Trăm Tỷ Võng Hồng Thiên Sư

Chương 100: Chương 100





"Rốt cuộc sao lại thế này, cô đã nhìn thấy cái gì?" MC vô cùng hoảng sợ, nôn nóng hỏi chuyện.
Những người khác cũng tập trung nhìn Lộ Hoằng Nhã.
Lòng bàn tay Sầm ảnh đế ướt đẫm mồ hôi.
Lộ Hoằng Nhã hơi rũ rũ mắt, sắc mặt tái nhợt như cũ, từ từ mở miệng, "Kỳ thật, cái gì tôi cũng chưa thấy."
Đôi mắt Sầm ảnh đế lập tức ảm đạm, thất vọng rũ xuống.
"Nhưng em gái anh nhất định không chết trong tay người bình thường.
Tuy rằng trong mộng cái gì cũng không có, chỉ có một mảnh hắc ám, nhưng cảm giác kia thật đáng sợ, thật cổ quái, làm người ta cảm thấy vô cùng bất an." Lộ Hoằng Nhã hít một hơi thật sâu, tựa như muốn phát tiết hết cảm giác ớn lạnh trong lòng ra ngoài.
"Nếu tôi đoán không sai, em gái anh không tử vong bình thường." Lộ Hoằng Nhã nhìn Sầm ảnh đế, "Loại cảm giác này, rất giống tà thuật, nhưng mơ hồ quá, tôi không thể xác định chắc chắn."
"Tà thuật?" Sầm ảnh đế ghi nhớ hai chữ này thật sâu trong đầu.
Lộ Hoằng Nhã gật đầu chào ban giám khảo, đưa di vật lại cho Sầm ảnh đế, nói "Xin lỗi", sau đó quay lại vị trí của mình.
Không khí có hơi chùng xuống, cũng có chút quỷ dị khó diễn tả.
MC vận hết công lực, "Cảm ơn thí sinh Lộ Hoằng Nhã, xin mời thí sinh tiếp theo Tiền Vận."
Tiền Vận và Thành Từ là phong thuỷ sư rất mạnh nhưng mảng thông linh này khá yếu, nên dùng hết mọi biện pháp cũng không tra được chút manh mối gì.
Sau đó, đến lượt Xích Tiêu Tử và Phong Thương Hải lên sân khấu.
Bọn họ cũng mượn di vật của em gái Sầm ảnh đế, ý đồ làm phép để liên kết với em gái hắn.
Sự hy vọng lại một lần nữa trỗi dậy trong lòng Sầm ảnh đế, hắn biết, hai người này là thí sinh sở hữu năng lực thông linh mạnh nhất.

"Phốc ——!"
"Sao lại thế này!" MC kinh hãi, nhìn sang Lục Chỉ.
"Bị phản phệ." Lục Chỉ lập tức đi lại, dán cho mỗi người một lá bùa định hồn bọn họ lại.
"Ngồi tại chỗ, đừng cử động, điều chỉnh hơi thở." Lục Chỉ thấp giọng dặn dò.
Hai người không nói hai lời lập tức làm theo, không đến một phút, sắc mặt cũng khôi phục lại bình thường.
"Tên hung thủ này không đơn giản." Thương Chân Tử nhăn chặt mày, "Thế mà có thể bị phản phệ, tà thuật của người này rất mạnh!"
Lục Chỉ treo vẻ tươi cười lạnh lùng, ánh mắt cũng không có độ ấm.
MC hoảng sợ, không biết nên làm thế nào.
Vốn Sầm ảnh đế còn ngập tràn hy vọng, ánh mắt bây giờ chỉ còn lại u ám.
"Để tôi tới thử xem." Mộ Ly đột nhiên mở miệng.
Lục Chỉ nhìn hắn một cái, cậu rất xem trọng Mộ Ly, không muốn hắn mạo hiểm, "Anh suy nghĩ cho kỹ rồi lại quyết định."
Mộ Ly đi đến trước mặt cậu, chỉ với cậu, hắn mởi nở nụ cười, "Đại sư, nếu tôi thất bại, còn có ngài mà."
Lục Chỉ nghiêm túc nhìn hắn, "Không cần miễn cường." "Còn có, phương pháp dùng tương đối thôi, không cần làm em gái Sầm ảnh đế bị thương." Bốn chữ dặn dò này cũng là một nhiện vụ cần hoàn thành.
"Vâng." Mộ Ly đồng ý với cậu.
Hắn không có hỏi di vật từ Sầm ảnh đế, mà lấy đoản kiếm của mình ra, đoản kiếm biến dài lại dài, tay hắn vừa xoay, trường kiếm liền vẽ một vòng tròn trong không trung, ẩn ẩn ánh lửa.
"Đuổi ma trận, thuật pháp này yêu cầu linh lực rất mạnh mới có thể làm được đó." Phong Thương Hải và Xích Tiêu Tử vẻ mặt kinh dị thảo luận.
Vòng lửa trong không trung chậm rãi chuyển động, giữa vòng tròn hình thành một không gian, trong không gian tối đen như mực, tối đến mức như tất cả mọi nguồn sáng đều bị triệt tiêu.
Mọi người trong trường quay lập tức ngậm chặt miệng, cũng không ai còn dám có nửa phần nghi ngờ với Mộ Ly.
"Người này...!chẳng lẽ là?" Hứa Bán Vân nhìn Cao Triệt.
"Đệ cũng nghi ngờ là hắn." Cao Triệt hơi cong cong miệng, "Chỉ Chỉ đúng là giúp chúng ta việc lớn, thế mà lại tìm được hậu nhân Mộ Sơn Phái."
Mộ Sơn Phái nghe tên đoán nghĩa, ý là chỉ sinh ra trong cổ mộ.
Con người sau khi chết, linh hồn sẽ tồn tại trong một không gian khác, thế giới nhân loại tương đương với thế giới bên ngoài, mà thế giới còn lại bên trong là thế giới của linh hồn.
Mộ Sơn Phái là người duy nhất có thể đi thông giữa hai thế giới này, mà đại sự một năm sau của bọn họ cần năng lực của người này hỗ trợ.
Cho nên Cao Triệt và Hứa Bán Vân để ý quan sát Mộ Ly thật lâu, trách không được năng lực thông linh của hắn mạnh như vậy, lại chỉ biết trừ ma không biết siêu độ, hết thảy đều đã có lời giải.
Trong vòng tròn hiện lên một cái bóng màu trắng.
Mọi người ngưng thần nín thở, cẩn thận nhìn cái bóng kia, lại chỉ thấy bóng trắng chợt loé qua, một chuỗi tiếng khóc truyền đến.
"Anh nói anh thích em! Tại sao lại đối xử với em như vậy!"
Đôi mắt Sầm ảnh đế trừng lớn cực đại, vành mắt phiếm hồng, trong miệng lẩm bẩm, "Cầm Cầm......"
"Cái gì em cũng cho anh, ngay cả lần đầu tiên em cũng cho anh, sao anh lại có thể vứt bỏ em như vậy!" Lại một chuỗi tiếng khóc tuyệt vọng truyền đến.
Sầm ảnh đế hít một hơi thật sâu, nắm tay siết chặt đến trắng bệch.
Mọi người cẩn thận nghe đoạn hội thoại giữa hai người yêu nhau này, nhỏ tiếng nghị luận, "Yêu đương không thành, chẳng lẽ tự sát?"
"A! Đừng mà, anh làm gì vậy! Đừng lấy máu em!" Sau đợt tiếng khóc này, vòng tròn lửa càng lúc càng nhạt, âm thanh cùng dần biến mất theo không gian đóng lại.
"Ngô." Sắc mặt Mộ Ly tái nhợt, Lục Chỉ đi lên đỡ hắn, đưa cho hắn một lá bùa, trách cứ nói, "Tôi đã nói không cần gắng sức."
"Thật xin lỗi đại sư." Mộ Ly nhận lấy lá bùa, ngồi xuống điều tức.
Hốc mắt Sầm ảnh đế đỏ bừng, vọt tới trước mặt Mộ Ly, "Đoạn sau đâu! Đoạn sau đâu!"
Ninh Tước bước lên ngăn hắn lại, "Không thấy sắc mặt cậu ta trắng bệch cả rồi à, trước tiên để cậu ấy nghỉ ngơi đã."
"Thật xin lỗi." Sầm ảnh đế hít một hơi thật sâu, "Là tôi thất thố."
Dù sao cũng là người nhà người bị hại, tuy có chút vội vàng nhưng về tình thì có thể tha thứ.
"Tôi biết mà, Cầm Cầm không phải tự sát, em ấy hoạt bát như vậy, không thể nào lại đi cắt cổ tay tự sát trong bồn tắm được, hơn nữa..." Đôi mắt Sầm ảnh đế ngập tràn sát khí.
"Hơn nữa trong bồn tắm không có máu?" Ninh Tước hỏi.
Sầm ảnh đế gật gật đầu.
"Hiện tại có thể xác định, hung thủ là nam, hơn nữa còn có quan hệ yêu đương cùng em gái anh." Ninh Tước phân tích theo bản năng, hắn nhìn Sầm ảnh đế, "Anh không biết chuyện em gái mình yêu đương?"
"Đây cũng là chuyện tôi cảm thấy khó hiểu." Sầm ảnh đế cau mày, "Em gái tôi ở nhà bị ba mẹ quản giáo rất nghiêm khắc, mỗi ngày đi học làm chuyện gì, gặp người nào, đều sẽ kể lại hết với người nhà, hơn nữa buổi tối cũng không đi ra ngoài, tính kiểu gì cũng không tính ra được em ấy yêu đương lúc nào."
Ninh Tước trầm tư, "Anh xác định có thể nắm chắc lịch trình mỗi phút mỗi giây của em gái anh?"
Sầm ảnh đế chắc chắn, "Ở trường có giáo viên quản nên em ấy rất ít nói chuyện với bạn học nam, đi học tan học có tài xế đón đưa, về nhà có quản gia và ba mẹ chăm sóc, thật sự có thể nắm được rất rõ ràng."
Ninh Tước "sách" một tiếng, "Vậy à, gia đình nghiêm khắc như vậy, thời gian đâu yêu đương ta?"
Sầm ảnh đế nói xong nhìn sang Lục Chỉ, khom lưng cúi người với cậu một cái thật sâu, "Hiện tại tôi chỉ có thể ký thác mọi hy vọng lên ngài, Lục đại sư."
"Tôi biết ngài nhất định có thể bắt được hắn, đúng không đại sư!" Đáy mắt Sầm ảnh đế ngập tràn hy vọng.
Lục Chỉ bấm bấm ngón tay, cúi đầu nhìn đồng hồ, nhìn thần sắc bi thương của Sầm ảnh đế, gật đầu, "Được."
Hứa Bán Vân nhăn mày, "Hiện tại quá mạo hiểm."
Vẻ mặt Cao Triệt nghiêm túc, vỗ vỗ tay hắn, "Tin tưởng đệ ấy, chúng ta còn chưa dò hết thực lực của đệ ấy, huynh còn lo lắng chút chuyện nhỏ này sao."
"Ai......" Hứa Bán Vân vẫn lắc lắc đầu, "Huynh chuẩn bị rồi, lát nữa có gì không hay, huynh vẫn có thể bảo vệ Chỉ Chỉ mọi lúc mọi nơi."
Cao Triệt gật đầu, "Vậy đệ bảo vệ huynh." Hứa Bán Vân nhìn hắn, hai người nhìn nhau cười.
"Vậy để cô ấy tự xác nhận chỉ ra hung thủ đi." Lục Chỉ nói.
Sầm ảnh đế cả kinh, không dám tin, quay nhìn cậu.
Tự mình? Những người khác cũng nghi hoặc khó hiểu, người cũng đã chết, sao có thể tự mình chỉ điểm xác nhận hung thủ chứ? Chứng kiến một chuỗi thí sinh thất bại trước đó, tuy bọn họ vô cùng chờ mong, nhưng cũng cảm thấy chuyện này sao mà gian nan quá, thật sự không thể lý giải ý nghĩa lời Lục Chỉ nói.
Sau khi Lục Chỉ đồng ý, cậu ấy ra một lá bùa, bật lửa, chớp mắt một cái, trên vòng tay của Sầm ảnh đế bỗng hiện lên một bóng người hư ảo, phiêu đãng giữa không trung.
Mọi người tập trung nhìn, đó là hình dáng một thiếu nữ, thân thể vì quá trong suốt nên khó thấy rõ diện mạo.
Sầm ảnh đế đóng phim vừa mệt vừa khổ cũng chưa bao giờ rớt một giọt nước mắt, nhưng khi nhìn thấy hình bóng cô gái, hắn lập tức chảy nước mắt, Trịnh Doanh Doanh và Vu Tư Điềm thấy thế, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu.

Mặt cô gái bị mái tóc dài che khuất, giống một linh thể không có cảm giác, từ từ nâng tay lên, duỗi tay chỉ về hướng một thí sinh.
Mọi người kinh ngạc, hướng chỉ tay của cô thẳng ngay Phong Thương Hải.
Đôi mắt Sầm ảnh đế lập tức đỏ bừng, phẫn hận trừng lớn nhìn hắn, "Là ngươi?!"
Phong Thương Hải lập tức nóng nảy, "Không phải ta, ta cơ bản còn chẳng biết em gái anh là ai!"
Mọi người thì kinh hãi, Thương Chân Tử thiếu chút nữa mất thăng bằng.
Hắn vẫn luôn rất thưởng thức Phong Thương Hải, cho rằng cậu ta là người có khả năng đạt được danh hiệu quán quân nhất, ngay cả với phong cách trang phục kỳ dị của cậu ta cũng chịu đựng được, một lòng muốn dìu dắt, không nghĩ tới cậu ta lại thành nghi phạm giết người!
Sầm ảnh đế gấp đỏ bừng cả mắt, lập tức muốn lao tới báo thù cho em gái.
Ninh Tước thấy vậy lập tức ngăn hắn lại.
"Báo cảnh sát! Bắt hắn lại!" Có người đề nghị.
"Đúng vậy, hung thủ nhất định phải chịu chế tài của pháp luật, Sầm ảnh đế nhanh báo cảnh sát đi."
Trợ lý Sầm ảnh đế thấy thế, cầm lấy di dộng chuẩn bị gọi báo cảnh sát.
Xích Tiêu Tử, mới vừa kết bạn với Phong Thương Hải chưa được bao lâu, giờ cũng bất ngờ không dám tin.
"Không phải cậu ấy!" Lục Chỉ nói.
Sầm ảnh đế lúc này đã mất lý trí, "Sao có thể, em gái tôi đã chỉ đích danh xác nhận là hắn!"
"Nhưng anh nhìn lại xem, tay cô ấy vẫn không có thả xuống." Lục Chỉ nói.
Sầm ảnh đế đột nhiên ngẩng đầu nhìn về hướng em gái chỉ, tay cô vẫn như cũ chỉ về hướng Phong Thương Hải.
Ánh mắt Lục Chỉ sâu kín, lạnh lùng nhìn sang hướng Phong Thương Hải mở miệng.
"Cả đời ngươi chú định phải trốn trốn tránh tránh, không được trở thành chính mình, chỉ có thể sống như bóng ma bên trong một kẻ thất bại."
Phong Thương Hải cảm thấy không đúng, đột nhiên xoay người, phía sau hắn, một ngươi âm âm trắc trắc phẫn nộ cười lạnh, tử khí trầm trầm trầm nhìn Lục Chỉ.
Mọi người hít lạnh một hơi, không dám tin, hét lên, "Là cô?!"
Tác giả có lời muốn nói: Vốn dĩ cho rằng hôm nay có thể viết xong phần quay này, kết quả giả thiết quá phức tạp, đến ba chương cũng chưa xong, ngày mai hẳn có thể kết phúc vòng hai này rồi, để Nam tổng còn lên sân khấu chứ ~.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.