Trái Tim Bị Đánh Cắp

Chương 19: Gặp Trình Khang




Y Tịnh cảm thấy mình rất may mắn khi được gả vào Trình Gia..Ngoài Trình Viện cưng chìu lại được ba mẹ chồng hết mức yêu thương..
Hôm nay Trình Khiêm không có ở nhà, cả buổi sáng Phức Nhã đưa Y Tịnh đi mua sắm, ngoài quần áo cho con dâu nhỏ..Bà còn mua mấy sấp vải may quần áo gửi về cho mẹ Y Tịnh..
-" Tiểu Tịnh con nghĩ xem mẹ con có thích không?"
-"Dạ..Mẹ con thích mấy màu trầm như vậy ạ "
Phức Nhã cười híp mắt, lại cầm lấy một khúc vải một xanh ngọc vô cùng đẹp mắt..ướm lên người Y Tịnh..
-" Tiểu Tịnh cái này rất hợp với con nha..Lên người rất trắng da..Còn cái này nữa nè.."
Lấy một khúc vải màu hồng phấn ướm lên tiếp tục hài lòng gật đầu...
Y Tịnh dở khóc dở cười..
-" Mẹ quần áo mẹ mua cho con nhiều rồi ạ.
"
Bà liền xua tay..
-" Nhiều đâu, với lại cái này may rất lâu..Để mẹ kêu người tới đo rồi may cho con thêm hai bộ đầm..Trời ơi chắc chắn rất đẹp..."
Y Tịnh cũng không từ chối chỉ ngọt ngào cười vui vẻ...
-" Bà Chủ..Có cậu Khang đến "
Quản gia Trần đi trước thông báo, phía sau là Trình Khang cầm một túi lớn trên tay..
Phong cách ôn nhu, nhã nhặn khác với sự mạnh mẽ lãng tử của Trình Viện...
-" Bác gái.Ba còn bảo đem một số thuốc bổ đến biếu hai bác.."
-" Ngồi đi cháu..Ba còn thật là bài vẽ..Số lần trước hai bác còn chưa dùng hết..Nhưng vẫn cho bác gửi lời cảm ơn..Ngồi đi nào.."
Trình Khang đưa số thuốc bổ cho thím Trương ngồi xuống quay sang gật đầu với Y Tịnh..
Y Tịnh cũng chào lại..nhanh tay thu dọn những thứ bừa bộn trên bàn rồi quay sang nói với Phức Nhã..
-" Mẹ! Con ra vườn hóng mát một chút.."
Phức Nhã gật đầu mỉm cười...
Đến khi bóng Y Tịnh khuất sau tấm cửa, Trình Khang mới thu mắt lại..
-" Bác nghe nói cháu sắp ly hôn à..?"
Tiếng Phức Nhã đánh gãy tâm tư trong đầu Trình Khang..Anh ta thu hồi tầm mắt gật đầu với Phức Nhã, cười nhạt...
-" Đắng lẽ phải sớm hơn.Ngay từ đầu đã là sự sai lầm.."
Trong các cháu Trình Khang là đứa nhỏ hiểu chuyện nên bà rất thương..Có chút chua xót và thương cảm..Âu tất cả cũng là duyên số...
**************************************
Y Tịnh thong thả dạo bước chân, nhìn khung cảnh bình yên xung quanh..Đi dọc theo ra khu vườn nằm gần  cửa lớn, sẵn tiện muốn đón Trình Viện sắp tan ca..Nghĩ đến một chút nữa gặp anh, lại nhớ chuyện lúc sáng, cô lại không kiềm chế được nụ cười..
-" Chị đang chờ anh họ à..?"
Không biết lúc nào Trình Khang đã xuất hiện sau Y Tịnh..Cô bất ngờ với sự có mặt của anh ta..
Y Tịnh mỉm cười gật đầu, nghĩ nghĩ một chút lại nói..
-" Cậu cũng ra đi hóng gió à.?"
Trình Khang gật đầu bước đến bên cạnh Y Tịnh..
-" Nơi đây thật thoáng mát..."
Trầm tư một chút nhìn Y Tịnh..
-" Tôi nghe nói chị là nhà văn."
Y Tịnh xấu hổ cười tươi, xua tay..
-" Nhà văn nghe thật khoa trương.Tôi chỉ viết lách cho vui thôi à.."
Hai người như tìm được đề tài nói chuyện nhìn nụ cười xinh đẹp của Y Tịnh..Trình Khang cũng cười theo..anh nói..
-" Chị có biết cuốn tiểu thuyết nổi tiếng Rượu Bồ Công Anh của nhà văn Ray Bradbury không "
-" Biết..biết chứ nhưng tôi chưa mua được, đây là cuốn tiểu thuyết rất hay nói về thế giới tuổi thơ cơ cực của những đứa trẻ rất hay.."
Nhắc đúng sở trưởng của mình khuôn mặt Y Tịnh sáng rực..
Trình Khang mỉm cười..
-" Tôi được một người bạn tặng..Tiếc là tôi không có thời gian đọc..Tôi tặng cho chị nhé "
Hai mắt Y Tịnh sáng rực, đây là những cuốn tiểu thuyết không dễ mua chút nào..Nhưng lại thấy không được tự nhiên..
-" À..Thôi cậu để mà đọc, quà của bạn cậu mà..."
-" Không sao.Tôi thật sự không có thời gian.Chỉ để một góc, như vậy không phải rất phí hay sao "
Nói rồi nhướn mày chờ đợi, Y Tịnh suy nghĩ một chút gật đầu..
-" Vậy..cám ơn cậu nhé.."
-" Chị đừng khách sáo chúng ta là người nhà mà..."
-" Hai người trò chuyện gì vui vậy? "
Nghe tiếng nói quen thuộc Y Tịnh xoay người liền thấy Trình Viện đi đến, cô cười tươi ôm lấy cánh tay anh..
-" Ông xã..Anh về rồi "
Trình Viện mỉm cười với vợ lại hướng mắt nhìn Trình Khang..Lúc này Trình Khang không nhanh không chậm nói..
-" Anh mới về..Em đến đưa thuốc cho hai bác..Sẵn trò chuyện với chị ấy vài câu.."
Y Tịnh kéo lấy tay Trình Viện..
-" Viện.Cậu ấy hứa tặng em cuốn tiểu thuyết của nhà văn Ray Bradbury đấy..Bữa nào anh mời cậu ấy một bữa cơm cám ơn dùm em nha..."
Nghe thế Trình Viện đưa mắt nhìn Trình Khang, nhếch môi nói..
-" Cậu thật có lòng, bữa nào anh em mình nhậu một bữa "
Trình Khang không hề né tránh ánh mắt Trình Viện, gật đầu...
Trình Viện nhìn Y Tịnh..
-" Em vào bảo thím Trương dọn cơm.Anh có chút chuyện nói với Trình Khang."
-" Dạ "
Y Tịnh nghe lời, không nghĩ ngợi nhiều liền gật đầu đi vào trước..
Lúc này Trình Viện thu lại nụ cười xoay mặt nhìn Trình Khang..
-" Nói đi..Cậu tiếp cận cô ấy có mục đích gì? "
Trình Khang im lặng vài giây rồi bật cười..
-" Anh họ..Hình như anh bị ảnh hưởng công việc nhiều quá rồi..Em chỉ là trò chuyện với cô ấy vài câu..Chẳng lẽ cũng xem là phạm tội.."
Trình Viện nhếch môi, anh rất hiểu Trình Khang..Vẻ ôn nhu bề ngoài chỉ là vỏ bọc, Trình Khang rất lãnh đạm và xa cách với mọi người..
Ngay lần đầu tiên gặp Y Tịnh.Trình Viện đã phát hiện cử chỉ lạ của Trình Khang khi nhìn Y Tịnh rồi..Lần này còn vui vẻ trò chuyện lại cất công tặng sách cho vợ anh vui..
-" Tôi cũng mong mình suy nghĩ nhiều.Dù gì Y Tịnh cũng là vợ tôi.Chị dâu của cậu.Có suy nghĩ lệch lạc thì cũng nên bỏ ngay đi.."
Trình Khang trầm ngâm nhìn Trình Viện lại nói..
-" Chị ấy thật đáng nể lại khiến một người như anh thay đổi đến mức này..Nếu em gặp chị ấy trước anh..Chắc là.....
Mà thôi..Em đùa đó..Anh yên tâm em nhớ rất rõ đó là chị dâu của em.."
Lời nói bỡn cợt vừa giả vừa thật của Trình Khang khiến Trình Viện nhíu mày..Nhưng cũng không nói nhiều..
-" Biết vậy thì tốt..Vào ăn cơm thôi "
Nói rồi anh xoay người vào nhà trước, bỏ lại Trình Khang thẩn thờ trong suy nghĩ của chính mình..
Trình Khang cười khổ.Nếu so với Trình Viện, anh ta gặp Y Tịnh trước.Chỉ là cô không hề nhớ anh..
Vote...vote...vote..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.