Trầm Quang Theo Hướng Nam

Chương 17:




Thời điểm Cố Trầm Quang đến, mưa gió mới vừa ngừng. Phi cơ trực thăng quanh quẩn trên trời hồi lâu, rốt cục phát hiện dấu hiệu khu vực hạ xuống nạn dân lắp đặt.
Nhưng tầm nhìn vẫn rất thấp, đối với bộ đội đặc chủng hàng năm tác chiến trên mặt đất ác liệt mà nói, muốn an toàn hạ cánh cũng tồn tại khó khăn, càng không cần phải nói đến Cố Trầm Quang, người chẳng qua chỉ tiếp nhận một khóa huấn luyện nhảy dù hệ thống.
Người chỉ huy trực ban đi tới, vỗ vỗ bả vai Cố Trầm Quang, hỏi: “Có thể nhảy không?”
Cố Trầm Quang không do dự đáp: "Có thể."
Chiến sĩ gật đầu: "Được, chuẩn bị nhảy xuống."
Cố Trầm Quang chỉ đếm ngược hai tiếng, phía sau là tiểu đội trưởng. Trước khi nhảy xuống, tiểu đội trưởng vỗ bả vai anh. Cố Trầm Quang quay đầu lại đã thấy tiểu đội trưởng dựng thẳng ngón tay cái với mình. Anh biết, đây là thói quen nghi lễ của quân nhân, trở về nâng ngón tay cái.
Anh xoay người nhảy xuống.
Cảm giác mất trọng lực lập tức đánh tới, hai tay Cố Trầm Quang nắm chặt móc treo. Lúc sắp rơi xuống đất, tay phải kéo dù ra, chiếc dù bung ra, thân thể bị kéo căng.
An toàn rơi xuống đất.
Chỉ là chung quanh đất đá bén nhọn, lúc rơi xuống, ống quần bị xé rách, phá nát da, máu chảy ra.
Không để ý tới những thứ này, Cố Trầm Quang tiện tay kéo một người đàn ông hỏi chỗ tị nạn của nạn dân. Có được đáp án, ở một thôn làng, cách đây không xa. 
Cố Trầm Quang theo phương hướng người nọ chỉ mà tìm kiếm. Không có phương tiện, chỉ có thể đi bộ. Vết thương trên đùi còn đang không ngừng chảy máu, thấm ướt cả ống quần. Trên quần màu đen, một khối lớn một khối lớn vết màu máu. Ống quần đã bị đá mài rách, đều đều lay động trong không khí. Cả đời Cố Trầm Quang chưa bao giờ chật vật như vậy. 
Mạng người trân quý, anh không thể kéo bất kỳ một chiến sĩ hoặc người tình nguyện viện nào giúp mình đi tìm người. Anh chỉ có thể một đường hỏi một đường tìm, không ngừng đi trên mặt đất bị hở ra sau tai họa. 
Tháng 5 Tứ Xuyên, mồ hôi ướt cả áo sơ mi.
Cứ như vậy vừa hỏi vừa đi tìm, tìm hơn 3 tiếng đồng hồ, rốt cuộc Cố Trầm Quang tìm được chỗ tránh nạn phần lớn nạn dân tạm thời xây dựng.
Xa xa nhìn sang, lều bạt đơn sơ, từng người từng người trong lòng vẫn còn sợ hãi, bị thương trong tai nạn vẫn còn mê mang nằm đó. Bốn phía tạm thời đưa tới trứng gà cùng nước suối. Thỉnh thoảng có tiếng khóc trẻ con truyền tới, chúng bị dọa cho hoảng sợ. 
Tiếng khóc bén nhọn phá vỡ một vùng bầu trời. Trong lòng Cố Trầm Quang càng sợ hãi.
Nắm chặt tay, móng tay ngắn đâm vào lòng bàn tay, đau đớn ngắn ngủi làm cho anh rốt cục có thể cố gắng tự trấn định. Không kịp quan tâm đến vết thương trên đùi, nhấc chân chạy về phía lều trại.
Bắt đầu lại từ đầu, từng lều từng lều một tìm qua. Trời đã sáng, ác mộng đêm qua qua đi, tất cả mọi người chui ra khỏi lều bạt, trầm mặc ngắm nhìn quê hương trước mắt.
Nơi tị nạn rất lớn. Cố Trầm Quang cẩn thận tìm hơn phân nửa, nhưng vẫn không thấy cô gái nhỏ của anh, phần dự cảm xấu trong lòng càng ngày càng nặng.
Khuôn mặt anh tĩnh táo, mặt không biểu tình, đôi mắt nhanh chóng quét qua đám người xa lạ. Sắc bén quan sát, nhưng bởi vì quá độ mệt nhọc cùng tâm tình phập phồng, ánh mắt hiện đầy tia máu, đỏ đến dọa người. Rõ ràng là người tới từ vùng đất bình an, vẻ mặt so với người gặp nạn còn đáng sợ hơn.
Bước chân càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh, trằn trọc giống như muốn điên rồi.
Không thể gọi, không dám hét…… Nếu là cô gái nhỏ của anh thật khó khăn lắm mởi ngủ yên, lại bị anh đánh thức thì làm sao bây giờ?
Đột nhiên, trong mắt xẹt qua cái gì, con ngươi chợt co rút lại.
Bước chân chậm lại, dừng lại, ngốc tại chỗ. Cố Trầm Quang nhìn cảnh trượng trước mắt, trong mắt đột nhiên có nước mắt.
Cô gái nhỏ của anh. Cô gái nhỏ anh hận không thể đặt trong lòng bàn tay mà nâng niu. Giờ phút này lại đang ngồi dưới một gốc cây đại thụ, hai cánh tay ôm lấy đầu gối, cằm đật ở phía trên, ánh mắt ngốc trệ quan sát mắt đất trước mắt, không nhúc nhíc, lại có nước mặt chảy ra, cả đôi mắt cũng khóc đến sưng đỏ.
Tóc tai rối loạn giống như người điên, không hề được chải chuốc. Trên người không biết bị bao nhiêu vết thương. Máu nhiễm đỏ phân nửa tay áo ngắn màu trắng. Gò má bên má trái cũng dính không ít. Trên quần, trên giày, tất cả đều là bùn đất, giống như là không biết từ nơi nào chui ra, vị trí chỗ đầu gối thậm chí bị mài thành một cái lỗ to.
Mười ngón tay nắm thật chặt vải quần. Là sợ. Tìm kiếm chống đỡ nhưng vô lực.
Chung quanh nhiều người như vậy, cũng chỉ có một mình cô, không có người thân.
Móng tay lần nữa hung hăng bấm chặt vào lòng bàn tay. Vết thương mới vừa lành lại nứt ra lần nữa. Cố Trầm Quang mím môi, dịch bước, từ từ tiến về chỗ cô gái nhỏ của anh đang ngồi. 
Cố Trầm Quang dừng chân trước chân cô. Lộ Nam Tâm nhìn thấy đôi giày trắng dính bùn đất trước mặt, sửng sốt, ôm hai đầu gối chậm rãi ngẩng đầu.
Vừa chống lại ánh mắt Cố Trầm Quang đang nhìn xuống.
Đó là một ánh mắt như thế nào? Có thương tiếc, có đau lòng, có may mắn, còn có những thứ tâm tư, tình cảm phức tạp không thể nói rõ, hòa chung một chỗ, suy nghĩ hô hào muốn tràn ra.
Lộ Nam Tâm lập tức rơi lệ, mím môi. Đôi môi khẽ rung động, nước mắt càng chảy càng nhiều, rốt cuộc nhẹ nhàng mở miệng gọi: “Chú Tiểu Cố......"
Lời còn chưa dứt liền bị anh ôm vào lòng.
Cố Trầm Quang ôm trong lòng cô gái nhỏ mềm nhũn của mình, trái tim đau đớn rốt cục trở về lại trong ngực.
Thân thể khẽ run của cô gái nhỏ trong ngực là một tồn tại không thể xem nhẹ. Anh lần nữa kìm lòng không được, chậm rãi cuối đầu, đôi môi in lên cái trán bóng loáng trắng nõn của cô.
Người trong lòng hơi cương cứng một chút.
Cố Trầm Quang không có tinh thần chú ý tới, đôi môi cố chấp in trên giữa trán cô.
"Không sao, chú tới rồi." 
————
Cố Trầm Quang tới, giống như tất cả đều có thể giải quyết dễ dàng.
Hồi lâu, anh nhẹ nhàng buông cô ra, ho nhẹ một tiếng, xem nhẹ gương mặt đỏ bừng của cô gái nhỏ, nắm bả vai của cô quan sát, hỏi: “Bị thương chỗ nào rồi? Tại sao trên người đều là máu?”
Lộ Nam Tâm hít hít mũi, hơi giật giật cánh tay bên trái, ấp úng buồn bực trả lời: “Nơi này.”
Cố Trầm Quang lập tức nắm lấy bàn tay trái của cô, rũ mắt nhìn xem. Vết thương được băng bó đơn giản, chẳng qua là kỹ thuật nghiệp dư, máu tràn ra ngoài nhuộm đỏ cả băng gạc. Anh không tiện cởi quần áo cô, thế nhưng bộ dáng hiện tại quả là không nhìn ra cái gì.
Suy tư mấy giây, Cố Trầm Quang đứng lên, kéo Lộ Nam Tâm dậy. Sau đó liền ngồi xổm xuống, khom lưng.
Lời ít mà ý nhiều: "Đi lên."
Lộ Nam Tâm mơ màng hồi lâu, “A” một tiếng liền ngoan ngoãn leo lên, vòng tay trên cổ anh.
Trên đường, Cố Trầm Quang cõng người phía sau, hỏi: “Vết thương trên tay vì sao mà có?”
"Giá sách ngã...... Quẹt làm bị thương.”
Cố Trầm Quang “Ừ” một tiếng, nói: “Đừng sợ, lập tức tới trạm y tế rồi.”
Lộ Nam Tâm trầm mặc, hồi lâu, vùi mặt vào cổ Cố Trầm Quang, giọng nói bình tĩnh, nhưng lại chức ý khóc nồng đậm: “Chú Tiểu Cố, cô giáo chủ nhiệm lớp của Nam Nam vì cứu Nam Nam……. Bị giá sách đè trúng, còn có đứa nhỏ con của cô. Nam Nam trở lại xem, đầy đất đều là máu…….”
Cô nói: “Chú Tiểu Cố, chú có biết hay không, đứa nhỏ kia mới vừa tròn 1 tuổi, cười lên có hai má lúm đồng tiền, đặt biệt đáng yêu……”
Cố Trầm Quang trầm mặc, đôi tay vòng qua người cô nắm lại thật chặt, thấp giọng lên tiếng: “……. Ừ.”
Lộ Nam Tâm không nghe thấy. Người đang cõng cô có hơi thở quá mức quen thuộc, tất cả đau khổ không thể kềm chế trong lòng cô bay vọt ra, chỉ muốn nói tất cả mọi chuyện cho anh biết. “Chú nói xem, tại sao cô giáo lại muốn cứu Nam Nam…… Nếu như không phải vì Nam Nam, đứa nhỏ kia liền có thể không cần chết. Nó còn nhỏ như vậy, mới vừa còn lôi kéo tay Nam Nam chọc Nam Nam cười. Nếu là Nam Nam chết, cũng chỉ là một cái mạng mà thôi. Tại sao lại muốn dùng hai mạng người chỉ để cứu Nam Nam…..”
Cố Trầm Quang khàn giọng: "...... Đừng nói mò."
Lộ Nam Tâm nói tiếp, nước mắt chảy ra nhuộm ướt cổ của anh, chảy vào trong quần áo, nóng bỏng buồng tim Cố Trầm Quang.
"Dù sao Nam Nam chết cũng sẽ không có ai quan tâm, không có người nào…… Cha mẹ cũng không muốn Nam Nam….. Hiện tại chồng của cô giáo sẽ phải sống thế nào?”
Cố Trầm Quang hít sâu một hơi, đột nhiên đặt Lộ Nam Tâm xuống.
Lộ Nam Tâm không kịp phản ứng, ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt của anh. Lại bị anh ôm vào trong ngực, chặt khít đến không còn một khe hở.
Cố Trầm Quang kề sát vào bên tai cô, giọng nói khàn khàn, lại giống như tuyên thệ.
Anh nói: “Chú quan tâm, Nam Nam.”
Buồn vui lo lắng, hạnh phúc đau đớn của cô, tất cả anh đều quan tâm.
Quan tâm đến mức, dù liều mạng cũng muốn tới tìm cô.
Cho nên, vì sao lại tự ti? Vì sao lại có thể dễ dàng, ngay cả mạng sống cũng buông tha? 
————
Thời điểm được Cố Trầm Quang cõng đến trạm y tế, Lộ Nam Tâm ngồi xuống mới phát hiện vết thương trên đùi anh.
Cô ngồi trên giường bệnhm nhìn vết thương kết vảy trên chân Cố Trầm Quang, nước mắt mới vừa ngừng lại chảy tiếp tục, nghẹn ngào hỏi anh: “Trên chân chú có vết thương, như thế nào còn cõng Nam Nam đi xa như vậy?”
Cố Trầm Quang lập tức chuyên tâm băng bó vết thương trên cánh tay cô, nghe vậy liền tùy ý cúi đầu liếc nhìn, nói: “Không sao, vết thương nhỏ mà thôi.”
Lộ Nam Tâm bĩu môi, không tin: “Nhưng mà chảy rất nhiều máu…..”
Cố Trầm Quang nghiêng đầu nhìn cô một cái: “Không nhiều bằng Nam Nam.”
"...... A.” Bình thường người này một bộ dáng lạnh lùng, không hỏi thế sự, thỉnh thoảng lại bộc phát chủ nghĩa đàn ông Bắc Kinh trong xương, một câu nói ngăn lại người khác. 
Lộ Nam Tâm rất vinh hạnh được lĩnh giáo qua mấy lần.
Cô lập tức ngoan ngoãn câm miệng, rũ mắt xuống yên lặng nhìn vết thương được quấn băng gạc lần nữa.
Cố Trầm Quang đứng một bên, nhìn vết thương thật sâu của cô, khẽ nhíu mày, hỏi: “Vết thương này sẽ bị nhiễm trùng sao?”
Băng bó là một nữ y tá trẻ tuổi, nghe vậy liền liếc mắt nhìn Cố Trầm Quang, cân nhắc rõ ràng bản thân còn chưa đủ chống lại sắc đẹp của anh, lần nữa chuyển đầu sang vết thương, mặt có chút hồng, nhẹ giọng đáp: “Không thể nói chính xác, vết thương rất sâu, phải chú ý nhiều.” 
Cố Trầm Quang gật đầu một cái, lại suy nghĩ một chút, tiếp tục hỏi: “Vậy có thể tắm không?”
Y tá sững sờ, ho nhẹ một tiếng, đáp: "Một tuần một lần, tốt nhất là không nên tắm….. Vẫn phải nói lúc này cũng không có chỗ để tắm.”
Cố Trầm Quang xem nhẹ câu nói cuối cùng của nữ y tá, chỉ gật đầu. “Biết rồi, cảm ơn.”
Lúc này vết thương của Lộ Nam Tâm đã băng bó xong, liền nhảy xuống giường, kéo Cố Trầm Quang ngồi lên trên giường, xoay người nói với nữ y tá: “Phiền cô cũng giúp chú ấy băng bó một chút, trên đùi chú ấy có vết thương.”
Nữ y tá đang dọn dẹp hộp y tế, nghe vậy hơi sửng sốt, lại đỏ mặt mở hộp y tế ra.
"Phiền cháu kéo ống quần tiên sinh ấy lên.”
Lộ Nam Tâm “A” một tiếng, ngồi chồm hổm xuống giúp Cố Trầm Quang kéo ống quần lên.
Vải vóc dính vào trên vết thương, cô kéo lên, chỉ nghe người trên đỉnh đầu hút khí một tiếng. Cô không dám cử động nữa, ngồi xổm bên chân anh, ngẩng đầu nói: “Cố Trầm Quang, Nam Nam cần phải kéo ống quần lên, chắc sẽ đau, chú nhịn một chút.” 
Cố Trầm Quang lại hoàn toàn không để ý có đau hay không, rũ mắt xuống nhìn cô, nồng đậm vui vẻ: “Nam Nam vừa gọi chú là gì?”
Lộ Nam Tâm sửng sốt, buông mắt xuống, kéo ống quần, nhỏ giọng nói: “Cố Trầm Quang…… Không được sao?”
Anh cười trả lời, giọng nói vui vẻ: "Có thể."
Lộ Nam Tâm tiếp túc kéo ống quần, cẩn thận tỉ mỉ kéo chầm chậm.
Hồi lâu: "Ừm (*/w╲*)."
Người phía trên thật giống như không hề đau đớn, vui vẻ trầm ngâm hừ hừ, phá lệ mưu sát lỗ tai.
Nữ y tá cầm cồn khử độc đứng một bên, nhìn một màn hài hòa trước mặt, giống như yên lặng hiểu được cái gì.
Rốt cuộc vẫn là người đứng xem sáng suốt.
Sau khi Cố Trầm Quang được băng bó xong, một ống quần bị cắt hơn phân nửa. Hiện tại quần một bên dài một bên ngắn, hoàn toàn khác xa bộ dáng sạch sẽ, hoàn mỹ bình thường của anh.
Lộ Nam Tâm liếc nhìn, cố gắng an ủi: "...... Thật đẹp mắt."
Cố Trầm Quang đi tới, vuốt ve đầu cô gái nhỏ, buột lại mớ tóc lộn xộn của cô về phía sau. Giọng nói tùy ý, nhẹ nhàng: “Như thế nào mấy năm không gặp Nam Nam, thẩm mỹ lại giảm xuống nhanh như vậy?”
Lộ Nam Tâm: "......"
————
Một tuần lễ sau, Cố Trầm Quang mang theo Lộ Nam Tâm trở lại Bắc Kinh.
Lộ Nam Tâm kéo vali hành lý, đứng trước cửa biệt thự nhà họ Lộ, do dự không tiến lên. Hồi lâu, cô thấp giọng hỏi người bên cạnh: “Đứa bé kia…… Hiện tại đã 4 tuổi rồi đúng không?”
Cố Trầm Quang lặng lẽ nói: “Ừ.”
"Bé trai hay bé gái?"
“Bé trai."
Lộ Nam Tâm thở phào một hơi: “Thật tốt, nhà họ Lộ có hậu rồi.”
Cố Trầm Quang trầm mặc. Hồi lâu, anh khẽ “ừ” một tiếng.
Thật ra thì mới bắt đầu Cố Trầm Quang muốn dẫn Lộ Nam Tâm trở về Bắc Kinh, cô đã cự tuyệt.
Cô không biết, nên lấy thân phận như thế nào mà trở lại chỗ này. Một đứa con riêng đã bị đuổi ra khỏi nhà, sao có thể không biết xấu hổ mà trở về?
Không biết, như vậy có tính là âm hồn không tan hay không?
Cô cũng không muốn nói những thứ này với Cố Trầm Quang, chỉ có lệ trả lời, nói là lên trung học cơ sở bài tập nhiều, không thể làm trễ nãi.
Cố Trầm Quang không tiếng động bác bỏ, nói: “Nam Nam mới vừa lên lớp 10, lại rất thông minh, trễ nãi cũng không có vấn đề gì.” 
Lộ Nam Tâm tiếp tục lấy cớ: “Nam Nam ở Tứ Xuyên đã quen, không muốn trở về.”
"Sớm muộn gì cũng phải trở về."
Anh đang ở Bắc Kinh, sớm muộn gì cũng phải đón cô trở về.
Cô không nói gì. Rốc cục thở sâu một hơi, cúi đầu rũ mắt. “…… Nam Nam không muốn trở về. Trở về phải sống ở nơi đó sao?”
Cô Trầm Quang kéo tay cô lại gần mình hơn, thấp giọng dụ dỗ: “Nam Nam nghĩ muốn ở đâu đều có thể.”
Anh nói tiếp: “Nếu như Nam Nam không muốn về nhà, có thể ở bên ngoài. Phòng ở chú phụ trách. Nếu như Nam Nam muốn trở về, chú bảo đảm Nam Nam sẽ không bị vây trong tình cảnh lúng túng như trước.” Cố Trầm Quang giương mắt, vẻ mặt nghiêm túc. “Nam Nam, Nam Nam nhất định phải trở về cùng chú. Một mình Nam Nam ở lại chỗ này, chú không có cách nào an tâm.”
"Chuyện gì cũng có thể thương lượng, duy chỉ có cái này là không được."
Lộ Nam Tâm bị vẻ mặt này của anh đầu độc, hàm răng trắng nõn cắn lên môi dưới, suy nghĩ mấy giây, rốt cuộc lên tiếng: “Nam Nam suy nghĩ một chút.” 
Ánh mắt Cố Trầm Quang dừng lại trên đôi môi hồng huận của cô, hàm răng trắng nõn cắn lấy cánh môi căng mọng, vô cùng có lực hút. Nghe vậy, không tiếng động chuyển ánh mắt trở lại, trả lời: “Được.”
Sau vài ngày suy nghĩ, Lộ Nam Tâm nhìn người trước mặt đang giúp một tay phát đồ vật cứu tế, phát hiện bản thân thật sự không bỏ được anh. Vì vậy cô gật đầu đồng ý, thu dọn đồ đạc trở về Bắc Kinh cùng anh.
Hiện tại, đứng trước cánh cửa này, lại có chút hối hận.
Cố Trầm Quang nhìn không ra Lộ Nam Tâm đang khó xử, sờ sờ đầu cô, nói: “Nếu không muốn đi vào, có thể không cần vào.”
Lộ Nam Tâm trầm mặc, hồi lâu, lắc đầu một cái.
Liếc mắt nhìn hành lý phía sau mình, mím mô, giương ánh mắt hỏi anh: “Nam Nam có thể không cần ở nơi này sao?”
Cố Trầm Quang: "Có thể."
Lộ Nam Tâm gật đầu, bàn tay lôi kéo vali hành lý, tấp giọng nói: “Nam Nam đi vào…… nói với ba một tiếng. Sau đó chú dẫn Nam Nam đi nơi khác ở.”
Cố Trầm Quang nhận lấy vali hành lý: “Được.”
Lại hỏi tiếp: “Cần chú đi vào cùng Nam Nam không?”
Lộ Nam Tâm suy nghĩ một chút, ánh mắt nhìn anh, khẽ gật đầu một cái.
Cố Trầm Quang bỗng nhiên vui vẻ, để hành lý qua một bên, sóng vai đứng bên cạnh cô, giơ tay nhấn chuông cửa.
Chìa khóa của Lộ Nam Tâm ngay từ mấy năm trước lúc rời đi liền để lại.
Cửa rất nhanh bị người từ bên trong mở ra. Người tới mở cửa là dì Trương, nhìn thấy Lộ Nam Tâm, đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó liền vui vẻ: “Nam Nam? Con trở lại?”
Lộ Nam Tâm mỉm cười, gật đầu chào hỏi: “Dì Trương.”
Lộ Thịnh Minh vừa từ công ty trở lại, nghe chuông cửa đi tới hỏi: “Dì Trương ai tới vậy?”
Dì Trương quay đầu lại, nhớ tới cái gì đó, giảm âm thanh thấp xuống, nói: “Nam Nam trở lại.”
Lộ Thịnh Minh nghe vậy sửng sốt, gạt cà vạt nhét vào trên ghế sô pha, bước nhanh đi tới, nhìn thấy hai người đứng thẳng trước cửa rõ ràng ngẩn ra. “…….Nam Nam?”
Lộ Nam Tâm mỉm cười: "Ba."
Lộ Thịnh Minh gật đầu, đến gần từng bước ôm con gái vào lòng. “Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi….. Cha phái người tìm tin tức của con, nghe nói là Trầm Quang đã tìm được con, cha liền an tâm. Không nghĩ tới bọn con sẽ trở về Bắc Kinh…… Không sao, về nhà, không sao……”
Lộ Thịnh Minh ôm con gái của mình. Lần đầu tiên lời nói không mạch lạc. Đây là vật báo hắn mất mà được lại, là cốt nhục duy nhất bởi vì tình yêu mà được sinh ra, làm sao có thể không đau lòng.
Ngày ậy vừa biết được tin tức Tứ Xuyên bị động đất, hắn một đêm không ngủ. Từng giây từng phút chú ý tin tức bên kia, ngồi trong phòng làm việc mà ánh mắt đỏ đến đáng sợ. Trước tiên, hắn điều động tất cả quan hệ có thể điều động đi tìm tin tức của cô. Cũng may ngày hôm sau biết được con trai nhà họ Cố đi suốt đêm đến Thành Đô. Hiện tại hai người ở bệnh viện băng bó, Lộ Nam Tâm chỉ bị thương nhẹ.
Hắn lập tức lo lắng, hỏi: “Vết thương nhỏ gì?”
"Chính là cánh tay bị quẹt nên bị thương, không có gì đáng ngại."
Hắn có chút tức giận, đè nén rống: "Cũng bị quẹt đến bị thương như thế nào lại không có gì đáng ngại?”
Hắn không dám mượn cơ hội này gọi điện thoại cho người ở phía xa vùng Giang Nam kia, nói cho người phụ nữ kia biết, hắn đưa con gái của bọn họ đến Tứ Xuyên, hiện tại sống chết không rõ. Bà đã dùng hết sự nhẫn tâm mới đồng ý đẩy đứa con duy nhất rời xa mình, nhưng hắn lại không thể bảo vệ tốt.
......
Lộ Nam Tâm đợi ở trong ngực Lộ Thịnh Minh, có chút chần chờ, từ từ mới phản ứng lại, vỗ nhẹ lưng ông.
Lộ Thịnh Minh buông tay ra, vẻ mặt nhìn ra vô cùng vui vẻ, gọi Lộ Nam Tâm cùng Cố Trầm Quang vào nhà: “Mau vào, thu dọn một chút, buổi tối để dì Trương làm thêm vài món bọn con thích ăn.”
Lộ Nam Tâm sửng sờ đứng ở cửa, trở tay níu lấy ống tay áo Cố Trầm Quang, thở sâu một hơi, nói: “Ba, không cần, con không ở nơi này.”
Lộ Thịnh Minh ngơ ngẩn, xoay người, không hiểu: “……Con trở về không ở nhà thì ở đâu?”
Cố Trầm Quang đúng lúc đứng ra, chắn trước mặt Lộ Nam Tâm: “Em còn có một căn phòng, vừa lúc gần trường học của Nam Nam. Mấy ngày này, trước hết cứ để Nam Nam ở lại nơi đó.”
Lộ Thịnh Minh nghe xong không chút suy nghĩ liền trực tiếp lắc đầu: “Không được, hai người cô nam quả nữ……”  
Cố Trầm Quang cắt ngang hắn: “Em không sống ở đó.”
Lộ Thịnh Minh vẫn chưa đồng ý.
Cố Trầm Quang cười một tiếng, đơn giản nhếch khóe miệng, giương mắt chuyển sang ánh mắt trầm tĩnh sắc bén. Anh nói: “Anh Lộ, cần gì phải làm cho tất cả mọi người khó xử đây?"
Lộ Thịnh Minh không nói lời nào.
Cố Trầm Quang nói tiếp, cũng chuyển về vui vẻ: “Đã biết rõ ràng kết cục, không đúng sao?”
Lộ Thịnh Minh vẫn trầm mặc, vẻ mặc cũng đã có dấu vết dần dãn ra. Bởi vì, kết cục quá rõ ràng, chẳng qua là chuyện xưa lại tái diễn. 
Người học luật rất giỏi đánh vào tâm lý của người khác. Đối với biểu cảm trên mặt người khác, Cố Trầm Quang phá lệ tỉ mị quan sát. Lúc này, anh chỉ liếc một cái liền nhìn ra vẻ mặt Lộ Thịnh Minh đã dãn ra, liền lôi kéo Lộ Nam Tâm ra ngoài. “Phía trường học em sẽ phụ trách tìm, hộ khẩu em cũng sẽ dời trở về, không nhọc anh phí tâm.”
Lộ Nam Tâm cùng Cố Trầm Quang đi ra ngoài, đi mấy bước thì dừng lại.
Cố Trầm Quang cũng dừng lại theo cô, nhìn về phía cô.
Đôi mắt Lộ Nam Tâm thẳng tấp nhìn về phía Lộ Thịnh Minh, mỉm cười, ánh mắt nhẹ nhàng giương lên. "Ba hẹn gặp lại."
Nói xong, cô xoay người, lôi kéo anh rời đi.
Sau lưng, Lộ Thịnh Minh một mình cô đơn đứng ở cửa, ngón tay nắm thật chặt vào lòng bàn tay, trầm mặc không nói.
Hồi lâu, hắn đóng cửa, xoay người lại.
Vừa ngẩng đầu, vợ hắn đang ôm con trai đứng ở trên cầu thang, nhìn hắn.
Hai người đều trầm mặc.
Căn bản đều là định mệnh định sẵn, người nào cũng chưa từng tốt hơn nửa phần.
————
Cố Trầm Quang lái xe chở Lộ Nam Tâm đi đến căn phòng bỏ trống của anh, vào cửa liền đưa chìa khóa cho cô, sau đó chỉ phòng ngủ bên phải, lời ít mà ý nhiều nói: “Đây là phòng ngủ chính, Nam Nam ở đây.”
Lộ Nam Tâm “A” một tiếng, do dự mở miệng hỏi: “Cố Trầm Quang…… Chú thật sự không ở nơi này?”
Cố Trầm Quang lắc đầu: "Không ở đây."
"...... À.” Cô có chút thất vọng.
Cố Trầm Quang buồn cười, nhẹ vỗ đầu cô một cái: “Nghĩ gì thế? Hiện tại sao chú có thể sống cùng Nam Nam được?”
Lộ Nam Tâm mở to mắt nhìn Cô Trầm Quang, vẻ mặt vô tội: "Tại sao không được?"
Cố Trầm Quang thở sâu một hơi, lười dây dưa cùng một cô gái nhỏ, đi tới xách hành lý cô vào phòng ngủ chính, bỏ lại một câu: “Nam nữ thụ thụ bất thân.”
A......
Mặt Lộ Nam Tâm chợt đỏ bừng, không nhịn được ho nhẹ một tiếng, che giấu lúng túng. Cô căn bản không suy nghĩ nhiều như vậy. Từ nhỏ cô đã quen cùng với anh, cho nên bây giờ căn bản không có loại ý thức này. Hiện tại được anh làm rõ như vậy, mới đột nhiên phát hiện, lời nói vừa rồi của cô thật là…..
Lộ Nam Tâm ngượng ngùng đi theo phía sau Cố Trầm Quang, một mình ở lại phòng khách, sờ sờ lỗ mũi, nhỏ giọng thì thầm: "...... Được rồi."
Không ở thì không ở.
Lộ Nam Tâm xoay người ngồi xuống ghế sô pha, từ trong túi tiền lấy cây bút máy ra, là chủ nhiệm tặng cho cô.
Lộ Nam Tâm nhìn cây bút máy màu vàng kim trong lòng bàn tay, rũ mắt xuống, trong lòng lại khó chịu.
Thật ra thì ban đầu cô muốn ở lại Tứ Xuyên, còn có một nguyên nhân. Chính là vì chủ nhiện cô được an táng tại Tứ Xuyên. Cô vốn là muốn hàng năm vào ngày giỗ của cô giáo, đi viếng cô một chút, dập đầu mấy cái.
Cố Trầm Quang nghe vậy, trầm mặc mấy giây. Sau đó nói với cô: “Không sao, nếu Nam Nam muốn, hàng năm chú sẽ đi cùng Nam Nam.”
Lộ Nam Tâm gật đầu, không có nửa phần không tin, nói: "Được."
Cố Trầm Quang cất xong hành lý, từ phòng ngủ đi ra, liền nhìn thấy Lộ Nam Tâm đang cúi đầu ngẩn người.
Anh đi tới nhìn thấy cây bút máy nằm ngàng trong lòng bàn tay cô liền sáng tỏ.
Anh ngồi xuống bên cạnh cô, nhẹ nhàng mở miệng: “Nếu nhớ cô ấy, chúng ta liền thường xuyên đến thăm một chút.”
Lộ Nam Tâm thu hồi cây bút: “Dạ.”
Ân cứu mạng suốt đời khó quên. Huống chi, là lấy mạng đổi mạng.
————
Cố Trầm Quang rất nhanh đã tìm được trường học cho Lộ Nam Tâm. Ngày đầu tiên đi học, anh đã cố ý lái xe đưa cô đi.
Lộ Nam Tâm ngồi ở vị trí ghế phụ kế bên tài xế, có chút hưng phấn. Cô nhớ tới cái gì, hỏi anh: “Đúng rồi, Chu Tần cũng học ở trường này sao?”
Nghe cô hỏi, Cố Trầm Quang không tự chủ nhíu mày một cái. “Không có ở đây.”
Lúc đầu là anh cố ý lựa chọn.
Lộ Nam Tâm hơi mất mác một chút, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu. “Được rồi……”
Chân mày Cố Trầm Quang không hề thả lỏng, nghiêng đầu nhìn Lộ Nam Tâm một cái. “Như thế nào? Nam Nam muốn học cùng trường với cậu ta?”
"A” Lộ Nam Tâm không nghi ngờ gì, thành thật trả lời. “Muốn.”
Vừa nói, Cố Trầm Quang nghe vào tai, buồn vui lẫn lộn.
Vui chính là, cô gái nhỏ bây giờ đối với anh đã hoàn toàn buông thả, không hề giống như bộ dáng ban đầu, đối với đồ vật khát vọng cũng chỉ có thể lấy dũng khí nói một câu “Tạm được.” Hiện tại thứ cô hy vọng có thể không hề kiêng kỵ biểu đạt với anh.
Về phần buồn…… Thứ lần này cô gái nhỏ nhà anh muốn, anh không thích.
Hiện tại trong nội tâm Cố Trầm Quang rất phức tạp, rất nhiều chuyện còn chưa suy nghĩ ra. Nhưng cái này cũng không làm cản trở anh làm ra một số phán đoán bằng trực giác.
Tỷ như, anh không hy vọng cô gái nhỏ nhà mình có quan hệ đặc biệt tốt đối với một số bạn bè tốt. Tỷ như, Chu Tần.
Cho nên lúc chọn trường học anh cố ý tránh chọn trường Chu Tần học. Nói đây là ý đồ riêng của anh, tuyệt đối không quá.
Cố Trầm Quang từ trong suy nghĩ thoát ra, liếc nhìn cô gái đang ngồi nghiêm túc bên cạnh, nửa tựa trên ghế ngồi, đôi môi hơi hé mở, đầu lưỡi nho nhỏ như ẩn như hiện.
Anh chợt thu hồi ánh mắt.
“Bình bịch”, trái tim phập phồng không yên.
————
Ngày 8 tháng 8, Cố Trầm Quang mang Lộ Nam Tâm đi xem buổi khai mạc chính thức của thế vận hội Olympic Bắc Kinh.
Trong buổi khai mạc có phần biểu diễn vũ điệu truy điệu những người đã chết trong tai nạn động đất ở Tứ Xuyên. Lộ Nam Tâm ngồi trong khán phòng, yên lặng nhìn, trong mắt lại thoáng ẩn hiện nước mắt.
Cố Trầm Quang xoay mặt, khẽ thở dài, trở tay nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô nhét vào lòng bàn tay của anh.
Lúc trở về đã là rất khuya, Cố Trầm Quang cũng không muốn đi qua đi lại, liền trực tiếp ngủ ở phòng khách. 
Trường học Lộ Nam Tâm là ký túc, cho nên chỉ có Chủ nhật mới trở về. Cố Trầm Quang vốn thật không nghĩ đến muốn cùng cô ở chung một chỗ, nhưng mà hiện tại để một mình cô ở lại nơi này anh quả thật là không yên lòng. Rối rắm hồi lâu, rốt cuộc thỏa hiệp, cô trở lại anh liền tới đây cùng cô, ngủ ở phòng khách.
Lúc này đang là kỳ nghỉ hè của Lộ Nam Tâm. Cố Trầm Quang cảm thấy mỗi ngày chạy tới nơi này thật sự là không ổn, truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng không tốt đối với cô. Chỉ có thể tìm người lần lượt gia cố cửa sổ, xác nhận không thể có việc gì mới an tâm.
Nhưng đề phòng bị người thừa cơ, anh sẽ định kỳ đến ở lại một đêm, cũng hài hòa.
Phần tâm tình kia trong lòng Cố Trầm Quang bị đè nén càng ngày càng rõ ràng. Cho đến khi anh rốt cục không thể không nhìn thẳng. Làm một người đàn ông hơn 20 tuổi, mặc dù không có kinh nghiệm yêu đương, nhưng anh biết rõ, phần tình cảm kia của anh đối với cô, đã sớm không phải là thương tiếc cùng đồng tình ban đầu, thậm chí không phải là tình thân cùng tình bạn.
Trái tim anh lần lượt đập nhanh, rõ ràng mà thản nhiên thông báo: Cố Trầm Quang, đó là tình yêu.
Không phải tình yêu lãng mạn vừa gặp đã yêu. Bởi vì lúc gặp gỡ thật sự là quá sớm. Phần tình cảm này, là tình cảm chân thật theo thời gian, im hơi lặng tiếng rót vào xương tủy, lâu ngày sinh tình.
Đợi đến lúc phát giác thì sớm đã hòa vào sinh mệnh, không cách nào nhổ bỏ.
Chỉ có thể càng lún càng sâu. Phần tình cảm này tùy ý lan tràn trong trái tim. Từng chút từng chút một chiếm cứ cả trái tim, đến khi không còn khe hở.
————
Tháng 6, hai năm sau. 
Lộ Nam Tâm tham gia kỳ thi tốt nghiệp trung học.
Hai ngày này Cố Trầm Quang bỏ xuống tất cả công việc, toàn bộ hành trình đều đi cùng cô. Giống như là phụ huynh của tất cả các học sinh khác, cố chấp chờ ở trước cửa trường học.
Còn chưa tới lúc nóng nhất, Cố Trầm Quang ngồi ở trong xe, nhìn bên ngoài không ngừng mưa to.
Nhớ tới trước đó Lộ Nam Tâm cùng anh lảm nhảm, hỏi anh rằng anh có biết tại sao hàng năm kỳ thi tốt nghiệp trung học trời đều mưa hay không?
Cố TrầmQuang lắc đầu, rất là phối hợp: "Không biết."
Lộ Nam Tâm rung đùi đắc ý, một bộ dáng có chuyện lạ, nói: "Oán khí quá nặng!"
"......"
Lúc trước anh không có trải qua kỳ thi tốt nghiệp trung học, nhưng mà trong khoảng thời gian này nhìn cô gái nhỏ mỗi ngày đều mệt đến gần chết nhưng cuộc sống lại phá lệ phong phú, khó tránh khỏi có chút tiếc nuối.
Giơ đồng hồ nhìn xem thời gian, cuộc thi cũng sắp xong rồi.
Anh lấy ra cây dù từ trong hộc, đẩy cửa xuống xe, tán dù màu đen lớn che trên đỉnh đầu, ngón tay lộ ra khớp xương rõ ràng cầm lấy cán dù đen nhánh, hết sức dễ nhìn.
Đi tới cửa, bên trong đã có học sinh nộp bài sớm, từ trong phòng học ra ngoài.
Rất nhanh, tiếng chuông vang lên, cuộc thi kết thúc.
Đôi mắt Cố Trầm Quang không tự chủ hiện lên vui vẻ, nhẹ nhàng nâng mắt nhìn về phía cửa.
Lộ Nam Tâm từ cửa ra ngoài đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đứng ở bên ngoài. Rõ ràng là anh ăn mặc vô cùng bình thường, đứng trong đám người, nhưng cô chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra anh.
Áo sơ mi màu đen nửa vén đến cùi chỏ, phía dưới là quần tây cùng giày cùng tông màu đen, phối hợp với cây dù tinh sảo màu đen. Cả người đứng ở đó, hết sức đẹp mắt. Bốn phía mưa rơi tí tách, anh lại không có nửa phần chật vật, nụ cười nhàn nhạt, đáy mắt tràn đầy vui vẻ cùng dịu dàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.