Trà Xanh Rượu Ngọt

Chương 7:




Đại mỹ nhân sống một mình nên trong nhà có thuốc ức chế.
Bởi vì tuyến thể thiếu khuyết nên tin tức tố của anh nồng độ không cao, thời kì động dục ngắn, biểu hiện cũng không nghiêm trọng nên mỗi lần chỉ cần dựa vào thuốc ức chế là có thể chịu đựng được.
Thế nhưng thuốc của anh đối với thiếu niên hiệu quả không mạnh, sau khi tiêm vào tin tức tố tạm hoãn phóng thích, có điều nhiệt độ không thuyên giảm.
Thiếu niên thở hổn hển, thân thể mềm nhũn ngã vào lồng ngực anh mà vẫn kiên trì bò thẳng dậy.
Đại mỹ nhân vứt ống tiêm qua một bên, đem cậu ủng vào trong ngực. Thiếu niên đối với anh chỉ như một con thỏ nhỏ bị vây hãm, chỉ có thể phiền toái duỗi chân vô ích, nửa điểm phản kháng cũng không được.
Cổ áo sơ mi xộc xệch, lộ ra chiếc cổ trắng như tuyết cùng xương quai xanh, và cả những dấu tay bên trên.
“Cậu ngay bây giờ trả lời tôi.” Đại mỹ nhân trầm giọng, “Đây là động dục bình thường, hay là uống thuốc?”
Thiếu niên cắn răng không nói lời nào.
“Bẩn là có ý gì?” Đại mỹ nhân vẫn nhìn cậu chăm chú, “Ý muốn nói Alpha trợ giúp, hay là chính cậu?”
Thiếu niên vẫn bảo trì im lặng, anh liền kiên quyết, “Nếu không nói rõ, qua lần này xong liền đừng tới tìm tôi.”
Thân thể trong lòng gầy gò, xương cốt đều tì vào bắp đùi anh phát đau. Đại mỹ nhân nhìn xuống thiếu niên, tận lực bày ra vẻ mặt nghiêm túc, nỗ lực đe dọa cậu trả lời. Cuối cùng nhìn tới dấu tay trên mặt cậu vẫn không đành lòng, lấy bàn tay nhẹ nhàng xoa.
Thiếu niên rốt cục nói, “Đều rất bẩn.”
Đại mỹ nhân: “Sao cậu lại nói như vậy?”
Thiếu niên tránh né ánh mắt, muốn đè lại bàn tay anh.
“Không phải anh đã đoán được rồi sao.” Thiếu niên lạnh lùng đáp, “Tôi đã sớm bị nhiều người thượng qua, từ lần phát tình đầu tiên tới bây giờ.”
Tay đại mỹ nhân hơi dừng lại.
“Có phải anh cho rằng tôi rất đơn thuần? Hay là anh quên rồi, lần đầu tiên gặp mặt tôi đã định lên giường với anh để đổi lấy tiền.”
So với lúc trước luôn nhẫn nại, tốc độ nói hiện tại của thiếu niên nhanh đến mức như hai người khác nhau.
“Lần này chẳng qua giá tiền không thỏa đáng nên tôi mới trốn đi, khách sạn vừa lúc ở gần đây nên tôi liền đến nhà anh.” Cậu cao giọng, “Cùng tôi lên giường đã có bảy người, lần này chính là người thứ tám, người thứ chín.”
“Vẫn luôn tới tìm anh, chẳng qua là muốn tìm cơ hội kiếm tiền từ anh mà thôi. So với mấy tên Alpha vừa thô lỗ vừa buồn nôn, đương nhiên loại người dễ tính lại dễ lừa như anh dễ dàng hơn một chút.”
Cậu dĩ nhiên còn nở nụ cười, “Có phải so với anh tưởng tượng còn ghê tởm hơn không?”
Đại mỹ nhân không nói gì, trong mắt tràn đầy khiếp sợ.
Hai người trầm mặc một lát, thiếu niên nhẹ thanh nói tiếp: “Được rồi, cảm ơn thuốc ức chế của anh. Tôi tự mình cút, sau này sẽ không đến làm phiền.”
Đại mỹ nhân buông lỏng khí lực, cậu cuối cùng cũng coi như gạt được cái tay kia xuống.
Đối phương không có can ngăn, rõ ràng đúng như ý nguyện của cậu, nhưng không hiểu sao trái tim lại cảm thấy thật mệt mỏi.Thiếu niên bám cổ áo thở hổn hển hai cái, lê thân người đứng dậy, muốn rời khỏi.
Cậu vốn dĩ là một kẻ buồn nôn như vậy, từ trong ra ngoài đều ô uế triệt để.
Cậu vốn không nên đến nơi này, không nên cùng người như anh có quan hệ.
Cậu vốn không nên ôm ấp ảo tưởng… Thứ ảo tưởng giả tạo, mềm yếu.
Ảo tưởng mình có thể thay đổi, ảo tưởng có thể có người đối với mình hoàn toàn khác.
Thiếu niên mặt không cảm xúc đi một bước, bỗng nhiên bị đôi cánh tay phía sau vòng lấy ôm trở lại.
Đại mỹ nhân ôm eo thiếu niên, lồng ngực ấm áp vây lấy sau lưng, vùi đầu trên vai cậu.
“…” Đại mỹ nhân nhẹ giọng, “Sao lại muốn nói mình thành như vậy?”
Thiếu niên: “Đây là sự thật.”
Đại mỹ nhân ngắt lời: “Đừng nói dối tôi.” Anh cũng không phải kẻ ngốc, sẽ không bị lời nói dối vụng về này lừa bịp.
Nếu như muốn tránh ở chỗ này, vậy thì không cần lựa chọn chính mình rời đi. Nếu như vừa bắt đầu chỉ muốn lừa gạt anh, giờ cũng không có khả năng nói rõ ràng thẳng thắn như vậy.
Đại mỹ nhân ôm chặt thiếu niên, cổ họng chua xót, đáy lòng ẩn ẩn đau.
Bả vai thiếu niên cứng đờ, anh ôm cậu lùi lại phía sau, để thiếu niên ngồi trên đùi mình. Thận trọng để cậu ngồi xuống, hai tay từ phía sau đặt lên gò má cậu, chạm vào một mảnh ẩm ướt. Xoay mặt qua, anh thấy hai mắt thiếu niên đỏ lên, nước mắt yên lặng lăn dài.
Đại mỹ nhân há miệng, ngửa mặt hôn lên dòng nước mắt của cậu. Trong lòng tê dại, cuối cùng chỉ có thể đau lòng nhợt nhạt than thở ba chữ.
“Đứa nhỏ ngốc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.