Tra Nam Này Ta Không Muốn Nữa

Chương 11:




11.
Ta gặp lại Trương cô nương vào hai ngày sau.
Nàng ở cửa sau cầu khẩn bà tử, muốn bà ta đem quần áo bẩn trong phủ cho nàng ta giặt.
Ma ma trả lời nàng: "Nếu đem quần áo dơ đưa cho ngươi, vậy thì nhóm nô tỳ chuyên phụ trách giặt giũ trong phủ lấy gì làm?"
Nàng ta nói xin lỗi rồi cảm ơn, mặc dù hơi cau mày nhưng ý chí trong mắt không hề nguội tắt.
Ta động lòng trắc ẩn cho cảnh ngộ của nàng, sai bà tử đem chút quần áo bẩn đưa cho nàng.
Ánh mắt nàng trở nên sáng hơn, liên tục huớng về phía ta cảm ơn.
Ta vừa muốn quay người đi, nàng bỗng nhiên nói: "Tiểu thư, ta nhớ được người. Ngày đó ở chùa, có phải người là một trong số ít những người không hề chỉ trích ta không?"
"Ngài là Lý nhị tiểu thư phải không. Ta nghe nói ngài gả cho một vị tướng quân, tướng quân ấy lại phụ lòng ngài. Ngài liền cùng hắn hoà ly. Ta lúc đó đã cảm thấy ngài thật đặc biệt, thật lòng kính nể ngài."
Ta nghĩ, ta có gì để nàng phải kính nể chứ.
Nếu như không phải được phụ mẫu ủng hộ, chưa hẳn ta đã quyết tâm được đến vậy.
Thế đạo này quá hà khắc với nữ tử.
Ta hỏi nàng có muốn vào nhà ngồi một chút không.
Nàng nói được, nàng tên là Trương Phương Nghi, phụ thân vốn dĩ là tú tài. Nàng nói nàng đã sớm biết ý phụ mẫu, nhưng nàng vẫn lựa chọn con đường mà nàng đã chọn.
Bởi vì nàng muốn sống sót.
Trương Phương Nghi xốc tay áo lên, trên hai cánh tay phủ đầy vết thương.
"Nhị tiểu thư, thế gian này nữ tử phải chịu quá nhiều uất ức. Nếu cứ tiếp tục nhẫn nhịn, không chừng có ngày phải đem cả mạng bồi vào."
"Ta không muốn sống trong cảnh như vậy. Quãng thời gian này đúng là rất khó khăn, nhưng so với ngày trước tốt hơn không biết bao nhiêu."
Trương Phương Nghi nói rất nhiều.
Mặt nàng có chút buồn bã thế nhưng sóng lưng vẫn kiên cường.
Ta lẳng lặng nghe nàng nói xong, chỉ muốn hỏi một câu: "Ngươi có nhớ hài tử không?"
"Nhớ, làm sao có thể không nhớ. Nhưng đầu tiên ta phải sinh hoạt thật tốt mới có thể nhìn thấy chúng lớn lên. Chờ ta tích luỹ đủ tiền bạc sẽ có thể giúp đỡ cho tương lai của bọn chúng."
Ta nghĩ ta may mắn được cha mẹ yêu thương, gia đình cũng có của cải cùng quyền lực, thế nhưng những cô gái khác lại không may mắn được như ta. Họ phải làm sao bây giờ? Ta phải làm thế nào để giúp họ đây?
Ta đem suy nghĩ của mình đến hỏi phụ mẫu.
Mẫu thân kinh ngạc nhìn ta, hốc mắt có chút phiếm hồng: "Con là đứa nhỏ nhất nhà, cho dù có thành gia lập thất thì vẫn mãi mãi là nữ nhi của chúng ta. Con muốn làm cái gì cũng được, đừng lo lắng, chúng ta sẽ ra sức giúp con."
Phụ thân ta suy nghĩ một lúc rồi nói: "Con phải nhớ giúp đỡ người khác là vì thiện ý chứ không phải vì mua danh chuộc tiếng cho chính mình, phải giữ vững sơ tâm biết không?"
Ta nghiêm túc gật đầu: "Nữ nhi nhớ rõ lời cha dạy."
Sau khi nhận được sự hỗ trợ từ cha mẹ, ta bắt đầu bắt tay vào làm, gọi luôn cả Trương Phương Nghi. Sau đó dần dần số người đến nhận trợ giúp của ta bắt đầu nhiều lên, trong đó có cả thê thiếp của quan lại lẫn thương nhân.
Ta chỉ muốn nói với các nàng, còn sống là còn hi vọng.
Không chỉ vậy còn phải sống cho tốt, còn phải sống cho có tôn nghiêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.