Tra Công Ham Muốn Ti

Chương 7:




Bạn cùng phòng may mắn biết nhiều này bị tra công rút trúng, đổi phòng ngủ với hắn, tra công cứ vậy ngủ ở giường trên của Lâm Giang Tuyết.
Hai tháng trước khi thi đại học, tra công cơ bản không hề trốn học, chẳng phải hắn thức tỉnh chuẩn bị cố gắng một lần, mà là tra công phát hiện ra thú vui vỗ béo Lâm Giang Tuyết.
Mỗi lần tới giờ nghỉ trưa, tra công giấu một đống đồ ăn vặt trong lòng, giống như một đại phú ông quấn bạc quanh eo, nghênh ngang đi vào phòng học của Lâm Giang Tuyết, giành chỗ với bạn cùng bàn của cậu, mở đồ ăn vặt ra đặt lên bàn Lâm Giang Tuyết.
Lâm Giang Tuyết, “…”
Nghỉ giữa giờ mười phút, giáo viên dạy quá giờ lố mất một phần, thời gian để Lâm Giang Tuyết ăn không còn dư bao nhiêu, tra công giành giật từng giây, không ngừng đút đồ ăn vặt vào miệng Lâm Giang Tuyết.
“Hạt óc chó thêm miếng nữa, bổ não.”
“Bánh quy nhỏ này ăn ngon, tôi thích vụn socola trong đó.”
“Sữa bò, phải uống sữa!”
Lâm Giang Tuyết bị đút tới bạnh cả quai hàm, mắt thấy thầy chủ nhiệm chắp tay sau lưng đi vào, vội đẩy tra công một cái.
Tra công, “?”
Thầy chủ nhiệm vừa thấy tra công là nhịp tim tăng vọt, trước tiên liếc nhìn dây kéo quần của hắn theo phản xạ, sau đó cong ngón trỏ gõ gần bàn.
Tra công hừ một tiếng, thả một hạt óc chó vào tay chủ nhiệm, nói, “Mời thầy, tôi ngồi chút nữa.”
Thầy chủ nhiệm cắn răng, “Trát Cung, nói bao nhiêu lần rồi không được qua lớp khác quậy!”
Tra công đứng dậy nói, “Tôi sai rồi.”
Sắc mặt thầy chủ nhiệm hơi dịu xuống.
Tra công đi bộ ra tới cửa, mặt mày hớn hở nói, “Lát nữa quay lại! Há há!”
Thầy chủ nhiệm, “…”
Không đợi thầy chủ nhiệm mắng, tra công hai tay đút túi vừa tra vừa ngầu bỏ chạy.
Tra công nói được làm được, tan học quả nhiên lại xông vào lớp khoa học tự nhiên trọng điểm, chủ nhiệm đã chuẩn bị trước, thủ sẵn ngay cửa, vừa thấy tra công tới liền gào thét, “Trát Cung, cậu tới đây cho tôi!”
Chủ nhiệm thủ được cửa trước chứ không thủ được cửa sau, tra công chân dài bước một phát, nhảy vào phòng học, không thấy Lâm Giang Tuyết.
Tra công bắt lấy bạn cùng bàn của Lâm Giang Tuyết,
bạn cùng bàn giật mình một cái, lắp bắp đáp, “Cậu ấy… cậu ấy đi nhà vệ sinh!”
Tra công nhảy nhót trong tiếng gầm rống tức giận của thầy chủ nhiệm, chân như bôi mỡ chạy về phía WC.
Lâm Giang Tuyết đang đi về phía hắn, tra công không khỏi cảm thấy hơi hồi hộp.
Lần trước Lâm Giang Tuyết đã đồng ý, gặp nhau trên đường sẽ chào hỏi hắn.
Sẽ chào thế nào đây?
Có khi nào sẽ cười với hắn một cái, gọi tên của hắn?
Lâm Giang Tuyết mặt không thay đổi đi về phía tra công, lúc sắp lướt qua, Lâm Giang Tuyết giơ tay trái, dáng vẻ chẳng định nói gì.
Hoàn toàn không hề giống với tưởng tượng của tra công, tra công cực kỳ thất vọng, thối mặt đưa tay lên quơ quơ.
Bốp!
Một tiếng vang giòn vọng khắp hành lang, toàn bộ thế giới ngưng lại một giây, bạn học khác đi ngang qua dường như bị ấn nút dừng thời gian, dồn dập hoảng sợ nhìn về phía tra công và Lâm Giang Tuyết.
Học bá lạnh lùng đoan chính Lâm Giang Tuyết và tra công tiếng xấu đồn xa đập tay nhau trong hành lang.
High five.
Thật giống như đang ăn mừng một thắng lợi gì kinh thiên động địa!
Thế nhưng hai người chỉ gặp nhau trên đường đi vệ sinh thôi mà.
Cho nên rốt cuộc là tại sao muốn đập tay?!
Tra công sợ ngây người.
Lâm Giang Tuyết hoàn toàn không cảm thấy có gì không đúng, đập tay xong, mắt nhìn thẳng bước về lớp học.
Để lại tra công đứng lúng túng tại đó.
Tra công giấu tay vào túi áo, giơ chân nói, “Nhìn cái gì vậy, chưa từng thấy trai thẳng đập tay hả?! Cút!”
Bạn học qua đường, “…”
Cứ như vậy, ban ngày tra công vỗ béo Lâm Giang Tuyết, buổi tối Lâm Giang Tuyết dùng ti dỗ tra công ngủ, gặp nhau trên đường thì đập tay một cái, Lâm Giang Tuyết không đói bụng xỉu, tra công cũng không mất ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.