Tống Tiên Hành

Chương 122: Chiến Quả






Lão ẩu thấy lối ra trước mắt, nhất thời gương mặt mừng rỡ, trên mặt cũng hiện lên nụ cười oán độc.
“Họ Khương, việc này chưa xong.” Bà ta buông xuống một câu, thân hình đã gần như bước ra khỏi cửa.
Bỗng nhiên.
“Phốc~” một tiếng.
Thân hình lão ẩu đột ngột dừng lại, hai mắt trợn trừng.
Chỉ thấy một ngọn Hắc thương từ bên dưới đất đột ngột chui lên từ lúc nào, đem thân người của lão ẩu đâm xuyên từ dưới lên tới đỉnh đầu.
Lúc này, lão ẩu tựa như một con cá bị người xuyên que chuẩn bị đem đi nướng.
Nhưng điều quỷ dị là lão ẩu vậy mà không có tử vong ngay lập tức, bên khóe miệng liên tục chảy máu đen kèm theo bọt, trông cực kỳ ghê rợn.
Mà Tống Phong thấy cảnh này, lại liếc qua những phụ nữ đã bị đánh mất hết thần trí, tra trấn đến mức không còn ra hình người kia, sát khí trên thân càng thêm nồng nặc.
Đột nhiên, không gian run rẩy một thoáng, từng tiếng rầm rì theo cơ thể Hắc Hùng truyền ra.
“Uỳnh~” một tiếng nổ vang lên, đem thân thể Hắc Hùng tại chỗ xé tan thành từng mảnh nhỏ.
Tống Phong đứng lơ lửng nơi đó, quanh thân có một vòng quang mang đem cơ thể hắn che chắn kín kẽ trước cơn mưa máu thịt do Hắc Hùng bị oanh nổ gây ra.
Mà lúc này, lão ẩu bị xỏ xiên từ lúc nào đã bị Hắc Xích Thương đem tới phía sau Tống Phong.
Mặc dù có Tống Phong che chắn một chút, nhưng vụ nổ vẫn khiến lão ẩu bị oanh tạc máu thịt be bét, nửa bên mặt càng là bị đánh nát bấy.
Tống Phong nhìn thấy Hắc Hùng đã chết triệt triệt để để, liền hừ nhẹ, phất tay một cái.
Bàn tay của hắn đột nhiên hóa thành trảo, đem đầu của lão ẩu chụp tới.
“Sưu Hồn Thuật!” bàn tay Tống Phong lóe lên quang mang, bắt đầu tiến hành sưu hồn
Tống Phong vậy mà trực tiếp sử dụng Sưu Hồn Thuật, một loại thuật pháp chỉ có tu sĩ sau khi tiến vào cảnh giới Luyện Khí Cảnh mới có thể thi triển.

Thuật này bình thường cực ít được sử dụng, trừ khi người thi triển có lý do đặc biệt hoặc là có thù hận sâu với kẻ địch thì mới thi triển Sưu Hồn Thuật.
Thuật này giúp cho tu sĩ có thể tra xét ký ức của người khác, nhưng hậu quả của người bị Sưu Hồn là cực kỳ nặng nề.
Nhẹ thì dẫn đến ngu ngốc trì độn, nặng có thể khiến kẻ bị sưu hồn tan nát thần hồn mà dẫn đến tử vong một cách cực kỳ thống khổ.
Chỉ thấy khuôn mặt lão ẩu mặc dù đã biến dạng nhưng vẫn vặn vẹo cực kỳ thống khổ.
Theo thời gian, sắc mặt Tống Phong cũng càng ngày càng âm trầm, vẻ phẫn nộ trong mắt càng đậm.
Nửa canh giờ sau, lão ẩu trong tay Tống Phong rơi ra, lập tức thân thể bị loạn trảm phân thây thành một đám mưa máu.
Hắc Xích Thương dường như cực kỳ hưng phấn, nó tựa như càng thêm linh tính, run rẩy một cái lập tức được Tống Phong thu lại vào nhẫn trữ vật.
Trong tay Tống Phong lúc này nhiều hơn một cái nhẫn đá có vẻ thô ráp, nhìn sơ qua sẽ cảm thấy nhẫn này cực kỳ bình thường.
Tựa như một món trang sức của một gã thôn quê nào đó.
Thế nhưng đây chính là nhẫn trữ vật của lão ẩu lão tổ Mã gia mà Tống Phong thu được.
Tống Phong cũng chưa vội vàng kiểm tra đồ vật bên trong, mà là đưa mắt nhìn quanh.
Nơi này trải qua một trận chiến đã trở nên hoang tàn.
Cũng may, Mã gia câu kết Yêu tộc đã đem nơi này bày cấm chế cực kỳ cẩn mật nhiều lớp.
Phỏng chừng phòng ngừa một ít tai mắt dòm ngó.

Cho nên lúc này có vẻ chiến đấu cũng chưa kinh động đến bất cứ người nào.
Tống Phong nhìn những phụ nữ ở nơi này, toàn bộ đều cực kỳ bi thảm.
Hắn tiến đến, tự mình kiểm tra toàn bộ phụ nữ bị giam nơi này.
Tất cả đều bị cắt hết chân tay, làm mất đi thần trí, chẳng khác gì cái xác không hồn.
Khốn nạn hơn nữa, thông qua sưu hồn lão tổ Mã gia, Tống Phong biết được, những bào thai trong bụng những người này đều là do Yêu tộc gây ra.
Cũng không biết từ đâu, tổ tiên Mã gia có được bí thuật có thể trực tiếp hấp thu tu vi của kẻ khác chuyển hóa thành tu vi của mình.
Tuy nhiên, bí thuật này lại bị tàn khuyết mất nửa phần đầu.
Từ nửa phần sau, các đời tổ tiên Mã gia dưới cơ duyên xảo hợp đã dần dần phát hiện rằng thai nhi thể bán yêu có xác xuất tạo thành huyết mạch cao hơn so với nhân tộc, mà lại có thể không cần đến pháp quyết của nửa phần đầu, vẫn có thể có thể biến một người không có linh căn thành có linh căn, thậm chí mang theo một tia huyết mạch yêu tộc, tiền đồ có thể nói là không thể đong đếm.
Chỉ có điều, bán yêu đi đâu tìm?
Nhiều năm qua đi, Mã gia vậy mà cuối cùng nghĩ ra ý nghĩ cực kỳ táo bạo, hợp tác với yêu tộc, muốn dùng huyết mạch của nam tính yêu tộc đến phối giống với nữ nhân loại, tạo thành thai nhi nửa yêu nửa người, từ đó nâng lên thực lực Mã gia.
Bất quá, theo ký ức của lão ẩu này, thì dường như chuyện Khương lão bà ta không được biết.
Nghĩ đi nghĩ lại, Tống Phong lắc đầu, xem ra cần trở về tìm Điền Quân một chuyến.

Hiện tại Tống Phong đã có tu vi Luyện Khí Cảnh, trở về tìm Điền Quân làm rõ tất cả sự tình năm xưa cũng là việc nên làm.
Chỉ có điều, đối với những phụ nữ đáng thương này, Tống Phong biết cho dù hắn quay người bỏ đi, thì bọn họ sớm muộn cũng sẽ không thể tiếp tục tồn tại.
Bởi vì trong ký ức của lão tổ Mã gia, sự tình này có liên quan đến Bách Hoan Cung.
Dù là lý do gì đi nữa, bọn hắn chắc chắn không để những người này sống sót.
Lúc này đây, Tống Phong mới cảm thấy thực lực bản thân vẫn chưa đủ.
Một chút sự tình như vậy vẫn khiến hắn bó tay bó chân, đắn đo do dự.
Nếu như thực lực đầy đủ, tùy tiện phân phó sắp xếp cho những người này an nhàn đến cuối đời hắn nhất định sẽ làm ngay.
Suy đi nghĩ lại, Tống Phong cuối cùng vẫn không thể nào hạ thủ.
Sau khi tìm tòi một chút, Tống Phong cũng thấy được nơi nuôi nhốt đám yêu thú dùng để giao phối.
Đối với đám yêu thú này, Tống Phong không có chút do dự nào, trực tiếp toàn bộ giết sạch, chỉ chừa lại một đầu Mèo yêu toàn thân đen kịt, chỉ có một chóp lông trắng trên đỉnh đầu.
Chính là con của Mèo yêu ở miếu hoang lúc trước.
Hắn xoay người, thở dài một tiếng, rời khỏi nơi này.
Tiếp sau đây, Tống Phong muốn dựa vào ký ức của lão tổ Mã gia, đem tất cả những người liên quan thăm hỏi một lần.
Coi như hoàn thành hứa hẹn với Khương lão năm xưa.

Mà Tống Phong không hề hay biết, ngay sau khi hắn xoay người rời khỏi mật thất này.
Đột nhiên, hư không ba động, hai bóng người phiêu phiêu hiện ra.
Hai người này, nữ thì dung nhan tịnh lệ mặc một bộ hồng y.
Bên cạnh nàng là một lão nhân da dẻ nhăn nheo, lưng cong xuống, tay chống gậy, một bộ dáng gần đất xa trời.
“Vu lão, những người này có thể cứu không?” Thiếu nữ hồng y liếc qua hướng Tống Phong vừa rời đi, đột nhiên nhẹ giọng hỏi.
“Tiểu thư, nếu là ở nhà, lão nô có thể ra tay.
Nhưng ngài đừng quên mục đích của chúng ta đến nơi này là gì, nếu như lão nô ra tay, tất sẽ kinh động đến những người kia.” Lão nhân do dự một chút, khàn khàn trả lời.
“Nhưng mà…”
“Tiểu thư, ngài tâm địa thiện lương, lão nô biết rõ.
Tuy nhiên, có đôi khi mềm lòng với kẻ khác chính là tự sát.
Một ít sự tình, dù có thay đổi cũng không có kết quả gì lớn.
Chỉ có thể đem đại sự hoàn thành, như vậy mới có thể thay đổi tất cả.” Lão nhân giọng khàn khàn, vừa nói, vừa đưa tay vuốt ve một vết sẹo bên má phải.
Thiếu nữ biết lão nhân nhớ tới chuyện xưa nào đó, cuối cùng cũng thở dài một tiếng, thương cảm nhìn những người phụ nữ bên dưới, lắc đầu nói:
“Ài…”
Nói xong, thân ảnh của hai người cũng dần dần tan biến.
Mà trước khi thân ảnh hai người tan biến hoàn toàn, Vu lão không biết nghĩ đến điều gì, than nhẹ một tiếng, ngón tay khẽ điểm.
Lập tức, một ngọn lửa vô thanh vô tức đem toàn bộ không gian nơi này đốt cháy sạch sẽ, tan thành tro bụi….



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.