tới chiếu lui một lúc lâu, cuối cùng cũng thu hồi pháp khí.
"Ấn đường Mạc tiên sinh biến đen, trên người xuất hiện tử khí, là bị trúng quỷ chú."
Phó Nguyên vừa nghe thiếu chút nữa bị doạ khóc, "Quỷ chú?!"
Cô gái cũng hoảng sợ, mở lớn mắt.
"Mạc tiên sinh bị lệ quỷ dây dưa, lệ quỷ này sinh thời cũng là người, hẳn là vô cùng ái mộ Mạc tiên sinh, sau khi đối phương chết, chấp niệm với Mạc tiên sinh mãi không buống, cho nên muốn kéo anh ta chết cùng với mình." Thần côn nói, "Cho nên Mạc tiên sinh mới nhìn thấy quỷ, gặp phải những chuyện kỳ quái; đều là do lệ quỷ làm."
Ông ta quay sang nói với cô gái, "May mắn Mạc tiểu thư hôm nay kịp thời tìm tới tôi, hiện giờ Mạc tiên sinh hôn mê bất tỉnh, xuất hiện tử khí, trễ chút nữa cậu ấy thật sự sẽ bị lệ quỷ kéo đi mất."
Phó Nguyên sợ tới mức run run, khẩn trương nhìn bạn trai nằm trên giường.
"Người nào xấu như vậy, còn sống không có được tình yêu, chết rồi còn làm hại anh ấy?"
"Nếu thật sự thích anh ấy, vì sao lại có thể nhẫn tâm như vậy."
Với Phó Nguyên, thích một người là hy vọng đối phương hạnh phúc, cậu hoàn toàn không thể lý giải ý nghĩ độc chiếm đến mức đồng quy vu tận này.
Cô gái lúc này không có gây với Phó Nguyên, nhíu mày nói với thần côn, "Đại sư, hiện giờ phải làm sao đây? Ngày nhất định phải cứu được anh trai tôi!"
Thần côn nói, "Các người có biết ai có thể làm ra chuyện này với cậu ấy không, tìm được đồ khi còn sống của đối phương, tôi làm phép, có lẽ sẽ cứu được Mạc tiên sinh."
Cô gái lập tức nhìn Phó Nguyên, "Anh mỗi ngày đều ở bên anh tôi, mau nghĩ xem là ai đi!"
Phó Nguyên gấp đến mức sắp bật khóc, "Người thích anh em nhiều quá, đi nơi nào mà tìm, hơn nữa anh ấy chưa từng nói anh những chuyện đó, anh cũng rất tin tưởng anh em nên chưa từng hỏi qua, cơ bản không biết ai làm."
"Thật vô dụng." Cô gái trừng mắt liếc cậu ta một cái.
"Vậy thì phiền rồi." Thần côn lắc lắc đầu, "Nếu không tìm thấy người, lấy không được di vật, chỉ sợ Mạc tiên sinh......"
"Mạc tỉểu thư, thứ tôi lắm miệng một câu, nội trong hôm nay phải tìm được di vật của người này, quá 6 giờ chiều liền......" Thần côn nói.
"Hiện tại đã hơn 12 giờ, còn hơn 6 tiếng đồng hồ, trong khoảng thời gian ngắn như vậy làm sao được?!" Cô gái khiếp sợ nói, "Đây cơ bản là không kịp, ngài nói như vậy không bằng nói anh tôi hoàn toàn không......" Cô gái khóc thành tiếng.
Phó Nguyên không dám nghe hết câu, lòng nóng như lửa đốt, giữ chặt Lục Chỉ, "Tiểu thần tiên, ngài nhất định có cách đúng không!" Cậu mới không tin tên thần côn đồ bỏ đó, cậu chỉ tin tiểu thần tiên, tiểu thần tiên nói không cứu được, cậu liền hoàn toàn hết hy vọng, cùng đi với bạn trai!
"Tiểu thần tiên, ngài cứu anh ấy với, tôi không thể không có Mạc Mạc."
"Cậu đừng vội." Lục Chỉ nhìn ra chấp niệm của cậu ta, ôn nhu nói, "Cũng không có nghiêm trọng như vậy."
Phó Nguyên vừa nghe, lập tức hai mắt sáng bừng, cô gái cũng đột nhiên ngẩng đầu.
Thần côn cau mày, "Cậu có ý gì."
"Ý tôi là." Lục Chỉ mỉm cười, "Ông nói sai rồi."
"Ta sai! Ta sao có thể sai! Cậu là một tên hậu bối giả danh lừa bịp thì nói chuyện cần chú ý, giới phong thuỷ cũng không phải nơi cho cậu quậy phá!"
"Ông nói thêm một chữ nữa, tôi sẽ cho ông hoàn toàn biến mất." Nam Thừa Phong đột nhiên mở miệng, đi kèm một cỗ áp bách khiến người không thở nổi.
Thần côn ngẩn ra, ông ta rõ ràng oán giận, rõ ràng không quen biết đối phương, nhưng lại cảm giác được từng cọng lông tơ trên cánh tay đang dựng đứng lên. Thần côn không dám nói thêm một chữ nào, nhưng thần sắc hiển nhiên rất khinh thường Lục Chỉ.
"Ông thật sự đúng là có chút bản lĩnh, tôi cũng không nói ông giả danh lừa bịp, chỉ tiếc mà, bản lĩnh không đủ, nếu không thể cứu sống Mạc tiên sinh, không phải là hại nhà người ta sao." Lục Chỉ đem nguyên lời thần côn trả lại cho ông ta.
Thần côn giận mà không dám hé răng.
"Không dong dài với ông nữa." Lục Chỉ nói với Phó Nguyên, "Ông ta chỉ nói đúng một chút, bạn trai cậu xảy ra chuyện đúng là vì gút mắt tình cảm, nhưng bạn trai cậu là bị trúng tà thuật, do người sống thi triển, không phải là quỷ chú."
"Người hạ tà thuật này đúng là có chút trình độ, phong thuỷ sư không đủ năng lực, sẽ rất dễ bị nhầm lẫn."
Khi Lục Chỉ nói lời này còn cố ý chớp chớp cặp mắt to nhìn thần côn, ông ta bị tức đỏ bừng mặt. Kỳ thật trước kia Lục Chỉ cũng không hay châm chọc người khác như vậy, tuy sư phụ sư huynh sủng cậu thì vẫn có mức độ, nhưng Nam Thừa Phong lại sủng cậu vô pháp vô thiên, cũng tự nhiên làm cậu càng ngày càng vô pháp vô thiên.
Nam Thừa Phong hơi cong miệng, hắn thích Lục Chỉ như vậy, thích đến không chịu được.
"Lời vô căn cứ, đây rõ ràng......" Thần côn cẩn thận nhìn Mạc tiên sinh thêm vài lần, "... rõ ràng là quỷ chú của lệ quỷ." Ông ta nhìn sao cũng không thấy tà thuật.
"Vậy xem ai có thể làm Mạc tiên sinh tỉnh lại đi." Lục Chỉ không để bụng.
"Được! Hôm nay ta liền so với cậu, nhất định vạch trần tên lừa đảo là cậu!" Thần côn tức giận đùng đùng nói.
Chương 131:
Cô gái nghĩ nghĩ, thấy tuổi Lục Chỉ quá nhỏ, vẫn lựa chọn tin tưởng đại sư mình mang đến.
"Còn 6 tiếng đồng hồ, tôi đi hỏi một số người quen bên cạnh anh tôi, tra xem thử là ai!" Cô gái nói xong, xoay người rời đi.
Thần côn vẫn đứng im tại chỗ, hắn muốn nhìn xem rốt cuộc Lục Chỉ gạt người thế nào.
Lục Chỉ thấy cô gái rời đi, không hề vòng vo, đi thẳng vào vấn đề nói: "Người thi tà thuật này có chấp niệm rất sâu với tình cảm, vì thế mới có thể thành công tác động lên bạn trai cậu."
"Dẫn tới bạn trai cậu xảy ra chuyện không phải chuyện tình cảm của anh ta, mà là của cậu." Lục Chỉ nói với Phó Nguyên.
"Tôi?!" Phó Nguyên khiếp sợ không thôi.
"Người có chấp niệm không phải với bạn trai cậu, mà là với cậu. Cậu thử nghĩ lại cho thật kỹ, cậu từng có gút mắt tình cảm với ai, có ai nhớ mãi không quên cậu, chấp niệm sâu đến mức muốn hại chết bạn trai cậu để được đến với cậu không."
"Không thể nào, tôi và bạn trai là mối tình đầu." Phó Nguyên lập tức nói.
"Có gút mắt tình cảm nào khác không?" Lục Chỉ vừa nghe đến mối tình đầu liền biết chuyện này rất dễ giải quyết, tỉnh cảm trải qua đơn thuần, rất dễ xác định được đối phương.
"Tôi......" Phó Nguyên cẩn thận nghĩ lại, vẻ mặt khó xử nói, "Từ nhỏ lớn lên, bởi vì tính cách của tôi, nói thế nào nhỉ...... bạn học đều cảm thấy tôi quá nữ tính, nữ sinh nam sinh đều không quá thích tôi."
"Cho dù có cũng rất nhanh bị xao nhãng, bản thân tôi thật ra từng thích 2 người, một là yêu thầm nam sinh thời cao trung, nhưng rất nhanh cậu ấy đã có bạn gái nên tôi không chú ý cậu ấy nữa."
"Còn một người......" Phó Nguyên nói đến đây, lập tức lắc lắc đầu. "Người này nhất định không phải."
Lục Chỉ chớp chớp mắt nhìn cậu ta, "Vì sao nói thế?" Cậu có thể nhìn ra Phó Nguyên có ấn tượng rất sâu về người đó, hiện giờ nhắc đến người đó vẫn còn rất khẩn trương, hiển nhiên từng bị đối phương tổn thương.
"Cậu ấy là bạn cùng phòng đại học với tôi, cậu ấy......" Phó Nguyên nói, "Trước khi tôi gặp Mạc Mạc, cậu ấy là người tôi yêu nhất."
"Cậu ấy đối xử với tôi cũng rất tốt. Từ nhỏ đến lớn, tôi có rất nhiều bạn nữ, nhưng bạn nam lại rất ít, cậu ấy không chút kiêng dè chăm sóc tôi, cũng rất...... tôi không biết có phải do tôi hiểu lầm hay không, tóm lại, tôi rung động với cậu ấy."
Phó Nguyên thở dài một hơi, "Lúc trước tôi thật sự rất thích cậu ấy, thích đến chịu không nổi, nhưng cậu ấy là thẳng nam, lại rất đẹp trai, rất được hoan nghênh, còn là đội trưởng đội bóng rổ, rất nhiều bạn học nữ thích cậu ấy."
"Kỳ thật rất nhiều lần, tôi muốn từ bỏ không thích cậu ấy nữa, nhưng cậu ấy đối xử với tôi rất tốt, tôi vì đợi cậu ấy mấy tiếng nên sinh bệnh, cậu ấy sẽ chăm sóc đến khi tôi bình phục, cậu ấy đưa đồ tôi tặng cho bạn gái cậu ấy, tôi không vui, cậu ấy sẽ sờ đầu dỗ tôi."
Lục Chỉ nhướng mày, nói với Nam Thừa Phong, "Sao em nghe cứ thấy người này thật tra?"
Đây không phải kiểu muốn tán tỉnh nhưng không muốn nghiêm túc, coi Phó Nguyên như món đồ chơi treo tòng teng đó sao? Nam Thừa Phong gật đầu, hắn rất khinh thường loại hành động này, thích chính là thích, không thích chính là không thích, không cần nhập nhằng.
"Thời đại học đa phần đều là tôi yêu thầm cậu ấy, mãi đến khi tôi ra trường, quyết định hoàn toàn quên cậu ấy đi, liền thay đổi số điện thoại, bắt đầu một cuộc sống mới."
Nói tới đây, Phó Nguyên khẽ mỉm cười, nhìn bạn trai đầy hạnh phúc.
"Sau đó, công việc đầu tiên của tôi là ở công ty Mạc Mạc, sau đó, chúng tôi đã trải qua một số chuyện, quyết định ở bên nhau."
Lục Chỉ cười, cũng coi như khổ tận cam lại, gặp được chân ái. "Vậy sau đó các cậu không liên lạc nữa sao?"
Vẻ mặt Phó Nguyên khó xử, "Tôi không biết cậu ấy từ đâu lấy được số điện thoại của tôi, hẹn tôi ra ngoài ăn cơm, còn nói không phải tôi vẫn luôn muốn ở bên cậu ấy sao, cậu ấy muốn cho hai chúng tôi một cơ hội."
"Nhưng tôi đã ở bên Mạc Mạc rồi, tôi không thể đồng ý với cậu ấy, liền kể lại cho Mạc Mạc, Mạc Mạc rất không vui, sau đó tôi chưa từng gặp lại cậu ấy."
Lục Chỉ đang suy nghĩ gì đó.
"Tiểu thần tiên, ngài nghi ngờ cậu ấy sao? Không thể đâu." Vẻ mặt Phó Nguyên như đất trời điên đảo, không thể tưởng tượng nổi.
"Cậu ấy là thẳng nam, thường xuyên đổi bạn gái, không thể nào có chấp niệm sâu với tôi đến vậy, điểm này tôi vẫn rất hiểu cậu ấy."
Lục Chỉ gật đầu, không phủ nhận, chỉ nói, "Cậu xác định người có gút mắt tình cảm với cậu chỉ có cậu ta?"
Phó Nguyên nghiêm túc nghĩ nghĩ, "Đúng vậy, đời này tôi chân chính từng yêu, một là cậu ấy, một người khác chính là Mạc Mạc."
"Chúng ta ví dụ, nếu thật là cậu ta, muốn cứu được bạn trai cậu cần tìm được vật phẩm hắn dùng thi triển tà thuật." Lục Chỉ nói, "Thời gian không còn nhiều, người nọ ở đâu?"
"A?" Phó Nguyên giật mình, "Nhưng mà, thật sự không thể là cậu ấy đâu."
"Đừng thất thần, đi thôi." Lục Chỉ nói.
"A?" Phó Nguyên bị Lục Chỉ lôi đi.
Thần côn nghe vậy cũng nói, "Chậm đã, tôi cũng đi, tôi muốn xem cậu đang làm cái quỷ gì."
"Được nha, tới coi mở rộng tầm mắt đi." Lục Chỉ không từ chối.
Ông hít một hơi thật sâu, nhìn Nam Thừa Phong, vẫn nhịn xuống cục tức này.
Phó Nguyên lái xe chở mấy người đến một khu chung cư cao cấp, đứng dưới lầu, cậu lấy điện thoại ra gọi một số điện thoại trên tờ giấy. Vốn cậu cũng không biết số liên lạc của đối phương, vẫn là hỏi hết đám bạn quen biết cùng phòng cũ mới có được, không biết nên giải thích với đối phương sao đây.
"Alo, là Phong Trầm sao? Tớ là Phó Nguyên." Phó Nguyên nói điện thoại xong, mặt lộ vẻ nghi hoặc.
"Làm sao vậy?" Lục Chỉ hỏi.
"Không biết sao tôi lại cảm thấy Phong Trầm có hơi ôn nhu quá mức." Phó Nguyên khó hiểu, trước kia cậu ấy chưa từng đối xử với cậu ôn nhu như vậy.
"Thật sự không cần chúng tôi đi lên cùng sao?" Lục Chỉ hỏi.
"Không cần." Phó Nguyên nói, "Nếu thật là cậu ấy, chúng ta trực tiếp lên, cậu ấy cũng sẽ không thừa nhận, không bằng để tôi lên nói chuyện với cậu ấy, lặng lẽ giải quyết sự việc."
Lục Chỉ gật đầu, "Cách làm này của cậu có lý."
"Chỉ cần cầm theo bùa của ngài là được?" Phó Nguyên cần một lá bùa, hỏi xác nhận lại.
"Đúng vậy, sau khi cậu vào nhà, nhìn thấy một khu vực toàn khói đen, đó hẳn là nơi hắn ta thi triển tà thuật, chỉ cần cậu phá huỷ nơi đó là được." Bởi vì có rất nhiều phương pháp thi triển tà thuật, Lục Chỉ không thể xác định được đối phương sử dụng tế đàn hay pháp trận.
"Có bất kỳ vấn đề gì thì gọi điện ngay cho tôi, chúng tôi sẽ lập tức đi lên." Lục Chỉ nói.
"Được." Phó Nguyên đồng ý.
"Không cần hoài nghi, chính là hắn." Lục Chỉ biết Phó Nguyên còn chưa tin, "Tà khí đều từ nhà hắn bay ra."
Phó Nguyên gật đầy, không nói gì nữa, xuống xe, đi nhanh lên tầng.
"Tầng mấy?" Thần côn nhìn tầng lầu một cái, "Sao tôi không cảm nhận được chút nào."
Lục Chỉ cười với ông ta, "Đạo hạnh không đủ nha ~"
"Cậu!" Thần côn lại bị chọc tức lần nữa.
Trong lúc đi thang máy, trong lòng Phó Nguyên vẫn còn hơi nghi ngờ lời Lục Chỉ. Không phải cậu không tin năng lực của Lục Chỉ, cậu thật sự rất tin tưởng tiểu thần tiên, nhưng dù sao cậu thật sự đã từng chứng kiến Phong Trầm kinh qua 4-5 người khác, cậu quá rõ phân lượng của mình trong lòng Phong Trầm. Phong Trầm đẹp trai, bằng cấp cao, gia thế lại tốt, bên cạnh luôn có vòng lớn vòng nhỏ mỹ nữ vây quanh, cậu ta cũng thích chơi trò đi vạn bụi hoa không vương chút lá, thật sự không thể có chấp niệm sâu đến vậy với cậu, đến nỗi muốn dùng tà thuật hại bạn trai cậu.
Phó Nguyên lắc lắc đầu, mặc kệ thế nào, cái gì cũng không bằng Mạc Mạc, cậu tự nguyện đến thử, không được lại quay về cùng tiểu thần tiên tìm cách khác. Phó Nguyên suy nghĩ, đã tới trên tầng, cậu ấn chuông cửa, cửa mở trong chớp mắt.
Một thanh niên ngoại hình bảnh bao, khí chất gợi cảm mở cửa, vui mừng nói, "Nguyên Nguyên?"
Phó Nguyên vẫy tay với hắn, "Đã lâu không gặp."
Phó Nguyên không biết nên nói thế nào, nói là bọn họ nghi ngờ cậu ấy hạ tà thuật lên bạn trai cậu.
"Phong Trầm, mạo muội tới quấy rầy cậu là có việc muốn......" Cậu còn chưa dứt lời, cơ thể bỗng nhiên bị ôm chặt.
"Nguyên Nguyên, thật sự là cậu, Nguyên Nguyên, cuối cùng tôi cũng được gặp lại cậu rồi."
Phó Nguyên giật mình, cho rằng đã lâu không gặp nên cậu ấy có hơi kích động, cười cười đẩy Phong Trầm ra. "Quả thật đã lâu không gặp, Phong Trầm, cậu khỏe không?"
"Tôi rất tốt." Phong Trầm kéo Phó Nguyên vào nhà, sau đó khoá cửa lại, "Nguyên Nguyên, tôi rất nhớ cậu."
Phó Nguyên sửng sốt, trước nay cậu chưa từng thấy Phong Trầm nhìn cậu bằng ánh mắt như vậy, thật giống như...... sói đói lâu ngày gặp được dê non.
Phó Nguyên nhíu nhíu mày, cảm thấy hơi bất an, cậu hít sâu một hơi, nghĩ đến chuyện Lục Chỉ bảo, lập tức nhìn ngó quanh nhà. "Đây là nhà cậu, thật đẹp, tớ có thể tham quan chút không?" Phó Nguyên mở miệng hỏi, mượn cớ đi tìm nơi thi triển tà thuật.
"Có thể." Phong Trầm nhìn cậu thật sâu, "Tôi sao có thể từ chối cậu được."
Càng ngày Phó Nguyên càng cảm thấy Phong Trầm không giống với trong trí nhớ của cậu, cậu nghĩ đến lời Lục Chỉ nói, càng cảm thấy bất an. Không thể nào, sao có thể là cậu ấy? Rốt cuộc năm đó Phó Nguyên yêu cậu ấy như vậy, mơ ước cậu ấy nhưng vĩnh viễn chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu ấy ôm các cô gái khác, sau đó không đau không sót nhìn cậu mỉm cười một cái. Cậu cảm thấy Phong Trầm cả đời sẽ không bao giờ yêu mình, cho nên sau tốt nghiệp mới hoàn toàn hết hy vọng.
Cậu nuốt nuốt nước miếng, đi dạo quanh nhà Phong Trầm, cuối cùng đi vào thư phòng của Phong Trầm. Phó Nguyên lập tức kinh hãi, cậu nhìn thấy trong thư phòng Phong Trầm bày ảnh chụp của cậu, mà phía bên kia có một cái lư hương đang được bao bọc trong khói đen. Tiểu thần tiên nói đều là sự thật?! Phó Nguyên nghĩ đến trạng thái gần đây của bạn trai, nghĩ đến quá khứ với Phong Trầm, phẫn nộ không thôi, đầu óc trống rỗng vì xúc động, đi lên muốn đập bể lư hương.
Tay còn chưa đưa tới đã bị Phong Trầm chụp lấy, "Cậu phát hiện rồi?"
Phó Nguyên lập tức cảm thấy sởn cả tóc gáy, nhưng cậu càng phẫn nộ hơn. "Đúng! Thế mà cậu lại là người hại Mạc Mạc!"
Phong Trầm hơi cong miệng, trong ánh mắt đầy vẻ điên cuồng Phó Nguyên chưa bao giờ thấy qua. "Đúng, là tôi muốn hắn chết, ai bảo hắn dám cướp cậu đi!"
"Cậu! Cậu điên à!" Phó Nguyên nói, "Lúc trước là cậu từ chối tớ!"
"Tôi hối hận!" Phong Trầm kích động nói, ôm chặt Phó Nguyên, "Tôi hối hận, Phó Nguyên, tôi thật sự hối hận."
"Tôi không ngờ tốt nghiệp xong cậu sẽ rời khỏi tôi, tôi cũng không ngờ Mạc Khiêm lại vận dụng hết mọi nguồn quan hệ ngăn cản không để tôi gặp được cậu!"
Phong Trầm ôm chặt Phó Nguyên, nhịn không được ấn cậu xuống sô pha, hôn cổ cậu, "Không gặp được cậu làm tôi điên rồi, tôi thật sự sắp điên rồi."
"Buông tớ ra! Buông tớ ra!" Phó Nguyên nhận ra được ý đồ của cậu ta, chuông cảnh báo rung lên trong đầu, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ!
Phong Trầm không để ý cậu giãy giụa, hung hăng nói bên tai cậu một câu, "Từ bỏ đi, còn 2 tiếng nữa hắn sẽ chết, tà thuật của tôi không chỉ một loại, cuối cùng cậu cũng không thể rời khỏi tôi."
Phó Nguyên sửng sốt, cảm thấy lạnh thấu xương.
Dưới tầng, Lục Chỉ dựa vào người Nam Thừa Phong, bỗng nhiên, cậu đứng thẳng dậy. Nam Thừa Phong lập tức nhìn cậu.
Thần côn vẫn luôn nhìn chằm chằm vào tầng lầu nghiên cứu xem tà khí ở đâu, bị cậu doạ sợ, "Làm sao vậy."
"Không tốt! Phó Nguyên gặp nguy hiểm?!"
Chương 132:
Phó Nguyên cố gắng giãy giụa, trước đó cơ bản cậu không bao giờ nghĩ tất cả thật sự có liên quan đến Phong Trầm. Nhận thức của cậu với Phong Trầm bao năm qua lập tức sụp đổ.
"Đồ khốn nạn! Cậu không phải Phong Trầm tôi biết." Phó Nguyên tức giận mắng.
Nhưng cậu nghĩ lại, "Phong Trầm tôi quen cũng rất khốn nạn!" Đùa giỡn tình cảm của cậu, khốn nạn muốn chết!
Phong Trầm cau mày, ánh mắt lại càng điên cuồng, "Đúng, tôi khốn nạn, tôi hẳn nên sớm nhìn rõ tình cảm của mình."
Hắn phẫn hận đấm tay xuống sô pha,"Rõ ràng là tôi tới trước, rõ ràng cậu đã cho tôi nhiều cơ hội như vậy, cậu có thể cho tôi thêm một cơ hội được không!"
"Nằm mơ!" Phó Nguyên phẫn nộ nói, "Cậu thật quá đáng!"
Nghe thấy hai chữ kia, ánh mắt Phong Trầm tối sầm xuống, hắn đè mặt Phó Nguyên lại, lấy ra một cái bình thuỷ tinh, "Nguyên Nguyên, uống nó đi."
"Đó là gì?!" Phó Nguyên trợn trừng mắt, cố gắng đẩy hắn ra.
"Uống xong, chúng ta có thể mãi mãi ở bên nhau." Đáy mắt Phong Trầm hiện lên một tia giãy giụa thống khổ, nhưng rất nhanh đã bị giấu tiệt đi.
"Nguyên Nguyên, ở bên tôi, vĩnh viễn ở bên tôi." Phong Trầm si mê nhìn cậu, "Uống nó rồi, cậu sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh tôi."
"Không, không cần!" Phó Nguyên liều mạng tránh né, cậu mới không cần ở bên Phong Trầm, cậu muốn cứu Mạc Mạc, tiếp tục sống hạnh phúc bên Mạc Mạc.
Sức lực Phó Nguyên không bằng Phong Trầm, bị hắn ép không thể động đậy, suýt nữa bị hắn ép uống chất lỏng không rõ trong bình thuỷ tinh. Bỗng nhiên... Phó Nguyên cảm thấy cơ thể nhẹ đi không ít, giữa cơn hoảng loạn, cậu được người đỡ dậy.
"Cậu không sao chứ."
Phó Nguyên mở mắt ra, nhìn thấy Lục Chỉ, lập tức bắt lấy tay cậu, "Tiểu thần tiên, ngài tới rồi."
Cậu ta ngẩng đầu nhìn Phong trầm sắc mặt âm trầm đang bị Nam Thừa Phong dùng một tay chặn ngang ngực, đè lên tường, không nhúc nhích được.
"Cảm ơn các vị, cảm ơn." Phó Nguyên chưa kịp định hồn đã nói lời cảm ơn, đồng thời nói, "Tiểu thần tiên, ở bên kia, đồ vật hại Mạc Mạc ở bên kia!"
Lục Chỉ quay đầu nhìn lư hương, gật gật đầu.
Thần côn nghi ngờ đi đến trước lư hương, lấy kính lúp ra soi cho kỹ, tức khắc kinh ngạc nhảy dựng. "Thật sự có tà khí!" Chỉ là năng lực kẻ này quá mạnh, người không đủ năng lực rất khó phân biệt được. Sắc mặt thần côn bỗng chốc lúc trắng lúc xanh lúc lại đỏ bừng, nói không nên lời.
"Thất thần làm gì? Nhanh huỷ đi." Lục Chỉ nói.
Thần côn ngẩn ra, không ngờ Lục Chỉ lại để ông động thủ, đây là tín nhiệm ông? Ông lấy lá bùa ra, mặc niệm vài câu chú ngữ, đem lá bùa bọc lên lư hương, làn khói đen trên lư hương lập tức biến mất.
"Mang ra ngoài huỷ đi." Lục Chỉ nói.
Thần côn theo bản năng gật gật đầu, sau đó ngẩn ra, nhíu mày, sao ông lại nghe lời cậu ta chứ. Nhất định là do cậu ta nói chuyện quá khí thế, ông kiên quyết không thừa nhận bản thân cảm phục trước năng lực của cậu ta, ông không nhận thua.
"Các người là ai?!" Phong Trầm âm trầm nhìn Nam Thừa Phong và Lục Chỉ.
Phó Nguyên thấy lư hương không còn khói đen, nhẹ nhàng thở ra, nói với Lục Chỉ, "Hẳn là Mạc mạc không có chuyện gì nữa."
"Ừ, không có gì đâu." Lục Chỉ cười nói.
Phó Nguyên cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra.
Phong Trầm nhìn thấy cậu canh cánh một lòng lo lắng cho Mạc Khiêm, hận đến siết chặt răng. "Nguyên Nguyên, không phải cậu nói thích tôi sao, thích tôi 4 năm, hiện tại tôi ở đây, vì sao cậu......"
"Không sai, là tôi thích cậu 4 năm, nhưng cậu năm lần bảy lượt làm tôi thất vọng, cũng bởi vì cậu, tôi đã khóc không biết bao nhiêu lần, bị người ta chê cười không biết bao nhiêu lần, tôi trả giá vì cậu đủ nhiều rồi!"
Phong Trầm không nhắc tới, Phó Nguyên cũng sẽ không tức giận. "Tôi chưa bao giờ cưỡng cầu cậu đáp lại, vẫn luôn chúc phúc cho cậu. Hiện tại tôi có được hạnh phúc, cậu vì sao không thể chúc phúc cho tôi mà lại làm ra loại chuyện này!"
Đối với Phó Nguyên mà nói, Mạc Khiêm là mạng của cậu, lần này Phong Trầm thật sự đã chạm đến giới hạn cuối cùng của cậu.
"Tôi......" Phong Trầm thống khổ nhìn cậu, "Nhưng tôi không thể mất đi cậu, tôi biết những chuyện đã xảy ra, tôi thật sự xin lỗi cậu, nhưng tôi cho rằng cả đời này cậu đều sẽ chờ tôi, chờ tôi chơi đủ."
"Tôi dựa vào cái gì! Cậu lại dựa vào cái gì!" Phó Nguyên tức giận không nói nên lời, "Cậu quá ích kỷ!"
"Đúng, là tôi ích kỷ, cậu có thể ta tha thứ cho tôi được không, cho tôi một cơ hội thôi." Phong Trầm khát cầu nhìn Phó Nguyên. (Gừa: Tra nam mặt dày v~)
"Không bao giờ, đời này tôi sống cũng được, chết cũng thế, đều sẽ ở bên Mạc Mạc." Phó Nguyên bất di bất dịch.
Phong Trầm híp mắt, nhìn chằm chằm Phó Nguyên.
Lục Chỉ nhìn hắn một cái, "Chấp niệm của hắn quá sâu, sắp tẩu hoả nhập ma."
Ánh mắt Phong Trầm chuyển sang Lục Chỉ, "Đều tại bọn mày, xen vào chuyện người khác." Bằng không hắn đã có thể cùng Phó Nguyên vĩnh viễn ở bên nhau.
Lục Chỉ cầm bình sứ, "Mê hồn thuật, đạo cụ của anh cũng không ít nhỉ."
Phong Trầm siết chặt tay, "Mày là ai?"
"Lời này phải là tôi hỏi anh mới đúng, rõ ràng không hiểu tà thuật, từ đâu anh lại có nhiều đồ vật tà ma ngoại đạo như vậy." Lục Chỉ nhàn nhạt nói.
"Không liên quan đến mày." Phong Trầm lạnh nhạt.
"Nhất định có người đưa cho anh." Lục Chỉ cười cười, "Tuy nhiên, có thể anh không biết, giới phong thuỷ chúng tôi có rất nhiều kỳ thuật, anh không nói, tôi liền không tìm được à?"
Phong Trầm nhíu mày, thần côn cũng ngạc nhiên nhìn Lục Chỉ.
"Người này có quan hệ huyết thống với anh, là anh anh nhỉ." Lục Chỉ nhướng mày cười nói.
Phong Trầm kinh hãi, nhưng vẫn cố duy trì biểu cảm, "Mày nói bậy gì đó."
"Có nói bậy hay không, trong lòng anh rõ mà." Lục Chỉ cười.
Cậu lấy lá bùa trong tay Phó Nguyên bỏ vào trong bình sứ đựng chất lỏng mê hồn, lá bùa thế nhưng tự cháy, nhưng sau khi cháy xong, lá bùa lại hoàn hảo như cũ không chút tổn hao. Phó Nguyên nhìn thấy mà hoảng hồn.
Lục Chỉ cầm lá bùa, mỉm cười với Phong Trầm, "Chỉ cần hắn ta bước vào nơi này, tôi nhất định sẽ biết, cũng sẽ tìm được hắn, chỉ cần hắn dám đến."
Đôi mắt Phong Trầm hiện lên vẻ hốt hoảng, thần sắc càng thêm âm lãnh, "Mày tìm được anh ấy thì cũng chỉ một con đường chết mà thôi."
"Ha? Lợi hại vậy á, thật đúng là làm tôi tò mò quá đi mà." Lục Chỉ thu hồi lá bùa, nhìn hắn một cái, "Đừng hòng báo tin cho hắn."
Phong Trầm nghẹn thở, trong lòng kinh hãi, người này biết thuật đọc tâm? Vì sao có thể đoán được suy nghĩ của hắn?!
"Cũng đừng nghĩ cảnh sát không quản được những việc anh làm, sau lại nghĩ cách khác." Lục Chỉ tiếp tục chọc thủng suy nghĩ của hắn.
Hô hấp Phong Trầm dồn dập. Thần côn lại càng ngạc nhiên nhìn chằm chằm Lục Chỉ.
"Có thể anh không biết, Hoa Quốc cho bộ phận chuyên quản những chuyện thế này đấy." Lục Chỉ mỉm cười, "Người bên Long Tổ đã đến, chứng cứ ở đây, bọn họ sẽ xử lý, không biết bao lâu nhưng ít nhất có thể đảm bảo." Lục Chỉ nhìn Phó Nguyên, gằn từng chữ với Phong Trầm, "Anh sẽ không gặp lại được Phó Nguyên, vĩnh viễn không quấy rầy được hạnh phúc của cậu ấy."
"Không!" Cho dù nãy giờ có khiếp sợ bao nhiêu, Phong Trầm cũng không lộ ra chút dị sắc nào, nhưng khi nghe thấy những lời này, hắn hoảng sợ kêu lớn lên.
"Không được!" Phong Trầm giãy giụa, "Không thể ngăn cản tao gặp Nguyên Nguyên!" Không gặp lại được Phó Nguyên? Đây khác gì giết chết hắn!
Đáng tiếc, Nam Thừa Phong quá mạnh, Phong Trầm cơ bản đánh không lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn người bên Long Tổ tới bắt hắn.
Mắt hắn vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Phó Nguyên, hắn thấy ánh mắt Phó Nguyên không chút lưu luyến, thậm chí còn có vẻ được giải thoát, lòng đau như cắt. "Cho tôi một cơ hôi, cho tôi một cơ hội thôi." Tuy rằng Phong Trầm đã hối hận bấy lâu nay nhưng cũng chưa bao giờ cảm thấy hối hận như giờ phút này, hối hận vì đã không quý trọng tình cảm của cậu ấy.
Phó Nguyên lắc lắc đầu, "Phần ai nấy sống cho tốt đi."
Cậu quyết tuyệt làm Phong Trầm càng thêm tuyệt vọng.
"Cậu làm rất tốt." Lục Chỉ biết cậu ta rốt cuộc cũng không đành lòng, vỗ vỗ vai cậu.
Phó Nguyên ngẩn ra, lập tức tỉnh táo, cười với Lục Chỉ, "Tôi đã thất vọng quá nhiều lần, thống khổ quá nhiều lần, tôi không tiện, tôi biết tôi nên sống với người thật lòng tốt với tôi."
Phong Trầm mặt xám như tro tàn, "Nguyên Nguyên, tôi cũng sẽ đối xử tốt với cậu......"
"Không kịp rồi." Phó Nguyên không nhìn hắn nữa mà nôn nóng gọi điện về trong nhà.
"Cái gì? Mạc Mạc tỉnh? Mạc Mạc! Anh không sao chứ!" Phó Nguyên nghe bảo mẫu nói, lập tức vui mừng nhảy cẫn lên, lại nghe được tiếng Mạc Khiêm, nháy mắt vui mừng tột độ bật khóc.
"Mạc Mạc, thật tốt quá, thiếu chút nữa em cho rằng...... em đã chuẩn bị đi cùng anh rồi." Phó Nguyên khóc lóc kể lể.
Người bên điện thoại không biết nói gì đó, Phó Nguyên nín khóc, mỉm cười trấn an hắn, "Em không sao anh đừng tới đây tìm em, em sắp về nhà rồi, chúng ta sẽ không bao giờ tách ra nữa."
Phong Trầm nhìn nụ cười hạnh phúc trên mặt Phó Nguyên, từng câu từng câu đều là lời ngon tiếng ngọt, hắn cảm thấy chết còn hơn nhìn thấy người hắn yêu đi yêu người khác.
"Anh đúng là thật ích kỷ." Lục Chỉ lạnh lùng nói.
Phong Trầm ngẩn ra, nhìn chằm chằm Lục Chỉ.
"Từ đầu tới cuối anh đều chỉ muốn chiếm hữu, đều chỉ nghĩ đến làm sao để anh có thể cảm thấy thoả mãn, trước nay anh chưa từng suy xét cho người khác, không hiểu được yêu một người chính là mang lại hạnh phúc cho đối phương."
Lục Chỉ lạnh lùng nói, "Anh đáng phải chịu cảnh không có được tình yêu, bởi vì anh cơ bản không biết yêu."
Sắc mặt Phong Trầm thay đổi thất thường, cuối cùng chuyển thành thống khổ gào rống, "Mày biết cái gì! Mày biết cái gì......" Hắn lặp lại nhiều lần như vậy, nhưng không lần nào có chút sức thuyết phục.
Lục Chỉ không để ý hắn, "Đi thôi."
Phó Nguyên vội vàng quay về gặp Mạc Khiêm, Lục Chỉ cũng muốn về nhà với Nam Thừa Phong, chỉ còn lại thần côn đứng sửng sốt một hồi lâu, lập tức cùng đi theo.
*****
Một bên, người mặc áo đen đang tu luyện, bỗng nhiên một bóng người từ bên ngoài chạy vọt vào, kinh hoàng thất thố.
"Làm sao vậy?" Người mặc áo đen hoảng sợ mở mắt, "Sao lại bị doạ thành như vậy?"
Người mặc đường trang chính là người vững chải nhất trong bọn họ, Thái Sơn có sập trước mắt cũng không đổi sắc, thế mà cũng có lúc hoảng sợ đến vậy?
"Tôi......" Môi người mặc đường trang run run, "Em trai tôi đã xảy ra chuyện!"
"Em trai anh? Phong Trầm?" Người mặc áo đen kinh ngạc nói, "Tính cách em trai anh tích thuỷ bất lậu, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Chính là lần trước tôi đưa cho nó nước thuốc mê hồn thuật còn có lư hương, đều bị Long Tổ phát hiện bắt giữ rồi." Người mặc đường trang, cũng chính là anh trai Phong Trầm, Phong Khuông nôn nóng đi qua đi lại. "Long Tổ? Sao lại chọc đến Long Tổ? Không được, tôi cần phải về Hoa Quốc một chuyến, cứu nó ra."
"Anh đừng vội." Người mặc áo đen trấn an hắn, "Long Tổ cũng không phải dễ chọc, huống hồ sư phụ vẫn luôn dặn chúng ta nên bế quan không được đi ra ngoài, hiện giờ chưa phải lúc."
"Nhưng em trai tôi!" Phong Khuông gấp đến độ đầu đổ đầy mồ hôi lạnh.
"Vậy đi, trước tiên tôi sẽ về Hoa Quốc rồi nghĩ cách xem sao." Phong Khuông nói xong liền nhanh đi ra ngoài.
"A, anh từ từ đã, anh không biết ảo thuật, sao cứu được người." Người mặc áo đen nhanh chóng cản lại.
Phong Khuông tựa như gấp đến sắp bật khóc, nhìn về phía người mặc áo đen, "Cậu giúp tôi với."
Người mặc áo đen ngẩn ra.
"Giúp tôi với, cậu là đại sư ảo thuật lợi hại nhất, cậu giúp tôi với." Phong Khuông khẩn cầu nhìn người mặc áo đen.
"Chuyện này......" Người mặc áo đen trầm tư suy nghĩ, "Vậy đi, trước tiên chúng ta cùng về Hoa Quốc, nhưng mà, chúng ta trước hết hãy gây ra một chút rối loạn, để tiểu thần tiên kia không có thời gian bận tâm đến chúng ta, chúng ta nhân lúc loạn mà cứu người."
"Được! Ý kiến hay!" Phong Khuông lập tức đồng ý.
Người mặc áo đen vỗ vỗ vai hắn, "Anh đi trước chuẩn bị đi."
"Được." Phong Khuông cấp tốc rời đi.
Sau khi hắn đi, người mặc áo đen rũ mắt, khinh thường liếc nhìn Phong Khuông, khoé miệng cười lạnh lộ vẻ đang tính kế. Mà ở ngoài cửa, Phong Khuông nhìn hình bóng của người mặc áo đen, ánh mắt cũng loé lên vẻ âm hiểm.
*****
"Cậu đúng thật là có bản lĩnh." Thần côn đi theo Lục Chỉ, tỉ mỉ đánh giá cậu. Ông cảm thấy mặt nóng bừng, tuy rằng cảm thấy thẹn nhưng vẫn không nhịn được đi theo Lục Chỉ, tò mò muốn tìm hiểu cậu.
Lục Chỉ ngáp một cái, ôm Nam Thừa Phong như koala, "Buồn ngủ." Nam Thừa Phong lập tức ôm lấy cậu, tự nhiên như hai người vốn là một thể.
Lúc này Lục Chỉ lại y chang đứa nhỏ, hoàn toàn không có khí thế trước đó, nhưng rốt cuộc thần côn cũng không dám xem nhẹ cậu. Đặc biệt, khi ông đi vào nhà Mạc Khiêm cùng Phó Nguyên, nhìn thấy Mạc Khiêm đã tỉnh, lại nhìn Mạc tiểu thư vừa khóc vừa cười, cũng không dám nghi ngờ thêm nửa chữ.
"Anh, em suýt bị hù chết rồi, anh không biết đâu, đại sư nói muốn tìm người yêu thầm anh, em tìm cả buổi trưa, hỏi đủ mọi người, quá nhiều người, thật không biết ai vô ai, thật sự sắp tuyệt vọng rồi." Mạc tiểu thư ôm Mạc Khiêm, trong lòng vẫn cảm thấy sợ hãi. Mạc Khiêm vỗ vỗ vai cô.
"Sao rồi ạ?" Mạc tiểu thư nhìn thần côn, thần côn xấu hổ cúi đầu.
Phó Nguyên kiêu ngạo nhếch cằm, chống nạnh nói, "Hừ, nói cho cùng vẫn phải dựa vào tiểu thần tiền ~"
"Tiểu thần tiên? Cậu thiếu niên mới nãy? Bọn họ đâu rồi?" Mạc tiểu thư kinh ngạc, "Cậu ta thật sự có bản lĩnh hả? Không phải đại sư nói cậu ta là kẻ lừa đảo?"
Sắc mặt thần côn tối sầm, lúng túng nói, "Tôi cũng không biết...... Cậu ấy thật sự......"
Mạc tiểu thư nhìn sắc mặt ông ta, lập tức cảm thấy vi diệu, nhìn đến mức thần côn cảm thấy không chốn dung thân. Còn may không nghe theo ông ta, nhưng tốt xấu gì Mạc tiểu thư cũng không nói thẳng câu này ra.
"Tiểu thần tiên?" Là cậu ấy đã cứu anh? Chúng ta phải đến cảm ơn người ta đàng hoàng mới được." Mạc Khiêm nói.
"Dạ, em có nói chuyện cảm ơn với tiểu thần tiên, ngài ấy không chịu nhận, bảo chúng ta đi làm từ thiện. Anh yên tâm, trên mạng có rất nhiều người từng được ngài ấy trợ giúp, ngài ấy đều không nhận tạ lễ, chỉ nói làm việc thiện, sau đó mọi người tự phát làm từ thiện dưới danh nghĩa ngài ấy."
Phó Nguyên cười nói, "Trước đó em cũng từng tham gia, chờ ổn thoả em sẽ làm thêm đợt nữa, lần này quyên nhiều thêm."
"Ừ, thêm phần anh nữa." Mạc Khiêm ôm cậu.
"Bánh kem lần trước em làm anh nói ăn ngon đúng không, em định làm một ít mang lên tặng ngài ấy." Phó Nguyên cười tủm tỉm, nghĩ đến khẩu vị của Lục Chỉ vừa hỏi được, "Tiểu thần tiên nói ngài ấy thích ăn chocolate nhất, em phải đi mua thêm chocolate mới được."
"Đưa lên? Đưa lên đâu?" Mạc tiểu thư lập tức hỏi.
Thần côn cũng lập tức tỉnh táo tinh thần, ông đứng cả buổi chịu đựng sự xấu hổ cũng không chịu đi, chính là muốn biết được phương thức liên lạc của tiểu thần tiên.
"Ngài ấy ở tầng trên nhà chúng ta, nhà Nam tổng á, tiểu thần tiên là bạn trai Nam tổng." Phó Nguyên nói.
"Nam tổng? Nam tổng nào?" Mạc tiểu thư ngẩn ra, sau đó hít một hơi thật sâu, "Ồ mài gót! Nam Thừa Phong! Hắn thật sự đã trở lại?!"
"Đúng vậy, em nói vậy là có ý gì?" Phó Nguyên hỏi.
Mạc tiểu thư lấy di dộng ra bấm vài cái, "Anh xem cái bài đăng hot này đi, Nam Thừa Phong đó! Con trai một của nhà giàu số một đó, người được cả Hoa Quốc muốn gả nhưng không dám gả đó! Trời ơi, em vừa mới gặp được Nam Thừa Phong á, em thế mà còn muốn câu dẫn hắn á! Nếu không phải có mặt bạn trai hắn, phỏng chừng hắn làm thịt em luôn rồi mất, em lợi hại quá đi mà!"
Phó Nguyên lập tức cầm lấy di động đọc, đúng là giống lời Mạc tiểu thư, có một bài đăng hot về Nam Thừa Phong.