Trạm Lam Huy Chương

Chương 1: Một người Mesterlin cuối cùng




Bến cảng phương bắc của đế quốc Scotzia, thành Ceylon.
Mưa to đột nhiên ập tới, rót vào qua khe hở pháo đài. Bầu trời đen giống như bị nhuộm máu rồng mực nước. Thuyền đánh cá co cụm lại ở trong bến cảng, sóng lớn vỗ bờ ầm ầm, mãnh liệt xô lên, bọt nước bắn cao mười mấy thước.
Mưa tụ dần, nhanh chóng tràn lan ở khu dân nghèo, nước trên đường phố càng ngày càng cao. Hệ thống thoát nước ít nhất năm năm không được tu sửa không tạo nên tác dụng gì, trong phút chốc khu dân nghèo đã là một vùng ngập úng.
Thành Ceylon của vịnh Magnolia đã sớm không phải lúc trước, nghề bắt cá điêu linh thu nhập có hạn, thành chủ đại nhân hữu tâm vô lực. Nếu muốn tu sửa hệ thống thoát nước, ít nhất cần một vị Ma pháp sư hiểu được Luyện kim thuật cùng với đại lượng ma pháp học đồ. Chỉ riêng là vẽ bản vẽ đã tiêu tốn hàng ngàn kim tệ. Thành Ceylon ít nhất đã hai trăm năm chưa từng xuất hiện Ma pháp sư, phòng Bộ thị chính gần như thành bài trí.
Tia chớp xé rách bầu trời, tiếng sấm chậm chạp mới truyền đến, điện xà bay múa, chiếu sáng thành thị dưới mưa to gió lớn. Trên đường phố trống trải, một thiếu niên gian nan lội nước, co ro đi tới.
Thiếu niên này gầy yếu phi thường, mái tóc ngắn rám nắng được cắt tỉa cao thấp không đồng đều. Nước mưa bắn vào mặt khiến cặp mắt của hắn không thể mở ra. Trong miệng mũi thiếu niên thở ra khí trắng nhạt, hai đùi một mực phát run. Hắn ôm chặt một cái bao giấy dầu, đó là bữa ăn hôm nay hắn xin được.
Rầm!
Một tiếng sấm lớn, thiếu niên rốt cục không kiên trì được, té lăn xuống đất. Mặt của hắn bị vùi trong nước, rất nhanh bị sặc ho khan. Hắn liều mạng giãy giụa, muốn đứng lên một lần nữa nhưng thân thể gầy yếu của hắn căn bản không thể tiếp tục kiên trì, chỉ là lật người một cái rồi hôn mê. Thẳng đến khi mất tri giác, tay của thiếu niên vẫn cầm chặt lấy bao giấy dầu.
Mưa to tàn phá bừa bãi gần hai giờ bầu trời mới trong. Nước rút dần, trên đường toát ra bóng người đi đường. Thiếu niên hôn mê bị xô đến dưới một mái hiên, thân gác lên một khối đá buộc ngựa.
Cửa lớn bị đẩy ra, một người ăn mặc kiểu người hầu nhìn thấy thiếu niên hôn mệ, chạy lên dùng sức đá một cước, cả giận nói:
- Đồ ăn xin, mau cút, đừng chết ở chỗ này!
Thanh âm hắn the thé cực giống như thái giám bị thiến trong cung đình đế quốc Tanggulas. Thiếu niên bị đá một cước rên rỉ tỉnh lại, ho khan dữ dội. Toàn thân hắn nóng rực, phát sốt, bao giấy dầu trong tay vẫn còn bị nắm chặt theo bản năng. Thiếu niên nhẹ nhàng thở ra, lật người ra xa vài bước, giãy giụa mở bao giấy dầu ra.
Trong bao giấy dầu là gạo cũ đã mốc meo, hắn vốn tính toán sau khi về nhà nấu chín rồi mới ăn. Lúc này hắn đã không chờ được, nếu không ăn ngay cả sức đi đường cũng không có.
Gạo cũ vào miệng thiếu niên như hạt cát, nhai nuốt lộc cộc nuốt vào bụng.
- Xui xẻo!
Người hầu hung ác thấy thiếu niên quả thật không đứng dậy nổi, dùng sức nhổ một ngụm nước bọt rồi mới xoay người đi vào cửa.
Thiếu niên nằm trên mặt đất lạnh như băng, miễn cưỡng nuốt vào nửa bao gạo sống, lúc này mới loạng choạng đứng lên, không quay đầu lại đi về hướng thành đông. Nhà của hắn ở ngoài thành, nếu trước khi trời tối đen còn chưa về, thêm một trận mưa nữa có thể làm hắn chết cóng ở trên đường.
Trong cửa lớn màu đỏ thắm ở phía sau một thương nhân mập mạp đi ra. Hắn mặc tơ lụa thấp kém, trên tóc có dầu, giống như bị dính mưa.
- Ồ? Kia không phải là tiểu tử của nhà Mesterlin sao? Hắn gọi là gì nhỉ?
Thương nhân mập mạp mắt tinh, sau khi nhìn bóng lưng thiếu niên hỏi hai người hầu phía sau.
- Sarin. Lão gia, hắn gọi là Sarin.
Người hầu nịnh nọt cười, thanh âm như gà bị bóp cổ. Chủ tớ ba người này hình dạng đáng khinh, ánh mắt nhìn thiếu niên cực kỳ bất thiện.
- Hắn còn chưa chết?
- Chưa ạ, cũng không biết tên khốn nào còn chịu cho hắn đồ ăn.
Một người hầu khác căm giận trả lời.
- Hừ. Các ngươi chú ý một chút, nếu hắn chết nhanh chóng mua lại ngôi nhà đó, đừng để người khác chiếm tiện nghi.
Thương nhân mập mạp thuận miệng nói, vặn vẹo khối thịt nặng nề xoay người đi về một hướng khác.
- Dạ, lão gia.
Người hầu đi theo phía sau, hai người gần như đều có thể núp sau bóng của thương nhân mập mạp.
Đêm lạnh như nước, thiếu niên tên là Sarin lê thân hình mỏi mệt ra khỏi thành Ceylon. Hắn ôm bao giấy dầu, rời khỏi đường lớn, bước thấp bước cao gắng gượng trở về tổ ốc.
Ngôi nhà bằng đá to lớn này là tài sản cuối cùng của nhà Mesterlin, Sarin đẩy cửa loạng choạng bước vào.
Trên tường đá mọc đầy rêu xanh, tỏa ra khí lạnh. Bên ngoài cửa sổ của nhà hai tầng này không có thủy tinh khiến cho ngôi nhà đá lẻ loi này có vẻ âm trầm, thê lượng lạnh lẽo.
Sarin thở hổn hển, cuối cùng coi như về nhà. Hắn gần như là bò lên thang lầu, trở về phòng ngủ, chúi đầu ngã trên ván giường. Ván giường giống vách tường, ẩm ướt lạnh lẽo cứng rắn.
Quần áo bị mưa thấm ướt, một đường gió thổi nửa khô nửa ướt dính ở trên người. Đây là một bộ quần áo duy nhất của Sarin. Hắn giãy giụa đứng lên, cởi quần áo lót lên ván giường, bao giấy dầu đặt ở trên đầu. Bên hông rất đau, hắn cúi đầu nhìn, đã là một vùng xanh đen.
Đây là do người hầu kia đá. Sarin cắn răng nằm xuống, chỉ cần ngủ đi những cơn đau này sẽ biến mất.
Ánh trăng cùng gió lạnh ùa vào từ cửa sổ, không hề có ý thơ. Sarin cảm giác cả người nóng hầp hập, đầu đau như muốn nứt ra. Nếu cứ sốt như vậy, khó giữ được cái mạng nhỏ này. Hắn giãy giụa đứng lên, lôi ra một cái rương từ dưới giường.
Khóa trên thùng đã sớm bị dỡ xuống, khóa bằng bạc đổi được một tuần lương thực. Thùng bằng gỗ cây chương phòng trùng không ai mua, Sarin tính toán ngày nào đó dùng để nhóm lửa.
Hắn mở thùng ra, bên trong là một đống hóa đơn hỗn độn, đại đa số là văn kiện nợ nần. Sarin từ trong đó tìm ra một cái huy chương kim loại áp lên trên trán. Cảm giác mát lạnh từ trên trán truyền vào, cơn đau đầu dường như đỡ rất nhiều. Sarin ngồi dưới đất, nhìn hóa đơn trong rương mà rơi lệ.
Nhà Mesterlin từng là quý tộc, dòng họ này từng là tượng trưng cho tài phú ở phương bắc đế quốc. Nhưng tới thế hệ Sarin, nhà Mesterlin đã không còn gì cả. Đống giấy nợ này cũng đã thành giấy lộn. Người nợ tiền năm xưa đã sớm chết sạch. Quyền lợi thay đổi, chiến loạn, hết thảy khiến cho nhà Mesterlin dần xuống dốc.
Nếu người thiếu nợ vẫn còn sống, Sarin dựa vào những tờ giấy nợ này cũng đủ mua được mười tòa thành Ceylon.
Huy chương áp ở trên trán là dấu hiệu của nhà Mesterlin, cái huy chương bằng bàn tay này Sarin không cầm đi bán. Cũng giống với đống hóa đơn kia, huy chương là di vật phụ thân để lại cho hắn.
Lúc Sarin sáu tuổi, cha mẹ đều mất đi chỉ để lại cho hắn cái rương này và tổ ốc. Sarin sáu tuổi không có kỹ năng gì mưu sinh, đành phải dựa vào bán đồ trong tổ ốc lấy tiền qua ngày. Thương nhân lòng dạ hiểm độc tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội phát tài, đứa nhỏ sáu tuổi sau hiểu được? Không đến nửa năm, Sarin đã bán sạch mọi thứ trong phòng.
Hiện tại Sarin đã mười hai tuổi, bởi vì dinh dưỡng không tốt nhìn qua như chỉ mười tuổi, nhỏ bé gầy yếu.
Gian tổ ốc này hắn không bán mất, không phải không muốn bán mà là mua bán bất động sản phải làm thủ tục ở tòa thị chính, không thể làm láo. Mấy thương nhân mơ ước gian phòng của hắn dứt khoát không mua, chỉ chờ Sarin đói chết. Một khi Sarin chết đi, gian phòng này liền thành vật vô chủ, chỉ cần mua đất, gần như không tính định giá.
Nhưng khăng khăng mạng của Sarin cứng rắn, dựa vào ăn xin một mực sống đến mười hai tuổi.
Sarin ngã vào trên giường, huy chương gia tộc mang đến cảm giác mát lạnh truyền khắp toàn thân, đau nhức bên hông cũng giảm bớt đi nhiều, hắn nặng nề ngủ đi. Hắn không biết sau giấc ngủ này có còn tỉnh lại hay không.
Cộc Cộc Cộc!!!
Sarin đột nhiên mở mắt, ngồi dậy. Ánh mặt trời ngoài cửa sổ rọi vào nhà, bụi bặm đầy đất.
Mới sáng sớm đã có người gõ cửa, là một chuyện rất quỷ dị. Tổ ốc của Sarin cũng không gần đường lớn mà là ở dưới chân núi, thậm chí phải xuyên qua một mảnh rừng cây không lớn. Sarin từ khi không thể bán đi, không còn có ai đến tìm hắn.
Cộc Cộc Cộc!!!
Tiếng gõ cửa tiếp tục vang lên, Sarin nhảy xuống giường, cảm giác thân thể nhẹ đi rất nhiều, cũng không phát sốt nữa. Đem huy chương gia tộc bỏ lại vào thùng, đẩy thùng vào dưới giường, Sarin đi xuống thang ra mở cửa.
Hôm qua choáng váng không ngờ lại quên gài cửa, Sarin có chút nghĩ lại mà sợ. Nơi này có dã thú, nếu mò vào, đang ngủ sẽ bị nuốt chửng.
“Kẹt” một tiếng, ánh mặt trời thẳng mặt chiếu vào, có chút ấm áp. Bóng cây tiêu điều, trong bóng nắng có một trung niên đang đứng, tóc dài màu đen, trường bào màu xám, trong tay chống một cây trượng gỗ.
Người này niên kỷ không đến bốn chục, mày kiếm mắt dài, không có râu. Trên tay cầm trượng gỗ của hắn có đeo một cái nhẫn rất lớn, trên chiếc nhẫn màu đen bạc có khắc đầy ký hiệu phức tạp. Sarin thoáng thất thần. Người trung niên này ăn mặc rất quái dị, chẳng lẽ là Thần quan của Giáo đình?
Biểu tình của người trung niên nhìn qua rất ôn hòa, nhưng loại ôn hòa này giống như là phong độ của quý tộc. Đó chỉ là thói quen của hắn, không quan hệ gì tới người khác.
Kiếp sống ăn xin khiến Sarin trở nên mẫn cảm. Nhưng người trung niên gõ cửa này hoàn toàn không giống với người ở thành Ceylon. Rõ ràng hắn đứng trước mặt, Sarin lại không cảm giác được sự tồn tại của hắn.
Người trung niên mỉm cười nói với Sarin:
- Người lớn nhà ngươi đâu?
Người này là từ bên ngoài tới, người thành Ceylon sẽ không tới chỗ không may này. Tâm của Sarin yên tĩnh lại, dùng tay xoa tháidương nói:
- Nơi này không có người khác, ngài có chuyện gì?
Sarin nho nhã lễ độ hỏi, hết sức khiến mình lộ vẻ ung dung. Nếu muốn sống sót thì đừng để người khác cảm giác ngươi chán ghét. Đây là kinh nghiệm sống của Sarin mười hai năm nay.
- Ồ.
Người trung niên có chút kinh ngạc nhìn Sarin. Sarin vội vàng đi ra, chỉ mặc quần đùi, thân trên để trần. Trên trán hắn còn có dấu ấn bằng bàn tay, đó là huy chương gia tộc để lại.
- Tòa nhà này là của ngươi?
Người trung niên ôn hòa hỏi.
- Phải.
Ánh mắt Sarin nhìn xuống đất, đồng tử màu nâu co rụt lại. Người này sẽ không phải cường đạo chứ?
- Chuyện là thế này, ta muốn mua lại ngôi nhà này, có thể đi vào nói chuyện không?
Mua nhà? Sarin bị tin tức làm cho không biết làm sao. Hắn sớm muốn bán tòa nhà này, sau đó đi vào trong thành làm công. Cho dù là giúp người xử lý cá sống, cũng có thể kiếm được miếng ăn. Nhưng học đồ đều là bao ở không bao ăn, nếu hắn đi làm, tháng đầu tiên sẽ chết đói. Sarin mờ mịt nghiêng người nói:
- Vào đi.
Trung niên đi vào nhà đá, tro bụi dưới chân hắn biến mất không dấu vết. Gió nhẹ thổi quan, trong phòng khách lập tức không còn mùi ẩm ướt. Sarin nén kích động trong lòng, đóng cửa lại, cẩn thận tính toán phải bao nhiêu tiền thì thích hợp.
Ánh mắt người trung niên nhẹ nhàng đảo qua, mọi thứ trong phòng rơi vào trong mắt. Nhà của Sarin có thể nói là chỉ có bốn bức tường, không có gì có thể thưởng thức. Người trung niên lại rất vừa lòng, hắn trở lại hỏi Sarin:
- Ngươi nói ngôi nhà này là của ngươi, có giấy tờ không?
- Ta có.
Sarin gật đầu, lại không đi phòng ngủ tìm giấy tờ nhà. Hiện giờ tuổi hắn lớn hơn một chút, tự nhiên hiểu được chuyện những thương nhân kia lừa hắn lúc nhỏ, làm việc cẩn thận hơn rất nhiều.
Người trung niên nở nụ cười, đưa tay sờ sờ đầu Sarin nói:
- Ta là một Ma pháp sư, sẽ không lừa tiền ngươi. Ngươi nói xem, ngôi nhà này bán tính bán bao nhiêu kim tệ?
Kim tệ! Ánh mắt Sarin sáng rực lên. Hắn bán đồ đạc khắp nhà, chưa từng có được kim tệ. Một bộ bức tranh bốn xích, lúc người ta lấy đi chỉ để lại cho hắn một ngân tệ. Giá nến lưu kim đổi được hai ngân tệ. Đây vẫn còn là có lương tâm. Năm ấy sáu tuổi, có một thương nhân dọn đi trọn bộ tủ, chỉ để lại cho Sarin hai cái bánh mỳ.

Tuy nhiên Sarin rất nhanh liền phản ứng, mắt mở lớn, kêu lên:
- Ma pháp sư! Ngài là Ma pháp sư!
Trong thanh âm hưng phấn của hắn mang theo vẻ sợ hãi, vài từ cuối cùng suýt bị nghẹn. Sarin chưa từng nghĩ tới, một Ma pháp sư sẽ xuất hiện trước mặt của hắn. Thành Ceylon hơn hai trăm năm chưa từng xuất hiện Ma pháp sư cũng không có nghĩa là mọi người không biết sự tồn tại của Ma pháp sư.
Ma pháp sư đại biểu cho thần bí, địa vị, khủng bố, xa xôi. Người thường căn bản không có biện pháp tiếp xúc đến Ma pháp sư, chỉ có tầng lớp quý tộc, hoàng đế, quân đội, cự phú mới có thể may mắn nhận thức Ma pháp sư.
Ma pháp sư đều là người phi thường giàu có. Bọn họ xa rời quần chúng, có được lực lượng ma pháp thật lớn. Một vị Ma pháp sư có thể phá hủy một tòa thành thị, cho dù ở trước mặt hoàng đế Ma pháp sư cũng không cần phải cúi đầu...
Thay lời khác, Ma pháp sư chính là truyền thuyết sống. Bọn họ xây dựng ma pháp tháp, ở trong tháp tu luyện, lực lượng thế tục không thể ước thúc, cho dù xảy ra chiến tranh, quân đội của bất kỳ một thế lực nào đều phải vòng quanh ma pháp tháp mà đi. Nếu một vị quý tộc được Ma pháp sư ưu ái, đạt được cơ hội cung cấp nuôi dưỡng Ma pháp sư, địa vị của hắn sẽ lập tức đề cao.
Đầu óc Sarin loạn hết cả lên, hắn nhạy cảm ý thức được sự xuất hiện của Ma pháp sư này sẽ thay đổi vận mệnh hắn. Nhưng hắn không có nắm chắc, là muốn càng nhiều tiền sao? Có thể sẽ chọc Ma pháp sư mất hứng hay không?
Kim tệ! Kim tệ! Bánh mì...
- Một trăm kim tệ được không? Ta lại vào thành mua cho ngươi một căn phòng nhỏ, cũng đủ cho ngươi ở.
Ma pháp sư có chút thương hại nhìn đứa nhỏ này. Thân thể Sarin đơn bạc, trực tiếp có thể đếm rõ số lượng xương sườn. Trên xương sườn còn có một vùng xanh đen, nhìn qua càng thêm đáng thương.
Sarin bị con số một trăm kim tệ đánh bại, hắn gần như lập tức muốn đáp ứng. Nhưng đau đớn ở hông đột nhiên truyền đến, hắn hút một ngụm khí lạnh, cau mày, khom lưng.
- Ồ, để ta xem xem.
Ma pháp sư một tay đỡ lấy Sarin, một tay khác phóng ra một cái ma pháp. Hào quang màu xanh lóng lánh, bao phủ thân thể Sarin.
Sarin cảm giác thân thể được ngâm trong nước ấm, thanh quang từ da rót vào, đau đớn trên người biến mất.
Một ý niệm nổi lên trong đầu Sarin, dường như là ma quỷ hấp dẫn, không thể lái đi.
- Ta không cần kim tệ!
Sarin đứng thẳng nói:
- Ma pháp sư, xin thu ta làm học sinh.
Sarin không biết hành lễ thế nào, hắn ngẩng đầu, nhìn thẳng hai mắt Ma pháp sư. Giờ khắc này, tâm tình của hắn đã không thể dùng thấp thỏm để hình dung. Ma pháp sư sẽ phản ứng như thế nào đây? Có phải là cảm thấy làm nhục nghề nghiệp pháp sư, sẽ trở mặt giết hắn hay không?
Cặp mắt màu đen của Ma pháp sư thâm thúy, sáng ngời giống như hắc diệu thạch, dường như còn có hoa văn bên trong. Hắn như có suy nghĩ nhìn Sarin nói:
- Ngươi muốn làm học sinh của ta?
- Dạ, ta muốn học ma pháp.
Thanh âm Sarin kiên định, mặc dù sợ hãi nhưng thương tổn ở hông kích thích tâm của hắn. Ngôi nhà bán nhiều tiền mấy cũng vô dụng, miệng ăn núi lở, không giống như có kỹ năng sinh tồn. Nếu gặp phải đạo tặc, khả năng ngay cả cái mạng nhỏ đều không giữ được.
- Học tập ma pháp rất khó.
Ma pháp sư ngăn cản Sarin chen lời, tiếp tục nói:
- Trong mười người, có chín người đều có thể trở thành ma pháp học đồ, nhưng trong một trăm ma pháp học đồ khả năng chỉ có một hai người trở thành Ma pháp sư. Lực lượng của ma pháp học đồ cũng không cường đại, chỉ có thể coi là một loại kỹ năng mưu sinh.
Sarin quỳ sụp xuống đất cái “phịch”, vòng tay nói:
- Ta nguyện ý trở thành học sinh của ngài.
Hắn tận lực khiến lời nói không thô tục, học dùng lời cung kính.
- Đứng lên.
Thanh âm của Ma pháp sư biến lạnh, hắn dùng giọng điệu không cho phép nghi ngờ nói:
- Cho dù là ma pháp học đồ, cũng không thể quỳ gối với người khác. Ngươi phải nhớ kỹ, nếu muốn làm học sinh của ta, đây là lần cuối cùng trong đời ngươi quỳ xuống.
- Dạ, lão sư.
Sarin mừng rỡ đứng lên, hắn biết Ma pháp sư đáp ứng thỉnh cầu của hắn.
- Ngươi tên là gì, bao lớn?
Thanh âm Ma pháp sư lại trở nên ôn hòa.
- Ta tên là Sarin Mesterlin, 12 tuổi.
Sarin cung kính trả lời, nhưng bụng lại không chịu thua kém kêu lên ùng ục.
Ma pháp sư cười cười, nói:
- Ngươi đi thay quần áo, ăn chút gì, ta ở phòng khách chờ ngươi.
- Vâng.
Sarin đáp một tiếng, nhanh chóng chạy lên lầu hai. Hắn trở lại phòng, mặc áo khoác, sau đó đi xuống lầu chạy vào phòng bếp. Trên bàn bếp vẫn còn nửa bao gạo cũ, hắn mở bao giấy dầu, vốc một nắm gạo nhét vào miệng.
- Ngươi ăn cái này?
Thanh âm của Ma pháp sư vang lên ngoài cửa. Sarin hoảng sợ, dừng tay, xấu hổ không nói. Ma pháp sư thở dài, lấy ra một miếng thịt khô, đưa cho Sarin. Nước mắt Sarin trực tiếp chảy xuống, thậm chí không dừng lại bao lâu ở hốc mắt.
Hắn dùng tay áo lau một cái, không ăn thịt khô mà là trước tiên nói với Ma pháp sư:
- Lão sư, về sau con sẽ không khóc, sẽ không để ngài mất mặt.
Ma pháp sư nhìn thiếu niên vừa rơi lệ vừa ăn ngấu ăn nghiến, cũng không nói gì. Kỳ thật với thân phận của hắn, cho dù có đưa một vạn kim tệ cũng không nhất định có thể nói động được hắn thu một tên học sinh. Chỉ là lần đầu tiên nhìn thấy Sarin, hắn liền cảm thấy hết sức không đành lòng. Trong mắt Sarin không có sinh cơ, tất cả đều là tuyệt vọng sắp tử vong.
Ma pháp sư không để Sarin làm, hắn lấy ra càng nhiều thịt khô và bánh mì đặt ở phòng bếp. Sarin thấy những thứ này như là biến ra, tuy nhiên hắn không nghi hoặc. Ở trong lòng hắn, Ma pháp sư là không gì không làm được.
Ma pháp sư để Sarin trước tiên nghỉ ngơi, hắn nhìn Sarin lên giường, thi triển một cái thuật thôi miên. Trước mắt Sarin tối sầm, lập tức ngủ say. Chờ khi hắn mở mắt ra, cảm giác lại đói bụng, thanh âm Ma pháp sư vang lên bên tai:
- Ngươi trước đi khắp nơi nhìn xem, quen thuộc hoàn cảnh sau đó đến phòng khách.
Ma pháp thần kỳ, thanh âm này trực tiếp truyền vào lỗ tai, không nhẹ không nặng. Sarin cảm khái, nhảy xuống giường. Giày đã khô, hắn đi giày vào. Phòng có thêm cánh cửa, trong phòng cũng biến dạng, có bàn và ghế, còn có tủ, trên tủ có tấm gương lớn.
Toàn bộ căn phòng giống như được quét tước, không nhiễm một hạt bụi. Đồ dùng đều không phải là mới, trên giường có thêm nệm, chăn và gối đầu. Hắn ngủ say quá, lại không cảm giác được. Hắn mở cửa đi ra, hành lang cũng phi thường sạch sẽ, vài căn phòng đều có lắp cửa, trên tường cũng treo một số bức tranh, hết thảy giống như lúc cha mẹ còn sống. Sarin lại có xúc động rơi lệ, tuy nhiên lần này hắn cố nén được.
Lầu hai có tám phòng, bốn lớn bốn nhỏ. Phòng Sarin ở là nhỏ, ở cuối của hành lang. Hắn đi các phòng nhìn một chút, bốn phòng lớn đều cải tạo thành thư phòng, ba phòng nhỏ còn lại có một là phòng ngủ, hai phòng khác không mở được cửa.
Khiến Sarin kinh ngạc chính là toàn bộ lầu hai ngay cả sàn nhà đều đã được lót lại, cửa sổ cũng được sửa chữa xong, phía trên có thêm vô số ký hiệu thần bí. Vách tường như là được quét vôi một lần nữa, trần nhà cũng sạch sẽ không nhìn thấy một con nhện nào.
Ngôi nhà trở nên thật xa lạ. Sarin không yên theo thang lầu đi xuống. Trong phòng chính lầu một đã bày đồ đạc, phòng bếp cũng để đầy đồ làm bếp. Sarin không nhìn hầm ngầm, hắn đi vào phòng khách đẩy cửa ra. Mặc dù sớm chuẩn bị tâm lý, hắn vẫn há hốc miệng, kinh ngạc nhìn phòng khách đã hoàn toàn thay đổi bộ dáng.
Chính giữa phòng khách đặt một cái bàn lớn, nhìn không ra chất liệu, trên bàn hình chữ nhật có bày đầy khí cụ mà Sarin không biết. Các loại khí cụ hình thù kỳ quái, dưới một cái nồi nấu quặng còn có ngọn lửa màu đen thiêu đốt. Chung quanh bàn chỉ có một cái ghế dựa, sát tường là vài cái tủ, ngăn tủ chứa đầy đồ vật, không một thứ nào là Sarin biết.
Hắn chỉ có thể nhìn thấy khắp nơi đều là ký hiệu thần bí, trên trần treo đèn thủy tinh. Ngọn đèn dịu dàng chiếu xuống, lại nhìn không thấy bóng.
Ma pháp sư ngẩng đầu, ôn hòa nói:
- Sarin, ngươi tỉnh rồi. Đi làm đồ ăn đi, sau đó chúng ta nói chuyện.
- Lão sư, ngài nói trước đi, con còn không đói.
Sarin quy củ đứng bên cạnh bàn, trong lòng không yên.
- Được, vậy ta nói trước. Ta tên là Jason Statham, người Tần nhân đế quốc, Ma pháp sư cấp năm. Làm học sinh của ta, ta không thể chỉ đạo nhiều cho ngươi, bởi vì ta không có nhiều thời gian như vậy. Trước tiên ta sẽ truyền cho ngươi một cái ma pháp Duyệt Đọc. Đây là một cái ma pháp 0 cấp, nếu ngươi có thể nắm giữ ma pháp này, ta sẽ truyền cho ngươi pháp tắc minh tưởng. Sau đó, ngươi có thể đọc sách ma pháp, nắm giữ tri thức ma pháp. Trước khi ngươi trở thành học đồ cấp mười, ta sẽ không chỉ đạo gì cho ngươi nữa.
- Học đồ cấp mười?
Sarin cẩn thận đưa ra nghi vấn, hắn không hiểu cái gì gọi là học đồ cấp mười.
- Ma pháp học đồ tổng cộng có mười cấp bậc. Ở giai đoạn ma pháp học đồ, ngươi chỉ có thể nắm giữ ma pháp 0 cấp. Ma pháp 0 cấp là ma pháp không cần Ma huyền có thể thi triển, chỉ cần ngươi có đủ tinh thần lực cùng với lực tương tác nguyên tố là được. Độ lớn của tinh thần lực quyết định năng lực khống chế ma pháp của ngươi, lực tương tác nguyên tố quyết định ngươi có thể liên tục phóng thích bao nhiêu cái ma pháp. Nếu có một trong hai không đủ điều kiện, ngươi sẽ không thể trở thành Ma pháp sư chính thức.
- Vậy như thế nào thăng cấp?
- Học đồ cấp một có thể liên tục thi triển hai cái ma pháp 0 cấp, học đồ cấp hai có thể liên tục thi triển bốn cái ma pháp 0 cấp. Cứ thế suy ra, khi ngươi có thể liên tục thi triển hai mươi cái ma pháp 0 cấp, ta sẽ chỉ đạo ngươi làm thế nào trở thành Ma pháp sư. Được rồi, hiện tại ta truyền thụ ngươi ma pháp 0 cấp thứ nhất.
Jason Ma pháp sư nói xong, niệm ra một đoạn chú ngữ âm tiết quỷ dị, đồng thời hai tay của hắn còn phối hợp làm ra một cái ma pháp thủ thế cố định.
- Ngươi dựa theo mà làm, là có thể học tập văn tự và tri thức ma pháp trong sách.
Jason niệm lại đoạn chú ngữ này, Sarin học theo vài lần. Sau ba lần, Sarin đã có thể niệm ra đoạn chú ngữ này không sai một từ, thủ thế cũng không có vấn đề.
- Được rồi, ngươi đi luyện tập đi. Sau khi thành công, ta lại truyền thụ cho ngươi pháp tắc minh tưởng, sau đó là ngươi có thể đọc được sách mà ta chuẩn bị cho ngươi. Xem từ gian phòng đầu tiên, không xem hết sách trong phòng đó thì không cần phải đi xem phòng tiếp theo.
- Vâng, lão sư.
Sarin khom người hành lễ, giống như người của thành Ceylong gặp phải quý tộc.
Jason Ma pháp sư lắc lắc đầu, lập tức lại nghĩ vấn đề lễ tiết sau này rồi tính. Hắn cũng không chỉnh hành vi của Sarin, phất phất tay ý bảo Sarin rời đi.
Sarin đóng cửa, nhẹ chân đi vào phòng bếp. Hắn tìm được thùng chứa gạo mì, tuy nhiên hắn quá đói, dứt khoát trực tiếp lấy thịt khô treo bên trên xuống, rồi ăn một cách khoái trá với bánh mì trắng, nước trong.
Vừa ăn hắn vừa nhớ lại ma pháp vừa học. Bất kể là chú ngữ hay là ma pháp thủ thế hắn đều cảm thấy không khó. Nhất là chú ngữ, lần đầu tiên hắn đã nhớ kỹ, hai lần sau chỉ là chỉnh lại phát âm. Xem ra, mình vẫn là có thiên phú, ít nhất không ngu ngốc. Nghĩ đến đây, Sarin cảm giác tiền đồ một mảnh sáng ngời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.